Editor: Mel*Meow
Sở Triều Dương nói: “Dịp tết nếu rảnh mấy bà tới nhà tôi chơi đi, mấy bà không biết hôm nay ở sân bay, tôi thiếu chút nữa đã bị một fans nam đẩy ngã rồi đâu, làm tôi sợ muốn chết, không dám ra khỏi nhà đây này.”
Hồ Dữu cùng Trương Hinh Tâm nói: “Không phải chúng tôi hẹn bà ra ngoài, mà là lúc trước các bạn nhỏ tham gia [Tân tiếng ca] muốn hẹn bà ra ngoài, mọi người muốn tổ chức một buổi tụ tập, thì bà hiểu đấy.”
Hiểu.
Các tuyển thủ lúc trước cùng nhau tham gia [Tân tiếng ca] mấy năm nay có các loại phát triển khác nhau, trong đó phát triển tốt nhất chính là Vô Danh và đám người An Bội Bội, Mễ Kiều, những người khác nếu có ra đơn khúc, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy tin tức, nhưng đại đa số, đã không nghe được tin tức gì về các cô nữa.
Sở Triều Dương xoa xoa thái dương: “Tôi thật sự không nghĩ là sẽ đi ra ngoài đâu, mới vừa từ Mỹ trở về, tôi muốn ở nhà nhiều chút chăm sóc cha mẹ và con cái.”
Hồ Dữu sảng khoái nói: “Được, tôi sẽ giúp bà cự tuyệt, vậy cứ nói là bà muốn ở nhà dành thời gian bên con đi.”
“Năm mới có rảnh mấy bà nhớ tới nhà tôi chơi đấy.”
Hồ Dữu nghe ra thanh âm Sở Triều Dương có chút không đúng, biết cô đã ngồi máy bay thật lâu, phỏng chừng là đang rất mệt mỏi, vì vậy liền không lại quấy rầy cô nữa.
“Bà cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, chờ lúc khác chúng ta lại tụ tập.”
Sở Triều Dương cũng không miễn cưỡng, “Được thân ái, ngại quá, hôm nay tôi có chút mệt.”
Hồ Dữu cũng đặc biệt thông cảm, “Không có việc gì, mùng sáu tôi đi tìm bà chơi.”
Cô đến hành lý cũng chẳng buồn dọn dẹp, chuyện tiếp hai người Trần Đan Ni và Dương Vân Lam cũng mặc kệ luôn, trực tiếp bế tiểu Trừng Quang về phòng ngủ bù do chênh lệch múi giờ.
Không biết sao lại thế này, cô cảm thấy đặc biệt mệt, nhưng cố tình đại não lại như không muốn cho cô nghỉ ngơi, trong mơ một chốc là Đỗ Cảnh Minh, một chốc là Cổ Duệ Chính, rồi còn xuất hiện cả biểu cảm muốn nói lại thôi của Cổ Duệ Chính nữa.
Mơ quá nhiều, cô ngủ cũng giống như không ngủ, trạng thái cực kém.
Sáng sớm hôm sau cô liền dậy sớm chạy bộ một vòng quanh tiểu khu.
Tôi hôm qua Dương Vân Lam và Trần Đan Ni cũng ngủ ở nhà cô, đây không phải là lần đầu tiên các cô ấy ngủ ở nhà cô nên bọn họ đều quen cửa quen nẻo cả rồi, chờ hai người thức dậy, mặt trời đều đã lên đến đỉnh.
Bởi vì đang là dịp tết, nhà Trần Đan Ni ở nơi khác, năm nay mới không kịp quay về ăn tết, còn nhà Dương Vân Lam thì ở ngay Kinh Thị, buổi chiều liền trở về.
Nghĩ đến hôm trước ở sân bay New York nhìn thấy cảnh tượng fans loạn một bày, Sở Triều Dương đem việc quản lý hoạt động của nhóm fans chính thức nói cho Dương Vân Lam.
Trước đó fan club vẫn luôn do Trần Đan Ni quản lý, nhưng khoảng thời gian này Trần Đan Ni lại đi theo cô bận bịu bên Mỹ, căn bản không có thời gian quản lý, bên trong hội tuy còn có hai phó đàn chủ nữa, nhưng hai người này đều làm theo tính chất ủng hộ cá nhân, cái loại làm việc mà không lấy tiền lương.
“Đoàn đội fans của chúng ta trước mắt đang có nhiều người thế này, nếu như muốn quản lí fans, có rất nhiều việc cần phải làm, đặc biệt là phải quản lý việc nhận thêm fans, trục xuất antifan, chủ yếu là do tính lưu động của fans rất lớn, hôm nay có khả năng bọn họ thích em, ngày mai liền có khả năng thích sang một người khác.”
“Đành tận lực tổ chức thôi, độ tuổi trung bình của bọn họ vẫn còn quá nhỏ, em thấy trong hội fans có rất nhiều người mới chỉ là học sinh sơ trung, cao trung thôi, căn bản là chưa đủ trưởng thành để hiểu chuyện, thậm chí có vài cô gái tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã chạy sang tận bên Mỹ chỉ để nhìn thấy thần tượng, xa như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, các cô ấy dù có hối hận cả đời cũng không kịp, hơn nữa em cũng không tài nào an tâm nổi.” Sở Triều Dương nói: “Hay là mỗi lần đoàn fans có hoạt động gì, hội fans chính thức đều sẽ đặt khách sạn tốt cho bọn họ từ trước, sau đó hẹn nhau ở nơi tụ tập, mọi người quản lý lẫn nhau.”
“Rất nhiều fans mới có 15-16 tuổi, 17-18 tuổi, đang đúng vào thời kỳ phản nghịch, quản lý sao được?” Trần Đan Ni bưng một ly sữa bò nóng đi tới, trước kia đã có một đoạn thời gian cô đảm nhận việc quản lý fan club, vì vậy đối với quần thể fans, cô hiểu biết nhiều hơn cả.
Suy nghĩ của Dương Vân Lam thì lại rất thực tế: “Vẫn là câu nói kia, em không thể nào chiếu cố được mỗi một người bọn họ, nếu như làm theo suy nghĩ của em, chị sẽ tận lực hoàn thành, nhưng mà chi phí phát sinh trong đó không phải là một con số nhỏ, mà em đều phải tự mình gánh vác.”
“Hiện tại em còn đang nuôi một đoàn đội nữa, nếu không phải lần này em ký thêm được vài cái quảng cáo, chỉ bằng khoản thu vào từ việc ca hát, em cho rằng em có thể duy trì cân bằng thu chi?”
Sở Triều Dương kinh ngạc một chút: “Không phải chứ? Đến cả cân bằng thu chi em còn không duy trì được?”
Minh tinh không dễ làm, chuyện này cô vẫn luôn biết, rất nhiều minh tinh mặt ngoài nhìn qua ngăn nắp lượng lệ, trên thực tế các khoản tài chính ngầm lại cực kỳ khẩn trương cấp bách, thậm chí nhiều người bởi vì không biết cân bằng quản lý tài sản mà thiếu nợ một khoản tiền kếch xù.
Nhưng…… Cô không đến mức đó chứ?
Cô nào giống loại người không thể trả nổi mấy khoản thu chi cơ bản này?
Dương Vân Lam tính sổ cho cô: “Một nửa khoản thu vào của em đã được lấy ra để đầu tư cho quỹ hội Trừng Quang, thành lập tiểu học Trừng Quang, bây giờ em đang phải nuôi một đoàn đội lớn, năm nay em lại còn tính sẽ mua thêm bốn căn hộ ở Kinh Thị, à cả vấn đề bảo tiêu cũng đang cần phải giải quyết cấp bách nữa, em tính một chút xem còn thừa lại bao nhiêu tiền nào?”
Sở Triều Dương kinh ngạc hỏi: “Không phải nói album bán được hơn 2500 vạn đấy sao?”
Một album, sau khi vứt tiền vào đầu tư cùng với các khoản phí tuyên truyền khác, một cuốn album ít nhất phải bán được hơn ba vạn bản trở lên mới có thể có tiền lời, mà phí tuyên truyền càng cao, phí tổn cũng càng cao.
Sở Triều Dương nghĩ lấy phí tổn tuyên truyền cho album của mình, cô có bán được hơn mười vạn bản cũng không đủ, nhưng lần này cô lại bán được hơn 2500 vạn bản, lãi vẫn rất nhiều.
“Em nghĩ lần này phí xã giao ở bên Mỹ là do ai bỏ tiền?” Dương Vân Lam cười cười hỏi cô, “Em cho rằng đều là công ty bỏ tiền sao?”
Cái này đương nhiên không có khả năng, Sở Triều Dương còn chưa vô tri đến loại trình độ này.
Mấy loại chuyện như xã giao để dành giải thưởng giải gì gì đó, phí dùng toàn bộ đều do nghệ sĩ tự mình gánh vác.
Dương Vân Lam uống cháo gạo kê: “Em cho rằng bốn căn hộ ở Kinh Thị có trị an tốt bảo an nghiêm khắc giá rẻ lắm sao?”
Hiện tại chỉ đang là đầu thế kỷ 21, giá nhà còn chưa bắt đầu bành trướng, giá nhà ở Kinh Thị tuy không thấp, nhưng mà so với tám năm sau, hẳn là vẫn rẻ hơn rất nhiều đi? Cô vội vàng muốn thực hiện ý tưởng thỏ khôn có ba hang nhanh như vậy, chủ yếu là sợ vài năm sau giá nhà tăng mạnh, cô muốn mua cũng mua không nổi mà thôi.
*Một chút kiến thức: Theo số liệu thống kê từ các nhà xã hội học Mỹ, ở các đô thị Trung Quốc hiện nay, trung bình cứ sau một năm là giá thuê nhà và giá mua nhà sẽ tăng thêm khoảng 20-30%.
Ví dụ bạn mua một căn nhà 10 tỷ, sau một năm, giá căn nhà đó của bạn sẽ lên đến 12-13 tỷ.
Hơn nữa thứ này còn có giấy tờ đất đảm bảo, cho dù về sau có xảy ra chuyện gì, phòng ở là tài sản cố định, cũng có thể lấy ra để chống đỡ thêm một đoạn thời gian.
Dương Vân Lam đoạt lấy gối đầu trong tay cô, đặt ra phía sau thắt lưng của mình, cả người lười biếng dựa lên, buông bát cháo xuống liếc xéo Sở Triều Dương, nói: “Chính em thử tính lại xem, trừ đi tất cả các khoản chi phí thất thất bát bát linh tinh, cho dù album này em bán được hơn hai ngàn vạn, nhưng em còn có thể dư lại mấy mao* tiền?”
*10 mao = 1 đồng NDT, 1 mao bằng khoảng 360 đồng VNĐ
Còn dùng cả đơn vị ‘ mao ’ ra để nói, xem ra cô đúng là thật sự không có tiền.
“Không thể nhận thêm mấy cái quảng cáo, vài cái đại ngôn nữa sao?” Sở Triều Dương hỏi chị.
“Em cho rằng chị không định nhận sao? Chị chỉ hận không thể nhận tất cả các loại đại ngôn người ta trình đến cho em!” Dương Vân Lam liếc cô, nói: “Chẳng qua chị khuyên em vẫn là nên yêu quý thanh danh của mình một chút, em cho rằng Valentino rồi CHANEL tại sao lại tìm em làm đại sứ nhãn hiệu? Vì cái gì Soly Corporation nguyện ý ra giá cao như vậy mời em về làm người phát ngôn?”
Trần Đan Ni tò mò hỏi một câu: “Vì cái gì?”
“Bởi vì em có cách điệu! Có cấp bậc!”
Nói đến chuyện công tác, Dương Vân Lam lập tức mặt mày hớn hở, tinh thần dâng trào gấp cả trăm lần: “Đây là chính nguyên nhân vì sao chúng ta không tiếp mấy cái đại ngôn lung tung rối loạn khác cho em, có cách điệu và cấp bậc, giá trị con người mới có thể thăng lên nhanh chóng.”
Sở Triều Dương gật đầu.
“Đây chính là chiêu số phương hướng em sẽ đi về sau mà chị và Hoàng Hiểu Tuyền đã cùng nhau thương lượng.” Mái tóc đen quăn của chị xoã tung, rơi rụng trên vai, lại hết sức có phong phạm nữ cường nhân bá đạo mà nói: “Về sau ngoại trừ mấy đại ngôn đẳng cấp thượng lưu như thế này ra, mấy đại ngôn nhỏ làm hạ thấp cách điệu cùng cấp bậc của em, chúng ta không tiếp!”
“Những việc này hai anh chị cứ nhìn mà làm.” Việc chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp, chuẩn không sai.
Dương Vân Lam cũng biết cô không am hiểu này đó, vươn ba ngón tay ra nói: “Em chỉ cần làm tốt ba việc sau là được, thứ nhất, hát thật tốt các ca khúc của em, đây là chính yếu; thứ hai đẹp đẹp đẹp, việc quan trọng nói ba lần, trời cao nếu đã chiếu cố cho em có điều kiện bên ngoài tốt như vậy, em nhất định phải bảo vệ nó; thứ ba, không tìm việc vào người, không đi ra ngoài gây chuyện.”
Sở Triều Dương đưa tay ra làm thủ thế OK: “Đã hiểu.” Cô bắt lấy cánh tay Dương Vân Lam, thành khẩn nói: “Vất vả chị, Dương tỷ.”
Dương Vân Lam vui mừng mà bật cười, cả người lại lười biếng dựa đầu vào chiếc gối phía sau: “Chỉ cần làm tốt ba điểm này, cái khác chúng ta đều có thể thay em giải quyết.”
Bởi vì trước kia chị đã từng làm người đại diện cho một Sở Y Huyên hết sức tùy hứng, sự nghiệp chỉ đem ra làm nền lót, cho nên chỉ cần Sở Triều Dương hơi hiểu chuyện hơn một chút so với quá khứ, nguyện ý nỗ lực phấn đấu vì sự nghiệp, Dương Vân Lam đã cảm thấy rất vui mừng, càng đừng nói hiện tại cô tiến bộ nhiều như vậy, Dương Vân Lam quả thực không có yêu cầu gì nhiều với cô, chỉ cần cô có thể duy trì hiện trạng hiện tại là được rồi.
Làm người đại diện cho cô, sự nghiệp của Sở Triều Dương chính là móc nối trực tiếp với sự nghiệp của chị, Sở Triều Dương kiếm được càng nhiều, khoản phân tới tay chị cùng càng nhiều hơn.
Một người đại diện có thể gặp được một người có điều kiện bên ngoài xuất sắc giống như Sở Triều Dương, lại còn là một ca sĩ tài năng, điều đó là rất không dễ dàng, rất nhiều người đại diện chỉ cần mang ra một siêu sao cấp thiên vương là đã có thể trở thành người đại diện nổi tiếng khắp vòng giải trí.
Trần Đan Ni ở một bên nghe xong, vỗ vỗ bộ ngực nói: “Chuyện đẹp đẹp đẹp cứ giao cho chị!” Cô đẩy Sở Triều Dương: “Mau mau mau, mau đi rửa mặt tắm rửa, chị sẽ đắp mặt nạ cho em, gần nhất chị mới học một bộ thủ pháp mát xa da mặt.”
Dương Vân Lam hứng thú bừng bừng mà đứng lên nói, “Chị cũng muốn!”
Vì thế ban ngày ban mặt, ba nữ nhân trên mặt mỗi người đều đắp một cái mặt nạ, tiểu Trừng Quang nhìn người bên này, lại nhìn người bên kia, lắc lắc đầu, thở dài.
Dương Vân Lam nhìn thấy cậu đang quan sát, liền hỏi: “Tiểu Quang, ba người chúng ta ai xinh đẹp nhất”
Tiểu Trừng Quang chuyên chú xếp gỗ, đầu cũng không thèm nâng lên: “Mẹ là đẹp nhất.”
Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, tới khoảng mùng năm mùng sáu, mấy người An Bội Bội và Trương Hinh Tâm đều lại đây chúc mừng cô đoạt được Giải thưởng Grammy.
An Bội Bội nói: “Tất cả mọi người đều đang chờ bà mở tiệc chúc mừng đó, khắp nơi còn hướng tôi hỏi thăm đủ thứ, hy vọng được tham dự, không nghĩ tới bà một chút phản ứng cũng không có, ở lỳ trong nhà vài ngày liền.” Nói đến việc này, An Bội Bội quả thực cười muốn chết.
Cô ấy lấy từ trong túi xách ra một tệp thiệp mời các loại, đưa cho cô: “Toàn bộ đều là lời mời hy vọng bà có thể tham gia các loại tụ hội tư nhân, bọn họ tìm khắp nơi cũng không thấy bà đâu, biết tôi có quen biết với bà, đều ném lại chỗ tôi.”
Sở Triều Dương tiếp nhận xấp thiệp mời này, nhìn An Bội Bội: “Tôi lại không uống rượu, đi làm gì chứ?”
Dương Vân Lam nhận lấy, “Đều không phải buổi tụ hội quan trọng gì đâu, không cần thiết phải đi, em chuẩn bị phải bắt tay vào làm việc rồi đấy, trước là quay chụp mấy quảng cáo đại ngôn đã nhận, sau liền phải bắt đầu chuẩn bị cho cuốn album thứ ba của em.”
Dương Vân Lam nói: “Cuốn album thứ hai của em đang bán rất chạy, hiện tại có rất nhiều người đều đang chờ em ra cuốn album thứ ba đó.”
Chỉ cần có được một cuốn album thật nổi tiếng, sau đó liền được hôi lây không ít, ví dụ như Lư Du Nhiên chẳng hạn, được nổi một lần vào mấy năm trước, nghe nói năm nay vừa chuyển hướng sang diễn phim truyền hình rồi.
Nói đến phim truyền hình, nơi này thật ra chị đã nhận được không ít lời mời diễn phim điện ảnh phim truyền hình các loại, xét thấy trước kia Sở Triều Dương có danh hiệu mỹ nhân đầu gỗ, nhóm đạo diễn cũng chẳng có yêu cầu gì về kỹ thuật diễn của Sở Triều Dương, chỉ cần cô có thể ở bên trong bộ phim điện ảnh của bọn họ lộ ra một cái mặt là được.
Rốt cuộc, với nhiệt độ hiện tại của cô, cho dù chỉ là khách mời diễn vai bình hoa, tùy tiện lộ mặt một cái thôi, phỏng chừng đã có vô số fans mua phim ủng hộ phim rồi.
- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha:33 -
_8/8/21_.
Sở Triều Dương nói: “Dịp tết nếu rảnh mấy bà tới nhà tôi chơi đi, mấy bà không biết hôm nay ở sân bay, tôi thiếu chút nữa đã bị một fans nam đẩy ngã rồi đâu, làm tôi sợ muốn chết, không dám ra khỏi nhà đây này.”
Hồ Dữu cùng Trương Hinh Tâm nói: “Không phải chúng tôi hẹn bà ra ngoài, mà là lúc trước các bạn nhỏ tham gia [Tân tiếng ca] muốn hẹn bà ra ngoài, mọi người muốn tổ chức một buổi tụ tập, thì bà hiểu đấy.”
Hiểu.
Các tuyển thủ lúc trước cùng nhau tham gia [Tân tiếng ca] mấy năm nay có các loại phát triển khác nhau, trong đó phát triển tốt nhất chính là Vô Danh và đám người An Bội Bội, Mễ Kiều, những người khác nếu có ra đơn khúc, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy tin tức, nhưng đại đa số, đã không nghe được tin tức gì về các cô nữa.
Sở Triều Dương xoa xoa thái dương: “Tôi thật sự không nghĩ là sẽ đi ra ngoài đâu, mới vừa từ Mỹ trở về, tôi muốn ở nhà nhiều chút chăm sóc cha mẹ và con cái.”
Hồ Dữu sảng khoái nói: “Được, tôi sẽ giúp bà cự tuyệt, vậy cứ nói là bà muốn ở nhà dành thời gian bên con đi.”
“Năm mới có rảnh mấy bà nhớ tới nhà tôi chơi đấy.”
Hồ Dữu nghe ra thanh âm Sở Triều Dương có chút không đúng, biết cô đã ngồi máy bay thật lâu, phỏng chừng là đang rất mệt mỏi, vì vậy liền không lại quấy rầy cô nữa.
“Bà cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, chờ lúc khác chúng ta lại tụ tập.”
Sở Triều Dương cũng không miễn cưỡng, “Được thân ái, ngại quá, hôm nay tôi có chút mệt.”
Hồ Dữu cũng đặc biệt thông cảm, “Không có việc gì, mùng sáu tôi đi tìm bà chơi.”
Cô đến hành lý cũng chẳng buồn dọn dẹp, chuyện tiếp hai người Trần Đan Ni và Dương Vân Lam cũng mặc kệ luôn, trực tiếp bế tiểu Trừng Quang về phòng ngủ bù do chênh lệch múi giờ.
Không biết sao lại thế này, cô cảm thấy đặc biệt mệt, nhưng cố tình đại não lại như không muốn cho cô nghỉ ngơi, trong mơ một chốc là Đỗ Cảnh Minh, một chốc là Cổ Duệ Chính, rồi còn xuất hiện cả biểu cảm muốn nói lại thôi của Cổ Duệ Chính nữa.
Mơ quá nhiều, cô ngủ cũng giống như không ngủ, trạng thái cực kém.
Sáng sớm hôm sau cô liền dậy sớm chạy bộ một vòng quanh tiểu khu.
Tôi hôm qua Dương Vân Lam và Trần Đan Ni cũng ngủ ở nhà cô, đây không phải là lần đầu tiên các cô ấy ngủ ở nhà cô nên bọn họ đều quen cửa quen nẻo cả rồi, chờ hai người thức dậy, mặt trời đều đã lên đến đỉnh.
Bởi vì đang là dịp tết, nhà Trần Đan Ni ở nơi khác, năm nay mới không kịp quay về ăn tết, còn nhà Dương Vân Lam thì ở ngay Kinh Thị, buổi chiều liền trở về.
Nghĩ đến hôm trước ở sân bay New York nhìn thấy cảnh tượng fans loạn một bày, Sở Triều Dương đem việc quản lý hoạt động của nhóm fans chính thức nói cho Dương Vân Lam.
Trước đó fan club vẫn luôn do Trần Đan Ni quản lý, nhưng khoảng thời gian này Trần Đan Ni lại đi theo cô bận bịu bên Mỹ, căn bản không có thời gian quản lý, bên trong hội tuy còn có hai phó đàn chủ nữa, nhưng hai người này đều làm theo tính chất ủng hộ cá nhân, cái loại làm việc mà không lấy tiền lương.
“Đoàn đội fans của chúng ta trước mắt đang có nhiều người thế này, nếu như muốn quản lí fans, có rất nhiều việc cần phải làm, đặc biệt là phải quản lý việc nhận thêm fans, trục xuất antifan, chủ yếu là do tính lưu động của fans rất lớn, hôm nay có khả năng bọn họ thích em, ngày mai liền có khả năng thích sang một người khác.”
“Đành tận lực tổ chức thôi, độ tuổi trung bình của bọn họ vẫn còn quá nhỏ, em thấy trong hội fans có rất nhiều người mới chỉ là học sinh sơ trung, cao trung thôi, căn bản là chưa đủ trưởng thành để hiểu chuyện, thậm chí có vài cô gái tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã chạy sang tận bên Mỹ chỉ để nhìn thấy thần tượng, xa như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, các cô ấy dù có hối hận cả đời cũng không kịp, hơn nữa em cũng không tài nào an tâm nổi.” Sở Triều Dương nói: “Hay là mỗi lần đoàn fans có hoạt động gì, hội fans chính thức đều sẽ đặt khách sạn tốt cho bọn họ từ trước, sau đó hẹn nhau ở nơi tụ tập, mọi người quản lý lẫn nhau.”
“Rất nhiều fans mới có 15-16 tuổi, 17-18 tuổi, đang đúng vào thời kỳ phản nghịch, quản lý sao được?” Trần Đan Ni bưng một ly sữa bò nóng đi tới, trước kia đã có một đoạn thời gian cô đảm nhận việc quản lý fan club, vì vậy đối với quần thể fans, cô hiểu biết nhiều hơn cả.
Suy nghĩ của Dương Vân Lam thì lại rất thực tế: “Vẫn là câu nói kia, em không thể nào chiếu cố được mỗi một người bọn họ, nếu như làm theo suy nghĩ của em, chị sẽ tận lực hoàn thành, nhưng mà chi phí phát sinh trong đó không phải là một con số nhỏ, mà em đều phải tự mình gánh vác.”
“Hiện tại em còn đang nuôi một đoàn đội nữa, nếu không phải lần này em ký thêm được vài cái quảng cáo, chỉ bằng khoản thu vào từ việc ca hát, em cho rằng em có thể duy trì cân bằng thu chi?”
Sở Triều Dương kinh ngạc một chút: “Không phải chứ? Đến cả cân bằng thu chi em còn không duy trì được?”
Minh tinh không dễ làm, chuyện này cô vẫn luôn biết, rất nhiều minh tinh mặt ngoài nhìn qua ngăn nắp lượng lệ, trên thực tế các khoản tài chính ngầm lại cực kỳ khẩn trương cấp bách, thậm chí nhiều người bởi vì không biết cân bằng quản lý tài sản mà thiếu nợ một khoản tiền kếch xù.
Nhưng…… Cô không đến mức đó chứ?
Cô nào giống loại người không thể trả nổi mấy khoản thu chi cơ bản này?
Dương Vân Lam tính sổ cho cô: “Một nửa khoản thu vào của em đã được lấy ra để đầu tư cho quỹ hội Trừng Quang, thành lập tiểu học Trừng Quang, bây giờ em đang phải nuôi một đoàn đội lớn, năm nay em lại còn tính sẽ mua thêm bốn căn hộ ở Kinh Thị, à cả vấn đề bảo tiêu cũng đang cần phải giải quyết cấp bách nữa, em tính một chút xem còn thừa lại bao nhiêu tiền nào?”
Sở Triều Dương kinh ngạc hỏi: “Không phải nói album bán được hơn 2500 vạn đấy sao?”
Một album, sau khi vứt tiền vào đầu tư cùng với các khoản phí tuyên truyền khác, một cuốn album ít nhất phải bán được hơn ba vạn bản trở lên mới có thể có tiền lời, mà phí tuyên truyền càng cao, phí tổn cũng càng cao.
Sở Triều Dương nghĩ lấy phí tổn tuyên truyền cho album của mình, cô có bán được hơn mười vạn bản cũng không đủ, nhưng lần này cô lại bán được hơn 2500 vạn bản, lãi vẫn rất nhiều.
“Em nghĩ lần này phí xã giao ở bên Mỹ là do ai bỏ tiền?” Dương Vân Lam cười cười hỏi cô, “Em cho rằng đều là công ty bỏ tiền sao?”
Cái này đương nhiên không có khả năng, Sở Triều Dương còn chưa vô tri đến loại trình độ này.
Mấy loại chuyện như xã giao để dành giải thưởng giải gì gì đó, phí dùng toàn bộ đều do nghệ sĩ tự mình gánh vác.
Dương Vân Lam uống cháo gạo kê: “Em cho rằng bốn căn hộ ở Kinh Thị có trị an tốt bảo an nghiêm khắc giá rẻ lắm sao?”
Hiện tại chỉ đang là đầu thế kỷ 21, giá nhà còn chưa bắt đầu bành trướng, giá nhà ở Kinh Thị tuy không thấp, nhưng mà so với tám năm sau, hẳn là vẫn rẻ hơn rất nhiều đi? Cô vội vàng muốn thực hiện ý tưởng thỏ khôn có ba hang nhanh như vậy, chủ yếu là sợ vài năm sau giá nhà tăng mạnh, cô muốn mua cũng mua không nổi mà thôi.
*Một chút kiến thức: Theo số liệu thống kê từ các nhà xã hội học Mỹ, ở các đô thị Trung Quốc hiện nay, trung bình cứ sau một năm là giá thuê nhà và giá mua nhà sẽ tăng thêm khoảng 20-30%.
Ví dụ bạn mua một căn nhà 10 tỷ, sau một năm, giá căn nhà đó của bạn sẽ lên đến 12-13 tỷ.
Hơn nữa thứ này còn có giấy tờ đất đảm bảo, cho dù về sau có xảy ra chuyện gì, phòng ở là tài sản cố định, cũng có thể lấy ra để chống đỡ thêm một đoạn thời gian.
Dương Vân Lam đoạt lấy gối đầu trong tay cô, đặt ra phía sau thắt lưng của mình, cả người lười biếng dựa lên, buông bát cháo xuống liếc xéo Sở Triều Dương, nói: “Chính em thử tính lại xem, trừ đi tất cả các khoản chi phí thất thất bát bát linh tinh, cho dù album này em bán được hơn hai ngàn vạn, nhưng em còn có thể dư lại mấy mao* tiền?”
*10 mao = 1 đồng NDT, 1 mao bằng khoảng 360 đồng VNĐ
Còn dùng cả đơn vị ‘ mao ’ ra để nói, xem ra cô đúng là thật sự không có tiền.
“Không thể nhận thêm mấy cái quảng cáo, vài cái đại ngôn nữa sao?” Sở Triều Dương hỏi chị.
“Em cho rằng chị không định nhận sao? Chị chỉ hận không thể nhận tất cả các loại đại ngôn người ta trình đến cho em!” Dương Vân Lam liếc cô, nói: “Chẳng qua chị khuyên em vẫn là nên yêu quý thanh danh của mình một chút, em cho rằng Valentino rồi CHANEL tại sao lại tìm em làm đại sứ nhãn hiệu? Vì cái gì Soly Corporation nguyện ý ra giá cao như vậy mời em về làm người phát ngôn?”
Trần Đan Ni tò mò hỏi một câu: “Vì cái gì?”
“Bởi vì em có cách điệu! Có cấp bậc!”
Nói đến chuyện công tác, Dương Vân Lam lập tức mặt mày hớn hở, tinh thần dâng trào gấp cả trăm lần: “Đây là chính nguyên nhân vì sao chúng ta không tiếp mấy cái đại ngôn lung tung rối loạn khác cho em, có cách điệu và cấp bậc, giá trị con người mới có thể thăng lên nhanh chóng.”
Sở Triều Dương gật đầu.
“Đây chính là chiêu số phương hướng em sẽ đi về sau mà chị và Hoàng Hiểu Tuyền đã cùng nhau thương lượng.” Mái tóc đen quăn của chị xoã tung, rơi rụng trên vai, lại hết sức có phong phạm nữ cường nhân bá đạo mà nói: “Về sau ngoại trừ mấy đại ngôn đẳng cấp thượng lưu như thế này ra, mấy đại ngôn nhỏ làm hạ thấp cách điệu cùng cấp bậc của em, chúng ta không tiếp!”
“Những việc này hai anh chị cứ nhìn mà làm.” Việc chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp, chuẩn không sai.
Dương Vân Lam cũng biết cô không am hiểu này đó, vươn ba ngón tay ra nói: “Em chỉ cần làm tốt ba việc sau là được, thứ nhất, hát thật tốt các ca khúc của em, đây là chính yếu; thứ hai đẹp đẹp đẹp, việc quan trọng nói ba lần, trời cao nếu đã chiếu cố cho em có điều kiện bên ngoài tốt như vậy, em nhất định phải bảo vệ nó; thứ ba, không tìm việc vào người, không đi ra ngoài gây chuyện.”
Sở Triều Dương đưa tay ra làm thủ thế OK: “Đã hiểu.” Cô bắt lấy cánh tay Dương Vân Lam, thành khẩn nói: “Vất vả chị, Dương tỷ.”
Dương Vân Lam vui mừng mà bật cười, cả người lại lười biếng dựa đầu vào chiếc gối phía sau: “Chỉ cần làm tốt ba điểm này, cái khác chúng ta đều có thể thay em giải quyết.”
Bởi vì trước kia chị đã từng làm người đại diện cho một Sở Y Huyên hết sức tùy hứng, sự nghiệp chỉ đem ra làm nền lót, cho nên chỉ cần Sở Triều Dương hơi hiểu chuyện hơn một chút so với quá khứ, nguyện ý nỗ lực phấn đấu vì sự nghiệp, Dương Vân Lam đã cảm thấy rất vui mừng, càng đừng nói hiện tại cô tiến bộ nhiều như vậy, Dương Vân Lam quả thực không có yêu cầu gì nhiều với cô, chỉ cần cô có thể duy trì hiện trạng hiện tại là được rồi.
Làm người đại diện cho cô, sự nghiệp của Sở Triều Dương chính là móc nối trực tiếp với sự nghiệp của chị, Sở Triều Dương kiếm được càng nhiều, khoản phân tới tay chị cùng càng nhiều hơn.
Một người đại diện có thể gặp được một người có điều kiện bên ngoài xuất sắc giống như Sở Triều Dương, lại còn là một ca sĩ tài năng, điều đó là rất không dễ dàng, rất nhiều người đại diện chỉ cần mang ra một siêu sao cấp thiên vương là đã có thể trở thành người đại diện nổi tiếng khắp vòng giải trí.
Trần Đan Ni ở một bên nghe xong, vỗ vỗ bộ ngực nói: “Chuyện đẹp đẹp đẹp cứ giao cho chị!” Cô đẩy Sở Triều Dương: “Mau mau mau, mau đi rửa mặt tắm rửa, chị sẽ đắp mặt nạ cho em, gần nhất chị mới học một bộ thủ pháp mát xa da mặt.”
Dương Vân Lam hứng thú bừng bừng mà đứng lên nói, “Chị cũng muốn!”
Vì thế ban ngày ban mặt, ba nữ nhân trên mặt mỗi người đều đắp một cái mặt nạ, tiểu Trừng Quang nhìn người bên này, lại nhìn người bên kia, lắc lắc đầu, thở dài.
Dương Vân Lam nhìn thấy cậu đang quan sát, liền hỏi: “Tiểu Quang, ba người chúng ta ai xinh đẹp nhất”
Tiểu Trừng Quang chuyên chú xếp gỗ, đầu cũng không thèm nâng lên: “Mẹ là đẹp nhất.”
Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, tới khoảng mùng năm mùng sáu, mấy người An Bội Bội và Trương Hinh Tâm đều lại đây chúc mừng cô đoạt được Giải thưởng Grammy.
An Bội Bội nói: “Tất cả mọi người đều đang chờ bà mở tiệc chúc mừng đó, khắp nơi còn hướng tôi hỏi thăm đủ thứ, hy vọng được tham dự, không nghĩ tới bà một chút phản ứng cũng không có, ở lỳ trong nhà vài ngày liền.” Nói đến việc này, An Bội Bội quả thực cười muốn chết.
Cô ấy lấy từ trong túi xách ra một tệp thiệp mời các loại, đưa cho cô: “Toàn bộ đều là lời mời hy vọng bà có thể tham gia các loại tụ hội tư nhân, bọn họ tìm khắp nơi cũng không thấy bà đâu, biết tôi có quen biết với bà, đều ném lại chỗ tôi.”
Sở Triều Dương tiếp nhận xấp thiệp mời này, nhìn An Bội Bội: “Tôi lại không uống rượu, đi làm gì chứ?”
Dương Vân Lam nhận lấy, “Đều không phải buổi tụ hội quan trọng gì đâu, không cần thiết phải đi, em chuẩn bị phải bắt tay vào làm việc rồi đấy, trước là quay chụp mấy quảng cáo đại ngôn đã nhận, sau liền phải bắt đầu chuẩn bị cho cuốn album thứ ba của em.”
Dương Vân Lam nói: “Cuốn album thứ hai của em đang bán rất chạy, hiện tại có rất nhiều người đều đang chờ em ra cuốn album thứ ba đó.”
Chỉ cần có được một cuốn album thật nổi tiếng, sau đó liền được hôi lây không ít, ví dụ như Lư Du Nhiên chẳng hạn, được nổi một lần vào mấy năm trước, nghe nói năm nay vừa chuyển hướng sang diễn phim truyền hình rồi.
Nói đến phim truyền hình, nơi này thật ra chị đã nhận được không ít lời mời diễn phim điện ảnh phim truyền hình các loại, xét thấy trước kia Sở Triều Dương có danh hiệu mỹ nhân đầu gỗ, nhóm đạo diễn cũng chẳng có yêu cầu gì về kỹ thuật diễn của Sở Triều Dương, chỉ cần cô có thể ở bên trong bộ phim điện ảnh của bọn họ lộ ra một cái mặt là được.
Rốt cuộc, với nhiệt độ hiện tại của cô, cho dù chỉ là khách mời diễn vai bình hoa, tùy tiện lộ mặt một cái thôi, phỏng chừng đã có vô số fans mua phim ủng hộ phim rồi.
- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha:33 -
_8/8/21_.
Danh sách chương