Trời tối đen, dường như không thấy được năm ngón tay, nhưng cách đó không xa lại có một bóng trắng lay động, điều này khiến cho trái tim của Khương Tu Võ chạy vọt lên cổ họng, đi đến gần mới thấy thì ra là một bóng trắng có mái tóc dài tán loạn, chỉ thấy đôi mắt trắng dã, cả người ướt đẫm ở trong nước.
"A, có quỷ!"
Sút chút nữa Khương Tu Võ đã ngất đi, hắn vừa nhìn thấy hắc bạch vô thường sao? Không có nửa phần do dự, Khương Tu Võ chui xuống nước mắt nhắm lại bơi về phía trước, hắn nhanh chóng leo lên bờ ở đầu bên kia, xấu hổ mặc quần đùi vào rồi tháo chạy trở về.
Chờ cho đến khi hắn thay xong bộ quần áo khác thì mới dần tỉnh táo, nguy rồi, hắn để quên tiểu muội ở bờ sông rồi!
Bên này, Khương Bảo Châu còn chưa biết Nhị ca của nàng đã bỏ của chạy lấy người, nàng đang gắng sức kéo cá, ai mà biết cá ở thời cổ đại lại chưa hiểu việc đời như thế, cứ chen chúc chui vào trong lưới đánh cá của nàng.
Vất vả lắm nàng mới có thể kéo được lưới lên, Khương Bảo Châu muốn gọi Nhị ca lên giúp đỡ nhưng khi nàng quay đầu lại, chỉ thấy thấy một bóng trắng có mái tóc dài đứng ở phía sau nàng.
"Có quỷ!"
Không hổ là huynh đệ ruột, Khương Bảo Châu cùng Khương Tu Võ đều có phản ứng giống nhau, trước tiên đều hét chói tai né tránh.
Nàng đang chuẩn bị chạy về nhà lão bá, chợt nàng cảm thấy có gì đó không đúng, nàng cũng không làm gì thẹn với lòng thì cần gì sợ quỷ gõ cửa, Khương Bảo Châu nàng cũng đã đi dạo qua quỷ môn quan một vòng, còn sợ quỷ gì nữa chứ?
Khương Bảo Châu chạy về chỗ bờ sông có lưới đánh cá, nàng rất bất ngờ khi phát hiện trên mặt đất chỉ có quần áo của Nhị ca, quan trọng nhất là lưới đánh cá cùng cá mà nàng vừa vớt được đâu rồi?
Có hứng mà tới, mất hứng mà về, vấn đề là đã gọi rất nhiều lần rồi mà chẳng thấy bóng dáng của Khương Tu Võ đâu, Khương Bảo Châu nhắm mắt, so với việc tìm được số cá đó thì nàng càng lo cho nhị ca, đừng nói là nhị ca đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Khương Bảo Châu không còn cách nào, lại quay về, trên đường thì chạm mặt Khương Tu Võ đang vội vàng đi về phía nàng.
“Nhị ca, huynh chạy đi đâu vậy?”
Khương Bảo Châu chán nản, quay về thay quần áo thì cũng phải báo một tiếng chứ, hại nàng sợ gần chết, tưởng rằng nhị ca đã gặp phải chuyện gì.
“Tiểu muội, muội không sao chứ?”
Khương Tu Võ thở phào nhẹ nhõm, nếu tiểu muội xảy ra sơ xuất gì thì hắn chỉ có thể dùng cái chết để tạ tội, bây giờ Khương Bảo Châu bình an vô sự, đầu của hắn cũng được bảo vệ.
“Ta thì có sao chứ?”
Ánh mắt né tránh của Khương Tu Võ thoạt nhìn trông có vẻ không phù hợp, hình như Khương Bảo Châu cũng cảm giác được nên hỏi: “Có phải là vì một cái bóng trắng hay không?”
“Muội cũng nhìn thấy con quỷ đó à? Hù chết nhị ca.”
Chuyện mất mặt như thế, Khương Tu Võ không định nói, hắn muốn tìm một cái cớ, ai ngờ vì một câu hỏi của Khương Bảo Châu mà làm lộ ra hết tình hình thực tế.
“Cho nên huynh bỏ ta lại mà chạy đi trước?”
Người ta nói huynh muội như thể tay chân, tai vạ ập đến nơi thì mặc ai nấy chạy, Khương Bảo Châu rất khinh thường.
"A, có quỷ!"
Sút chút nữa Khương Tu Võ đã ngất đi, hắn vừa nhìn thấy hắc bạch vô thường sao? Không có nửa phần do dự, Khương Tu Võ chui xuống nước mắt nhắm lại bơi về phía trước, hắn nhanh chóng leo lên bờ ở đầu bên kia, xấu hổ mặc quần đùi vào rồi tháo chạy trở về.
Chờ cho đến khi hắn thay xong bộ quần áo khác thì mới dần tỉnh táo, nguy rồi, hắn để quên tiểu muội ở bờ sông rồi!
Bên này, Khương Bảo Châu còn chưa biết Nhị ca của nàng đã bỏ của chạy lấy người, nàng đang gắng sức kéo cá, ai mà biết cá ở thời cổ đại lại chưa hiểu việc đời như thế, cứ chen chúc chui vào trong lưới đánh cá của nàng.
Vất vả lắm nàng mới có thể kéo được lưới lên, Khương Bảo Châu muốn gọi Nhị ca lên giúp đỡ nhưng khi nàng quay đầu lại, chỉ thấy thấy một bóng trắng có mái tóc dài đứng ở phía sau nàng.
"Có quỷ!"
Không hổ là huynh đệ ruột, Khương Bảo Châu cùng Khương Tu Võ đều có phản ứng giống nhau, trước tiên đều hét chói tai né tránh.
Nàng đang chuẩn bị chạy về nhà lão bá, chợt nàng cảm thấy có gì đó không đúng, nàng cũng không làm gì thẹn với lòng thì cần gì sợ quỷ gõ cửa, Khương Bảo Châu nàng cũng đã đi dạo qua quỷ môn quan một vòng, còn sợ quỷ gì nữa chứ?
Khương Bảo Châu chạy về chỗ bờ sông có lưới đánh cá, nàng rất bất ngờ khi phát hiện trên mặt đất chỉ có quần áo của Nhị ca, quan trọng nhất là lưới đánh cá cùng cá mà nàng vừa vớt được đâu rồi?
Có hứng mà tới, mất hứng mà về, vấn đề là đã gọi rất nhiều lần rồi mà chẳng thấy bóng dáng của Khương Tu Võ đâu, Khương Bảo Châu nhắm mắt, so với việc tìm được số cá đó thì nàng càng lo cho nhị ca, đừng nói là nhị ca đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Khương Bảo Châu không còn cách nào, lại quay về, trên đường thì chạm mặt Khương Tu Võ đang vội vàng đi về phía nàng.
“Nhị ca, huynh chạy đi đâu vậy?”
Khương Bảo Châu chán nản, quay về thay quần áo thì cũng phải báo một tiếng chứ, hại nàng sợ gần chết, tưởng rằng nhị ca đã gặp phải chuyện gì.
“Tiểu muội, muội không sao chứ?”
Khương Tu Võ thở phào nhẹ nhõm, nếu tiểu muội xảy ra sơ xuất gì thì hắn chỉ có thể dùng cái chết để tạ tội, bây giờ Khương Bảo Châu bình an vô sự, đầu của hắn cũng được bảo vệ.
“Ta thì có sao chứ?”
Ánh mắt né tránh của Khương Tu Võ thoạt nhìn trông có vẻ không phù hợp, hình như Khương Bảo Châu cũng cảm giác được nên hỏi: “Có phải là vì một cái bóng trắng hay không?”
“Muội cũng nhìn thấy con quỷ đó à? Hù chết nhị ca.”
Chuyện mất mặt như thế, Khương Tu Võ không định nói, hắn muốn tìm một cái cớ, ai ngờ vì một câu hỏi của Khương Bảo Châu mà làm lộ ra hết tình hình thực tế.
“Cho nên huynh bỏ ta lại mà chạy đi trước?”
Người ta nói huynh muội như thể tay chân, tai vạ ập đến nơi thì mặc ai nấy chạy, Khương Bảo Châu rất khinh thường.
Danh sách chương