“Nương, ngài đừng tiếc bán đi, giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt, chúng ta sẽ sống tốt bằng bản lĩnh của mình.”

Cho dù không mua được xe ngựa, buổi tối cũng phải có cái nơi che mưa chắn gió để ngủ, nếu không thì cứ màn trời chiếu đất thế này, còn không đợi đến phương bắc thì người đã chẳng còn.

“Nương đã nói mà, Bảo Châu nhà ta là thông minh nhất, tri kỷ nhất.”

Văn thị quả thực là mừng như điên, ôm Khương Bảo Châu mà hôn hít, chỉ là hiện tại vừa rời kinh, mà Khương gia lại có thân phận tội thần, khó tránh khỏi sẽ phải ăn một trận đau khổ.

Tiền bạc cứ giữ lại trong tay trước đã, có tiền là có nắm chắc, đôi may đang nhăn chặt của Văn thị cũng buông lỏng ra, ít nhất cả nhà không cần lo lắng bị đông chết ở phương Bắc.

Bảo Châu nhà bà thật đúng là phúc tinh của cả nhà! Biết được nhà mình không phải là không có chút tiền nào, Khương Tu Văn liền ngo ngoe rục rịch: “Tiểu muội, tuy rằng muội không phải nam tử, nhưng mà lại là người thông minh nhất trong nhà ta!”

Khương Tu Văn muốn mua quyển sách để xem trên đường, bị Văn thị vô tình bác bỏ, lý do là tất cả bạc này đều là của hồi môn của Khương Bảo Châu, hiện tại bởi vì bất đắc dĩ nên cả nhà mượn, về sau có thì sẽ trả lại.

Trong lòng Khương Tu Văn ngứa ngáy, chỉ đành phải tiến đến bên cạnh tiểu muội nịnh nọt. Nếu biết sớm cha sẽ phạm tội thì hắn cũng sẽ dùng tiền để mua đồ gửi ở bên ngoài!

“Khi đi ngang qua thành trấn thì chúng ta đi tìm Vệ Thượng Thư mượn một quyển nhé?”

Trong không gian tiền bạc xếp thành núi, bởi vì Khương Bảo Châu rất thích vàng, nàng có cảm giác vàng mới là đồng tiền mạnh nhất, vì vậy thỏi vàng trang sức nhiều không kể hết, cho nên không cần lo lắng vấn đề cơm ăn.

Chẳng qua dù sao cũng là người bị lưu đày nên không thể làm càn quá mức.



Vì lên đường, Vệ Thượng Thư đều chỉ ăn dưa muối bánh ngô, nhà mình là phạm nhân lưu đày cũng không thể ăn thịt cá sơn hào hải vị, vậy không phải là tìm chuyện không thoải mái sao.

Ra bên ngoài rồi, núi cao hoàng đế xa, muốn sống những ngày tốt lành thì vẫn còn phải tìm chỗ dựa.

Cha Khương Bát Đấu tự cho mình thanh cao kia là khẳng định không được, phải tìm được cơ hội để nhà mình lôi kéo làm quen lấy lòng Vệ Thượng Thư kia, sau đó mới thuận tiện làm việc.

Tìm được người chống lưng thì ít nhất sẽ không cần mệt mỏi như vậy.

Mới vừa hành quân được hai ngày, chân Khương Bảo Châu đã bị phồng rộp đến chảy máu. Cũng may trong không gian có thuốc mỡ, nàng lấy ra chia sẻ với mọi người trong nhà, khi bôi lên thì lạnh lẽo, dễ chịu hơn nhiều.

“Tiểu muội……”

Khương Tu Văn lại mặt dày lần nữa, Khương Bảo Châu không kiên nhẫn mà xua tay, chuyện mượn sách này mà còn cần nàng mặt dày mày dạn đi làm sao, nhưng mà nàng có điều kiện.

Chữ của thời đại này không khác lắm với chữ Hán phồn thể, nhưng mà vẫn là có một chút khác biệt. Sau khi Khương Bảo Châu phát hiện nguyên chủ là một người không biết chữ thì đã vô cùng ảo não, nàng muốn Khương Tu Văn dạy nàng biết chữ.

“Chuyện này đơn giản, không thành vấn đề.”

Tuy rằng Khương Tu Văn là thư sinh cổ hủ, lại không tin nữ tử không tài mới là đức, trước kia là do tiểu muội không ngồi yên được, cũng không có tâm tư đọc sách, tuy hắn đã chủ động nhắc tới rất nhiều lần nhưng đều bị từ chối.

Cuối cùng thì Khương Bảo Châu cũng chịu tiến tới, Khương Tu Văn không ngăn được cảm giác muốn khóc, cuối cùng thì hắn cũng được trải nghiệm cảm giác huynh trưởng như cha, tình cảm hắn dành cho tiểu muội thật sâu nặng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện