Mấy phóng viên thấy hắn như vậy thì lại càng hưng phấn hơn, điên cuồng không ngừng chụp ảnh hắn, microphone nhắm thẳng vào mặt hắn mà thọc.

Vốn dĩ Đỗ Cảnh Khôn bị ăn một cái tát vào mặt nên tâm tình đã rất khó chịu rồi, hiện tại lại bị paparazzi vây quanh, mấy cái microphone cứ chọc vào khuôn mặt vừa bị đánh của hắn, khiến hắn đau đến điên rồi, khi quay đầu nhìn về phía phóng viên, biểu tình trên mặt hắn cứ như là muốn ăn thịt người, dưới cơn tức giận, một quyền đấm ngã vài tên phóng viên.

Ngày hôm sau, ảnh chụp Đỗ Cảnh Khôn hành hung phóng viên lan truyền khắp truyền thông.

Nghe nói ngày đó tính tình Đỗ Cảnh Khôn cực kỳ không tốt, sau khi phạm tội rồi bị bắt vào Cục Cảnh Sát không chỉ không chịu hối cải mà còn giận chó đánh mèo lên người phóng viên, hành hung phóng viên.

Kế tiếp Vô Danh và Sở Y Huyên bị toàn giới truyền thông bôi đen, Đỗ tổng tài rốt cuộc cũng bước lên con đường bị chửi bới, bị truyền thông hình dung thành một phú nhị đại bất nhân bất nghĩa, không có lương tâm, hoa hoa công tử ngày ngày chỉ biết ăn chơi trác táng.

Vừa lúc ngày hôm qua Sở Y Huyên kết thúc phiên kiện bảo mẫu, tối đến Đỗ tổng tài lại đi đánh phóng viên, trong lúc nhất thời tin tức nào cũng cột chặt hai người vào với nhau, truyền đi các loại kịch bản cẩu huyết.

Mấy ngày nay đầu đề toàn bộ báo chí truyền thông đều bị Sở Y Huyên và Đỗ Cảnh Khôn chiếm lĩnh.

...!
Đỗ tổng tài là một người phi thường sĩ diện, ban đêm, sau khi trở lại biệt thự của mình, hắn lập tức phun Vân Nam Bạch Dược* lên trên mặt sau đó ngủ thẳng một mạch đến tận buổi sáng ngày hôm sau buổi mới tỉnh lại, vừa tỉnh dậy hắn liền nhớ ra ngày hôm qua anh trai hắn bay sang nước ngoài định cư công tác một thời gian dài mà hắn lại không đi tiễn anh, nghĩ nghĩ chắc lúc này anh hắn đã đến nơi rồi, vừa định gọi điện thoại cho anh trai hắn liền phát hiện lúc này ở bên kia đang là đêm khuya, tức khắc hắn liền bực bội vò vò tóc, cởi quần áo trên người ra, đi vào trong phòng tắm tắm rửa.

*Vân Nam Bạch Dược: Vân Nam Bạch Dược có tác dụng Hoạt huyết, làm tan máu tụ, giảm sưng & giảm đau, giải độc.

Thuốc được sử dụng trong các trường hợp chấn thương, đụng giập, bầm tím, sưng đau, giập mô mềm, gãy xương kín, xuất huyết nội tạng, ho ra máu, chảy máu do trĩ, xuất huyết tử cung, xuất huyết do lao phổi,…và các bệnh nhiễm trùng ngoài da.

Lúc soi gương, nhìn thấy dấu tay đã vơi đi nhiều nhưng vẫn còn lưu lại dấu ấn, hắn liền nghiến răng nghiến lợi, trầm mặt mắng: “Đồ nữ nhân không biết xấu hổ đi tát vào mặt người ta!”

Lại phun chút dược lên trên mặt, sau đó mới xem tin tức ngày hôm nay, quả nhiên che trời lấp đất đều là các tin xấu về hắn.

Hắn còn đang tức giận không có chỗ phát tiết, truyền thông tức khắc đã trở thành nơi hắn trút giận, ném mấy tờ báo xuống đất, gọi điện thoại qua mắng mấy nhà truyền thông đến máu chó phun đầu, đồng thời cũng uy hiếp bọn họ, nhanh chóng xóa sạch mấy tin tức kia, “Bằng không ta làm cho các ngươi đẹp!”
Hắn nói sẽ làm cho bọn họ đẹp cũng không phải là nói giỡn, hắn xác thật không được tính là thứ gì ghê người, nhưng nhân mạch của ba hắn rộng, những người cấp trên đó tất cả đều là chú là bác của hắn, nếu không tính cho hắn mặt mũi, cũng phải nhìn mặt mũi Đỗ Quốc Lương ở phía sau hắn.

Tuy rằng ngày thường Đỗ Cảnh Khôn kiêu ngạo nhưng hắn vẫn còn tính là cho truyền thông mặt mũi, nhưng sự việc ngày hôm qua làm hắn không thể nào bỏ qua cho bọn họ được, tính tình đương nhiên cũng không tốt.

Hắn thật sự rất khó chịu, đáy lòng giống như có một cổ lửa giận không cách nào tiêu tan được, trong đầu không ngừng nhớ lại mấy câu nói của Sở Triều Dương: “Tôi còn đang cảm thấy may mắn, may mắn thứ lúc ấy bọn họ tạt là phân chứ không phải là axít..”
Lúc trước nhìn thấy ảnh chụp Sở Y Huyên dính phân đầy người, tràn đầy trong đáy lòng hắn chỉ có chán ghét và ghê tởm.

Mất hết hứng thú ăn uống.

Đúng như Mễ Kiều dự liệu, từ đây hắn chẳng thể gợi lên nửa điểm hứng thú với Sở Y Huyên.

Sau, nếu không phải Sở Y Huyên trong lúc vô ý cứu anh trai hắn, một lần nữa có giao thoa, chỉ sợ hắn đều đã quên từng có một nữ nhân đi theo hắn bốn năm ròng.

Đỗ nhị thiếu hắn có bao giờ thiếu nữ nhân không?
Đối với hắn mà nói, nữ nhân thật sự giống như quần áo.

“Như thế nào? Tôi không đi quay phim cấp ba làm Đỗ tổng tài cảm thấy thật thất vọng?”
“Ý của tôi chính là, Sở Y Huyên đã chết, đã chết, anh hiểu chưa?”
Toàn bộ đầu óc Đỗ Cảnh Khôn đều bị lời nói và biểu tình khi nói chuyện của Sở Y Huyên chiếm đóng, ngập trong đầu óc đều là: “Cô ấy đã chết, đã chết! Đã chết! Đã chết!”
“Nếu Sở Y Huyên đã chết thì cô ta là ai? Quỷ hồn sao?” Đỗ Cảnh Khôn táo bạo mà đá một chân vào ghế sô pha.

Thấy bàn tay trên mặt đều đã mờ đi, không còn thấy rõ cho lắm, hắn mới ngồi lên trên sô pha gọi điện thoại cho đám bạn hồ bằng cẩu hữu của hắn: “Người đâu? Đều chết ở chỗ nào rồi? Mau lết dậy đi, buổi tối 8 giờ, Đông lộ Thiên Thần!”
Kinh Thị có hai khu vực đua xe ngầm, mỗi cuối tuần nhóm người chơi đua xe đều sẽ tề tụ ở hai chỗ này, thứ sáu là Đông lộ Thiên Thần, thứ bảy là Nam Bá.

Mà hôm nay vừa vặn là thứ sáu.

Đỗ Cảnh Khôn đã lâu rồi không chơi ở những chỗ như vậy, trước kia, thời hắn còn ăn chơi trác táng, hắn chính là khách quen của nơi này, hiện tại dù sao cũng đã là tổng tài của một công ty, tuy rằng lúc bắt đầu chỉ là chơi đùa cho có, nhưng mấy năm nay công ty càng làm càng tốt, càng làm càng lớn, Đỗ Cảnh Khôn cũng bỏ nhiều thời gian vào công ty hơn.

Thời gian đua xe buổi tối ở Đông lộ Thiên Thần là 8 giờ, xung quanh nơi này không có nhà ở, chỉ có một khách sạn năm sao, toàn bộ đường đi dọc theo hướng nam bắc có tất cả bốn làn đường, chỉ có hai đèn tín hiệu giao thông, cảnh quay được phát bởi camera gắn trong xe, nơi này chính là địa điểm đua xe ngầm đường thẳng mà người trong vòng đua xe yêu thích nhất.

Sau khi nhóm phú nhị đại này đua xe xong còn có thể đến khách sạn 5 sao bên cạnh nghỉ ngơi hoặc ăn chơi nhảy múa gì gì đó.

Ferrari của Đỗ Cảnh Khôn vẫn còn bị giữ ở văn phòng cảnh sát giao thông, hôm nay lại lái một chiếc siêu xe khác.

Khác với phong cách trang phục công sở nghiêm túc như mọi ngày, đêm nay toàn bộ tóc hắn đều được vuốt ra sau, lộ ra một khuôn mặt hoàn chỉnh rõ nét, ẩn sâu trong đó là một tia tà mị khó nói thành lời, hắn mặc một thân quần áo Punk, nhóm đua xe từ xa đã nghe được tiếng động cơ gầm rú, tức khắc hưng phấn hét lên.

Vòng đua xe có một luật lệ mà ai cũng công nhận, chính là ‘người có tiền hấp dẫn được người có tiền khác đến, người không có tiền chưa chắc đã hấp dẫn được người có tiền đến’.

Hôm nay bởi vì có Đỗ Cảnh Khôn tham gia, cuộc đua xe cũng lập tức thu hút thêm năm sáu chiếc siêu xe siêu cấp xa hoa, trị giá ngàn vạn, khiến người ở hai bên đường cái hưng phấn hò hét đến rung trời.

Nhóm Đỗ Cảnh Khôn vừa đến, mấy bằng hữu cũ của hắn liền xuống xe, nhìn thấy tạo hình hôm nay, cả lũ huýt sáo, quái lạ mà kêu lên: “Đỗ nhị, mày vừa bị cái gì kích thích vậy? Lâu lắm rồi không thấy mày đi đua xe, còn được không đấy?”

Mặt Đỗ Cảnh Khôn đầy vẻ khó chịu: “Bớt nói nhảm, có đua không?”
“Lão tử đến cả người cũng lết tới rồi, mày nói tao có đua không?”
Bọn họ đều là mấy thằng nhóc lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tuổi lớn dần, từng người từng người đều tự đi phát triển sự nghiệp của riêng mình, quả thật là đã lâu không tới nơi này, trong lúc nhất thời chưa chắc đã đua được.

Trong nhóm đó có một tên lên tiếng: “Đỗ nhị, đánh cuộc lần trước của chúng ta có còn tính không đấy? Đã hơn một năm rồi, mày còn chưa theo đuổi được Sở Y Huyên?”
Nhắc tới Sở Y Huyên hắn liền lên cơn tức giận, tức khắc sắc mặt liền không tốt: “Nói nhảm gì đó? Không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao? Đang ở chỗ cảnh sát giao thông ấy, thích thì đi mà lấy”
“Không không không, anh em với nhau ai lại chơi xe.” Hắn ta lập tức nở một nụ cười bí hiểm, thò đầu qua nói: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, dù sao mày cũng không theo đuổi được Sở Y Huyên, vậy đi, nếu hôm nay mày thua, Sở Y Huyên sẽ là của tao, thế nào?”
Thấy sắc mặt Đỗ Cảnh Khôn tức khắc đen như đáy nồi, hắn ta vội vàng nói thêm: “Đây cũng đâu phải là đào góc tường* của anh em, mày và Sở Y Huyên đều đã chia tay được hơn một năm rồi, mày theo đuổi lại người ta cũng đâu đồng ý, anh em với nhau phải cạnh tranh công bằng chứ.” Quay đầu lại hỏi những người khác: “Mấy người nói có đúng không?”
*Đào góc tường: từ ngữ ẩn dụ chỉ việc cướp người yêu của bạn bè, hoặc kiểu như mua cầu thủ đá banh, thấy đội kia có cầu thủ hay thì hao hết tài lực để chiêu mộ về v.v…
Hôm nay Đỗ Cảnh Khôn còn đang bị báo chí bôi đen ngập trời kia kìa, cái gì mà Đỗ tổng tài đánh người, Sở Y Huyên thắng kiện, che trời lấp đất tất cả đều là tin tức của hai người, ai mà không biết chuyện giữa Đỗ Cảnh Khôn và Sở Y Huyên, từ trước đến nay, chuyện đua xe cá cược mỹ nhân chính là chuyện bọn họ hứng thú nhất, tất cả đều hét lên ầm ĩ, huýt sáo ồn ào: “Đua!!!”
Lập tức có người xen vào nói: “Quan Thiệu, không phải mày nói nhìn ảnh Sở Y Huyên bị ném phân vào người thì chẳng thằng nào có thể nuốt nổi nữa sao? Hiện tại chính mày lại nuốt nổi rồi à?”
Quan Thiệu nghe vậy liền nhấc một chân đá vào tên kia: “Dương tiểu béo, mày không nói không ai bảo mày câm đâu!”
Trong đầu Đỗ Cảnh Khôn bỗng dưng lại nhảy lên một câu: “Tôi còn đang cảm thấy may mắn, may mắn thứ lúc ấy bọn họ tạt là phân chứ không phải là axít.”
Cả người hắn liền táo bạo hẳn lên.

Hắn không định đáp ứng, nhưng lại không thể từ bỏ mặt mũi, hơn nữa ngày hôm qua vừa bị ăn một cái tát, hắn còn chưa nguôi giận, hắn kéo cửa xe ra, ngồi vào vị trí điều khiển, xanh mặt nói: “Thắng được lão tử rồi hãng nói.”
Dứt lời động cơ liền gầm gừ rồi nổ vang lên, một người trong đó nhanh tay đẩy một cô gái xinh đẹp lên xe Đỗ Cảnh Khôn.

Đỗ Cảnh Khôn mẹ nó hiện tại nhìn thấy giới tính nữ liền phiền muộn không thôi, sau khi những người khác đều đã lên xe, hắn không đợi cô nương ở ghế lái phụ kịp thắt dây an toàn đã giẫm chân ga, xe lao đi như bay.

Trong lúc nhất thời khu vực này toàn bộ đều là tiếng động cơ rung trời và tiếng hò hét chói tai.

Cô gái kia bị dọa sợ, nhưng cô ấy cũng là một người thích kích thích, huống chi Đỗ Cảnh Khôn lại không phải là phú nhị đại thông thường, hắn còn là tổng tài của truyền thông Tinh Không, chỉ cần có thể có quan hệ với hắn, về sau nhất định sẽ nổi tiếng.

Cô ta vội vàng thắt chặt đai an toàn, theo tốc độ xe càng lúc càng nhanh, cả người cô ta đều vì hưng phấn kích thích mà hét ầm lên.

Đỗ Cảnh Khôn bị tiếng kêu của cô ta làm đau cả đầu, liền quát một tiếng: “Câm miệng!”
Cô gái kia tức khắc ngậm chặt miệng, không dám ho he gì nữa.

Rốt cuộc Đỗ Cảnh Khôn cũng đã hai ba năm rồi không chơi, lại không phải là tay đua xe chuyên nghiệp, kỹ thuật lâu không được chau chuốt, không thể tránh khỏi việc thua lần cá cược này.

Vốn dĩ hắn còn chưa nguôi giận, sau khi thua, sắc mặt càng thêm khó coi.

Thời điểm một đám người đi vào khách sạn 5 sao bên cạnh chơi bời, Đỗ Cảnh Khôn vẫn luôn chỉ ngồi yên một góc uống rượu.

Mấy tên cùng lớn lên với Đỗ Cảnh Khôn từ nhỏ liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm thấy hôm nay Đỗ nhị rất không thích hợp.

Đoạt lấy chén rượu, phất phất tay, một đám người liền ngồi xuống quanh hắn, hỏi hắn: “Đỗ nhị, mày không sao chứ? Có chuyện gì nói cho mấy anh em cùng nghe nào, chúng tao nghĩ cách giải quyết hộ mày.”
Tuy rằng là đám anh em hồ bằng cẩu hữu, nhưng dù sao cũng đã lớn lên với nhau từ nhỏ, tình cảm đương nhiên là không giống người bình thường.

Đỗ Cảnh Khôn đoạt lấy chén rượu nhưng không cướp được, bực bội mà nói “Có phải anh em với nhau không vậy? Là anh em thì đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, bồi tao uống đi!” Nói xong dứt khoát nắm bình rượu lên rót vào trong miệng.

Vài người liếc mắt nhìn nhau, nghĩ đến mấy việc viết trên báo chí, chẳng lẽ là vì Sở Y Huyên?
** mẹ, Đỗ nhị không phải là đã thật sự động tâm với Sở Y Huyên đôi chứ?

Quan Thiệu nói: “Kia.., Đỗ nhị, hôm nay tao chỉ đùa mày thôi, bên người tao có bao giờ thiếu nữ nhân đâu?”
Mấy người kia liền xen vào: “Không nói không nói nữa, tới, hôm nay để bọn tao bồi mày, không say không về!”
Quan Thiệu liếc mắt ra hiệu với Dương tiểu béo trên thực tế không hề béo chút nào, ý tứ là bảo hắn gọi mấy cô nương tới bồi Đỗ Cảnh Khôn.

Ngày hôm sau Đỗ Cảnh Khôn đau đầu mà rên ~~ ngâm tỉnh lại, nhìn thấy bên người có một cô nương xinh đẹp trẻ tuổi, cặp mắt đẹp kia liền xếch lên, nói đúng một chữ: “Lăn!*”
*Bên Trung, lăn và cút là hai từ đồng âm nha.

Cô nương kia không chỉ không lăn mà ngược lại còn khóc lên.

Đỗ Cảnh Khôn nhìn ví tiền đặt ở đầu giường của mình, móc toàn bộ tiền trong ví ra đưa cho cô gái kia, cô gái kia tức giận đến mặt mũi đỏ ửng, cầm đống tiền kia ném thẳng vào mặt Đỗ Cảnh Khôn: “Ai muốn đồng tiền dơ bẩn của ngươi!”
Khuôn mặt tê mỏi của Đỗ Cảnh Khôn ngay lập tức đen kịt lại.

Trước bị Sở Y Huyên vả mặt, hiện tại lại bị một nữ nhân không biết chui từ đâu ra vả mặt, khuôn mặt vốn đã đen rồi tức khắc mây mù giăng đầy.

Cô gái kia vốn là định kháng cự để có thể kiếm thêm càng nhiều chỗ tốt hơn, lúc này bị dọa đến cái gì cũng không dám nói nữa, trực tiếp nhặt quần áo trên mặt đất lên, đến cả mặc cũng không mặc, cứ thế lao một mạch ra ngoài.

Đỗ Cảnh Khôn đau đầu muốn chết, đầu hắn cứ như là sắp nổ tung rồi, khí đen quanh thân hắn phảng phất như sắp hiện hữu thành hình.

Hắn xốc chăn lên, nhìn đến ấn ký đỏ tươi bên trên khăn trải giường trắng tinh, các nơi khác của khăn trải giường lại đều sạch sẽ không có dấu vết gì, tức khắc cười lạnh một tiếng.

Phỏng chừng là nữ nhân do dám hồ bằng cẩu hữu của hắn gọi, hắn lập tức gọi điện thoại qua hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Quan Thiệu nói: “Là nữ sinh của một học viện âm nhạc, vừa tới hội sở, người ta chỉ tới để biểu diễn, vẫn luôn giữ mình trong sạch, ngày hôm qua thấy mày đã say gần chết, bọn tao bảo cô gái kia đưa mày về khách sạn, mày không sao chứ?”
Giữ mình trong sạch? Đỗ Cảnh Khôn châm chọc mà khẽ nhếch khóe môi lên, “Không có việc gì.”
Đối với chiêu trò của mấy nữ nhân trong vòng này, hắn sớm đã nhìn thấu.

*Mel: Giải thích một chút cho những ai chưa hiểu, cô gái kia chỉ để lại vết máu chứ quên mất là khi hoan ái còn bị bẩn ra giường nữa =)))
Hắn muốn điện thoại cho Sở Y Huyên, hỏi rõ ràng rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, nhưng điện thoại không gọi được, không gọi được, vẫn luôn không gọi được.

Đỗ Cảnh Khôn tức giận, hung hăng nhấc một chân lên đá vào bàn trà, phát ra tiếng vang cực lớn.

“Điện thoại không gọi được đúng không?”
Hắn hung tợn nhìn chằm chằm di động, cười lạnh một tiếng, khuôn mặt đen thui, bước chân vững vàng đi về phía công ty, vừa đi vừa gọi cho luật sư:
“Khởi tố Sở Y Huyên cho tôi!”
Luật sư sửng sốt một chút, hỏi hắn: “Khởi tố Sở Y Huyên? Khởi tố cô ấy vì chuyện gì?”
“Khởi tố cô ta vì cái gì ư?” Trên khuôn mặt lạnh băng của Đỗ Cảnh Khôn lộ ra một nụ cười lạnh tràn đầy ác ý: “Không phải cô ta muốn sinh một đứa con trai cho tôi đấy hay sao? Nếu đã là dòng giống của Đỗ gia, đương nhiên phải về lại Đỗ gia!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện