Tuy được lọt vào top 50 khu vực Kinh Thị cũng phải trải qua tuyển chọn từ mấy ngàn vị tuyển thủ ra, có thể nói là trăm dặm mới có thể tìm được một, nhưng đại đa số những người này chỉ là những người sở hữu giọng nói không tồi, lại thêm đam mê ca hát mà thôi, giọng hát hoàn toàn là do tự cảm thụ được, còn giọng hát của Sở Triều Dương lại có lực canh tranh rất lớn, hoàn toàn không phải là loại giọng hát vu vơ đôi câu, cho nên chiến thắng ở những vòng đầu này là hoàn toàn nằm trong tầm tay, không có gì lạ cả.

Nhưng cho dù là vòng thi đấu địa phương thì Cổ Duệ Chính vẫn có yêu cầu rất cao, mỗi một vòng thi đều bắt cô phải xuất ra thực lực chân chính, toàn lực ứng phó.

Còn hắn cũng đã mời cả bằng hữu có chuyên môn cao cùng nhau chế tác lại toàn bộ nhạc đệm cho từng phần thi đồng thời cũng cải biên lại tất cả bản nhạc kia của Sở Triều Dương, cũng không dùng bản nhạc đệm được làm tùy tiện trêи máy tính như trước kia nữa mà là bản nhạc đệm phát hành.

Tuy Cổ Duệ Chính đã thân bại danh liệt, nhưng lại không tính là tuyệt vọng khốn cùng, bằng không thì cái phòng làm việc này hắn cũng không mở nổi nữa rồi.

Bằng hữu của hắn ở trong vòng âm nhạc này cũng không ít, nhân mạch cũng rộng, tuy rằng người ngoài không biết, nhưng những bằng hữu thân mật của hắn đều rõ ràng vụ việc sao chép và ngoại tình kia của hắn là như thế nào, hiện giờ hắn đã vực lại tinh thần thì bọn họ cũng nguyện ý tới giúp đỡ hắn sản xuất nhạc, dù sao thì đối với bọn họ, giúp đỡ chế tác mấy bản nhạc đệm cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

Cho nên khi Sở Triều Dương vừa mới mở miệng, đã đón nhận được một trận khϊế͙p͙ sợ từ toàn trường quay, phảng phất như đây không còn là một sân khấu thi đấu nhỏ bé nữa, mà đây đã trở thành một buổi biểu diễn cá nhân của mình cô, tiếng vỗ tay và hoan hô đến từ phía dưới sân khấu vang lên không ngừng, tất cả đều đồng thanh kêu: “Vô Danh!, Vô Danh!..”

Ngay cả giám khảo Tô Quân lão sư cũng không nhịn được mà cảm thán: “Cô ấy đích thị là một ca sĩ chuyên nghiệp, phần biểu diễn hết sức hoàn mỹ.”

Giám khảo Ngô Đồng lão sư cũng thở dài nói: ” Cô gái này xuất hiện, chắc chắn sẽ khiến Lư Du Nhiên cảm thấy nguy hiểm đây.”

Lư Du Nhiên chính là tiểu thiên hậu giới ca hát đang nổi bây giờ mà.

Khương Nghiên dùng hai đầu ngón tay kẹp bút, chỉ vào cô: “Tôi thập phần hoài nghi cô chính là một ca sĩ chuyên nghiệp nổi tiếng nào đó, cô mang mặt nạ là do sợ người khác sẽ nhận ra hay sao?.”

Sở Triều Dương câu khóe môi, cô chỉ cười mà không nói.

Khương Nghiên cũng tự nhiên hiểu được hẳn đây chính là bí mật của Sở Triều Dương.

[Siêu cấp tân tiếng ca] nếu như có ca sĩ có chút danh tiếng tham gia thì cũng không kỳ quái, khu Dung Thị của Giang Cầm được gọi là cao thủ nhiều như mây cũng chẳng phải bởi vì ở đó có hai ca sĩ có chút danh tiếng đăng kí tham gia thi đấu hay sao.

Những bài Sở Triều Dương hát đều không phải là các ca khúc đang thịnh hành hiện giờ mà là các bài hát có tiết tấu nông thôn vui vẻ, gần gũi.

Khương Nghiên nghiên cứu một chút các tư liệu trêи bàn, rồi bỗng nhiên nói: ” Các bài hát mà cô hát trước đó đều có phong cách dân dao, nông thôn, nên hay là bây giờ cô thử hát một ca khúc nhạc trẻ thịnh hành hiện nay xem nào?.”

“À, được thôi.” Sở Triều Dương gật đầu, rũ mắt, hơi hơi mỉm cười: ” Vậy bây giờ tôi xin hát một ca khúc, là [Đôi cánh ẩn hình].

Đã được ba ca khúc tẩy trắng cho nguyên chủ.

Từng bước, từng bước một, Đỗ Cảnh Khôn, anh sẽ bị biến đen mãi mãi.

Cô ấp ủ cảm xúc một chút, lại hồi tưởng lại khoảng thời gian đơn độc trong cô nhi viện trước kia, rồi đủ loại khó khăn sau khi tiến vào giới giải trí mà không có hậu trường chống đỡ, thật sự không dễ dàng gì. Cô nhẹ giọng mở miệng: “Mỗi một lần, tôi đều cô đơn, bồi hồi mà kiên cường gắng gượng, mỗi một lần, tôi đều cố nhịn lại cảm giác bi thương để không phải rơi lệ,..”

Chất giọng của cô linh hoạt, kỳ ảo, xa xưa, mang theo sự cô tịch không nói nên lời, chạm đến tận sâu trong tim người nghe, làm cả da gà đều dựng hết lên, tê dại rùng mình.

Cô lại nghĩ đến khoảng thời gian sinh hoạt trong cô nhi viện ấy, chỉ biết cố gắng tích lũy từng thứ một, từ nhỏ đã chịu hoàn cảnh này mà lớn lên, từ nhỏ đã quen với việc bị cười nhạo, đùa cợt, cô đã từng mong có thể có một mái ấm hạnh phúc như bọn bạn cùng trang lứa không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu sự tự ti đến từ chính bản thân mình, đã có rất rất nhiều việc không được như ý nguyện nhưng cũng chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận mà cho qua.

Có lẽ do từ nhỏ đã ở trong hoàn cảnh như vậy, nên giờ các vết thương của cô đã chai sạn cả rồi, khi nghĩ tới cũng không còn cảm thấy đau khổ như trước đó nữa, giờ nghĩ lại, tất cả chỉ còn những khoảnh khắc vui vẻ mà thôi, không còn tự oán tự trách bản thân mình như trước nữa, đôi lúc còn cảm thấy cuộc sống của mình đã quá tốt rồi.

Nhưng chẳng lẽ cô thật sự không còn hâm mộ người khác nữa sao? Không khát vọng sao? Lắm lúc nghĩ, một mình mình phải tự lăn lộn trong giới giải trí mà không hề có một chỗ dựa nào cả, thật vất vả biết bao nhiêu, rất nhiều lúc, đến cả da mặt cũng phải tháo xuống để người khác dẫm dưới chân, đã vậy còn phải cười cười làm lành.( Mel: Các tình yêu của tôi đừng hiểu theo nghĩa đen nhé ><)

Sau mấy năm xuống dốc, còn phải dần chuyển sang mảng diễn xuất, thậm chí nếu không may mắn thì còn chẳng có phim mà diễn, có diễn được thì phân cảnh quay cũng ngày càng ít đi, đã vậy còn hay bị đạo diễn mắng chửi thậm tệ nhưng vẫn phải khiêm tốn mỉm cười.

Cô cũng từng bồi hồi, từng mê mang, từng hoài nghi chính mình rất nhiều lần.

Có đôi khi cô còn ước trêи thế giới này sẽ tồn tại một góc lặng nào đó chỉ để mình cô ngồi lại, không có bất cứ ai biết được cả.

Nhưng khi nghĩ đến có khả năng có đáp án, cô lại cảm thấy có chút bất lực cùng với bi thương.

Nhưng ít nhất cô vẫn cảm thấy mình may mắn, may mắn vì thân thể cô khỏe mạnh, tứ chi đầy đủ, còn được sở hữu thêm một giọng ca hoàn hảo và dung mạo cũng không đến nỗi nào. (Đây là kiếp trước nhé).

Khi còn nhỏ, lúc cùng lũ trẻ xem phim hoạt hình, lúc nào nữ chính cũng một tay gạt phăng mấy cô nữ phụ kia đi, thậm chí số phận về sau của mấy cô ấy còn cực kì thê thảm kìa, viện trưởng xem thấy thì liền nói với bọn cô: ” Các cháu xem, có người bất luận cô ấy có cái gì đặc biệt đi chăng nữa thì vẫn không thể nào có được một kết cục hoàn mỹ cả, tại sao ư? Bởi vì bọn họ luôn suy nghĩ tiêu cực, bọn họ chẳng bao giờ thỏa mãn với cuộc sống. Mà có những người, dù gia đình của họ có giàu hay nghèo, thậm chí dù họ có là cô nhi viện, bọn họ lại vẫn luôn hạnh phúc, kết hôn hạnh phúc, ly hôn cũng vẫn hạnh phúc, đấy là bởi vì họ luôn tự cảm thấy bản thân mình đã rất hạnh phúc rồi, bọn họ đã tự thỏa mãn cuộc sống của chính họ.”

Sở Triều Dương đột nhiên lại nghĩ đến những lúc mình tổ chức buổi biểu diễn, các fans chen đầy sân kêu thét tên cô chói tai, ánh sáng khắp sân khấu đều chỉ tập trung vào một mình cô, phảng phất như cô chính là trung tâm của thế giới này vậy.

Nét bi thương trêи khuôn mặt cô lại rút đi nhanh như thủy triều, hai mắt cô trong suốt, sáng ngời như thủy tinh.

“Tôi rốt cuộc đã thấy, thấy những mộng tưởng trước đó đều dần dần ra hoa, tôi lại tiếp tục truy đuổi tiếng ca lánh lót của tuổi trẻ…”

Thanh âm của Sở Triều Dương linh hoạt, kỳ ảo, xa xưa, lại mang theo cảm giác tịch liêu, nhàn nhạt, phảng phất cô tựa như một bé gái nhỏ cô đơn, một thân một mình đi vào thành phố phấn đấu cho cuộc sống mai này, trong hành trình đi tìm kiếm cuộc sống hạnh phúc đó cô gái đã phải hứng chịu không biết bao nhiêu là đau khổ, đắng cay, nhưng chính bản thân cô lại không từ bỏ mà vẫn luôn kiên cường bước tiếp, tích cực hướng về phía trước, quyết không chịu thua, không buông tay, tiếp tục nỗ lực cho đến khi tất cả mục tiêu cô đặt ra trước đó phải nở hoa mới thôi.

Bài ca giờ đây đã trở thành lời độc thoại nội tâm của một cô gái nhỏ.

Bài hát tựa như đã nói ra tiếng lòng của cô, khiến không biết bao nhiêu người đồng cảm thay, họ hoàn toàn đắm mình vào cảm xúc do cô mang lại.

Ít nhất đây chính là năng lực của Sở Triều Dương.

Một bài hát được trình bày xong, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện