Cố Tiêu hy vọng đất của Thẩm gia sẽ gieo xong sớm một chút,năm sau Thẩm Hi Hòa phải chuẩn bị cho kỳ thi mùa thu, nếu trong nhà đã không còn việc gì, hắn nhất định sẽ sớm trở về học viện.

Chỉ là Chu thị không nghĩ như vậy, “Tam Lang ở nhà ba ngày, cá phải để ăn từ từ, Tiểu Tiểu à, nương nghĩ cá này là con vì để cho Tam Lang bồi bổ mới bắt về, nên để lại hai con, ban đêm nấu cho Tam Lang ăn……”

Cố Tiêu hít một hơi thật sâu, nhịn đau nói: “…… Nương người đúng là có suy nghĩ giống con! Tướng công về nhà, chắc chắn không thể không đọc một cuốn sách nào, ban ngày phải bận việc trong ruộng vậy chỉ có thể đọc sách ban đêm, thật quá vất vả, cá nên để cho tướng công ăn!”

Làm bữa ăn khuya cho Thẩm Hi Hòa, làm khó Chu thị có thể nghĩ ra được.

Chu thị nói: “Vậy ta đây liền an tâm rồi, nương đưa chìa khóa tủ bếp cho con, muốn dùng thì tự mình lấy.”

Đối với Cố Tiêu, Chu thị rất yên tâm, buổi tối ăn cháo cá, đã có thể ăn được thịt cá, như vậy còn chưa đủ sao.

Một đám chỉ nghĩ đến ăn, nhưng không muốn làm việc kiếm tiền, nếu mọi người ai cũng giống như Cố Tiêu vậy,bà cũng không cần nhọc lòng như thế.

Đây là lần đầu Cố Tiêu thái cá thành từng lát mỏng nhất từ trước đến nay, sau đó bỏ cá vào ngâm trong nước gừng để khử bớt mùi tanh.

Cháo được nấu trong nồi lớn, cho từng lát cá vào nồi, cá vừa vào nồi, màu hồng phấn của thịt lập tức chuyển sang màu trắng như tuyết.

Cá sông tươi ngon, rắc thêm một ít hành lá thái nhỏ lên, không chỉ có thơm, mà còn nhìn rất đẹp mắt.



Cháo là do Chu thị chia, nam nhân một chén lớn, nữ nhân một chén nhỏ, cháo nóng hổi, cẩn thận thổi nguội, uống vào một ngụm thập phần sảng khoái.

Mùi vị của cháo cũng không ngon như trong tưởng tượng của Cố Tiêu, một chén nhỏ, bên trong có ba đến năm lát thịt cá, ăn cũng không tận hứng.

Ăn cơm xong, Trần thị chủ động rửa chén đũa, Thẩm Hi Hòa thì về phòng, lấy sách từ trong túi ra.

Kỳ thi mùa thu sắp tới, nên một ngày cũng không thể chậm trễ, dù có phải thắp đèn dầu, cũng phải đem sách ôn lại một lần.

Thẩm Hi Hòa liếc nhìn bên ngoài cửa, rồi tĩnh tâm lại nghiêm túc đọc sách.

Ngoài cửa, Cố Tiêu đang đem cá lớn thái thành tám miếng.

Làm bữa ăn khuya cho Thẩm Hi Hòa, phải làm vừa ngon vừa tiện, Cố Tiêu chọn hai con cá, chuẩn bị nặn cá viên.

Đem thịt cá đã bỏ xương băm nhuyễn, sau đó nêm thêm muối và nước gừng, sau đó dùng muỗng nhỏ múc cá viên cho vào nồi nước nóng tạo hình, hai con cá nặng bốn cân, làm được một nồi nhỏ cá viên.

Mì cá viên vừa đơn giản vừa có thể chống đói, Chu thị đối với Thẩm Hi Hòa vẫn nỡ bỏ được, Cố Tiêu cũng không để dư lại, múc bột mì trắng làm mì, đầu cá ninh từ từ trong nồi, bỏ mì vào canh đầu cá, cho thêm bảy tám viên cá viên, cuối cùng Cố Tiêu cũng không quên đem đầu cá dùng để bổ đầu óc bỏ vào.

Một chén mì đầy ắp, bên trên còn có một lớp hành lá, ăn cái này vào, đừng nói Thẩm Hi Hòa, cho dù là ngốc tử, thì đầu óc cũng có thể trở về bình thường.

Cố Tiêu cầm chén đũa, gõ cửa, “Tướng công.”



Thẩm Hi Hòa tay đang lật sách dừng lại, “Muội vào chính là……” đây cũng là phòng của Cố Tiêu, gõ cửa làm gì chứ.

Cố Tiêu đẩy cửa đi vào, cánh cửa cũ kỹ kêu cót két, “Tướng công, nương kêu muội làm bữa ăn khuya cho huynh.”

Hương thơm phảng phất bay tới, Thẩm Hi Hòa ngẩng đầu, ngọn đèn nhoáng lên một cái, sau đó run rẩy rồi đứng vững.

Cố Tiêu đặt mì lên bàn, “Huynh ăn đi.”

Cô đặt mì xuống rồi bước ra ngoài, nói thật, cô cũng không biết nên đi chỗ nào, phòng là của Thẩm Hi Hòa, cô không đi, chẳng lẽ đứng ở bên cạnh nhìn Thẩm Hi Hòa ăn sao! Mì có vị rất thơm, nhưng Thẩm Hi Hòa lại không động đũa, “Muội đi đâu vậy?”

Thành thật mà nói, Cố Tiêu muốn ra bờ sông đi dạo, “Muội đi rửa nồi.”

“Muội lấy thêm một bộ chén đũa tới, chúng ta cùng nhau ăn.” Thẩm Hi Hòa đem sách đặt qua một bên, thấy Cố Tiêu bất động lại hô một tiếng, “Tiểu Tiểu?”

Cố Tiêu nuốt nuốt nước miếng: “Huynh nói cái gì…… cùng nhau ăn?”

Thẩm Hi Hòa: “Ừ…… dù sao, một mình ta cũng ăn không hết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện