Editor: Typard

Beta-er: Hằng Lê




Bát di nương Hứa Giai Di nằm viện, trùng hợp ở căn phòng bên cạnh Chương cảnh trưởng, một người bị trúng đạn bên tay trái, một người bị trúng đạn bên tay phải.

thật là trùng hợp, tổ hợp hai người xui xẻo.

Bạch Tu Nhiên tự mình vào giải phẫu cùng Bát di nương, lại trấn an Bát di nương thật lâu, sau đó đến phòng bệnh của Chương cảnh trưởng thăm bệnh.

Lúc này Trần Mạn Du đang khuấy cháo, đút cho Chương Cảnh trưởng một miếng, dỗ dành nói: “Em biết anh không thích ăn vị thanh đạm như vậy, nhưng bác sĩ nói, chỉ có như vậy mới là tốt nhất. anh kiên trì một thời gian, có lẽ không lâu đâu, ráng chịu một chút đi.”

nói tới đây, đột nhiên cô quay đầu, nhìn chăm chú vào hai bảo vệ, nói: “Nếu để tôi biết hai người các cậu ai cho lão Chương ăn cái khác, thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Hai bảo vệ đều do Trần Mạn Du thuê, tất nhiên nghe lời cô, vội vàng vâng dạ không ngừng.

Bạch Tu Nhiên vào cửa thì thấy một màn như vậy, y mỉm cười nói: “Lão Chương, anh sao rồi?”

Lúc này Chương cảnh trưởng vẫn là cái xác ướp, gã nhếch miệng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, gần như không chống đỡ nổi. Dù sao, nếu không phải do con nhỏ sao chổi đó nhà bọn họ, thì sao gã có thể bị thương như thế này chứ? Làm sao có thể chứ!

“Là lão Bạch à, ngồi đi, nghe nói tôn phu nhân cũng bị thương hả? anh xem đây đúng là... tôi đây bị thương không ai trấn giữ, trị an của Bắc Bình tệ hẳn đi. Đúng là không thiếu tôi được mà! Đúng là năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều!”

Bạch Tu Nhiên gật đầu, y mỉm cười: “Phải, đúng là như vậy, sự quan trọng của anh Chương đối với Bắc Bình, người ngoài không biết, nhưng họ Bạch tôi vẫn luôn cực kỳ hiểu rõ. Nếu không nhờ anh thức khuya dậy sớm, làm việc quên ăn quên ngủ, thì chúng tôi cũng sẽ không có được ngày yên bình ổn định. Chẳng qua là nếu đã bị thương thì anh Chương cũng đừng nhớ mong công việc, mà nên dưỡng thương thật tốt. Dù sao, còn một tháng nữa là đến hôn lễ, nếu anh Chương không thể khỏe mạnh kết hôn cùng em Hai. Sợ rằng em Hai sẽ căm ghét người anh rể này như tôi mất.”

Dừng một chút, y cực kỳ áy náy cười một tiếng: “Nhắc đến, hôm đó nếu không có anh và các anh em của cục cảnh sát ở đây, sợ là A La nhà chúng tôi đã bị thương. Ân tình này của anh, họ Bạch tôi nhận, khắc ghi trong lòng.”

Những lời này khiến Chương cảnh trưởng thoải mái không ít, gã nói: “Cứu người là chuyện đương nhiên, chẳng lẽ tôi có thể trơ mắt nhìn cháu gái bị thương hay sao? Đó là việc người dượng như tôi nên làm.”

Lúc này gã lại tự dát vàng lên mặt mình, nói rất hay như là chính gã cứu người vậy.

Bạch Tu Nhiên cũng không phản bác, chứa ý cười, nói: “Cho dù là người trong nhà, cũng chưa từng thấy có thể mạo hiểm như vậy đâu. Em Hai từng nói với tôi, anh là người đàn ông tốt hiếm có, có thể tìm được anh, là em ấy có phúc. Tôi có chút không tin. Hôm nay thấy, là tôi sai rồi. nói tới đây, tôi thậtsự muốn nói xin lỗi với anh Chương, thật ra thì lúc đầu em Hai nói muốn kết hôn với anh, tôi không tán thành. anh biết đấy, lúc cha vợ tôi qua đời đã dặn đi dặn lại bảo tôi chăm sóc cho em Hai nhiều mộtchút, tôi vẫn luôn xem em ấy như em gái ruột. Mà em Hai cũng vẫn luôn xem tôi như anh Cả. Khi đó tôi nghĩ, một Cảnh trưởng quèn như anh thì có thể có bao nhiêu tiền. không có tiền thì sao có thể sống cuộc sống tốt đẹp được. Gả qua chẳng phải là chịu khổ hay sao? Nhưng lại không chịu được em ấy kiên trì, nên cũng đành đồng ý. Nếu nhà chồng quá nghèo khổ, thì ít ra vẫn còn đồ cưới của em ấy, khôngđược nữa thì còn có tôi!”

Chương Cảnh trưởng suýt thở không nổi, kìm nén đến đỏ bừng mặt, cực kỳ tức giận!

Mẹ kiếp y coi thường ai vậy!

Bạch Tu Nhiên lại nói tiếp: “Có điều bây giờ tôi biết, bảo vật vô giá dễ có, người yêu tốt khó tìm. Cách làm người của anh Chương, trời đất đều có mắt nhìn. không có tiền thì sao chứ, anh không có tiền, thìtôi có! không biết anh Chương có hứng thú làm ăn không?”

Chương Cảnh trưởng bất chấp cánh tay đang đau, ngồi vụt dậy: “Có! Có nhiều lắm!”

Hình như phát hiện mình nóng vội, nên hơi lúng túng, gã nói: “Đúng là tôi có hứng thú, chẳng qua là tôi sợ mình không giỏi...”

Gã nhìn Bạch Tu Nhiên chăm chú, quả nhiên, chỉ thấy Bạch Tu Nhiên ôn hòa: “anh không giỏi, vẫn còn tôi mà. Có lẽ anh đã từng nghe nói, tôi có một nhà máy dệt ở ngoại ô, mặc dù diện tích không lớn, nhưng nguồn tiêu thụ cũng ổn, nói chung một năm lời khoảng mười mấy hai mươi vạn. Tôi nghĩ rồi. Chờ anh và em Hai làm tiệc cưới xong, sẽ đưa nhà máy dệt cho hai người. Hai người yên tâm, tuyệt đối không ảnh hưởng đến công việc của anh Chương, quản lý và kế toán nhà máy tôi đã chọn xong, cực kỳ có năng lực. Bọn họ tuyệt đối không dám lừa gạt anh. Mà lúc trước tôi đã thỏa thuận xong tất cả nguồn tiêu thụ, mấy năm tới sẽ không có gì thay đổi. Tất nhiên, nếu có, thì anh tìm tôi, tôi xử lý cho anh. anhChương thấy sao?”

Dừng lại một chút, Bạch Tu Nhiên tiếp tục: “anh Chương muôn ngàn lần không được từ chối, nếu từ chối, chính là không cho họ Bạch tôi mặt mũi. Em Hai là đàn bà con gái, không hề thành thạo những chuyện như thế này. Nên có lúc phải khiến anh Chương mệt mỏi một chút. Nhưng vì tương lai hai người, tin chắc rằng anh Chương nguyện ý chịu cái khổ này, đúng không?”

Chương Cảnh trưởng bị Bạch Tu Nhiên dùng lời lừa gạt, gã run run môi, muốn tìm giọng nói của mình, nhưng cố nhiều lần, vẫn thất bại.

Lấy nhà máy một năm lời mười mấy hai mươi vạn cho, cho gã? Là Bạch Tu Nhiên bị điên rồi hay lỗ tai gã có vấn đề?

Bạch Tu Nhiên tiếp tục: “Tất nhiên, lúc cuối năm anh Chương không tin được sổ sách nhà máy, cũng có thể tìm tôi kiểm tra thử. Kẻ hèn bất tài, không giỏi múa đao lộng thương, cực kỳ vô dụng ở nơi loạn thế này. Nhưng làm ăn tính chút sổ sách vẫn được. Để tôi kiểm tra qua một cái, là biết được bọn họ có làm cái gì mờ ám hay không. anh hoàn toàn không cần lo lắng.”

Y vỗ vỗ cánh tay Chương Cảnh trưởng: “Tất cả đã có tôi.”

Trong nháy mắt Chương Cảnh trưởng run run một chút, lập tức đau đến trợn trắng mắt.

Bạch Tu Nhiên “vô tình” vỗ trúng vết thương của gã.

“Ơ kìa, rướm máu rồi, mau đi gọi bác sĩ.”

Bạch Tu Nhiên áy náy: “anh xem tôi...”

Chương Cảnh trưởng lập tức: “không sao!” Giọng gã vang vọng: “không có sao, anh cũng không cố ý. Chuyện vừa rồi, anh nói muốn cho tôi nhà máy dệt...”

Bạch Tu Nhiên: “Đúng. Có điều phải đợi anh và em Hai kết hôn, tôi cũng biết như vậy hơi có phần tiểu nhân. Chẳng qua là em Hai mệnh khổ, nhiều lần như vậy, tôi không thể không suy nghĩ cho em ấy.”

Chương Cảnh trưởng cũng không ngại chuyện này, dù sao bọn họ nhất định sẽ kết hôn. Mặt mày gã lập tức hớn hở: “Tôi cũng không phải là người so đo mà, tất nhiên không sao, tất nhiên không sao. Vốn tôi chỉ nghe nói anh có nhà máy xà phòng doanh thu đứng đầu trong thành đó, không nghĩ tới nhà máy dệt này của anh cũng kiếm được như vậy.”

Mắt Bạch Tu Nhiên lóe qua tia sáng, nụ cười càng rực rỡ: “Nhắc đến nhà máy xà phòng, tôi cũng đãnghĩ xong, lấy một nửa nhà máy cho vợ chồng hai người, coi như đồ cưới của em Hai.”

Chương cảnh trưởng: “Cái gì!”

Gã nhất thời kích động, đứng vụt dậy, cả người lập tức té ầm xuống đất.

“A, đau quá má ơi!”

Lần này gã ngã cũng không nhẹ.

Trần Mạn Du lập tức tiến lên đỡ gã, lo lắng đến mức lệ mờ cả mắt: “Ôi chao lão Chương à, anh có sao không?”

"không sao!" Lão Chương không lên tiếng, bác sĩ lại đi lên, hắn đỡ người lên, kiểm tra đơn giản mộtchút, nói: "Người không sao, lần sau cẩn thận chút là được."

Lúc này Chương Cảnh trưởng cũng không quan tâm những thứ này, gạt bỏ bác sĩ đi, chỉ hỏi: "một nửa này cũng cho tôi hả?"

Bạch Tu Nhiên: "Em Hai kết hôn, làm anh rể như tôi tất nhiên muốn cho thêm đồ cưới. Hai người đừng chê ít là được."

"không chê không chê đâu, hây da, anh trai Bạch à, tôi cũng biết anh cực kỳ tốt, đúng là người thông suốt hiếm có, có thể làm cột chèo* với anh, đúng là muôn phần may mắn đó..."

(*: cho những ai không biết, anh em cột chèo là rể cùng một nhà.)

Bác sĩ nhìn lướt qua Chương Cảnh trưởng, liếc mắt, xoay người ra cửa, ngoài cửa vây quanh mấy y tá quèn, đều là mắt đầy hoa đào nhìn chằm chằm Bạch Tu Nhiên.

"Đừng có vây quanh ở đây, về làm việc đi." Bởi vì hắn hết sức nghiêm túc, nên mọi người ồ một cái rồi tản ra.

Nhưng lúc trở lại phòng làm việc, vị bác sĩ Lưu này đặt ống nghe lên bàn lạch cạch một cái, rồi than phiền: "Cái tên Chương cảnh trưởng đó thật là không biết xấu hổ tới cực điểm."

"Sao vậy?" Những người khác nghe được câu này, cũng lập tức vây lại, tính nhiều chuyện, mọi người đều có.

"Lúc tôi đi qua, thấy gã đòi Bạch tiên sinh đồ cưới đó? Nào là nhà máy dệt và còn thêm nhà máy xà phòng, Bạch Tu Nhiên lại cũng đồng ý. rõ là chưa thấy ai nóng tính như gã ta. Trần tiểu thư kia cũng ôn nhu săn sóc, mấy ngày nay chăm sóc từng li từng tí. anh nói sao cái tên tiểu nhân này sao lại gặp được cô gái tốt như thế chứ!"

"Cái gì, nhà máy dệt và nhà máy xà phòng á? Sao mà Bạch Tu Nhiên chịu chứ!"

"Sao lại không chịu? Có lẽ là vì Chương Cảnh trưởng kia cứu con gái y, chẳng phải sẽ hào phóng mở túi tiền ra sao? Cứu cái mông gã ấy, rõ ràng là tự gã ngu xuẩn, bất ngờ bị thương!"

Trong lúc nhất thời, mọi người bàn luận sôi nổi.

Chờ Bạch Tu Nhiên từ trong phòng bệnh đi ra, cả bệnh viện cũng đồn xong, Bạch Tu Nhiên cảm giác được rất nhiều tầm mắt nóng bỏng. Trần Mạn Du tiễn y ra cửa chậc một tiếng, nói nhỏ: "anh rể từ trước đến giờ vẫn luôn được sự quan tâm yêu thích của phái nữ thì em hiểu, nhưng sao đàn ông nhìn anhcũng kỳ kỳ."

Giọng Bạch Tu Nhiên rất thấp, mỉm cười: "Em nói thử xem? Tám phần là bọn họ đều cảm thấy anh điên rồi mới cho Chương Cảnh trưởng mọi thứ."

Trần Mạn Du cười nhạt: "Nếu bọn họ biết được anh đã sớm đoán gã phải chết, chỉ tùy tiện nói dỗ gã một chút. Cũng không biết sẽ nghĩ gì."

Bạch Tu Nhiên sửa sang lại cổ áo sơ mi, theo lý thuyết y vội vàng đưa Hứa Giai Di tới bệnh viện, bất kể như thế nào đều là chật vật, nhưng lại hoàn toàn ngược lại. Cực kì chỉn chu, càng tăng thêm mấy phần quân tử đoan chính.

Y nhướng mày: "Em có từng nghe câu nói này chưa?"

Trần Mạn Du nghiêng đầu, chờ y nói tiếp.

"Ông bà ta thường nói, một người đón nhận quá nhiều thứ không thuộc về vận số của mình, thì sẽ dẫn tới tai ương càng to lớn."

Trần Mạn Du phì một tiếng, nói: "Em biết."

Bạch Tu Nhiên mỉm cười: "Gã được những lời chót lưỡi đầu môi này cam kết, hẳn sẽ đối xử với em tốt hơn. Hai người cầm sắt hòa minh, tương lai mới có thể thuận lợi thừa kế tài sản. Dù sao, bối cảnh gã phức tạp, không chừng có người nào đó muốn tới cướp di sản của gã. một tháng, lung lạc những người bên cạnh gã trên mặt nổi này, cũng không phải quá khó."

Tầm mắt y nhìn về phía cửa: "Cái tên bên kia, là người của Chương Cảnh trưởng à?"

Xa xa một người cao gầy hơi nhỏ chạy qua bên này, một thân mồ hôi.

Trần Mạn Du: "Đúng, quản lý cái sòng bạc xui xẻo đó của bọn họ."

Bạch Tu Nhiên cười nhạo một tiếng, nói: "Trở về thôi, cẩn thận một chút, đừng gây ra rắc rối. anh đitrước."

"Chờ một chút, vợ thứ támcủa anh..." Trần Mạn Du muốn nói lại thôi.

Bạch Tu Nhiên nhướng mày, hỏi ngược lại: "Em cảm thấy, là anh ngốc hay em ngốc?"

Trần Mạn Du dứt khoát: "Vậy được rồi, em lên lầu trước."

Bạch Tu Nhiên lên xe hơi, mới vừa lên xe, cảm thấy không đúng, y đưa tay, còn chưa mò tới súng, đã bị người ta chĩa lên tay, có điều... là nhánh cây.

“Quản gia” vốn ngồi cạnh tài xế ngẩng đầu, cười híp mắt: “Ba, động tác của ba hơi chậm đó? Nếu bây giờ con cầm súng, thì ba xong rồi.”

Bạch Tu Nhiên quan sát cô, toàn thân cô mặc áo dài phổ thông, đội một cái mũ phớt, có phần giống học giả gầy gò cổ hủ, y bất đắc dĩ cười nói: “Sao lại mặc như vậy ra ngoài?”

Lại nghĩ một chút, lập tức nhìn về phía tài xế, tài xế đội mũ lưỡi trai quay đầu, nhe răng cười một tiếng: “Cha vợ đại nhân.”

Tài xế cũng đổi thành Phùng Kiêu.

Y tát một cái: “Tôi biết ngay là thằng nhóc cậu làm ẩu mà, đang êm đẹp cậu mang con bé ra ngoài làm gì? Có biết bây giờ đang nguy hiểm không? Tôi chưa thấy có lúc nào cậu đáng tin được hết!”

Phùng Kiêu: “A La ở nhà hoài cũng hơi bức bối, chẳng phải là con đang muốn dẫn cô ấy ra ngoài hóng ít gió hay sao?”

Sắc mặt Bạch Tu Nhiên vẫn khó coi như cũ: “Nếu xảy ra chuyện gì thì sao hả?”

Phùng Kiêu nghiêm túc: “Nếu ra ngoài, con cũng sẽ không để cho cô ấy gặp chuyện. Hơn nữa, loại chuyện trốn khỏi nhà tránh né tất cả mọi người này, từ năm tuổi còn đã bắt đầu làm, thật, thông thạo.”

Bạch Khởi La giơ tay đầu hàng: “Ba, là con buộc anh ta mang con ra ngoài, ba cũng đừng trách anh ta.”

Bạch Tu Nhiên hận rèn sắt không thành thép: “Con cứ che chở nó đi! Suốt ngày cứ che chở nó, cái thằng nhóc con này không biết có bao nhiêu nợ đào hoa ở bên ngoài đâu!”

Phùng Kiêu: “!!!”

Đúng là cha ruột của vợ, ruột ruột thịt thịt! Hãm hại mình không hề nương tay!

anh vội vàng: “Cha vợ đại nhân à, ngài cũng đừng oan uổng con, chuyện này con phải nói rõ ràng, con thừa nhận vốn hơi cợt nhả, danh tiếng cũng không được tốt lắm. Nhưng nếu nói gì mà nợ hoa đào thìnhất định không có đâu! Hơn nữa, từ khi đính hôn với A La vào ba năm trước, con đã tu thân dưỡng tính rồi! Đừng nói phụ nữ, bên ngoài có con ruồi cái, con cũng tránh né.”

Bạch Khởi La nhanh nhảu: “Ơ này, anh còn thiếu tôi một lần đi nghe ca nhạc phải không? À đúng rồi, lần đầu tiên anh thấy tôi còn tưởng tôi là ca sĩ đó!”

Mặt Bạch Tu Nhiên lập tức tối xuống, y gần như là nghiến răng nghiến lợi, nói: “Giỏi, giỏi, giỏi, Phùng Kiêu, cậu giỏi lắm.”

Phùng Kiêu quay đầu cực kỳ muốn giải thích một chút.

Bạch Tu Nhiên không thèm nhìn anh, trực tiếp: “Lái xe, trở về phủ.”

Phùng Kiêu thở dài một tiếng vội vàng cho xe chạy, chẳng qua sao anh lại có cảm giác anh lái xe này không phải đến Bạch phủ, mà là đến... Địa phủ!

Cha vợ sẽ không trực tiếp bắn chết anh chứ?

Phùng Kiêu lái xe cực kỳ chậm, cố gắng giải thích: “Chuyện này thật sự là một hiểu lầm, lúc tụi con ăn cơm gọi ca sĩ hát giúp trợ hứng thôi, thật sự không làm gì với các cô ấy! Bây giờ con chỉ thiếu đến chùa tu nương nhờ Phật pháp thôi, trời đất chứng giám nha!”

Lại suy nghĩ một chút, anh nói: “Con thề, nếu sau khi đính hôn con còn ở cùng người đàn bà khác, thìcon lập tức sẽ bị sét đánh chết.”

Loại chuyện này ấy mà, phải giải thích rõ, nếu không từ nay về sau sẽ không cách nào nói rõ ràng.

Bạch Tu Nhiên âm u: “Trời nắng thì làm gì có sấm mà đánh.”

Phùng Kiêu: “Vậy thì con ăn cơm nghẹn chết, uống nước sặc chết, đi bộ té chết, ngài thấy vậy có được không?”

anh thề độc như vậy, đúng là tương đối độc!

Lúc này Bạch Tu Nhiên nhếch miệng, trên mặt lộ ra chút tươi cười, chậm rãi nói: "Vậy còn tạm được."

Bạch Khởi La quay đầu, ánh mắt sáng lấp lánh khích bác: “Cha, vậy là xong rồi sao? Cha dễ dãi quá đi!"

"Ôi trời bà cô nhỏ của tôi ơi, em hãy tha cho tôi đi. Chờ hôm nào tôi quỳ ván giặt đồ với em, hôm nay em đừng hãm hại tôi trước mặt ba em được không? Bên Lục hệ tôi đã xin nghỉ dài hạn rồi, để có thể ở bên cạnh em nhiều hơn, em không cảm động thì thôi, còn hãm hại tôi. thật sự làm tôi rất đau lòng."

Bạch Khởi La đạp anh, nói: "nói không chừng chuyện có người giết tôi này là do anh mà ra ấy chứ? anhkhông ở lại giúp tìm hung thủ, định trông cậy tất cả vào nhà chúng tôi à! không thấy hồ ly tinh kia nhà chúng tôi cũng thiếu chút nữa cũng tặng luôn cái mạng vào hay sao?"

Phùng Kiêu nhướng mày: "Trời ơi ~ em cũng biết rõ tại sao cô ta bị thương mà."

Bạch Khởi La hơi híp mắt, cân nhắc có nên đánh bể đầu chó của anh hay không.

cô nặng nề hừ, nói: "anh đang khinh tôi ngu đúng không?"

Chân nhỏ lại đạp tới.

Rốt cuộc Bạch Tu Nhiên không nhìn nổi, y nặng nề tằng hắng một cái, mắng Phùng Kiêu: "Cậu coi như tôi chết rồi đúng không? Dám dụ dỗ con gái tôi trước mặt tôi, còn táy máy tay chân nữa?"

Y lại không hài lòng.

Phùng Kiêu: "......"

anh gánh nỗi oan còn dài hơn sông Trường giang nữa, người “táy máy tay chân ", cũng không phải là anh mà!

"Phùng Kiêu, tôi nói cho cậu biết, chuyện tôi dễ dàng tha thứ cho cậu là có hạn, cậu đừng có được nước mà lấn tới."

Phùng Kiêu cảm thấy mình càng oan uổng, anh rất muốn ngửa mặt lên trời rơi lệ. Có điều, người đàn ông chân chính, không sợ cha vợ nóng nảy.

"Được rồi, nói đi, tại sao hai đứa chạy đến đây, chỉ vì giải sầu à? Hay là vì tới đón tôi?" Bạch Tu Nhiên hỏi.

Phùng Kiêu mỉm cười: "Rốt cuộc không gạt được cha vợ, thật ra thì, đều không phải. Vì tụi con muốn thử nghiệm vợ chồng lão Vương."

Bạch Tu Nhiên nhếch khóe miệng lên, ôm ngực tựa vào chỗ ngồi: "Cậu không tin bọn họ còn dám dẫn về? không sợ A La bị thương à?"

Phùng Kiêu: "Con tin mà, con tin bọn họ, nhưng con tin bọn họ không có nghĩa là con sẽ hoàn toàn không phòng bị bọn họ, cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ không bị người khác lừa. Hơn nữa, nếu như bọn họ thật sự có vấn đề, con càng phải giữ bọn họ lại, dù sao đều phải tìm kẻ núp sau màn, tương kế tựu kế không phải tốt hơn sao?”

Ngón tay anh khoác lên trên tay lái, tỉnh táo lạ thường: "Hơn nữa con nghĩ rồi, thời điểm A La bị tập kích quá trùng hợp. Sao lại vừa đúng dịp sau khi tụi con quyết định kết hôn chứ? nói không chừng đúng là hướng tới mối hôn sự này."

Dừng một chút, anh như có như không nở một nụ cười, có điều nụ cười không lan đến đáy mắt, mà mang theo mấy phần lạnh lẽo: "Tất cả những người không muốn tụi con kết hôn, đều có khả năng."

"Nếu không muốn chúng ta kết hôn, giết anh hay giết tôi thì có khác gì nhau? Tại sao cứ nhìn chằm chằm tôi vậy? Hay là người yêu thầm anh? Còn nói không phải nợ đào hoa của anh sao!" Bạch Khởi La nhếch miệng, cũng cười như không cười. Dẫu sao, phân tích như vậy mới là hợp lý nhất.

Phùng Kiêu: "Nếu tôi là hung thủ thực sự sau màn, bất kể tôi vì nguyên nhân gì mà không muốn mối hôn sự này thành công, thì nhất định tôi cũng lựa chọn giết em."

Bạch Khởi La nhướng mày: "nói thử xem?"

Phùng Kiêu: "Thứ nhất, giết em hậu hoạn nhỏ. Mặc dù cha vợ tham chính, nhưng đối tượng quản lý không phải là người, mà là tiền. Ông muốn làm gì thì phải thông qua tiền mới đạt được. Nhưng giết tôi thì khác, mặc dù cha tôi đã về hưu, nhưng vẫn là anh em của Lục đại soái, mà chính tôi lại là Đoàn trưởng hai đoàn của Lục hệ. Tôi chết, thì rất dễ biến thành phiền toái rất lớn. Cứ cho là vì mặt mũi, Lục hệ cũng không thể ngồi không mặc kệ. Mà cha tôi còn có rất nhiều quan hệ và thuộc hạ cũ, về công hay về tư, đều phải không chết không ngừng. Tương đối phiền toái. Thứ hai, là về độ khó hay dễ, mặc dù võ nghệ của em không tệ, nhưng chưa từng trải đời, không có kinh nghiệm thực chiến, tính cảnh giác thấp, dễ ra tay hơn. Mà tôi từng lên chiến trường, tính cảnh giác cao hơn rất nhiều, là người có kinh nghiệm thực chiến. Thứ ba, đó chính là vu oan giá họa. Nếu em chết, nhưng tôi bình an vô sự, phàm là chỉ cần có một đầu mối chứng minh hung thủ giết em vì tôi. Ba em cũng sẽ không bỏ qua cho tôi. Ông chỉ cần vung tiền thôi cũng đủ đập chết tôi, em xem, thế thì tôi cũng phải chết, hắn cần gì phải đi giết tôi chứ! Dĩ nhiên, còn thứ tư thứ năm nữa."

Phùng Kiêu lái xe rất ổn, nghiêm túc phân tích: "Thứ tư và thứ năm chỉ là một trong những khả năng, nhưng đều có thể xảy ra. Ba em vì em chết mà muốn rời khỏi nơi đau lòng này, như vậy có thể là đi Lục hệ, cũng có thể là đến Hoài hệ. Nhưng bất kể đi nơi nào, thì cũng là một lợi ích to lớn đối với bọn họ. Cho nên em xem, cùng là không thể kết hôn, nhưng nếu em chết thì rất nhiều lợi ích cho người khác. Mà tôi chết, cũng được, ba tôi chỉ có một đứa con trai như tôi, vừa cố chấp như trâu sắt, đầu óc cũng sẽkhông vòng vèo. Ông ấy sẽ không suy nghĩ nhiều giống như ba em, sẽ tìm tòi nghiên cứu trong đó có tầng tầng lớp lớp bí mật nào không . Ba tôi chỉ biết ai ra tay thì đấm chết người đó. Hơn nữa, quan trọng nhất là, tôi không quan trọng với ba tôi đến thế."

Bạch Khởi La an tĩnh lại, quả thật cô cũng từng cân nhắc đến tột cùng là ai có thể làm những việc này, nhưng chưa từng nghĩ nhiều như vậy giống Phùng Kiêu.

Có điều nghe anh phân tích tỉ mỉ xong, cô lại cảm thấy, anh nói cực kỳ có lý.

Bạch Khởi La suy nghĩ một chút, nói: "anh có thể suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng lẽ chưa có nghĩ tới đối tượng có khả năng?"

Nụ cười trên mặt Phùng Kiêu thu bớt, trầm mặc xuống.

Bạch Khởi La nghiêng đầu nhìn anh, lẳng lặng chờ câu trả lời của anh, ngay khi tiến vào nhà họ Bạch, lúc Bạch Khởi La cho là anh sẽ không trả lời. Rốt cuộc anh mở miệng: "Vốn là có rất nhiều, nhưng vợ chồng anh Vương đến, thật ra tôi rất tin tưởng bọn họ, nhưng tôi cảm thấy dẫn bọn họ tới không phải để giúp tôi ngăn người có mưu đồ, mà giống như là muốn lợi dụng bọn họ. Mà đây cũng là lời giải để tôi có thể hoài nghi 1 vài người hơn số còn lại.”

Dừng lại một chút, anh nói: "Tôi sẽ chứng thực từng cái một, em yên tâm, tôi sẽ không để em có chuyện gì, càng không tùy tiện oan uổng bất kỳ một người nào."

Bạch Khởi La chậc một tiếng: "Cũng không phải là chuyện của anh, tại sao phải ôm đồm toàn bộ vậy. Có phải anh muốn tự mình bắt được hung thủ, sau đó tiết kiệm được tiền treo giải thưởng đúng không!"

Phùng Kiêu nghiêng mặt nhìn cô, cười rộ lên: "Lại bị em phát hiện ý đồ nhỏ của tôi rồi! Có điều, em chỉ đoán trúng một cái, cũng không phải là toàn bộ."

anh dương dương đắc ý hất cằm một cái.

Bạch Khởi La: "Hả?"

Phùng Kiêu nghiêm trang: "thật ra thì, tôi còn muốn lấy phần tiền thưởng kia của cha em nữa!"

Bạch Khởi La: "..."

Nhưng vào lúc này, xe đã đến nhà họ Bạch.

Từ sau khi Phùng Kiêu nói chuyện với Bạch Khởi La, Bạch Tu Nhiên vẫn im lặng, y ôm ngực ngồi ở đằng sau nhìn hai người đối đáp qua lại, không có biểu cảm nào dư thừa, không nhìn ra được bất cứ gì. Nhưng lúc này, rốt cuộc y mở miệng: "Hai đứa thân thiết với nhau quá nhỉ."

Phùng Kiêu lập tức ngồi thẳng, không biết tại sao, anh cảm thấy giọng cha vợ dường như có chút lạnh lẽo.

Cũng may, Bạch Tu Nhiên cũng không có nói câu nào nữa, y nhanh chóng xuống xe, dẫn đầu vào nhà.

Phùng Kiêu thở phào một hơi, thấy ánh mắt trêu đùa của Bạch Khởi La, cô nói nhỏ: "Bản lĩnh của anhnhỏ thật."

Phùng Kiêu mỉm cười giễu cợt: "Ai bảo tôi muốn cưới con gái cưng của ông ấy chứ?"

Bạch Khởi La trừng anh một cái, hừ: "Ai muốn gả cho anh!"

Hai người tựa như đứa trẻ, trong lúc rãnh rỗi thì phải cấu véo nhau một cái...

******

Bạch Tu Nhiên dẫn đầu vào cửa trước, nhưng vừa vào cửa, đã thấy các di nương đều ngồi ở phòng khách, mỗi một ánh mắt của từng người đều mang theo vẻ hóng hớt, hóng chuyện, cũng không biết đang nói chuyện gì, phát ra tiếng cười khúc khích như gà tây.

"Sao đều ở đây?"

Tiếng nói vừa dứt, mọi người mới từ trong tiệc trà náo nhiệt kịp phản ứng lại, lập tức đồng loạt hô: "Lão gia đã về."

Bạch Tu Nhiên: "A La..."

Vẫn chưa kịp nói thêm gì, đã thấy sắc mặt Nhị phu nhân lập tức lúng túng.

Nhị phu nhân chần chờ một chút, nhỏ giọng ghé vào bên tai Bạch Tu Nhiên nói nhỏ: "đang muốn nói với anh chuyện của A La đó?"

Bạch Tu Nhiên: "???"

Y dịu đi một chút, hỏi: Chuyện gì của A La?" không phải A La đi đón y sao?

Nhị phu nhân cực kì khó xử, hai cái tay xoắn chung một chỗ, hết sức bứt rứt.

"Rốt cuộc thế nào!"

Nhị phu nhân rốt cuộc lấy hết dũng khí mở miệng: "A La và Phùng công tử đã ở trong phòng ba tiếng rồi!"

Câu nói đó, là câu khó nói nhất, nhưng sau khi đã thốt ra khỏi miệng thì những lời khác cũng dễ nóihơn.

Nhị phu nhân lại nói: "A La còn dặn dò tụi em đừng quấy rầy bọn họ. Lão gia cũng biết tính tình của A La rồi, tụi em thật sự không dám quấy rầy. Nhưng trong lòng lại rất lo lắng, cô nam quả nữ ở chung mộtphòng, tóm lại không khiến người ta yên tâm. Hơn nữa cũng không được tốt cho danh tiếng của A La lắm. Em đang lo lắng muốn chết luôn, cũng may cuối cùng anh đã trở về. Hay là anh lên lầu xem mộtchút đi."

Bạch Tu Nhiên: "......"

Tam phu nhân: "Em cũng thực sự lo lắng cho A La, lúc đầu em có lên lầu nghe lén, nhưng căn phòng kia của con bé không có một tiếng động nào, cũng không biết hai người họ đang làm gì nữa! thật làm em lo chết đi được! Em đang lo A La nhà mình bị thua thiệt ấy! Con bé là con gái con đứa, còn Phùng công tử người ta là đàn ông, nên không thèm để ý những thứ này, nhưng nhà ta không thể không để ý được!"

Tứ phu nhân: "Đúng vậy, đúng vậy, ba tiếng lận, làm gì cũng đã làm... xong rồi."

Mặc dù mắt thấy sắc mặt lão Bạch nhà bọn họ bắt đầu trở nên âm u, nhưng Tứ phu nhân vẫn nói nốt hai chữ phía sau.

Sắc mặt của Bạch Tu Nhiên hiện giờ đã không còn là âm u, mà là mở ra phường nhuộm, đủ mọi màu sắc, năm màu đan xen!

Chẳng qua là Lục phu nhân bình thường cũng không biết nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện, Lục phu nhân nói thẳng: "Bọn họ đều lo lắng A La bị thiệt thòi, nhưng theo em thấy á, trước giờ có bao giờ A La chịu thua kém ai đâu! Dù sao thách Phùng công tử cũng không dám không nhận. Nên chuyện chịu thiệt chắc chắn là không có rồi. Nhưng dù sao cũng có thể thử một chút kỹ thuật, chứ đừng để đến khi kết hôn mới phát hiện, súng thì thật nhưng đạn thì bằng bùn. Chuyện mà em sợ nhất bây giờ chính là bọn họ có thai trước khi cưới! Nếu có con trước thì đúng là khó coi thật!”

Bạch Tu Nhiên bây giờ giống như một cái khinh khí cầu đã bị bơm phồng đến cực hạn, chỉ cần đụng nhẹmột cái, thì sẽ "piu" một tiếng, hoàn toàn bùng cháy.

Mà lúc này, Lục phu nhân hoàn toàn không biết mình chính là cây kim nhỏ, là đầu sỏ đâm rách khí cầu!

Lục phu nhân lại tiếp tục nói: "Rình mà không nghe thấy động tĩnh gì, có lẽ họ làm xong hết rồi nên giờ mới mệt mỏi nghỉ ngơi đó, nếu không thì chắc đang tắm! Phòng tắm phòng con bé cách xa cửa. khôngnghe được là bình thường. Đúng, đúng đúng đúng, nói không chừng bọn họ đang chơi trò uyên ương nghịch nước trong phòng tắm!”

"piu!"

Đoàng đoàng đoàng!

Bạch Tu Nhiên tựa như nghe được trong đầu mình thứ được đặt tên là lý trí kia hoàn toàn gãy răng rắc như cái cây.

Mặt y đỏ lên, nổi trận lôi đình, hét ầm lên: "Mẹ nó đầu óc các cô có bệnh đúng không? Tôi thấy các côăn tim hùm mật gấu rồi, tôi thấy các cô chán sống rồi, thật sự cho là ai muốn nói gì thì nói đúng không. Con gái cưng của tôi có thể để các cô muốn nói xiên nói vẹo thì nói đúng không? Ai cho các cô cái quyền này, các cô có bản lãnh như vậy sao không cắm cây lông gà lên trời luôn đi!..."

Bạch Khởi La mới vừa tới cửa thì nghe thấy tiếng mắng chửi nóng nảy của ba cô, sửng sốt một chút vội vàng vào cửa trấn an: "Ba, sao vậy? Ai lại chọc ba thế?"

Mọi người nhìn Bạch Khởi La, lập tức bối rối!

Ôi, máu chó thật!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện