Editor: Typard

Phùng Kiêu quay cửa kính xe xuống nhìn một cái, kinh ngạc: “Chị cả à?”

anh cũng không kinh ngạc lắm, nên nhanh chóng bật cười: “Haiiiz, sao chị lại ở đây vậy?”

Lục Mỹ Lệ không cần biết đúng sai, trực tiếp lôi đầu anh ra, chui vào trong nhìn một cái: “Để chị xem cậu đang lêu lổng với đứa nào, cậu đúng là không coi em họ chị ra gì... A La?”

âm thanh phía sau dần biến mất.

Bạch Khởi La ngước mắt lên nhìn, hơi suy nghĩ một chút, mở miệng dò xét: “Chị họ!”

“Em còn nhớ có người chị họ là chị hả? Ra nước ngoài ba năm cũng không gửi một cái điện báo, đúng là con nhỏ không có lương tâm.” Lục Mỹ Lệ nguýt cô một cái.

cô lập tức xuống xe, cười nhẹ, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Là em sai là em sai, bây giờ nhận lỗi với chị. Chị tới lúc nào vậy?”

Bạch Khởi La rất gần gũi với Lục Mỹ Lệ, nói: “Hay là chị họ đến ở nhà em nhé?”

Toàn thân Lục Mỹ Lệ mặc sườn xám đỏ thẫm, cộc tay thêu chỉ tơ vàng, tỏa hương thơm, đập vào mặt.

cô có ấn tượng với Lục Mỹ Lệ, con gái lớn của Lục đại soái, chị họ xa của cô, nhưng mặc dù là bà con xa, bởi vì đều có tính tình thích gây chuyện giống Bạch Khởi La, nên nói chuyện hợp, quan hệ cũng không tồi.

Trong sách miêu tả cô ấy là: Bình thường giọng oang oang, khí phách ngút trời, dù rất thích đắp vàng bạc lên toàn thân, nhưng cũng là một người có tính năng lực xử lý công việc. Cùng lứa nhà họ Lục, cũng xem như có vài người tài giỏi, nên người ngoài không hề dám khinh thường vì cô ấy là con gái.

cô ấy và mấy người em trai ruột Lục thiếu soái, Phùng Kiêu, và đại thiếu gia nhà họ Tạ kết nghĩa với nhau từ nhỏ.

Vì Lục Mỹ Lệ lớn nhất, nên mấy người đó gọi cô ấy là chị cả; mà trong mấy người họ, Phùng Kiêu là nhỏnhất, đứng thứ năm.

“Tất nhiên chị phải đến ở nhà em rồi, xem thử đám hồ ly tinh nhà em có gây họa gì không.” Lục Mỹ Lệ nhìn lướt qua Phùng Kiêu xuống xe theo, đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó tầm mắt rơi vào trênngười Bạch Khởi La, mắt sáng như đèn pha săm soi.

Bạch Khởi La nhẹ giọng: “Sao vậy, có gì hả?”

Cũng không trách cô căng thẳng, Lục Mỹ Lệ nhìn cô, cứ như chị họ của cô nhìn cô.

không sai, sở dĩ cô thân cận với Lục Mỹ Lệ như vậy, hoàn toàn là vì vẻ ngoài của Lục Mỹ Lệ rất giống chị họ cô trước khi xuyên qua, tính tình cũng rất giống.

“Hai đứa, không làm chuyện gì xấu đó chứ?” Giọng Lục Mỹ Lệ gần như là quát từ trong cổ họng ra, khiến người nghe cảm thấy sợ hãi đến luống cuống.

Phùng Kiêu bật cười, ngậm một điếu thuốc đốt lên: “Ôi không có đâu chị cả, chị đừng hù họa con nít được không? âm dương quái khí như thế. Sao thế? Chúng em đường đường là hôn phu hôn thê. Cho dù làm gì thật, cũng không kỳ lạ đúng không? Tất nhiên, chúng em là thiếu nam thiếu nữ thuần khiết, chắc chắn không biết làm gì đâu.”

Lục Mỹ Lệ nhấc tay tát lên đầu anh mắng: “Cậu bớt cà chớn cho chị, đây là em họ chị đó! Các người còn chưa kết hôn, nếu cậu làm ẩu, dượng họ của chị sẽ khiến cậu lủng thành tổ ong vò vẽ.”

Bạch Khởi La nhìn thấy Phùng Kiêu bị đập, không nhịn được nhếch khóe miệng lên.

“Em còn cười, em ra nước ngoài một chuyến, trở về sao lại ngây thơ như vậy? Còn để thằng nhóc này lôi kéo. Em nói cho chị họ, nó có bắt nạt em không?” Hiển nhiên Lục Mỹ Lệ không quá tin tưởng lời của Phùng Kiêu. Chủ yếu không phải không tin được cách làm người của Phùng Kiêu, mà tình trạng của anhhiện giờ, khó mà khiến cô ấy tin.

Hơn nữa, cái tên Phùng Kiêu này làm gì có cách làm người? Trước kia, người điên rồ nhất chính là cậu ta.

không tin đượ,c không tin được!

“A La à, em nói với chị họ, chị họ giải quyết cho em.” Thấy Lục Mỹ Lệ vén tay áo muốn đánh người, Phùng Kiêu đau khổ than thở: “Chị cả, chị như vậy hơi thiên vị, Khởi La là em họ của chị, em cũng là em trai chị mà? Chị đúng là bên nặng bên nhẹ quá đó.”

Lục Mỹ Lệ trách mắng, cô vốn có dung nhan diễm lệ, nhướng mày một cái, lại cực kỳ ác liệt: “Bớt phóng rắm đi! Chị không biết cậu là thứ chó má gì sao? Nếu cậu dám làm bậy, đừng trách chị không khách sáo.”

cô ấy phi đao lạnh buốt.

Bạch Khởi La trơ mắt nhìn Phùng Kiêu bị chửi như chó, điềm đạm mỉm cười, đến nỗi ánh mắt nhờ giúp đỡ của Phùng Kiêu, cô cũng không nhìn thấy, hoàn toàn không nhìn thấy nha.

Phùng Kiêu nhờ giúp đỡ không được, đáng thương: “Chị cả, thật sự không có chuyện gì, chị đúng là suy nghĩ quá nhiều. Hơn nữa, chúng ta dây dưa chuyện này ở đây, ngay trước công chúng, chẳng phải đưa lên chờ để người ta nhìn thấy rồi chê cười hay sao? Hay là đi vào nhé?”

Lục Mỹ Lệ nghĩ nói vậy cũng phải, bất kể thế nào, em họ vẫn là cô gái chưa chồng, nếu có lời đồn đãi vớ vẩn truyền tới, cũng rất khó nghe.

Liếc Phùng Kiêu một cái, nói: “Cậu cũng đừng để thế này mà đi theo bọn chị, đi mua một bộ quần áo thay đi, bọn chị đi vào trước.”

nói xong, kéo Bạch Khởi La vào cửa.

Vé của Bạch Khởi La là phòng trang nhã lầu hai, căn phòng này là phòng bao trọn của nhà họ Bạch, mỗi lần có vở kịch mới, nhà họ Bạch cũng sẽ bao một đoạn thời gian, nói chung nhà nhiều phụ nữ, lại phải giao thiệp, nên cũng không phung phí.

Nhưng hôm nay vì có thể Bạch Khởi La sẽ tới, nên nhà họ Bạch không có ai tới, cũng không muốn đến gần cô, tránh rước lấy phiền toái.

Vừa ngồi xuống, Lục Mỹ Lệ lập tức quan sát Bạch Khởi La từ trên xuống dưới thật lâu, nhận xét đúng trọng tâm: “Khí chất của em ôn hòa rất nhiều.”

không ngang ngược bén nhọn như mấy năm trước.

Bạch Khởi La cười đáp: “Ở nước ngoài cũng không có ai khắc phục hậu quả cho em, mọi chuyện phải tự xử lý, cũng phải từ từ dưỡng thành thói quen ít gây phiền toái.”

cô nói như vậy, cũng là giải thích tại sao cô thay đổi.

Dù sao, cô thay đổi rõ ràng như vậy, người quen không thể không nhận ra.

Lục Mỹ Lệ hơi lộ vẻ xúc động, cầm tay cô cảm thán: “Mấy năm nay, em cũng chịu khổ rồi.”

Bạch Khởi La phì cười, lắc đầu: “Chịu khổ thì không có, em có tiền mà! Có tiền thì ở đâu cũng khôngphải chịu khổ. Chỉ là thu bớt tính nóng nảy của mình, luôn nổi nóng cũng khó giải quyết đúng không?”

Mười tuổi Bạch Khởi La đã tiến vào đội huấn luyện bắn của tỉnh, hoàn cảnh nơi ở, quan hệ giữa mọi người cũng cực kỳ đơn giản. Dù cô chịu tang mẹ từ nhỏ, mẹ kế vào cửa dẫn đến tính tình cô khó chịu và bén nhọn. Nhưng sống lâu, thói quen cuộc sống đơn giản nhàm chán của vận động viên, nên tính cách dịu đi không ít.

Bây giờ cô chỉ cần một câu không hợp thì động thủ, hoàn toàn do bị chính chủ ảnh hưởng.

Chính cô cũng không biết tại sao, nhưng rất chắc chắn biết mình sẽ bị thật sự bị ảnh hưởng.

Tầm mắt Lục Mỹ Lệ vẫn luôn dừng trên người cô, nhìn thấy tròng mắt cô giống như đang suy tính cái gì, cho là cô nghĩ đến nguyên nhân ra nước ngoài, trong lòng khó chịu. Dứt khoát vỗ vỗ tay của cô, nói: “Trở về là được rồi, qua thì cũng đã qua. Lần này em tính xử lý thế nào với Bát di nương nhà em?”

Nếu không phải do con hồ ly tinh đó, A La cũng sẽ không phải ra nước ngoài.

Bạch Khởi La không biết vì sao đề tài lại quẹo qua Bát di nương, đang muốn nói gì đó, thì nghe được tiếng gõ cửa, Phùng Kiêu đổi sang âu phục ca rô tối màu, nho nhã anh tuấn.

“Chị cả, chị đoán xem em vừa thấy ai ở dưới lầu? Phùng Kiêu ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, uống một hơi cạn sạch, sau đó lại rót một ly, lắc lư ly trà, có mấy phần giống như đang uống rượu.

“Có lời thì nói thẳng đừng lề mề.” Rất hiển nhiên, tính tình Lục Mỹ Lệ cũng không ôn nhu gì.

Phùng Kiêu cười như không cười: “anh rể.”

anh cúi đầu nhấp một miếng: “Hai vợ chồng các chị cũng hay thật, vào kinh sao còn tách nhau đi riêng, cũng không chào hỏi nhau nữa?”

Lục Mỹ Lệ: “Sao cậu biết bọn chị đường ai nấy đi?”

Phùng Kiêu: “hắn đang ôm người tình Điền Linh Xuân của hắn kìa, hai người ở một lầu xem kịch đến quên cả trời đất.”

Lục Mỹ Lệ cười lạnh một tiếng, đứng dậy: “Hai đứa ở đây chờ chị, chị đi ra ngoài một chút.”

nói xong, lắc eo, tự đi ra cửa.

Bạch Khởi La đứng dậy theo, Phùng Kiêu lập tức kéo cô: “Em đi theo làm gì? Chẳng phải chị cả bảo chúng ta chờ ở đây sao? Hơn nữa, chuyện hai vợ chồng nhà người ta, em đi theo dính vào không tốt.”

Bạch Khởi La nhướng mày, hỏi ngược lại: “Ai nói tôi muốn dính vào chứ?”

cô lộ ra một nụ cười, có chút ác ý: “Tôi đi đánh người phụ chị ấy mà!”

Phùng Kiêu: “.........”

anh hòa hoãn một chút, thần thần bí bí đến gần Bạch Khởi La, còn chưa tiến tới bên tai cô đã bị mắng: “anh có lời thì nói, bớt đến gần tôi đi.”

Phùng Kiêu: “Chẳng phải tôi không muốn để người khác nghe được hay sao? Em xem em, hiểu lầm tôi phải không?”

Bạch Khởi La: “Rốt cuộc anh có nói không?”

Phùng Kiêu chỉ chỉ trên sân khấu, vô tội nói: “Tình nhân của chị cả vẫn còn trên sân khấu, vợ chồng bọn họ ai cũng đừng nói ai, chuột chù chê khỉ hôi mà thôi. Chị cả đi xuống không phải vì anh rể và Điền Linh Xuân ở cùng nhau, mà vì bọn họ xuất hiện trước mặt chị ấy, khiến chị ấy mất mặt. Cho nên á, em không cần đi đánh người phụ. Chị cả bảo chúng ta chờ, vậy thì chờ là được.”

anh mỉm cười: “thật ra thì Điền Linh Xuân này hát kịch không tệ, không xem thì đáng tiếc.”

Bạch Khởi La nhếch miệng, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.

Dù đã xuyên qua hơn ba năm, cô vẫn không thể thích ứng cái thời đại này. Có lẽ, nếu ban đầu ở lại thành Bắc Bình, cô còn có thể thích ứng nhiều hơn. Mà bây giờ lại không giống, cô “chạy trốn” ba năm.

Lúc ở nước ngoài cô vẫn là chính cô, căn bản không cần suy nghĩ nhiều những chuyện này, sinh hoạt cũng đơn giản.

Mà bây giờ, cô đi vào nội dung tiểu thuyết lần nữa, luôn cảm thấy chỗ nào cũng có thứ không quen.

“Cho em.”

anh đặt hạt dưa lột vỏ xong vào trong đĩa nhỏ, đưa cho Bạch Khởi La.

Bạch Khởi La kinh ngạc nhướng nhướng mày, Phùng Kiêu “đồng tình” nhìn cô, nói: “Đền bù tâm hồn bé nhỏ vừa bị hù dọa của em một chút.”

Bạch Khởi La hừ một tiếng, nhưng cũng không khách sáo bưng đĩa nhỏ lên, cúi đầu ăn một hạt, trầm ngâm một chút, ngẩng đầu hỏi: “Phùng Kiêu, anh muốn kết hôn với tôi, cũng giống như cuộc hôn nhân của chị cả hả?”

Mặt cô không cảm xúc, nhìn chăm chú vào mắt anh: “Kết hôn theo sự xếp đặt của người lớn, sau đó mạnh ai nấy chơi, chỉ cần không đánh vào mặt nhau là có thể sống với nhau yên ổn không có chuyện gì, cuộc sống thiên hạ thái bình hả?”

Phùng Kiêu đang cắn hạt dưa, nghe cô nói như vậy, phì cười, anh hỏi ngược lại: “Sao chúng ta phải trải qua cuộc sống như vậy?”

Bạch Khởi La: “???”

Phùng Kiêu: “Tôi rất có hảo cảm với em, cảm thấy bộ dáng muốn nổi giận lại phải kiềm chế của em, do dự bối rối cực kỳ hồn nhiên, cực kỳ đáng yêu.”

Hai tay anh đan vào nhau đệm dưới cằm, nghiêng đầu nhìn cô: “Cho nên sao tôi không thể cùng em ngọt ngào hòa hợp tốt đẹp chứ?”

Bạch Khởi La: “!!!”

Tác giả có lời muốn nói: Mỗi ngày đều thấp thỏm, mặc dù biết sở thích là chuyện rất riêng, nhưng thậtsự hy vọng được mọi người thích, các bạn... thích câu chuyện vui vẻ này phải không? Đúng không đúng không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện