Còn Giang Cầm thì sao? Hai người đều không để Giang Cầm vào mắt.
Giang Cầm cũng chỉ ngồi luyện hát ở trong phòng một lát, sau đó lại đi ra ngoài luyện hát tiếp, nếu như hỏi cô đã chịu ảnh hưởng gì từ việc này, thì đó chính là cô ngày càng nỗ lực hơn so với trước kia.
Không riêng gì cô, cả Đồng Lâm Thanh cũng vậy.
Có một số người, áp lực ở bên ngoài càng lớn, bọn họ ngược lại càng bị kϊƈɦ thích khiến bọn họ có thể bùng nổ hoàn toàn; mà có một số người, chỉ cần có một chút áp lực từ bên ngoài, cũng đều có thể làm cho chân tay bọn họ luống cuống cả lên, tâm tình bị quấy nhiễu; lại có vài người, tâm trí luôn kiên định, mặc kệ gió táp mưa sa bên ngoài như nào đi chăng nữa, thì vẫn tự đứng một mình lù lù bất động.
Đồng Lâm Thanh thuộc về loại người thứ nhất, Hùng Viện Viện thuộc về loại thứ hai và Giang Cầm thuộc về loại thứ ba.
Nhưng rốt cuộc thì tất cả đều chỉ là con người, đều ăn hoa màu ngũ cốc lớn lên thì làm sao lại có thể không chịu ảnh hưởng từ bên ngoài quẫy nhiễu cơ chứ, chẳng qua là ảnh hưởng ít hay nhiều mà thôi, quả nhiên, ba ngày sau, điều này đã được chứng thực bằng hai bài hát hạng lớn trong nước.
Hai bài hát này lấy một loại tốc độ tuyên truyền mà mọi người khó có thể tưởng tượng được lan đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, bắt đầu là từ các trung tâm thương mại tại các thành phố lớn, rồi dần khuếch tán ra khắp mọi nẻo đường.
Các đài radio, phát thanh bật bài hát này mọi lúc, mọi nơi, khiến cho chỉ trong nhất thời, số lượng người biết đến hai bài hát này là nhiều vô kể.
Các cửa hàng băng đĩa, ghi âm cùng với các cửa hàng ghi hình trêи cả nước đều đã hết hàng, thậm chí còn cung không đủ cầu*, album vừa mới lên thị trường, liền bị tiêu thụ hết ngay lập tức, quá trình in ấn vẫn luôn hoạt động không ngừng nghỉ.
*Cung không đủ cầu: số lượng hàng hóa cung cấp không đủ với nhu cầu của khách
Hoàng Hiểu Tuyền cũng không nghĩ tới album đầu tay của Sở Triều Dương lại sẽ có nhiệt độ cao đến vậy, hắn chỉ nghĩ album lần này của cô sẽ nổi, nhưng lại không nghĩ tới ‘Đỗ Cảnh Khôn’ có thể vì cô mà khiến toàn bộ 49 trung tâm thương mại dưới trướng Trung Thịnh tập trung quảng cáo cho cô.
Album vẫn luôn được tăng ca sản xuất.
Sở dĩ album tiêu thụ tốt như vậy, một phần là nhờ ratings tiết mục [Tân tiếng ca] này bùng nổ, nhân khí Vô Danh tăng lên nhanh chóng, hơn nữa mỗi bài hát bên trong album này đều hoàn toàn có thể trở thành ca khúc chủ đạo cho một album khác, từng ca khúc đều kinh điển; còn một phần khác là do tình tiết bên nhóm fans hâm mộ của Cổ Duệ Chính.
Ca khúc đầu tay của Cổ Duệ Chính được viết từ tận hồi hắn còn học sơ trung, khi đó lời ca còn rất ngây ngô, đều là các ca khúc vườn trường, thời điểm các bạn học đồng trang lứa đều đang cắm đầu vào ôn thi, thì hắn đã mở buổi biểu diễn ca nhạc ở trong khuôn viên trường.
Về sau mỗi năm hắn đều cho ra tác phẩm, tuy rằng không phải hắn hát, nhưng là do tự tay hắn viết.
Sau khi xem album được một hồi, nhóm người hâm mộ phát hiện, các ca khúc trong album này là do hai người viết, một nửa là của Cổ Duệ Chính, một nửa là của ‘Người trong mộng’.
Cổ Duệ Chính thì tất cả mọi người đều biết, nhưng là ‘Người trong mộng’ là ai? Từ khi nào trong nước đã xuất hiện một tác giả có khả năng sáng tác kinh điển đến như vậy? Mỗi một ca khúc đều rất kinh điển!
Có thể viết được tác phẩm tuyệt vời như vậy, không có khả năng là trước kia bọn họ chưa từng nghe qua.
Rốt cuộc đây là ai?
Mọi người đều suy đoán, người này hẳn cũng là Cổ Duệ Chính, bởi vì giai điệu cùng ca từ đều rất giống phong cách của hắn.
Giới truyền thông sau khi nghe tin lập tức hành động, Cổ Duệ Chính nổi tiếng.
Tựa như núi lửa đã yên lặng hai năm đột nhiên bùng nổ, lấy một loại tốc độ phun trào phi thường, thật sự rất nóng.
Bọn họ rất muốn biết, rốt cuộc người trong mộng có phải Cổ Duệ Chính hay không, mà cho dù người trong mộng không phải Cổ Duệ Chính đi chăng nữa, thì một nửa số ca khúc trong album này đã là do hắn sáng tác, hắn đã dùng hành động để chứng minh thực lực của hắn.
Cổ Duệ Chính hắn, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng tài tử âm nhạc!
Thậm chí rất nhiều fans chờ mong đã lâu đều không kìm nổi mà khóc lóc thảm thiết, Cổ Duệ Chính đã không cô phụ sự chờ mong của bọn họ!
Ngay trong thời điểm được tất cả mọi người chú tâm đến, Cổ Duệ Chính lại bắt đầu giống như mười mấy năm quá khứ của hắn, biến mất, à không, phải gọi là bế quan.
Mà trong chuyện này, người kϊƈɦ động nhất chính là cha mẹ Cổ Duệ Chính, Cổ giáo sư và La giáo sư.
Cổ giáo sư là người duy nhất trêи đại lục Hoa Quốc đã đảm nhiệm chức danh người biên tập cho [Hiệp hội nghiên cứu Vật Lí thế giới, không gian nghiên cứu Mễ Quốc], thậm chí bài luận văn độc lập của ông còn từng được xuất bản trêи gần hai trăm quốc gia, nhận được danh hiệu giáo sư, diễn giả xuất sắc nhất cả nước.
Mẹ hắn, La giáo sư cũng là một trong những nhóm sinh viên đầu tiên của Hoa Quốc, nhà giám sát quản lý các công trình có quy mô lớn, nhưng mà trong mắt nhóm người hâm mộ, hai người họ chỉ là cha mẹ Cổ Duệ Chính.
Thời điểm Cổ Duệ Chính mới bắt đầu bước vào tuổi dậy thì, Cổ giáo sư và La giáo sư đã nhận thấy hình như con trai bọn họ hơi trầm mặc quá mức, vì vậy họ đã tìm bác sĩ tâm lý làm cho hắn một thí nghiệm, trong đó có một câu hỏi: Theo bạn, nếu hiện tại bạn chết, người thân bạn sẽ có phản ứng gì?
Hắn đã trả lời là: Thờ ơ.
Cổ giáo sư và La giáo sư vì thế mới biết quá mức bức bách con trai bọn họ học theo chương trình học mà hắn không hứng thú chính là nguyên nhân làm cho hắn mắc phải chứng bệnh ‘Trầm cảm tuổi dậy thì’.
Mấy năm nay con trai bọn họ vẫn luôn sinh hoạt như ẩn sĩ, ẩn cư ở trong một nơi rất xa thành thị, hắn cũng rất ít tiếp xúc với bên ngoài, đặc biệt là sau khi phát sinh hai sự việc lớn của hai năm trước, Cổ giáo sư và La giáo sư đều thập phần lo lắng con trai họ sẽ bởi vì chán đời mà tự sát, nên bọn họ đều ngày đêm lo lắng cho hắn.
Lúc này thấy con trai có thể đi ra từ trong thế giới của chính mình, lại nguyện ý tiếp tục giám chế chế tác album, tiếp tục làm công tác âm nhạc mà hắn vẫn luôn yêu thích, Cổ giáo sư và La giáo sư đều cực kỳ vui vẻ mà bật khóc.
Vì con trai, hai vợ chồng già còn tiêu tiền mua hẳn một rương album tác phẩm do con trai bọn họ chế tác rồi để ở bên trong thư phòng, nghe lời hát bên trong album của con trai, hai vợ chồng già rơi lệ đầy mặt.
**
Không tìm thấy Cổ Duệ Chính, bọn họ liền đi tìm Vô Danh, nhưng sau đó bọn họ lại phát hiện, bọn họ cũng tìm không thấy Vô Danh.
Vô Danh phảng phất đã biến mất như một giấc mơ.
Nhưng giấc mơ Vô Danh này kỳ thật đã sớm bại lộ trước mặt Đỗ Cảnh Khôn, nghe xong bài hát ở bên trong album của cô, hắn vuốt khóe môi, tâm tình phức tạp khôn kể.
Ban đầu hắn xác thật không biết Vô Danh là ai, mà sau khi Sở Y Huyên bán phòng ở, trang sức, quần áo, giày dép hắn mua cho cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới hắn.
Hắn cho rằng những cái đó chỉ là lạt mềm buộc chặt, những cái đó chỉ là giả bộ, nhằm hấp dẫn sự chú ý của hắn, hắn cho rằng trải qua bốn năm sinh hoạt xa xỉ trong giới giải trí, nữ nhân ái mộ hư vinh kia nhất định sẽ không chịu rời đi như vậy, cô còn lâu mới dễ dàng như vậy.
Qua hai tháng thời gian, Sở Y Huyên không còn xuất hiện nữa, cô tựa như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, chưa từng gọi cho hắn một cuộc điện thoại nào, cũng chưa từng xuất hiện ở trước mặt truyền thông.
Nhưng hiện tại hắn đã biết, cô không có biến mất.
Trước kia khi nhìn thấy Vô Danh ở trêи TV, hắn cũng không có nghĩ tới Sở Y Huyên, rốt cuộc thì Vô Danh kia đem lại cho hắn cảm giác rất bất đồng với Sở Y Huyên trước kia, hoàn toàn chính là hai con người khác nhau, bất luận từ khí chất, cảm giác, hình tượng.
Cho nên hắn cũng không có nhận ra, hắn còn tưởng rằng đó chỉ là một tiểu nghệ sĩ nào đó mà hắn đã từng ngủ qua hoặc cô ta đã từng câu dẫn hắn, chỉ là cảm thấy quen mắt mà thôi.
Thẳng đến khi anh trai hắn xảy ra chuyện, hắn từ chỗ đội cảnh sát biết được người cứu anh trai hắn tên là Sở Triều Dương, rồi tới khi trực tiếp qua chỗ cô, nhìn kiểu tóc, cùng hình tượng mới đổi hiện tại của cô.
Người mà hắn vẫn luôn cảm thấy quen mắt, lập tức đã được lý giải.
Là cô!
Thời điểm biết được đó là cô, hắn vẫn không biết nên khóc hay cười, hắn liền biết nữ nhân này sẽ không tình nguyện sống một cuộc sống bình bình đạm đạm, hóa ra là leo lên người Cổ Duệ Chính.
Muốn tiếp tục thành danh giống như Lư Du Nhiên, khiến Cổ Duệ Chính viết ca khúc cho cô ấy, trở thành Lư Du Nhiên thứ hai?
Rồi lại thẳng đến khi hắn nhìn thấy cô hát hai bài hát kia.
Tâm tình hắn thực sự rất phức tạp.
Sự kiện kia cũng đã điều tra rõ, cô xác thật là ngẫu nhiên đi ngang qua.
Dù sao cũng là người đã cứu anh trai hắn, nên cho dù đã biết thân phận thật sự của cô, Đỗ Cảnh Khôn cũng không có nghĩ lại đối phó với cô nữa.
Hắn không nghĩ tới đối phó với cô, nhưng cô lại làm cho hắn thương tích đầy mình.
Chờ đến khi bắt đầu trận thi đấu hai mươi tiến mười lăm, Đỗ Cảnh Khôn không thể hiểu được nên liền ngồi trước TV, xem nữ nhân kia thi đấu như thế nào, nhưng sau khi nghe được bài hát nữ nhân kia hát, hắn thiếu chút nữa tức chết.
**
Rất mau niên độ trận thi đấu thứ tư đã tới rồi, không đợi thi đấu bắt đầu, mới ở thời điểm diễn tập, vô số fans cùng với phóng viên truyền thông đã ngồi canh ở trước phòng quay diễn tập, thậm chí còn có rất nhiều fans cùng với phóng viên truyền thông đã ngụy trang thành nhân viên tổ tiết mục, muốn trà trộn vào phòng hóa trang ở đằng sau phòng quay.
Vì thế tổ tiết mục không thể không tăng cường bảo an.
Chờ đến ngày thi đấu chính thức, fans chờ ở bên ngoài càng nhiều hơn nữa, biển người tấp nập, tiếng kêu đinh tai nhức óc tưởng như có thể xé toạc nóc nhà phát sóng.
Tất cả đều kêu ‘ Vô Danh ‘.
Cũng may kinh nghiệm Sở Triều Dương phong phú, nên đã sớm bảo Trần Đan Ni chuẩn bị tóc giả, một đầu trùm kín, tóc giả đội bên trêи, đeo theo cả kính râm cùng với khẩu trang, lăn lộn một chút là có thể qua.
Cái tư vị trong lòng các tuyển thủ khác thì cũng chẳng cần phải nói, hiển nhiên là tâm lý chênh lệch đặc biệt lớn.
Một tuần này các cô đã liên tục thuyết phục chính mình, tâm thái phải vững vàng hơn, đều là mấy tiểu cô nương trẻ xấp xỉ hai mươi tuổi như nhau, nhưng có mấy người có tự tin có thể vượt qua vị kia, thời điểm chính mình không có nổi một xu dính túi, đối phương đã một bước lên trời rồi, bọn họ còn có thể có tâm thái bình tĩnh, không hề gợn sóng tiếp tục tham gia thi đấu nữa ư?
Rất khó.
Nhưng bọn họ vẫn là muốn so, ratings tiết mục hiện tại đang cao như vậy, nhiều người đang xem như vậy, đồng nghĩa với việc fans các cô cũng nhiều lên, các cô cũng kỳ vọng, sau khi chấm dứt thi đấu, có thể ký được một công ty tốt, cũng có thể ra được album, đĩa nhạc như Vô Danh, có thể được đứng ở sân khấu trung ương, tổ chức buổi biểu diễn cá nhân, được ngàn vạn fans hò hét tên của mình.
Đặc biệt là Mễ Kiều cùng với Hùng Viện Viện, hai người đều xoa tay hầm hè muốn biểu hiện thật tốt, rốt cuộc bọn họ còn muốn cạnh tranh hợp đồng là người phát ngôn của công ty sữa đặc nữa đấy.
Mang theo viễn cảnh tốt đẹp về tương lai, các tuyển thủ đều phấn chấn tinh thần, bắt đầu thi đấu.
Vừa mới mở màn, ratings liền trực tiếp vượt qua 6.
Trận thi đấu hai mươi lấy mười lăm, ngày càng kịch liệt hơn, bởi vì để có thể đi đến sân khấu trung kết cả nước này, thực lực của các tuyển thủ là không thể nghi ngờ, tố chất tâm lý của các cô cũng đều đã trải qua thi đấu kiểm nghiệm.
Người có tố chất tâm lý càng tốt, đều có một tính chất rất đặc biệt, đó chính là áp lực càng tàn nhẫn, năng lực bùng nổ càng mạnh.
Dưới áp lực Sở Triều Dương mang đến, mỗi tuyển thủ gần như đều là đem tiềm năng lớn nhất của chính mình khai phá ra, bài sau so với bài trước càng ngày càng hay, trận thi đấu càng ngày càng xuất sắc.
Trận thi đấu nàykhông hề giống như các trận thi đấu trước, mỗi người sẽ hát một bài, sau đó dựa vào số phiếu bên ngoài quyết định, lần này sẽ không phải do tổ tiết mục sắp xếp biểu diễn nữa mà là trực tiếp rút thăm, hai hai quyết đấu, lại từ số phiếu bên ngoài quyết định, tuyển thủ nào có số phiếu cao hơn sẽ trực tiếp thăng cấp, tuyển thủ có số phiếu thấp hơn sẽ lại tiến hành PK, rồi từ số phiếu của các vị khán giả ở hiện trường để lựa chọn ra các tuyển thủ cuối cùng được cứu vớt, sau cùng sẽ có mười lăm tuyển thủ được thăng cấp.
Tất cả mọi người đều không muốn bốc phải số 9 Vô Danh làm đối thủ.
Các cô tình nguyện thi đấu với Đồng Lâm Thanh có thực lực cường đại làm đối thủ, chứ chẳng ai muốn cùng số 9 Vô Danh đối đầu.
Fans của Vô Danh quá nhiều!
Trong vòng một tuần gần đây, nhân khí Vô Danh đã bùng nổ đến một cái trình độ làm người khó mà tin được.
Người xem tại hiện trường bây giờ, trêи cơ bản đều ở hò hét cái tên ‘Vô Danh’.
Rút thăm, nhìn như rất công bằng, nhưng cũng không phải không thể gian lận, ít nhất, giữ được vài người không bốc phải Vô Danh, là không thành vấn đề.
Cuối cùng gặp phải Vô Danh là quán quân của khu thi đấu Quảng Thị, cũng là một cô nương có thực lực rất mạnh.
Sau khi nhìn thấy đối thủ của mình là số 9 Vô Danh, cô liền hít sâu một hơi, cho dù có chút uể oải, nhưng cô cũng chưa từng biểu lộ ra nhiều, vẫn tươi cười cầm dãy số trong tay mình hướng tới người xem, màn ảnh nhắm ngay dãy số trong tay cô.
Người chủ trì Ngô Ca lập tức nói: “Số 9! Hề Duy Lộ bốc trúng số 9!”
MC nữ Cổ Khê tươi cười cầm microphone tiến lên phỏng vấn cô: “Xin hỏi cảm xúc hiện tại của bạn là gì?”
Số 3 Hề Duy Lộ lộ ra một nụ cười khổ: ” Xem như tôi gặp phải Alexander.”*
*Alexandros III được biết đến với cái tên Alexandros Đại đế, hay còn được biết đến trong một số tài liệu tiếng Việt với tên Hán-Việt A Lịch Sơn đại đế, nhưng ít dành thời gian cho việc trị quốc tại quê nhà Macedonia mà chủ yếu dành thời gian cho quân sự, các cuộc chinh phạt. Trong suốt cuộc đời binh nghiệp của mình, Alexandros đã chinh phạt gần như toàn bộ thế giới mà người châu Âu thời đó biết đến trước khi qua đời và vì thế thường được xem là một trong những vị tướng thành công nhất cũng như một trong những chiến lược gia quân sự vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại.
Khán giả đều nở nụ cười, mặt khác đáy lòng các tuyển thủ khác đều không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
Trận thi đấu này cực kỳ xuất sắc, mỗi tuyển thủ đều lấy ra trạng thái và thực lực tốt nhất của bản thân ra để thi đấu, khán giả xem trước TV kϊƈɦ động không thôi, nhân viên công tác tổ tiết mục cũng thập phần kϊƈɦ động, bởi vì ratings tiết mục một đường lên cao, lúc này đã trực tiếp vượt qua 8, đạt tới 9, thậm chí còn cao hơn nữa.
Chờ đến khi số 9 Vô Danh lên sân khấu, ratings đã trực tiếp vượt qua 10!
Giang Cầm cũng chỉ ngồi luyện hát ở trong phòng một lát, sau đó lại đi ra ngoài luyện hát tiếp, nếu như hỏi cô đã chịu ảnh hưởng gì từ việc này, thì đó chính là cô ngày càng nỗ lực hơn so với trước kia.
Không riêng gì cô, cả Đồng Lâm Thanh cũng vậy.
Có một số người, áp lực ở bên ngoài càng lớn, bọn họ ngược lại càng bị kϊƈɦ thích khiến bọn họ có thể bùng nổ hoàn toàn; mà có một số người, chỉ cần có một chút áp lực từ bên ngoài, cũng đều có thể làm cho chân tay bọn họ luống cuống cả lên, tâm tình bị quấy nhiễu; lại có vài người, tâm trí luôn kiên định, mặc kệ gió táp mưa sa bên ngoài như nào đi chăng nữa, thì vẫn tự đứng một mình lù lù bất động.
Đồng Lâm Thanh thuộc về loại người thứ nhất, Hùng Viện Viện thuộc về loại thứ hai và Giang Cầm thuộc về loại thứ ba.
Nhưng rốt cuộc thì tất cả đều chỉ là con người, đều ăn hoa màu ngũ cốc lớn lên thì làm sao lại có thể không chịu ảnh hưởng từ bên ngoài quẫy nhiễu cơ chứ, chẳng qua là ảnh hưởng ít hay nhiều mà thôi, quả nhiên, ba ngày sau, điều này đã được chứng thực bằng hai bài hát hạng lớn trong nước.
Hai bài hát này lấy một loại tốc độ tuyên truyền mà mọi người khó có thể tưởng tượng được lan đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, bắt đầu là từ các trung tâm thương mại tại các thành phố lớn, rồi dần khuếch tán ra khắp mọi nẻo đường.
Các đài radio, phát thanh bật bài hát này mọi lúc, mọi nơi, khiến cho chỉ trong nhất thời, số lượng người biết đến hai bài hát này là nhiều vô kể.
Các cửa hàng băng đĩa, ghi âm cùng với các cửa hàng ghi hình trêи cả nước đều đã hết hàng, thậm chí còn cung không đủ cầu*, album vừa mới lên thị trường, liền bị tiêu thụ hết ngay lập tức, quá trình in ấn vẫn luôn hoạt động không ngừng nghỉ.
*Cung không đủ cầu: số lượng hàng hóa cung cấp không đủ với nhu cầu của khách
Hoàng Hiểu Tuyền cũng không nghĩ tới album đầu tay của Sở Triều Dương lại sẽ có nhiệt độ cao đến vậy, hắn chỉ nghĩ album lần này của cô sẽ nổi, nhưng lại không nghĩ tới ‘Đỗ Cảnh Khôn’ có thể vì cô mà khiến toàn bộ 49 trung tâm thương mại dưới trướng Trung Thịnh tập trung quảng cáo cho cô.
Album vẫn luôn được tăng ca sản xuất.
Sở dĩ album tiêu thụ tốt như vậy, một phần là nhờ ratings tiết mục [Tân tiếng ca] này bùng nổ, nhân khí Vô Danh tăng lên nhanh chóng, hơn nữa mỗi bài hát bên trong album này đều hoàn toàn có thể trở thành ca khúc chủ đạo cho một album khác, từng ca khúc đều kinh điển; còn một phần khác là do tình tiết bên nhóm fans hâm mộ của Cổ Duệ Chính.
Ca khúc đầu tay của Cổ Duệ Chính được viết từ tận hồi hắn còn học sơ trung, khi đó lời ca còn rất ngây ngô, đều là các ca khúc vườn trường, thời điểm các bạn học đồng trang lứa đều đang cắm đầu vào ôn thi, thì hắn đã mở buổi biểu diễn ca nhạc ở trong khuôn viên trường.
Về sau mỗi năm hắn đều cho ra tác phẩm, tuy rằng không phải hắn hát, nhưng là do tự tay hắn viết.
Sau khi xem album được một hồi, nhóm người hâm mộ phát hiện, các ca khúc trong album này là do hai người viết, một nửa là của Cổ Duệ Chính, một nửa là của ‘Người trong mộng’.
Cổ Duệ Chính thì tất cả mọi người đều biết, nhưng là ‘Người trong mộng’ là ai? Từ khi nào trong nước đã xuất hiện một tác giả có khả năng sáng tác kinh điển đến như vậy? Mỗi một ca khúc đều rất kinh điển!
Có thể viết được tác phẩm tuyệt vời như vậy, không có khả năng là trước kia bọn họ chưa từng nghe qua.
Rốt cuộc đây là ai?
Mọi người đều suy đoán, người này hẳn cũng là Cổ Duệ Chính, bởi vì giai điệu cùng ca từ đều rất giống phong cách của hắn.
Giới truyền thông sau khi nghe tin lập tức hành động, Cổ Duệ Chính nổi tiếng.
Tựa như núi lửa đã yên lặng hai năm đột nhiên bùng nổ, lấy một loại tốc độ phun trào phi thường, thật sự rất nóng.
Bọn họ rất muốn biết, rốt cuộc người trong mộng có phải Cổ Duệ Chính hay không, mà cho dù người trong mộng không phải Cổ Duệ Chính đi chăng nữa, thì một nửa số ca khúc trong album này đã là do hắn sáng tác, hắn đã dùng hành động để chứng minh thực lực của hắn.
Cổ Duệ Chính hắn, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng tài tử âm nhạc!
Thậm chí rất nhiều fans chờ mong đã lâu đều không kìm nổi mà khóc lóc thảm thiết, Cổ Duệ Chính đã không cô phụ sự chờ mong của bọn họ!
Ngay trong thời điểm được tất cả mọi người chú tâm đến, Cổ Duệ Chính lại bắt đầu giống như mười mấy năm quá khứ của hắn, biến mất, à không, phải gọi là bế quan.
Mà trong chuyện này, người kϊƈɦ động nhất chính là cha mẹ Cổ Duệ Chính, Cổ giáo sư và La giáo sư.
Cổ giáo sư là người duy nhất trêи đại lục Hoa Quốc đã đảm nhiệm chức danh người biên tập cho [Hiệp hội nghiên cứu Vật Lí thế giới, không gian nghiên cứu Mễ Quốc], thậm chí bài luận văn độc lập của ông còn từng được xuất bản trêи gần hai trăm quốc gia, nhận được danh hiệu giáo sư, diễn giả xuất sắc nhất cả nước.
Mẹ hắn, La giáo sư cũng là một trong những nhóm sinh viên đầu tiên của Hoa Quốc, nhà giám sát quản lý các công trình có quy mô lớn, nhưng mà trong mắt nhóm người hâm mộ, hai người họ chỉ là cha mẹ Cổ Duệ Chính.
Thời điểm Cổ Duệ Chính mới bắt đầu bước vào tuổi dậy thì, Cổ giáo sư và La giáo sư đã nhận thấy hình như con trai bọn họ hơi trầm mặc quá mức, vì vậy họ đã tìm bác sĩ tâm lý làm cho hắn một thí nghiệm, trong đó có một câu hỏi: Theo bạn, nếu hiện tại bạn chết, người thân bạn sẽ có phản ứng gì?
Hắn đã trả lời là: Thờ ơ.
Cổ giáo sư và La giáo sư vì thế mới biết quá mức bức bách con trai bọn họ học theo chương trình học mà hắn không hứng thú chính là nguyên nhân làm cho hắn mắc phải chứng bệnh ‘Trầm cảm tuổi dậy thì’.
Mấy năm nay con trai bọn họ vẫn luôn sinh hoạt như ẩn sĩ, ẩn cư ở trong một nơi rất xa thành thị, hắn cũng rất ít tiếp xúc với bên ngoài, đặc biệt là sau khi phát sinh hai sự việc lớn của hai năm trước, Cổ giáo sư và La giáo sư đều thập phần lo lắng con trai họ sẽ bởi vì chán đời mà tự sát, nên bọn họ đều ngày đêm lo lắng cho hắn.
Lúc này thấy con trai có thể đi ra từ trong thế giới của chính mình, lại nguyện ý tiếp tục giám chế chế tác album, tiếp tục làm công tác âm nhạc mà hắn vẫn luôn yêu thích, Cổ giáo sư và La giáo sư đều cực kỳ vui vẻ mà bật khóc.
Vì con trai, hai vợ chồng già còn tiêu tiền mua hẳn một rương album tác phẩm do con trai bọn họ chế tác rồi để ở bên trong thư phòng, nghe lời hát bên trong album của con trai, hai vợ chồng già rơi lệ đầy mặt.
**
Không tìm thấy Cổ Duệ Chính, bọn họ liền đi tìm Vô Danh, nhưng sau đó bọn họ lại phát hiện, bọn họ cũng tìm không thấy Vô Danh.
Vô Danh phảng phất đã biến mất như một giấc mơ.
Nhưng giấc mơ Vô Danh này kỳ thật đã sớm bại lộ trước mặt Đỗ Cảnh Khôn, nghe xong bài hát ở bên trong album của cô, hắn vuốt khóe môi, tâm tình phức tạp khôn kể.
Ban đầu hắn xác thật không biết Vô Danh là ai, mà sau khi Sở Y Huyên bán phòng ở, trang sức, quần áo, giày dép hắn mua cho cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới hắn.
Hắn cho rằng những cái đó chỉ là lạt mềm buộc chặt, những cái đó chỉ là giả bộ, nhằm hấp dẫn sự chú ý của hắn, hắn cho rằng trải qua bốn năm sinh hoạt xa xỉ trong giới giải trí, nữ nhân ái mộ hư vinh kia nhất định sẽ không chịu rời đi như vậy, cô còn lâu mới dễ dàng như vậy.
Qua hai tháng thời gian, Sở Y Huyên không còn xuất hiện nữa, cô tựa như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, chưa từng gọi cho hắn một cuộc điện thoại nào, cũng chưa từng xuất hiện ở trước mặt truyền thông.
Nhưng hiện tại hắn đã biết, cô không có biến mất.
Trước kia khi nhìn thấy Vô Danh ở trêи TV, hắn cũng không có nghĩ tới Sở Y Huyên, rốt cuộc thì Vô Danh kia đem lại cho hắn cảm giác rất bất đồng với Sở Y Huyên trước kia, hoàn toàn chính là hai con người khác nhau, bất luận từ khí chất, cảm giác, hình tượng.
Cho nên hắn cũng không có nhận ra, hắn còn tưởng rằng đó chỉ là một tiểu nghệ sĩ nào đó mà hắn đã từng ngủ qua hoặc cô ta đã từng câu dẫn hắn, chỉ là cảm thấy quen mắt mà thôi.
Thẳng đến khi anh trai hắn xảy ra chuyện, hắn từ chỗ đội cảnh sát biết được người cứu anh trai hắn tên là Sở Triều Dương, rồi tới khi trực tiếp qua chỗ cô, nhìn kiểu tóc, cùng hình tượng mới đổi hiện tại của cô.
Người mà hắn vẫn luôn cảm thấy quen mắt, lập tức đã được lý giải.
Là cô!
Thời điểm biết được đó là cô, hắn vẫn không biết nên khóc hay cười, hắn liền biết nữ nhân này sẽ không tình nguyện sống một cuộc sống bình bình đạm đạm, hóa ra là leo lên người Cổ Duệ Chính.
Muốn tiếp tục thành danh giống như Lư Du Nhiên, khiến Cổ Duệ Chính viết ca khúc cho cô ấy, trở thành Lư Du Nhiên thứ hai?
Rồi lại thẳng đến khi hắn nhìn thấy cô hát hai bài hát kia.
Tâm tình hắn thực sự rất phức tạp.
Sự kiện kia cũng đã điều tra rõ, cô xác thật là ngẫu nhiên đi ngang qua.
Dù sao cũng là người đã cứu anh trai hắn, nên cho dù đã biết thân phận thật sự của cô, Đỗ Cảnh Khôn cũng không có nghĩ lại đối phó với cô nữa.
Hắn không nghĩ tới đối phó với cô, nhưng cô lại làm cho hắn thương tích đầy mình.
Chờ đến khi bắt đầu trận thi đấu hai mươi tiến mười lăm, Đỗ Cảnh Khôn không thể hiểu được nên liền ngồi trước TV, xem nữ nhân kia thi đấu như thế nào, nhưng sau khi nghe được bài hát nữ nhân kia hát, hắn thiếu chút nữa tức chết.
**
Rất mau niên độ trận thi đấu thứ tư đã tới rồi, không đợi thi đấu bắt đầu, mới ở thời điểm diễn tập, vô số fans cùng với phóng viên truyền thông đã ngồi canh ở trước phòng quay diễn tập, thậm chí còn có rất nhiều fans cùng với phóng viên truyền thông đã ngụy trang thành nhân viên tổ tiết mục, muốn trà trộn vào phòng hóa trang ở đằng sau phòng quay.
Vì thế tổ tiết mục không thể không tăng cường bảo an.
Chờ đến ngày thi đấu chính thức, fans chờ ở bên ngoài càng nhiều hơn nữa, biển người tấp nập, tiếng kêu đinh tai nhức óc tưởng như có thể xé toạc nóc nhà phát sóng.
Tất cả đều kêu ‘ Vô Danh ‘.
Cũng may kinh nghiệm Sở Triều Dương phong phú, nên đã sớm bảo Trần Đan Ni chuẩn bị tóc giả, một đầu trùm kín, tóc giả đội bên trêи, đeo theo cả kính râm cùng với khẩu trang, lăn lộn một chút là có thể qua.
Cái tư vị trong lòng các tuyển thủ khác thì cũng chẳng cần phải nói, hiển nhiên là tâm lý chênh lệch đặc biệt lớn.
Một tuần này các cô đã liên tục thuyết phục chính mình, tâm thái phải vững vàng hơn, đều là mấy tiểu cô nương trẻ xấp xỉ hai mươi tuổi như nhau, nhưng có mấy người có tự tin có thể vượt qua vị kia, thời điểm chính mình không có nổi một xu dính túi, đối phương đã một bước lên trời rồi, bọn họ còn có thể có tâm thái bình tĩnh, không hề gợn sóng tiếp tục tham gia thi đấu nữa ư?
Rất khó.
Nhưng bọn họ vẫn là muốn so, ratings tiết mục hiện tại đang cao như vậy, nhiều người đang xem như vậy, đồng nghĩa với việc fans các cô cũng nhiều lên, các cô cũng kỳ vọng, sau khi chấm dứt thi đấu, có thể ký được một công ty tốt, cũng có thể ra được album, đĩa nhạc như Vô Danh, có thể được đứng ở sân khấu trung ương, tổ chức buổi biểu diễn cá nhân, được ngàn vạn fans hò hét tên của mình.
Đặc biệt là Mễ Kiều cùng với Hùng Viện Viện, hai người đều xoa tay hầm hè muốn biểu hiện thật tốt, rốt cuộc bọn họ còn muốn cạnh tranh hợp đồng là người phát ngôn của công ty sữa đặc nữa đấy.
Mang theo viễn cảnh tốt đẹp về tương lai, các tuyển thủ đều phấn chấn tinh thần, bắt đầu thi đấu.
Vừa mới mở màn, ratings liền trực tiếp vượt qua 6.
Trận thi đấu hai mươi lấy mười lăm, ngày càng kịch liệt hơn, bởi vì để có thể đi đến sân khấu trung kết cả nước này, thực lực của các tuyển thủ là không thể nghi ngờ, tố chất tâm lý của các cô cũng đều đã trải qua thi đấu kiểm nghiệm.
Người có tố chất tâm lý càng tốt, đều có một tính chất rất đặc biệt, đó chính là áp lực càng tàn nhẫn, năng lực bùng nổ càng mạnh.
Dưới áp lực Sở Triều Dương mang đến, mỗi tuyển thủ gần như đều là đem tiềm năng lớn nhất của chính mình khai phá ra, bài sau so với bài trước càng ngày càng hay, trận thi đấu càng ngày càng xuất sắc.
Trận thi đấu nàykhông hề giống như các trận thi đấu trước, mỗi người sẽ hát một bài, sau đó dựa vào số phiếu bên ngoài quyết định, lần này sẽ không phải do tổ tiết mục sắp xếp biểu diễn nữa mà là trực tiếp rút thăm, hai hai quyết đấu, lại từ số phiếu bên ngoài quyết định, tuyển thủ nào có số phiếu cao hơn sẽ trực tiếp thăng cấp, tuyển thủ có số phiếu thấp hơn sẽ lại tiến hành PK, rồi từ số phiếu của các vị khán giả ở hiện trường để lựa chọn ra các tuyển thủ cuối cùng được cứu vớt, sau cùng sẽ có mười lăm tuyển thủ được thăng cấp.
Tất cả mọi người đều không muốn bốc phải số 9 Vô Danh làm đối thủ.
Các cô tình nguyện thi đấu với Đồng Lâm Thanh có thực lực cường đại làm đối thủ, chứ chẳng ai muốn cùng số 9 Vô Danh đối đầu.
Fans của Vô Danh quá nhiều!
Trong vòng một tuần gần đây, nhân khí Vô Danh đã bùng nổ đến một cái trình độ làm người khó mà tin được.
Người xem tại hiện trường bây giờ, trêи cơ bản đều ở hò hét cái tên ‘Vô Danh’.
Rút thăm, nhìn như rất công bằng, nhưng cũng không phải không thể gian lận, ít nhất, giữ được vài người không bốc phải Vô Danh, là không thành vấn đề.
Cuối cùng gặp phải Vô Danh là quán quân của khu thi đấu Quảng Thị, cũng là một cô nương có thực lực rất mạnh.
Sau khi nhìn thấy đối thủ của mình là số 9 Vô Danh, cô liền hít sâu một hơi, cho dù có chút uể oải, nhưng cô cũng chưa từng biểu lộ ra nhiều, vẫn tươi cười cầm dãy số trong tay mình hướng tới người xem, màn ảnh nhắm ngay dãy số trong tay cô.
Người chủ trì Ngô Ca lập tức nói: “Số 9! Hề Duy Lộ bốc trúng số 9!”
MC nữ Cổ Khê tươi cười cầm microphone tiến lên phỏng vấn cô: “Xin hỏi cảm xúc hiện tại của bạn là gì?”
Số 3 Hề Duy Lộ lộ ra một nụ cười khổ: ” Xem như tôi gặp phải Alexander.”*
*Alexandros III được biết đến với cái tên Alexandros Đại đế, hay còn được biết đến trong một số tài liệu tiếng Việt với tên Hán-Việt A Lịch Sơn đại đế, nhưng ít dành thời gian cho việc trị quốc tại quê nhà Macedonia mà chủ yếu dành thời gian cho quân sự, các cuộc chinh phạt. Trong suốt cuộc đời binh nghiệp của mình, Alexandros đã chinh phạt gần như toàn bộ thế giới mà người châu Âu thời đó biết đến trước khi qua đời và vì thế thường được xem là một trong những vị tướng thành công nhất cũng như một trong những chiến lược gia quân sự vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại.
Khán giả đều nở nụ cười, mặt khác đáy lòng các tuyển thủ khác đều không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
Trận thi đấu này cực kỳ xuất sắc, mỗi tuyển thủ đều lấy ra trạng thái và thực lực tốt nhất của bản thân ra để thi đấu, khán giả xem trước TV kϊƈɦ động không thôi, nhân viên công tác tổ tiết mục cũng thập phần kϊƈɦ động, bởi vì ratings tiết mục một đường lên cao, lúc này đã trực tiếp vượt qua 8, đạt tới 9, thậm chí còn cao hơn nữa.
Chờ đến khi số 9 Vô Danh lên sân khấu, ratings đã trực tiếp vượt qua 10!
Danh sách chương