Biểu hiện của Hồ Dữu ở trêи đài thật sự rất tiêu sái, khiến mấy cô nương ở bên cạnh đều phải khóc ròng, còn vẻ mặt của cô ấy thì lại kiểu: “Thật khó hiểu, không biết nên nói cái gì.”, chỉ đành bình tĩnh đứng trêи đài, cũng không biết rơi vài giọt nước mắt như mấy cô gái kia.
Người chủ trì Cổ Khê thấy thương cho mấy cô nương kia, nên cũng động tình mà nói: “Đừng khóc, dù sao các em cũng đã nằm trong top 30 tuyển thủ của cả nước rồi, các em có thể từ trong mấy vạn người mà bộc lộ ra được tài năng của mình thì trong tim mình, các em đã là người giỏi nhất, nào, chúng ta hãy cùng nhiệt liệt vỗ tay, cổ vũ cho các cô ấy.”
Sau một hồi thi đấu, đã thành công đào thải ba tuyển thủ, mỗi một người đều khiến người xem trải dài nước mắt.
Tuyển thủ ở trêи đài khóc, các tuyển thủ ở dưới đài cũng khóc theo chia buồn.
Sở Triều Dương: … May mắn thay mình mang mặt nạ.
Sở Triều Dương vừa nói số mình may xong thì ngay sau đó anh camera man liền cho cô một phân cảnh, quay đôi mắt đang chớp chớp của cô, nhìn thật ngốc.
Buổi tối, sau khi Sở Triều Dương trở về nhìn thấy mẹ Sở khóc đến hai mí mắt sưng húp xong thì không khỏi kinh ngạc mà hỏi cha Sở, đôi mắt hướng về phía mẹ Sở nhìn nhìn: “Ba, hai người… Cãi nhau à?”
Cô sợ ba mẹ mình cãi nhau dọa sợ Tiểu Trừng Quang, nên liền vội vàng qua bên kia bế cậu lên, ôm cậu vào trong lòng ngực rồi đau lòng mà sờ sờ mặt cậu.
“Cãi nhau cái gì mà cãi nhau, do mẹ con xem TV xong ấy chứ.” Cha Sở bất đắc dĩ nói.
“Xem cái gì trêи TV mà cảm động như vậy?” Sở Triều Dương yên tâm, vừa đổi giày vừa hỏi, cô cho rằng hôm nay cô không thi đấu, nên chắc hẳn là mẹ Sở sẽ không xem siêu cấp tân tiếng ca.
“Chương trình thi đấu của con ý.”
“Cái đấy thôi mà còn có thể khóc thành như vậy?” Sở Triều Dương khoa trương mà trừng lớn mắt.
Chẳng lẽ là do yêu cầu để có thể chảy nước mắt của cô là quá cao? Ngày hôm sau, còn chưa có bắt đầu thi đấu mà trước cửa tổ tiết mục đã tụ tập một lượng lớn fans cùng với nhân viên truyền thông, các fans điên cuồng kêu gọi tên tuyển thủ mà bọn họ yêu thích.
Thấy cô tiến lại đây, nhóm truyền thông cũng chen chúc tiến lên, giơ microphone hỏi cô: “Vô Danh, ngày hôm qua có rất nhiều tuyển thủ đều cảm động mà khóc như vậy, thế mà vì sao cô lại không khóc? Có phải mối quan hệ của cô cùng với các tuyển thủ khác không tốt hay không? Là nguyên nhân gì làm cho cô cùng với các tuyển thủ khác không có mối quan hệ tốt?”
Mẹ nó, chỉ bởi vì mình ở bên dưới đài không khóc theo bọn họ, mà bọn họ đã kết luận rằng mình có mâu thuẫn với các tuyển thủ khác? Logic này cũng thật là.
Sở Triều Dương điều chỉnh tâm tình, lời lẽ chính đáng: ” Cạnh tranh thi đấu là thập phần tàn khốc, nếu không thể chịu nổi sự tàn khốc này, thì tôi làm sao còn có thể đối mặt với những suy sụp về sau trong cuộc đời của tôi đây?”
Phóng viên ngay lập tức bật lại: “Cô cũng cho rằng thi đấu là thập phần tàn khốc hay sao? Vậy có phải ý cô chính là trong thi đấu có sử dụng quy tắc ngầm? Và cô đã tự mình trải qua quy tắc ngầm đó?”
Mẹ sư, tôi nói tôi trải qua quy tắc ngầm bao giờ?
Sở Triều Dương không nói, trực tiếp rời đi, sau khi đi vào bên trong thì ngay lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Hiểu Tuyền: “Tổ tiết mục vừa dẫn tới mấy phóng viên, câu hỏi rất không hợp lý, em hoài nghi là do họ cố tình dắt tới bôi đen em.”
Sau đó đem đoạn đối thoại lúc nãy của hai người miêu tả một lần.
Cô đã ký hợp đồng năm năm với công ty đĩa nhạc Hải Báo, hiện tại đang là nghệ sĩ của công ty đĩa nhạc Hải Báo, cho nên việc này cô đương nhiên là sẽ giao cho người đại diện của mình xử lí.
Chuyện vừa rồi rất nhanh đã lên men ở trêи mạng xã hội, chỉ trong có một chốc mà ở trêи khu thịnh hành của các trang mạng xã hội đã hiện lên tiêu đề:
[Tuyển thủ Vô Danh, quán quân khu Kinh Thị có mâu thuẫn rất mãnh liệt đối với các tuyển thủ khác]
[Vô Danh cho rằng canh tranh thi đấu là thập phần tàn khốc, phải sử dụng quy tắc ngầm! ]
May mắn thay Sở Triều Dương đã phản ứng kịp thời với Hoàng Hiểu Tuyền, Hoàng Hiểu Tuyền lại lập tức đi tìm những người của công chúng, những blogger nổi tiếng, hoặc những trang web hot kéo qua chất vấn bài viết kia, công kϊƈɦ người đăng bài.
Phong ba sóng gió vừa mới nổi lên đã bị dẹp sạch, người đăng bài cũng không dám phản bác lại gì, những người ái mộ cô thấy vậy cũng kéo qua phát tiết cùng, đem mấy người đưa tin, mấy người đăng bài viết chửi một trận, còn kéo thêm cho Sở Triều Dương một chút độ nhiệt độ trêи mạng xã hội.
Lưu Duệ nhìn thấy phong ba trêи internet rất nhanh đã bị trừ khử trong vô hình, hắn ngồi trêи ghế, hít hà một hơi thuốc: “Phản ứng nhanh như vậy, sau lưng Vô Danh kia quả nhiên là có người chống đỡ, xem ra cô ta không phải là người mới, người mới sẽ không phản ứng nhanh như thế.”
Không biết tại sao, từ sau khi nhìn thấy Vô Danh trông có vẻ quen mắt, hắn cứ cảm thấy có chút bất an, vì vậy mới nhân dịp Hùng Viện Viện đang xích mích với cô mà thăm dò thử một lần.
Có thể ngay lập tức dìm chết cô luôn thì vẫn là tốt nhất, để xem xem, rốt cuộc cô là thần thánh phương nào.
Chủ yếu là do lần trước nghe bài hát kia, cô nói còn chưa phát hành, vậy thì nói cách khác là, album chắc hẳn đã làm xong rồi, sắp sửa phát hành, mà nếu album của hắn làm cho ba người Giang Cầm, Mễ Kiều, Hùng Viện Viện, phát hành cùng thời điểm với cô ta, thì đã là đối thủ cạnh tranh của nhau, hắn đương nhiên là sẽ muốn dìm chết đối phương ngay từ bây giờ rồi.
Thà rằng giết nhầm chứ không thể bỏ sót.
Lưu Duệ đã dùng phương châm như vậy ở trong giới giải trí mà dìm xuống không biết bao nhiêu người.
Còn bên phía Sở Triều Dương, lúc xong việc, cô liền cảm thấy có chút khó hiểu: “Lúc này mới bắt đầu thi đấu trận đầu, về sau như thế nào còn không biết đâu, ai đã vội vã muốn đối phó với em như vậy nhỉ?”
Hoàng Hiểu Tuyền nói: “Ngày hôm qua là trận đầu tiên các em thi đấu nhưng ratings đã phá qua mức 2 rồi.”
Ratings có thể đạt tới 2, đã là một tiết mục rất hot, đạt tới 3, thì quả thật phải là một tiết mục siêu siêu hot, trước kia, tập thi đấu của khu Kinh Thị mà Sở Triều Dương biểu diễn ca khúc [Đôi cánh ẩn hình] cũng đã trực tiếp phá ratings qua 3, hiện tại, tỉ lệ nhấp chuột vào tập này ở trêи mạng vẫn còn rất là cao nữa đấy, đều là bởi vì muốn nghe bài hát này, ai bảo bài hát này còn chưa có phát hành cơ chứ.
Các tập khi đấu theo khu vực trước kia, đều là do đài truyền hình thành phố đưa tin, nên tuy rằng người xem cả nước cũng có thể xem được, nhưng rốt cuộc chủ yếu vẫn chỉ có người trong tỉnh thành xem là nhiều, có mấy ai lại đi xem của các tỉnh khác đâu, nhưng lúc này đây là chính là chân chính xuất hiện trước mặt người xem cả nước.
Hôm nay ratings còn cao hơn so với hôm qua rất nhiều.
Sở Triều Dương, Mễ Kiều các cô hôm nay không có thi đấu, nhưng vẫn phải lên phần đại hợp xướng mở màn, trận thi đấu ngày hôm nay so với hôm qua còn càng thêm kịch liệt tàn khốc hơn, cũng làm cho Sở Triều Dương biết, vì sao khu Dung Thị lại bị gọi là ‘Khu tử vong.’
Trừ bỏ thực lực của quán quân Giang Cầm còn chưa được bộc lộ, thì thực lực của á quân khu Dung Thị, Đồng Lân Thanh cùng với huy chương đồng, Lý Á Nam đều phi thường xuất chúng, ba người này nếu như không phải ở cùng một khu, mà là ở bất kỳ một khu nào khác thì đều là một đối thủ cạnh tranh nặng ký cho ngôi vị quán quân.
Điều này cũng không khỏi làm cho cô cảm thấy có chút mong chờ đối với thực lực của Giang Cầm.
Đúng vậy, mong chờ.
Tuy rằng tuổi của Giang Cầm không lớn, nhưng sự nghiệp biểu diễn mà cô trải qua là thập phần phong phú, bốn tuổi cô đã theo bố lên đài biểu diễn, có danh tiếng phi thường cao ở trong một quán bar nổi tiếng đất Dung Thị, có thể nói là một tiểu minh tinh, cũng có rất nhiều người nổi tiếng ghé qua quán đó, và cũng nhờ vậy mà cô bị Lưu Duệ khai quật được, ký hợp đồng với.
Cô ấy có thể ở trong một khu thi đấu khó nhằn như vậy, đem Đồng Lâm Thanh, một ca sĩ chuyên nghiệp có chút danh tiếng kéo xuống, đoạt được vị trí quán quân, có thể thấy được là thực lực rất đáng gờm.
Phải biết rằng, năm năm trước Đồng Lâm Thanh tham gia thi đấu âm nhạc quốc gia, đã đạt được danh hiệu tổng quán quân cả nước.
Mà thực lực của Đồng Lâm Thanh, quả nhiên không làm cô thất vọng.
Sở Triều Dương không có khóc, cô ở dưới đài thật lòng mà reo hò cổ vũ cho các cô ấy, tươi cười chân thành, nhiệt liệt.
Đối thủ càng cường đại, thi đấu càng xuất sắc.
Sau khi phát sóng tập thi đấu này, nối tiếp ratings trận thi đấu đầu tiên, ratings trận thi đấu thứ hai đã trực tiếp vượt qua 3, hai trận thi đấu đều không hề trì hoãn mà tranh nhau đoạt lấy ngôi vị tiết mục được ưa thích trêи top thịnh hành.
**
“Ratings tập này của [Siêu cấp tân tiếng ca] đã đạt tới 3.8 rồi, dự tính ratings tập thi đấu sau sẽ còn tiếp tục tăng.” Nam tử nói đến đây thì sắc mặt có chút không được tốt cho lắm, ratings [Siêu cấp tân tiếng ca] càng cao, cũng đồng nghĩa với việc người xem càng nhiều, danh tiếng của Vô Danh kia cũng theo đó mà tăng cao.
Lư Du Nhiên uống lên một ngụm trà xanh, trêи mặt tươi cười nhạt nhẽo: “Ratings cao, ratings cao thì tốt a, ratings cao không phải đối với việc tuyên truyền của chúng ta càng có lợi hay sao?”
Nam tử trầm ngâm một chút, biết chính mình đã quá thiếu kiên nhẫn, cúi đầu nói: “Em nói cũng đúng.”
Ratings cao, lợi nhiều nhất vẫn là Lư Du Nhiên, đương nhiên càng cao càng tốt rồi.
Thật sự mà nói thì thiên phú âm nhạc của Cổ Duệ Chính là hết sức cao, các ca khúc mà hắn sáng tác ra phần lớn đều là các ca khúc kinh điển, bọn họ đã phải rất vất vả mới có thể kéo được hắn xuống thành không còn gì trong tay như bây giờ.
“Sau khi nhận được giấy phép bản quyền là chúng ta có thể phát hành album rồi đúng không?” Cô quay đầu nhìn hắn, ánh mắt thanh triệt ôn nhu.
“Có thể.”
Thanh âm cô có chút tùy ý, cái loại lười biếng, không để ý: “Vậy cuối tuần đi.”
“Mặt khác, tôi vừa mới nhận được tin tức, công ty quảng cáo tài trợ cho [Siêu cấp tân tiếng ca] muốn tuyển ra một người đảm đương danh hiệu người phát ngôn cho bọn họ.
Người chủ trì Cổ Khê thấy thương cho mấy cô nương kia, nên cũng động tình mà nói: “Đừng khóc, dù sao các em cũng đã nằm trong top 30 tuyển thủ của cả nước rồi, các em có thể từ trong mấy vạn người mà bộc lộ ra được tài năng của mình thì trong tim mình, các em đã là người giỏi nhất, nào, chúng ta hãy cùng nhiệt liệt vỗ tay, cổ vũ cho các cô ấy.”
Sau một hồi thi đấu, đã thành công đào thải ba tuyển thủ, mỗi một người đều khiến người xem trải dài nước mắt.
Tuyển thủ ở trêи đài khóc, các tuyển thủ ở dưới đài cũng khóc theo chia buồn.
Sở Triều Dương: … May mắn thay mình mang mặt nạ.
Sở Triều Dương vừa nói số mình may xong thì ngay sau đó anh camera man liền cho cô một phân cảnh, quay đôi mắt đang chớp chớp của cô, nhìn thật ngốc.
Buổi tối, sau khi Sở Triều Dương trở về nhìn thấy mẹ Sở khóc đến hai mí mắt sưng húp xong thì không khỏi kinh ngạc mà hỏi cha Sở, đôi mắt hướng về phía mẹ Sở nhìn nhìn: “Ba, hai người… Cãi nhau à?”
Cô sợ ba mẹ mình cãi nhau dọa sợ Tiểu Trừng Quang, nên liền vội vàng qua bên kia bế cậu lên, ôm cậu vào trong lòng ngực rồi đau lòng mà sờ sờ mặt cậu.
“Cãi nhau cái gì mà cãi nhau, do mẹ con xem TV xong ấy chứ.” Cha Sở bất đắc dĩ nói.
“Xem cái gì trêи TV mà cảm động như vậy?” Sở Triều Dương yên tâm, vừa đổi giày vừa hỏi, cô cho rằng hôm nay cô không thi đấu, nên chắc hẳn là mẹ Sở sẽ không xem siêu cấp tân tiếng ca.
“Chương trình thi đấu của con ý.”
“Cái đấy thôi mà còn có thể khóc thành như vậy?” Sở Triều Dương khoa trương mà trừng lớn mắt.
Chẳng lẽ là do yêu cầu để có thể chảy nước mắt của cô là quá cao? Ngày hôm sau, còn chưa có bắt đầu thi đấu mà trước cửa tổ tiết mục đã tụ tập một lượng lớn fans cùng với nhân viên truyền thông, các fans điên cuồng kêu gọi tên tuyển thủ mà bọn họ yêu thích.
Thấy cô tiến lại đây, nhóm truyền thông cũng chen chúc tiến lên, giơ microphone hỏi cô: “Vô Danh, ngày hôm qua có rất nhiều tuyển thủ đều cảm động mà khóc như vậy, thế mà vì sao cô lại không khóc? Có phải mối quan hệ của cô cùng với các tuyển thủ khác không tốt hay không? Là nguyên nhân gì làm cho cô cùng với các tuyển thủ khác không có mối quan hệ tốt?”
Mẹ nó, chỉ bởi vì mình ở bên dưới đài không khóc theo bọn họ, mà bọn họ đã kết luận rằng mình có mâu thuẫn với các tuyển thủ khác? Logic này cũng thật là.
Sở Triều Dương điều chỉnh tâm tình, lời lẽ chính đáng: ” Cạnh tranh thi đấu là thập phần tàn khốc, nếu không thể chịu nổi sự tàn khốc này, thì tôi làm sao còn có thể đối mặt với những suy sụp về sau trong cuộc đời của tôi đây?”
Phóng viên ngay lập tức bật lại: “Cô cũng cho rằng thi đấu là thập phần tàn khốc hay sao? Vậy có phải ý cô chính là trong thi đấu có sử dụng quy tắc ngầm? Và cô đã tự mình trải qua quy tắc ngầm đó?”
Mẹ sư, tôi nói tôi trải qua quy tắc ngầm bao giờ?
Sở Triều Dương không nói, trực tiếp rời đi, sau khi đi vào bên trong thì ngay lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Hiểu Tuyền: “Tổ tiết mục vừa dẫn tới mấy phóng viên, câu hỏi rất không hợp lý, em hoài nghi là do họ cố tình dắt tới bôi đen em.”
Sau đó đem đoạn đối thoại lúc nãy của hai người miêu tả một lần.
Cô đã ký hợp đồng năm năm với công ty đĩa nhạc Hải Báo, hiện tại đang là nghệ sĩ của công ty đĩa nhạc Hải Báo, cho nên việc này cô đương nhiên là sẽ giao cho người đại diện của mình xử lí.
Chuyện vừa rồi rất nhanh đã lên men ở trêи mạng xã hội, chỉ trong có một chốc mà ở trêи khu thịnh hành của các trang mạng xã hội đã hiện lên tiêu đề:
[Tuyển thủ Vô Danh, quán quân khu Kinh Thị có mâu thuẫn rất mãnh liệt đối với các tuyển thủ khác]
[Vô Danh cho rằng canh tranh thi đấu là thập phần tàn khốc, phải sử dụng quy tắc ngầm! ]
May mắn thay Sở Triều Dương đã phản ứng kịp thời với Hoàng Hiểu Tuyền, Hoàng Hiểu Tuyền lại lập tức đi tìm những người của công chúng, những blogger nổi tiếng, hoặc những trang web hot kéo qua chất vấn bài viết kia, công kϊƈɦ người đăng bài.
Phong ba sóng gió vừa mới nổi lên đã bị dẹp sạch, người đăng bài cũng không dám phản bác lại gì, những người ái mộ cô thấy vậy cũng kéo qua phát tiết cùng, đem mấy người đưa tin, mấy người đăng bài viết chửi một trận, còn kéo thêm cho Sở Triều Dương một chút độ nhiệt độ trêи mạng xã hội.
Lưu Duệ nhìn thấy phong ba trêи internet rất nhanh đã bị trừ khử trong vô hình, hắn ngồi trêи ghế, hít hà một hơi thuốc: “Phản ứng nhanh như vậy, sau lưng Vô Danh kia quả nhiên là có người chống đỡ, xem ra cô ta không phải là người mới, người mới sẽ không phản ứng nhanh như thế.”
Không biết tại sao, từ sau khi nhìn thấy Vô Danh trông có vẻ quen mắt, hắn cứ cảm thấy có chút bất an, vì vậy mới nhân dịp Hùng Viện Viện đang xích mích với cô mà thăm dò thử một lần.
Có thể ngay lập tức dìm chết cô luôn thì vẫn là tốt nhất, để xem xem, rốt cuộc cô là thần thánh phương nào.
Chủ yếu là do lần trước nghe bài hát kia, cô nói còn chưa phát hành, vậy thì nói cách khác là, album chắc hẳn đã làm xong rồi, sắp sửa phát hành, mà nếu album của hắn làm cho ba người Giang Cầm, Mễ Kiều, Hùng Viện Viện, phát hành cùng thời điểm với cô ta, thì đã là đối thủ cạnh tranh của nhau, hắn đương nhiên là sẽ muốn dìm chết đối phương ngay từ bây giờ rồi.
Thà rằng giết nhầm chứ không thể bỏ sót.
Lưu Duệ đã dùng phương châm như vậy ở trong giới giải trí mà dìm xuống không biết bao nhiêu người.
Còn bên phía Sở Triều Dương, lúc xong việc, cô liền cảm thấy có chút khó hiểu: “Lúc này mới bắt đầu thi đấu trận đầu, về sau như thế nào còn không biết đâu, ai đã vội vã muốn đối phó với em như vậy nhỉ?”
Hoàng Hiểu Tuyền nói: “Ngày hôm qua là trận đầu tiên các em thi đấu nhưng ratings đã phá qua mức 2 rồi.”
Ratings có thể đạt tới 2, đã là một tiết mục rất hot, đạt tới 3, thì quả thật phải là một tiết mục siêu siêu hot, trước kia, tập thi đấu của khu Kinh Thị mà Sở Triều Dương biểu diễn ca khúc [Đôi cánh ẩn hình] cũng đã trực tiếp phá ratings qua 3, hiện tại, tỉ lệ nhấp chuột vào tập này ở trêи mạng vẫn còn rất là cao nữa đấy, đều là bởi vì muốn nghe bài hát này, ai bảo bài hát này còn chưa có phát hành cơ chứ.
Các tập khi đấu theo khu vực trước kia, đều là do đài truyền hình thành phố đưa tin, nên tuy rằng người xem cả nước cũng có thể xem được, nhưng rốt cuộc chủ yếu vẫn chỉ có người trong tỉnh thành xem là nhiều, có mấy ai lại đi xem của các tỉnh khác đâu, nhưng lúc này đây là chính là chân chính xuất hiện trước mặt người xem cả nước.
Hôm nay ratings còn cao hơn so với hôm qua rất nhiều.
Sở Triều Dương, Mễ Kiều các cô hôm nay không có thi đấu, nhưng vẫn phải lên phần đại hợp xướng mở màn, trận thi đấu ngày hôm nay so với hôm qua còn càng thêm kịch liệt tàn khốc hơn, cũng làm cho Sở Triều Dương biết, vì sao khu Dung Thị lại bị gọi là ‘Khu tử vong.’
Trừ bỏ thực lực của quán quân Giang Cầm còn chưa được bộc lộ, thì thực lực của á quân khu Dung Thị, Đồng Lân Thanh cùng với huy chương đồng, Lý Á Nam đều phi thường xuất chúng, ba người này nếu như không phải ở cùng một khu, mà là ở bất kỳ một khu nào khác thì đều là một đối thủ cạnh tranh nặng ký cho ngôi vị quán quân.
Điều này cũng không khỏi làm cho cô cảm thấy có chút mong chờ đối với thực lực của Giang Cầm.
Đúng vậy, mong chờ.
Tuy rằng tuổi của Giang Cầm không lớn, nhưng sự nghiệp biểu diễn mà cô trải qua là thập phần phong phú, bốn tuổi cô đã theo bố lên đài biểu diễn, có danh tiếng phi thường cao ở trong một quán bar nổi tiếng đất Dung Thị, có thể nói là một tiểu minh tinh, cũng có rất nhiều người nổi tiếng ghé qua quán đó, và cũng nhờ vậy mà cô bị Lưu Duệ khai quật được, ký hợp đồng với.
Cô ấy có thể ở trong một khu thi đấu khó nhằn như vậy, đem Đồng Lâm Thanh, một ca sĩ chuyên nghiệp có chút danh tiếng kéo xuống, đoạt được vị trí quán quân, có thể thấy được là thực lực rất đáng gờm.
Phải biết rằng, năm năm trước Đồng Lâm Thanh tham gia thi đấu âm nhạc quốc gia, đã đạt được danh hiệu tổng quán quân cả nước.
Mà thực lực của Đồng Lâm Thanh, quả nhiên không làm cô thất vọng.
Sở Triều Dương không có khóc, cô ở dưới đài thật lòng mà reo hò cổ vũ cho các cô ấy, tươi cười chân thành, nhiệt liệt.
Đối thủ càng cường đại, thi đấu càng xuất sắc.
Sau khi phát sóng tập thi đấu này, nối tiếp ratings trận thi đấu đầu tiên, ratings trận thi đấu thứ hai đã trực tiếp vượt qua 3, hai trận thi đấu đều không hề trì hoãn mà tranh nhau đoạt lấy ngôi vị tiết mục được ưa thích trêи top thịnh hành.
**
“Ratings tập này của [Siêu cấp tân tiếng ca] đã đạt tới 3.8 rồi, dự tính ratings tập thi đấu sau sẽ còn tiếp tục tăng.” Nam tử nói đến đây thì sắc mặt có chút không được tốt cho lắm, ratings [Siêu cấp tân tiếng ca] càng cao, cũng đồng nghĩa với việc người xem càng nhiều, danh tiếng của Vô Danh kia cũng theo đó mà tăng cao.
Lư Du Nhiên uống lên một ngụm trà xanh, trêи mặt tươi cười nhạt nhẽo: “Ratings cao, ratings cao thì tốt a, ratings cao không phải đối với việc tuyên truyền của chúng ta càng có lợi hay sao?”
Nam tử trầm ngâm một chút, biết chính mình đã quá thiếu kiên nhẫn, cúi đầu nói: “Em nói cũng đúng.”
Ratings cao, lợi nhiều nhất vẫn là Lư Du Nhiên, đương nhiên càng cao càng tốt rồi.
Thật sự mà nói thì thiên phú âm nhạc của Cổ Duệ Chính là hết sức cao, các ca khúc mà hắn sáng tác ra phần lớn đều là các ca khúc kinh điển, bọn họ đã phải rất vất vả mới có thể kéo được hắn xuống thành không còn gì trong tay như bây giờ.
“Sau khi nhận được giấy phép bản quyền là chúng ta có thể phát hành album rồi đúng không?” Cô quay đầu nhìn hắn, ánh mắt thanh triệt ôn nhu.
“Có thể.”
Thanh âm cô có chút tùy ý, cái loại lười biếng, không để ý: “Vậy cuối tuần đi.”
“Mặt khác, tôi vừa mới nhận được tin tức, công ty quảng cáo tài trợ cho [Siêu cấp tân tiếng ca] muốn tuyển ra một người đảm đương danh hiệu người phát ngôn cho bọn họ.
Danh sách chương