Điều đó có nghĩa ngày mai cô không thể đi đưa cơm, cũng không có cách nào đi bán lồng dế hay sao.

Cố Tiêu có chút mất tập trung, Thẩm Hi Hòa cau mày nói: “Ân?”

Cố Tiêu lấy lại tinh thần: “Không có, nương chưa nói.”

Chu thị không nói gì với cô, vậy Thẩm Hi Hòa cũng không cần mang đồ về, Cố Tiêu nói: “Tam ca yên tâm đọc sách, muội về nhà đây.”

Thẩm Hi Hòa ừ một tiếng, trước cửa thư viện người đến người đi, hắn còn phải đi về ôn tập, kỳ thi mùa thu năm sau nếu không thi đậu thì phải chờ thêm ba năm nữa.

Thẩm Hi Hòa vừa rời đi, Cố Tiêu đã cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cô còn có ba cái lồng dế, ba văn tiền một cái, chỉ qua một lát đã bán hết toàn bộ, hơn nữa ngày hôm qua còn thừa một văn tiền, hiện giờ trên người Cố Tiêu tổng cộng có mười ba văn tiền.

Cố Tiêu lấy ra hai văn tiền, đi chợ mua một cái bánh nướng nhân thịt, lại lấy ra sáu văn tiền, ở sạp thịt mua nửa cân thịt.

Hiện giờ thịt mỡ đắt thịt nạc ngược lại rẻ hơn một chút, Cố Tiêu xách theo thịt, trong lòng thở dài, nghĩ lát nữa trở về còn không biết nên nói thế nào với Chu thị,cho dù Chu thị gật đầu chấp nhận, phân đến cho mình cũng không biết có được một miếng thịt hay không.

Cố Tiêu ăn bánh nướng nhân thịt, trên đường trở về đi phá lệ chậm, cô đan một cái lồng dế chuẩn bị dùng để thông báo cho Chu thị.

Cô đúng là muốn tích góp tiền, nhưng cứ vụng trộm ăn một mình cũng không phải là biện pháp hay, nếu sau này ăn đến mập lên, Chu thị khẳng định sẽ nói cô ăn vụng.

Cố Tiêu muốn sau này ăn gì cũng phải quang minh chính đại mà ăn,tiền kiếm được số ít giao ra phần nhiều thì giữ lại.



Thẩm gia một ngày ăn ba bữa cơm, sáng và tối mỗi bữa một bát cháo, giữa trưa ăn khoai lang đỏ màn thầu trắng, một nồi đồ ăn hầm, nói là hầm, nhưng không có lấy một giọt dầu mỡ.

Lý thị đang mang thai, nhưng lại gầy đến đáng thương, sắc mặt vàng vọt.

Cố Tiêu về đến Thẩm gia, xách theo thịt lặng lẽ vào đông phòng, Chu thị đang may vá quần áo, quần áo của Thẩm lão gia tử và Đại Lang Nhị Lang Thẩm gia do làm việc nặng nên rách rất nhanh, vải để vá cho quần áo của Thẩm Hi Hòa cũng là vải không thể dùng nữa, Chu thị tay nghề may vá tốt, đường may tỉ mỉ tinh tế.

Chu thị ngẩng đầu nhìn Cố Tiêu, “Đã về rồi à.”

Cố Tiêu gật đầu, gọi một tiếng nương khô khốc.

Thật ra Cố Tiêu cũng đã cẩn thận suy xét qua mới nói cho Chu thị biết, Chu thị cũng không phải loại người không màng đại cục mà phán xét lung tung, sau này Thẩm Hi Hòa đảm nhiệm chức Tể tướng, cũng thỉnh phong cáo mệnh cho Chu thị, bà cùng với nhóm phu nhân ở Kinh thành quan hệ rất tốt.

Chu thị tuy rằng thiên vị Thẩm Hi Hòa, nhưng đối với đại phòng nhị phòng cũng không tệ.

Chu thị thấy Cố Tiêu tựa hồ có chuyện muốn nói, liền dừng công việc lại, “Tam Lang có nói gì à?”

Cố Tiêu lắc đầu, cẩn thận nhìn sắc mặt Chu thị, “Không có, nương…… Ngày mai tướng công nghỉ tắm gội, con ở chợ mua nửa cân thịt, muốn bồi bổ cho tướng công ……”

Chu thị đôi mắt trừng lớn, lông mày nhíu chặt, “Con mua cái gì!”

Cố Tiêu hoảng sợ, cô nuốt nuốt nước miếng, nói: “Nửa cân thịt……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện