Thái độ Lư Du Nhiên cũng rất thân thiết, chào một tiếng: “Viện Viện.” Rồi sau đó lại bát diện linh lung* phất phất tay nói chuyện cùng các tuyển thủ khác.

*Bát diện linh lung: Hiện dùng để hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt,đối với ai cũng khéo léo.

“Oa, Lư Du Nhiên có vẻ thân thiện giống như trêи chương trình TV nha, một chút giá cũng đều không có.”

“Người thật so với trêи TV còn thấy xinh đẹp hơn!”

“Khí chất thật tốt.”

Mọi người nhỏ giọng thảo luận khen ngợi, Lư Du Nhiên nghe được âm thanh thảo luận không lớn không nhỏ, nhưng trêи mặt cô vẫn tươi cười như cũ, thân thiết nhu hòa, còn phi thường khách khí mà nói: “Chào mọi người, tôi là Lư Du Nhiên, ngày mai sẽ cùng với mọi người biểu diễn trêи sân khấu nhé.”

“Hoan nghênh hoan nghênh.” Lão sư chỉ đạo cùng các vị giám khảo lão sư cũng tiến lên đây, cùng bắt tay với Lư Du Nhiên, các tuyển thủ cũng đều vây quanh ở chung quanh.

Còn có một tuyển thủ tương đối ngây thơ, khi nhìn thấy thần tượng thì liền cực kỳ vui vẻ mà nói: “Du Nhiên tỷ, em chính là nghe nhạc của chị mà lớn lên đấy!”

Lư Du Nhiên năm nay mới 27 tuổi, nhưng cô lại xuất đạo sớm, lúc đầu tuy rằng không nổi tiếng, nhưng bởi vì hát được mấy bài hát Cổ Duệ Chính viết vì cô, nên cũng dần dần có chút danh khí.

Tươi cười trêи mặt Lư Du Nhiên vẫn không đổi, cười tủm tỉm mà nói với vị tuyển thủ nhỏ mới chừng 17 tuổi kia, “Phải không?”

Vị tuyển thủ mà trước kia hòa giải cãi nhau giữa Hùng Viện Viện và Trịnh Phương Phỉ kia lúc này lại lên tiếng cứu vây một lần nữa, tiếng cười thập phần sang sảng mà nói: “Du Nhiên tỷ, em cũng là nghe nhạc của chị mà lớn lên này, em thích nhất là bài hát [Em là thiên sứ của anh] của chị!”

Cô nói cực kỳ khoa trương, ngoài ra còn mang theo một chút ý vị nghiêm túc, vui đùa, khiến mọi người đều nở nụ cười.

Lư Du Nhiên cũng cười nói: “Cảm ơn, chị cũng có biết em, em tên là Tôn Huệ phải không nhỉ? Chị rất thích tiếng ca của em đấy.”

“Thật vậy chăng?” Tôn Huệ kinh hỉ mà trợn to đôi mắt.

“Đương nhiên.” Ánh mắt Lư Du Nhiên quét một vòng qua tất cả mọi người, “Tất cả các trận thi đấu của các em chị đều có xem hết đấy.”

Lúc này Mễ Kiều cùng Giang Cầm cũng đi đến trước mặt Lư Du Nhiên, hai người đều là hậu bối trong cùng một công ty, nên khi nhìn thấy tiền bối đều thập phần khách khí mà nói: “Du Nhiên tỷ.”

So sánh cùng với những người khác, thì thái độ có vẻ nhiều thêm vài phần thân mật.

Trêи thực tế, các cô ở công ty cũng chưa gặp qua nhau vài lần, nhưng cũng được tính là đã gặp qua, một bên là đại minh tinh, một bên lại là một học viên còn chưa xuất đạo, thì nói xem còn có thể có loại liên quan như thế nào cơ chứ? Lư Du Nhiên đối với các cô cũng có thêm vài phần thân mật so với những người khác.

Thời điểm cô nói chuyện cùng với mọi người, những người khác chẳng sợ không phải là fans của cô, nhưng khi nhìn thấy cô cũng đều cười nói: “Du Nhiên tỷ.”

Sở Triều Dương cũng như vậy.

Lư Du Nhiên rốt cuộc cũng gặp được Vô Danh, ánh mắt cô dừng lại ở trêи người Sở Triều Dương một giây, thái độ đối xử cũng không có gì khác so với những người khác, thân thiết hữu hảo, còn cùng Vô Danh chào hỏi: “Em là Vô Danh đúng không nhỉ? Chị đã nghe qua bài hát của em, phi thường dễ nghe, thật mong chờ album của em.”

“Cảm ơn Du Nhiên tỷ.” Sở Triều Dương khách khí, lễ phép mỉm cười.

Cô không hay nhiệt tình giao tiếp cùng với những người khác, đặc biệt không thích giao tiếp nhiều với những người có thị phi, thông thường loại thời điểm này cô đều khách khí, lễ phép lại trầm mặc.

Trước kia người đại diện đã từng nói cho cô, nếu như không muốn nói chuyện hoặc gặp phải ngôn ngữ bẫy rập không biết tránh đi như thế nào, thì không bằng dừng lại rồi dùng nụ cười mỉm ứng phó.

Vạn ngôn vạn đương, không bằng một mặc.*

*Vạn ngôn vạn đương, không bằng một mặc: Vạn từ ngữ, vạn hành động cũng không bằng một lần yên tĩnh.

Để có thể đi càng cao càng xa hơn ở trong giới giải trí, thì trừ bỏ diện mạo, thực lực ( kỹ thuật diễn, ngón giọng) ra, cuối cùng vẫn còn phải xem nhân phẩm.

Cái gọi là giá trị nhan sắc, tài hoa gì đấy, cũng chỉ được đánh giá ngang với nhân phẩm mà thôi.

Lư Du Nhiên cũng không nói nhiều cùng với Sở Triều Dương, nói xong câu này, cô lại tiếp tục hàn huyên hai câu cũng những người khác, rồi sau đó liền bắt đầu diễn tập.

Cô tới nhanh, đi cũng nhanh, kết thúc diễn tập liền rời đi ngay lập tức.

Ở bên ngoài là một đống fans lớn, rất nhiều đều là fans của các tuyển thủ, nhưng khi nhìn đến Lư Du Nhiên thì bọn họ vẫn rất kϊƈɦ động, hơn nữa trong số đó cũng có fans của cô, tất cả mọi người đều hò hét kêu tên cô.

Lư Du Nhiên vẫn luôn duy trì tươi cười đến tận khi vào trong xe, sau khi đóng cửa sổ xe thì mới dần phai nhạt xuống, mặt vô biểu tình mà dựa lưng vào chỗ ghế tựa, nhắm mắt lại: “Đã lấy được bản quyền album chưa?”

“Được rồi.”

“Thông báo với công ty, ngày mai tuyên truyền phát hành toàn diện.”

Nguyên bản kế hoạch phát hành album này là tận một tháng sau cơ, nhưng bởi vì Lư Du Nhiên muốn mượn album này chèn ép Cổ Duệ Chính, nên mới phát hành trước một tháng, khiến cho rất nhiều kế hoạch tuyên truyền đều phải chuẩn bị lại một lần nữa, cũng may có sân khấu [Siêu cấp tân tiếng ca], nên lúc này chỉ cần tham gia thêm một ít gameshow có ratings cao để tuyên truyền album nữa là được.

Cô đã hạ quyết tâm là nhất định phải phát hành album trước Cổ Duệ Chính, đem album hắn mới chế tác ép tới nửa điểm bọt nước cũng đều không thể lên nổi!

Nghĩ đến đây, cô dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên.

Đến ban đêm, hàng loạt chương trình giải trí như [Bát quái trăm phần trăm] đều đồng loạt đưa tin tức nóng, nói rằng có thấy Lư Du Nhiên xuất hiện ở tổ tiết mục của [Siêu cấp tân tiếng ca], nên rất có thể là sẽ tham gia kỳ tiếp theo của [Tiếng ca mới], khi các phóng viên phỏng vấn Lư Du Nhiên cùng tổ tiết mục, thì cả tổ tiết mục cùng với Lư Du Nhiên đều đã thản nhiên thừa nhận chuyện này.

Tin tức này làm cho niên độ trận chung kết của [Siêu cấp tân tiếng ca] còn chưa có bắt đầu, nhưng cũng đã rất có nhiệt độ ở trêи internet cùng với ngoài đời thực, các fans của Lư Du Nhiên đều xoa tay hầm hè, chuẩn bị canh giữ ở trước TV, chờ đợi thần tượng của mình đến, còn có rất nhiều fans đi vào hiện trường vì nữ thần mà hò hét tên cô.

Nhiệt độ ở trêи mạng cùng với bên truyền thông làm cho Lư Du Nhiên cùng với người đại diện của cô đều rất vừa lòng, nhiệt độ càng cao, hiệu quả tuyên truyền album càng tốt, doanh số cũng càng tăng cao, cô cũng sẽ càng có thêm nhân khí.

Hiện tại dù Vô Danh có nhiều nhân khí thì cũng có làm được gì đâu? Còn không phải cũng là để chuẩn bị cho cô đấy thôi?

**

Khoảng 5 giờ sáng, Trần Đan Ni bắt đầu xuất phát từ ký túc xá tới nhà của Sở Triều Dương.

Quần áo diễn xuất đã sớm được chuẩn bị xong xuôi, kinh nghiệm nhiều năm ở giới giải trí làm cô chuẩn bị hai bộ, một bộ mặc thi đấu, một bộ đặt ở trêи xe dự phòng.

Hôm nay Trần Đan Ni qua đây để hóa trang cho cô theo phong cách lãnh diễm phục cổ trang.

Chính vì hóa trang theo phong cách như vậy, cho nên trọng điểm nhấn mạnh ở trêи mặt chỉ cần một chỗ là được, ví dụ như nếu như hóa trang đậm ở mắt, thì sắc môi sẽ phải nhạt đi một ít, làm người ta toàn lực chú ý ở trêи đôi mắt, còn nếu muốn làm cho đôi môi đỏ thẫm, thì trang điểm mắt phải sạch sẽ, thoải mái, thanh tân.

Điểm này hiện tại Trần Đan Ni còn không hiểu, nhưng Sở Triều Dương biết, cô tuy không phải là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp, nhưng trước kia chuyên viên trang điểm của cô đã từng nói qua, nên cô cũng dụng tâm mà ghi nhớ lại.

Hôm nay cô dùng sắc môi khí tràng mười phần, sắc đỏ cao quý lãnh diễm, đôi mắt lại thập phần thanh triệt sạch sẽ.

Bản thân đôi mắt của nguyên chủ chính là vô cùng xinh đẹp, thiên nhiên ban tặng đôi mắt đào hoa, cho dù không hoá trang thì vẫn thủy quang liễm diễm*, mắt đuôi đặc biệt câu hồn, lông mi nhỏ dài nồng đậm, lại mang lên một chiếc mặt nạ vũ hội màu đen làm từ lông vũ, bên trái mặt nạ trang trí hoa văn đen tuyền cùng với vải sợi sa đen mỏng, che khuất tới tận dưới mũi, bên dưới mặt nạ còn rủ xuống vài tầng sa mỏng, mãi cho đến cằm, khiến cho đôi môi đỏ mọng như ẩn như hiện.

*Thủy quang ɭϊếʍ diễm: Sóng sánh ánh nước.

Chỉ có một đôi mắt lỏa ~~ lộ ở bên ngoài, phảng phất như một con yêu tinh câu hồn nhϊế͙p͙ phách nhưng lại tỏ ra hồn nhiên, vô tội.

Cô đem xe ngừng ở bãi đỗ xe, để lại một bộ trang phục diễn xuất ở trêи xe, và mang lên một bộ tiến vào đại sảnh.

Bởi vì Lư Du Nhiên đã đến, nên nhiều chỗ ở bên ngoài tổ tiết mục bình thường ít người nay cũng đã tụ tập rất nhiều fans, chen chúc lẫn nhau, thậm chí có fans còn muốn lẻn vào phòng hóa trang ở hậu trường.

Các loại tên đều dần dần được kêu lên.

Mễ Kiều, An Bội Bội, Vô Danh, Lư Du Nhiên……

Trong đó cái tên Lư Du Nhiên là được kêu nhiều nhất.

Sở Triều Dương tự mình lái xe đến bãi đậu xe ngầm, rồi sau đó ngồi thang máy đi thẳng lên tới đại sảnh lầu một, thế mà ánh mắt của các fans cũng đặc biệt tốt, mới chỉ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, liền điên cuồng hô: “Vô Danh! Vô Danh!”

Sở Triều Dương hơi sững người lại trong giây lát, thân thể hướng về phía trước, nhưng vẫn không quên ngoái đầu nhìn lại vẫy tay cười với fans, còn bước chân thì vẫn không ngừng đi về phía trước.

Mặt nạ trêи mặt cô là một màu đen thuần, chỉ lộ ra bên ngoài đúng một đôi môi đỏ cùng đôi mắt quyến rũ, nụ cười đặc biệt câu nhân, khiến cho fans đua nhau hò hét chói tai, còn có người đem động tác nháy mắt cười chào fans của cô đăng lên mạng, nổi hẳn một thời gian dài.

Các fans của Vô Danh cũng đều vì vậy mà được một phen vênh mặt, tỏ vẻ, đôi mắt câu hồn như vậy, ai dám nói Vô Danh nhà bọn họ xấu gái cơ chứ.

Quá mỹ miều! Một đôi mắt phảng phất như tụ lại toàn bộ thiên địa linh khí* như vậy, làm sao lại có thể là của một cô gái xấu? Mà cô rõ ràng là ám dạ yêu tinh**!

*Thiên linh địa khí: Linh khí của trời đất.

**Ám dạ yêu tinh: Một con yêu tinh làm cho người khác bị mê muội, bị cuốn theo, phải làm những điều xấu xa, hắc ám.

Nụ cười kia phảng phất như có thể đem toàn bộ mái nhà đại sảnh đều bị lật lên bởi những tiếng thét chói tai, cho dù là các tuyển thủ đang tạo hình ở trong phòng hóa trang cũng đều có thể nghe thấy được, trong lòng không khỏi cảm thấy thật hụt hẫng.

Hâm mộ có, ghen ghét cũng có.

Nếu các cô cũng có nhân khí được như Vô Danh hay An Bội Bội, thì có phải là sẽ không dễ dàng bị đào thải rồi hay không?

Người chủ trì Cổ Khê lúc đó cũng đang trùng hợp ở đó còn đùa giỡn mà nói: “Vô Danh, nhân khí của em cao ghê nha!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện