Cổ Duệ Chính cũng rất thả lỏng, tựa hồ như hắn chỉ việc làm xong album kia, còn sự tình phía sau đã không còn quan hệ gì với hắn nữa, hạ thân thể xuống, ngồi vào ghế sô pha bên cạnh Sở Triều Dương, rồi sờ sờ đầu Tiểu Trừng Quang, sau đó hắn đứng dậy đi vào bên trong phòng nhạc cụ, cầm đàn ghi-ta ra.

Ở trước mặt người xa lạ, hắn rất trầm mặc hướng nội, nhưng hắn lại đặc biệt thích Tiểu Trừng Quang, ở trước mặt cậu, hắn dường như chỉ là một đứa trẻ, khoanh chân ngồi trêи sàn nhà, ôm đàn, tươi cười mà ôn nhu tựa như bông hoa ban đêm đang dần nở rộ.

Sở Triều Dương thả Tiểu Trừng Quang xuống dưới, Tiểu Trừng Quang liền đi đến trước mặt Cổ Duệ Chính ngồi xổm xuống, cậu quay đầu lại nhìn nhìn Sở Triều Dương, nhận được ánh mắt cổ vũ từ mẹ, khuôn mặt nhỏ mới nghiêm túc lại, đôi mắt to tròn tỏa sáng tựa như sao trời, nhìn ngón tay đánh đàn của Cổ Duệ Chính thập phần chuyên chú.

Hoàng Hiểu Tuyền nhìn ở một bên trong chốc lát, rồi nói với Sở Triều Dương: “Tiểu Trừng Quang có vẻ hoạt bát hơn không ít.”

Đây là đang so sánh với biểu hiện trước kia của Tiểu Trừng Quang, chứ so với những đứa trẻ cũng tuổi, cậu vẫn trầm mặc như cũ.

Sở Triều Dương kiêu ngạo nói: “Bảo bảo nhà tôi vẫn luôn rất ngoan.”

Hoàng Hiểu Tuyền liền cảm thấy rất kỳ quái, người cuồng con cái như Sở Triều Dương, như thế nào mà lại bị đồn thành người thích ngược đãi trẻ nhỏ rồi? Người như cô sẽ bạo hành trẻ nhỏ sao? Chỉ cần con cô có hơi nhăn mi một chút đã có thể khiến làm cho nữ nhân trẻ tuổi này đây đau lòng muốn chết, nước mắt chực trào, dường như chỉ hận không thể lập tức ôm cậu vào trong ngực, cho cậu một cái ôm ấm áp.

Nói đến đứa con trai này cũng rất thú vị, mỗi lần tay cậu không cẩn thận bị đỏ, duỗi tay nhỏ đến trước mặt Sở Triều Dương, thì Sở Triều Dương lập tức lộ ra biểu tình đau lòng muốn chết, sau đó thổi hai ba cái lên tay cậu, lại thơm thơm hai cái, nói: “Mẹ thơm liền không đau nữa.”

Đứa nhỏ này lại dường như thật sự đã được trấn an, vẻ mặt thỏa mãn thu hồi tay lại, tiếp tục đi chơi đồ chơi.

Không nói tới mỹ mạo tuyệt trần này của cô, cho dù là cô không có được mỹ mạo như vậy, thì Hoàng Hiểu Tuyền cũng có thể thấy được, nếu như cưới cô về nhà, cô có thể là người vợ tốt hay không, hắn không biết, nhưng cô nhất định sẽ là một người mẹ tốt.

Cũng khó trách sau khi Đỗ Cảnh Khôn đã quyết liệt với cô như vậy rồi, mà lại hối hận, dùng cách thức như vậy tới theo đuổi lại cô.

Hắn không rõ trong hai người này đã có hiểu lầm gì với nhau, hắn chỉ thấy, hai người đã có con với nhau, hẳn là bởi vì có tình cảm với nhau, lại bởi vì không biết rõ chuyện của hai người, hắn liền hỏi trực tiếp: “Cô và Đỗ Cảnh Khôn làm sao lại thành thế này rồi?”

Sở Triều Dương còn đang mỉm cười nhìn Tiểu Trừng Quang và Cổ Duệ Chính chơi đùa với nhau, tuy rằng hai người đều không nói lời nào, nhưng nhìn hai người vẫn thật là ấm áp, nghe được Hoàng Hiểu Tuyền hỏi, cô quay đầu lại kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái: “Cái gì tại sao lại thế này?”

“Hai người hiện tại…… Làm hòa rồi?”

“Tôi và Đỗ Cảnh Khôn? Sao có thể?” Sở Triều Dương không thể tưởng tượng được mà nhìn hắn, “Điều gì làm anh sinh ra cái ý tưởng khó có thể tồn tại được thế này?”

“Chưa làm hòa?” Hoàng Hiểu Tuyền cũng kinh ngạc, “Thế hắn làm sao lại vì cô mà đăng quảng cáo ở tất cả các đèn LED rồi màn hình lớn ở tận 49 trung tâm thương mại dưới trướng Trung Thịnh thế?”

Sở Triều Dương cũng kinh ngạc: ” Việc mở rộng tuyên truyền không phải anh làm ư?”

“Tôi chỉ mua quảng cáo cho cô ở bốn trung tâm thương mại có dấu ấn kiến trúc tại các khu đô thị cấp một kia thôi, mà nếu hai người chưa quay lại, Đỗ Cảnh Khôn đây là có ý tứ gì? Lại muốn theo đuổi cô?”

Sở Triều Dương cảm thấy việc này không có khả năng là Đỗ Cảnh Khôn làm, rất có khả năng là do anh trai của Đỗ Cảnh Khôn, Đỗ đại thiếu làm, còn về nguyên nhân? Ước chừng là báo đáp ân cứu mạng của cô?

Từ ngày cô cứu hắn lên cũng qua hơn mười ngày, cho đến nay hai người chưa hề gặp qua mặt nhau, đối phương cũng không có phái người lại đây nói lời cảm tạ gì đó, thế mà lần này đột nhiên lại vô thanh vô tức vì cô mà bỏ ra số tiền lớn như vậy, vì cô mở rộng album, hóa ra lại còn có phương thức trả ân như vậy hả?

Sở Triều Dương nghĩ, biểu đạt như này, ước chừng là do đối phương không hề muốn có bất luận liên lụy gì với cô nữa.

Cô cũng có thể lý giải được, rốt cuộc thì quan hệ của cô và Đỗ Cảnh Khôn xác thật là một lời khó nói hết, Đỗ đại thiếu tuy rằng giá trị con người xa xỉ, nhưng 49 trung tâm thương mại dưới trướng Trung Thịnh, dùng một lần mở rộng như vậy, giá trị cũng phải lên tới vài ngàn vạn, các công ty còn chẳng mấy ai dám bỏ ra số tiền lớn như vậy để đầu tư cho nghệ sĩ nhà mình, chứ đừng nói là để cho cô chiếm tiện nghi.

Cô vốn dĩ không muốn cùng Đỗ gia có quan hệ gì nữa, nên thật ra cách làm của Đỗ đại thiếu, rất giống với ý muốn của cô.

Cô nói: “Chuyện này tôi đã biết, không phải Đỗ Cảnh Khôn làm, là Đỗ đại thiếu gia nợ tôi một ân tình, đại khái là bây giờ trả hết nhân tình rồi, về sau tôi sẽ không còn liên lụy hay liên quan gì đến Đỗ gia nữa, lần này anh cứ an tâm nhận đi, nhưng về sau phải dựa vào chính chúng ta.”

Hoàng Hiểu Tuyền kinh ngạc nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Cổ Duệ Chính đang ngồi dưới đất chơi đàn với Tiểu Trừng Quang, lại phát hiện, không biết từ khi nào, tiếng đàn Cổ Duệ Chính đã ngừng, hai người Cổ Duệ Chính và Tiểu Trừng Quang đều đang dùng tư thế giống nhau như đúc, quay đầu lại nghe bọn hắn nói chuyện.

Thấy Sở Triều Dương và Hoàng Hiểu Tuyền nhìn qua, ánh mắt Cổ Duệ Chính lóe lóe, rũ đôi mắt xuống, ngón tay vô ý thức mà khảy khảy đàn.

Tiểu Trừng Quang còn đang nhìn mẹ.

Sở Triều Dương trấn an mà cười cười với cậu, sau đó lại dựng hai ngón cái lên cho cậu nhìn.

Tiểu Trừng Quang nhấp môi, đôi mắt sung sướиɠ mà cong cong lại, sau đó liền quay đầu lại nhìn Cổ Duệ Chính đánh đàn.

Hoàng Hiểu Tuyền liền cảm thấy một lớn một nhỏ này siêu có ý tứ.

Sở Triều Dương biết ánh mắt kia của Hoàng Hiểu Tuyền có ý tứ gì, không muốn thảo luận trước mặt con, nên cô chỉ lắc lắc đầu, phủ nhận suy đoán của hắn, nói: “Về sau không cần nhắc tới việc của Đỗ gia nữa, tôi và hắn đã không còn bất luận quan hệ gì với nhau, hắn là hắn, tôi là tôi.”

Thời điểm nói lời này biểu tình cô cực kỳ bình tĩnh, đạm mạc, tựa như cô chỉ đang nói bâng quơ, thời tiết hôm nay thật tốt vậy, từ lời nói và biểu tình của cô Hoàng Hiểu Tuyền liền biết, cô đã thật sự buông xuống rồi, do vậy liền không hề nhắc tới nữa.

Tuy lần này tuyên truyền ra được ngoài dự kiến của hắn, nhưng tổng thể lại thì vẫn còn nằm trong kế hoạch của hắn, hắn vốn dĩ còn đang tính toán trọng điểm làm sao để nâng đỡ Sở Triều Dương hiệu quả nhất.

“Đúng rồi, doanh số hiện tại là bao nhiêu vậy?” Sở Triều Dương nhìn Tiểu Trừng Quang và Cổ Duệ Chính trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Hoàng Hiểu Tuyền.

“Gọi cô qua chính là muốn nói chuyện này đây, tuy rằng tổng doanh số phải đợi ngày mai mới biết được, nhưng trong khoảng thời gian này, số album sản xuất thêm vẫn luôn bán hết, tôi đại khái đã tính ra được doanh số chung chung ……” Hoàng Hiểu Tuyền thần bí mà cười cười.

“Bao nhiêu?”

“Ha ha..” Hoàng Hiểu Tuyền nhịn không được liền cười đắc ý, doanh số tuần đầu tiên này của Sở Triều Dương đã làm kinh động toàn bộ cả tổng công ty đĩa nhạc Hải Báo cũng như là bốn chi nhánh nhỏ khác.

Tuy hiện tại doanh số chính thức còn chưa ra, nhưng mỗi lần đều in thêm rất nhiều album mà vẫn cung không đủ cầu, các cửa hàng ghi hình và tiệm thu âm cũng vẫn luôn ở trong tình huống bán hết, nên hẳn là doanh số sẽ không nhỏ, đây cũng là một bước tiến lớn đánh dấu vị thế của công ty đĩa nhạc Hải Báo ở đại lục.

Đây cũng là nguyên nhân hắn có thể thả lỏng như vậy, tin tức tốt như thế, hắn đương nhiên sẽ muốn chia sẻ với người hợp tác của hắn.

Hắn có thể thả lỏng, nhưng người khác thì lại không như vậy.

Đêm qua Trình Vĩ đã vì doanh số của Lư Du Nhiên mà lo lắng cả đêm, hôm nay hắn lại lo lắng doanh số tuần đầu của Vô Danh

Dù hắn đã biết doanh số của cô sẽ không quá thấp, nhưng vẫn như cũ, hắn chỉ kỳ vọng doanh số của cô sẽ không vượt Lư Du Nhiên quá mười vạn.

Hắn vẫn luôn đi đi lại lại ở trong biệt thự của Lư Du Nhiên, làm cho Lư Du Nhiên cũng phiền lòng theo, cô không kiên nhẫn mà nhíu mày: “Anh có thể ngồi im một chỗ được hay không, đi đi lại lại phiền cả lòng.”

Trình Vĩ ngồi lên trêи sô pha, dùng đôi tay xoa xoa mặt.

Hai năm trước, ở trong mắt người ngoài, hắn đã là tiền bối tốt, là huynh đệ tốt của Cổ Duệ Chính, cả hai người lại đều là nhà sáng tác âm nhạc, là người chế tác, chỉ là hắn đã viết nhạc nhiều năm như vậy, vẫn luôn không nổi được, rồi dần dần bị công ty đóng băng.

Sau đó hắn đành câu dẫn Lư Du Nhiên, ăn trộm bản thảo của Cổ Duệ Chính, rồi cũng là hắn thuyết phục Lư Du Nhiên đem tác phẩm của Cổ Duệ Chính chiếm cho riêng mình.

Hắn đã lỡ đẩy Cổ Duệ Chính xuống vực sâu, nên hắn sẽ không bao giờ làm Cổ Duệ Chính có thể ngóc đầu lên được nữa.

So với lần đầu tiên nằm ở trêи người Lư Du Nhiên, tim hắn bây giờ còn đập mạnh hơn rất nhiều.

Lư Du Nhiên nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn hắn, ôm chiếc gối ôm màu trắng, đôi chân trần đạp lên tấm thảm nhung mềm mại, “Anh cứ chờ đi, tôi ngủ đây, có kết quả thì nói cho tôi.”

Không riêng gì bọn họ, các công ty âm nhạc lớn và cả tổ tiết mục chương trình [Siêu cấp tân tiếng ca], cũng như là các tuyển thủ tham gia thi đấu đợt này cũng đều đang chờ đợi thứ hai đến.

Đây đã được định sẵn là một đêm không ngủ.

Hùng Viện Viện và Mễ Kiều còn muốn sốt ruột hơn Sở Triều Dương, dưới đáy lòng các cô đều âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện cho album của Vô Danh sẽ thất thoát, không được như mong muốn.

Lại cầu nguyện doanh số album của Lư Du Nhiên có thể vượt qua Vô Danh, tốt nhất là làm cho cô không nhấc nổi đầu lên mới tốt.

Không phải do quan hệ giữa các cô với Lư Du Nhiên tốt đẹp gì, mà là lấy vị trí hiện tại của các cô, không thể nào dao động được địa vị của Lư Du Nhiên, hơn nữa quan hệ hòa hảo với Lư Du Nhiên cũng không có xung đột về lợi ích gì nhiều.

Mà Sở Triều Dương, xuất đạo cùng kỳ với các cô, lại còn đang cùng ở trong một trận thi đấu với nhau nữa, chỉ khi Sở Triều Dương hoàn toàn bị dìm xuống, các cô mới có thể phá tan bóng ma cô ấy mang đến cho các cô, các cô mới được khán giả nhìn đến.

Bằng không ánh mắt mọi người đều tập trung ở trêи người Vô Danh, rồi khi mọi người nhắc tới [Tân tiếng ca] mùa này, cũng chỉ nhớ có Vô Danh, thì các cô có thể xuất đạo như thế nào mới tốt được?

Các cô chỉ hy vọng, album lần này của Sở Triều Dương không thể bán nổi một bản nào mới tốt, rồi khiến cô ta mệt mệt mệt! Mệt đến hộc máu!

Tuy các cô biết cái ý tưởng không khả thi, nhưng các cô vẫn nhịn không được mà hy vọng xa vời.

Giang Cầm thì không có ý tưởng âm u như mấy người kia, nhưng cô cũng nhịn không được mà chú ý, cô chắp tay trước ngực, đặt ở bên môi, trong đầu trống rỗng, cô biết mình không nên chịu ảnh hưởng, và việc nên làm nhất lúc này đây chính là đi luyện hát, nhưng cô vẫn cứ nhịn không được chú ý tới.

Không riêng gì cô, các tuyển thủ của [Siêu cấp tân tiếng ca] cũng đều như vậy.

Đây đã được định sẵn là một đêm không ngủ.

Còn Sở Triều Dương thì lại khác, thật ra cô ngủ rất ổn, sau khi tắm rửa xong cho Tiểu Trừng Quang liền ngủ, trước khi ngủ còn thu được tin nhắn từ Cổ Duệ Chính, không biết có phải Cổ Duệ Chính cũng lo lắng hay không, mà cư nhiên lại phá lệ nhắn cho cô một tin: “Ngủ ngon.”

Sở Triều Dương cũng đáp trở về một câu: “Đừng lo lắng, ngủ ngon.”

Bật chế độ yên lặng xong liền đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cô chưa kịp rời giường đã thấy thông báo, có tận hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ chưa xem.

Cô đang định gọi lại, điện thoại của Hoàng Hiểu Tuyền đã gọi qua đây, “Điện thoại cô có phải để ở chế độ yên lặng không thế? Thời điểm này mà cô vẫn còn có thể ngủ được? Cô có biết tôi đã gọi cho cô bao nhiêu cuộc điện thoại rồi hay không?”.

Sở Triều Dương nhanh tay đưa điện thoại di động ra xa một chút, sợ đánh thức Tiểu Trừng Quang, tay chân nhẹ nhàng đi vào toilet, sau khi đóng cửa lại mới nhỏ giọng trả lời: “Biết, 36 cuộc.”

Hoàng Hiểu Tuyền:……

“Doanh số tuần đã có rồi?”

Vừa nói đến doanh số tuần, cả người hắn đều hưng phấn lên, thanh âm cực kỳ cao vút: “Đã có! Cô đoán xem được bao nhiêu?”

“Bao nhiêu?”

“300 vạn!!!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện