Thẩm Hi Hòa liếc nhìn Cố Tiêu, rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi nơi khác , những lời đó đều đã đến bên miệng, nhưng làm thế nào cũng nói không nên lời.

Bạn cùng trường nhìn hai người, “Ân?”

Cố Tiêu trong lòng rõ ràng, Thẩm Hi Hòa không thích con dâu nuôi từ bé là cô đây, trong sách nói cô con dâu nuôi từ bé tính tình nhút nhát,một chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ có một khuôn mặt ưa nhìn, hơn nữa cử chỉ thô bỉ, ích kỷ, nữ chính lại huệ chất lan tâm, tâm địa thiện lương.

Nhưng Cố Tiêu là do Chu thị tốn năm lượng bạc mua về, cho dù Thẩm Hi Hòa không vui cũng không có biện pháp….

Thẩm Hi Hòa không muốn thừa nhận cô là con dâu nuôi từ bé, Cố Tiêu cũng không thừa nhận Thẩm Hi Hòa là đồng dưỡng phu đâu.

“Muội là muội muội của huynh ấy.”

Cố Tiêu dứt khoát lưu loát nói xong, sau đó cười nói: “Tam ca, thời gian không còn sớm, muội đi về trước.”

Thẩm Hi Hòa trong lòng thở phào nhẹ nhõm, người cũng thả lỏng hơn, Cố Tiêu nói là muội muội của hắn mọi chuyện mới ổn.

Hắn gật đầu một cái, nhưng Cố Tiêu đã quay đầu rời đi, bạn cùng trường khoác lấy bờ vai của hắn, cười nói: “Muội muội này của huynh sao lại không giống huynh tý nào vậy, nhìn hơi ngây ngô hồn nhiên.”

Thẩm Hi Hòa thần sắc lạnh lùng, xoay người trở về, “Không được nói bậy.”

————

Trở về vẫn là con đường cũ, Cố Tiêu đã ăn màn thầu nhưng lại cảm thấy bụng càng đói hơn, nghĩ tới Thẩm Hi Hòa, có thể ăn hai cái màn thầu một cái trứng gà, cô trước kia không cảm thấy trứng gà có gì ngon, nhưng bây giờ cả tâm trí đều nghĩ đến nó.



Trong nhà còn có cơm, nhưng trong nhà nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không để lại cho cô, muốn ăn cơm phải đợi tới buổi tối. Cơm trưa đã như vậy, cơm tối chắc cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Cố Tiêu muốn kiếm tiền, kiếm được tiền mới có thể ăn no.

Bây giờ là giữa tháng ba, cỏ mọc chim bay, trên đường có hoa cỏ, có côn trùng kêu vang, Cố Tiêu ngồi xổm ở ven đường nhìn quanh, trên lá cây có mấy con dế màu xanh đang nhảy qua nhảy lại.

Cố Tiêu duỗi tay ngắt vài cọng cỏ xanh mướt, vừa đi vừa đan lồng dế, cô khéo tay, những cọng cỏ dường như đang nhảy múa trên tay cô.

Đầu tiên dệt một cái đáy hình tròn, sau đó đan lên từng lớp, lồng dệt có hình bầu dục, phía trên để lại một lỗ nhỏ, xuyên một sợi cỏ qua để thuận tiện cho người cầm theo, một đường trở về này, Cố Tiêu tổng cộng làm được hai cái.

Cô đói đến mức trước mắt biến thành màu đen, chỉ mong thời gian trôi nhanh một chút, đợi đến ngày mai đi đưa cơm cho Thẩm Hi Hòa, thuận tiện nhìn xem lồng dế này có thể bán đi hay không.

Cố Tiêu đem lồng dế giấu trong tây phòng, buổi chiều cô đi theo Chu thị giặt quần áo làm việc nhà, chờ đến buổi tối cũng chỉ được phân một chén cháo.

Cố Tiêu nhìn những người khác, cũng là cháo,nhưng đặc hơn chén của cô. Người khác đều không chê cháo ít, nên Cố Tiêu cũng không dám nói gì, sự việc trộm tiền vừa qua đi, cô phải cẩn thận làm việc.

Bát cháo không được mấy hạt gạo, ai cũng ăn không đủ no.

Chu thị nói: “Lương thực phải ăn tiết kiệm, qua mấy ngày nữa còn bận gieo trồng vụ xuân. Nhà lão đại đi rửa chén……” Bà lại nhìn Cố Tiêu, Cố Tiêu bề ngoài thật sự là rất được, mắt hạnh môi anh đào, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.

Nghĩ đến buổi sáng Cố Tiêu bỏ vào túi hai văn tiền, Chu thị cảm thấy trong lòng được an ủi, “Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, đừng lãng phí dầu thắp đèn.”

Trần thị cúi đầu thu thập chén đũa, Cố Tiêu rất mệt nên cũng không có ý kiến gì, cô đơn giản rửa mặt chải đầu một phen, liền nằm ở trên giường, đem lồng dế để ở bên gối, cả trong mơ cũng thấy bản thân đang bán lồng dế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện