Khương Bảo Châu rất nôn nóng, thậm chí còn bật khóc, nàng nhớ rõ trong không gian có nước hoắc hương, chắc cũng là đồ vật có ích.
Lúc này mới đi lưu đày không được mấy ngày, đã có người sắp ngã xuống, khiến cho tay chân Khương Bảo Châu có chút luống cuống.
“Lưu đại nhân, có thể châm chước một chút hay không?”
Khương Bát Đấu nhìn ra Văn thị không khỏe, lập tức tìm quan sai nói một chút, miệng Văn thị đã sùi bọt mép, nếu cứ tiếp tục đi nữa thì có thể sẽ chết người.
“Khương đại nhân, hạ quan không nhận nổi một câu đại nhân.”
Vẻ mặt quan sai họ Lưu khó xử, hắn ta rất muốn châm chước, nhưng mà lại thật sự không có cách nào.
Nếu không đuổi kịp đội ngũ, với tiến độ của bọn họ thì vốn dĩ không đuổi kịp, vì vậy chỉ có thể cố gắng đi tiếp.
Lưu đày không phải đi hưởng phúc, lưu đày ba ngàn dặm chỉ ở sau chém đầu, hầu như người đều chết ở trên đường, cho dù giữ lại được cái mạng thì bị tổn hại thân thể nên cũng không sống thêm được mấy năm.
Huống hồ, những việc này luôn phải bẩm báo với Vệ đại nhân, Vệ đại nhân không ở đây, thì tiểu Vệ đại nhân cũng không quyết định được.
“Nương, ngài ngồi ở xe đẩy nghỉ ngơi một lát.”
Khương Bảo Châu cắn răng, cho dù như thế nào nàng cũng phải lấy nước hoắc hương ra khỏi không gian, thứ này có tác dụng rất tốt đối với người bị cảm nắng.
Quan sai nói rõ không châm chước, thay vì chờ đến lúc mẫu thân gặp nguy hiểm, thì còn không bằng nàng ra tay trước.
Vì thế, Khương Bảo Châu nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đi vào Đại Tề ngắn ngủn có mười mấy ngày, cha mẹ người nhà cho nàng thứ tình cảm mà nàng chưa từng có, cho dù bởi vậy mà bị trở thành kẻ quái dị thì nàng cũng không hối hận.
Thử nghĩ một chút, có thể giữ được bí mật không gian, nhưng nàng lại không có nương, vậy thì nàng lưu lại nơi này còn có ý nghĩa gì nữa đâu? Khương Bảo Châu dùng tay áo lau nước mắt một chút, rót nước hoắc hương vào trong miệng Văn thị. Văn thị đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, chỉ cảm thấy có cái gì đó chảy vào trong miệng, có một vị cay nồng kích thích cảm giác.
Lập tức, dạ dày tuôn ra một dòng nước ấm, Văn thị đột nhiên cảm thấy thoải mái vài phần.
“Nương, ngài có thuốc không?”
Sợ bóng sợ gió một trận, hai huynh đệ Khương Tu Văn cùng Khương Tu Võ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Văn thị chớp mắt, sau khi nhận ra mới nói: “Nương cùng lão bá mua, thế mà lại quên mất, may mà có Bảo Châu.”
Rõ ràng là nữ nhi có bí mật, Văn thị cũng không vạch trần lai lịch của thuốc này mà còn giấu giếm giúp nữ nhi.
Khương Bảo Châu đang muốn đẩy lên người Tiểu Điệp, lại không nghĩ đã bị mẫu thân nhìn ra.
Chờ đến khi mặt trời lặn xuống, đoàn người nghỉ ngơi chỉnh đốn, lúc này Văn thị mới tìm được cơ hội nói: “Bảo Châu, con đã cứu mẫu thân một mạng.”
Văn thị biết rất rõ trong nhà không có thuốc, đột nhiên xuất hiện như thế thì chắc chắn là đồ của Khương Bảo Châu.
“Nương, thật ra nữ nhi có một bí mật.”
Khương Bảo Châu cắn răng, nàng nói cho Văn thị biết về không gian chứa hàng hóa còn tiếp theo như thế nào thì còn phải để Văn thị tới định đoạt.
“Cho nên vài thứ kia cũng không phải của Tiểu Điệp.”
Văn thị lộ ra vẻ tươi cười dịu dàng rồi nói với Khương Bảo Châu: “Con có được cái này là do ông trời ban cho, ai cũng không được phép đoạt đi. Mẫu thân thấy vui mừng cho con, nhưng mà ngoài nương cùng con ra thì không được cho người thứ ba biết được.”
Lúc này mới đi lưu đày không được mấy ngày, đã có người sắp ngã xuống, khiến cho tay chân Khương Bảo Châu có chút luống cuống.
“Lưu đại nhân, có thể châm chước một chút hay không?”
Khương Bát Đấu nhìn ra Văn thị không khỏe, lập tức tìm quan sai nói một chút, miệng Văn thị đã sùi bọt mép, nếu cứ tiếp tục đi nữa thì có thể sẽ chết người.
“Khương đại nhân, hạ quan không nhận nổi một câu đại nhân.”
Vẻ mặt quan sai họ Lưu khó xử, hắn ta rất muốn châm chước, nhưng mà lại thật sự không có cách nào.
Nếu không đuổi kịp đội ngũ, với tiến độ của bọn họ thì vốn dĩ không đuổi kịp, vì vậy chỉ có thể cố gắng đi tiếp.
Lưu đày không phải đi hưởng phúc, lưu đày ba ngàn dặm chỉ ở sau chém đầu, hầu như người đều chết ở trên đường, cho dù giữ lại được cái mạng thì bị tổn hại thân thể nên cũng không sống thêm được mấy năm.
Huống hồ, những việc này luôn phải bẩm báo với Vệ đại nhân, Vệ đại nhân không ở đây, thì tiểu Vệ đại nhân cũng không quyết định được.
“Nương, ngài ngồi ở xe đẩy nghỉ ngơi một lát.”
Khương Bảo Châu cắn răng, cho dù như thế nào nàng cũng phải lấy nước hoắc hương ra khỏi không gian, thứ này có tác dụng rất tốt đối với người bị cảm nắng.
Quan sai nói rõ không châm chước, thay vì chờ đến lúc mẫu thân gặp nguy hiểm, thì còn không bằng nàng ra tay trước.
Vì thế, Khương Bảo Châu nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đi vào Đại Tề ngắn ngủn có mười mấy ngày, cha mẹ người nhà cho nàng thứ tình cảm mà nàng chưa từng có, cho dù bởi vậy mà bị trở thành kẻ quái dị thì nàng cũng không hối hận.
Thử nghĩ một chút, có thể giữ được bí mật không gian, nhưng nàng lại không có nương, vậy thì nàng lưu lại nơi này còn có ý nghĩa gì nữa đâu? Khương Bảo Châu dùng tay áo lau nước mắt một chút, rót nước hoắc hương vào trong miệng Văn thị. Văn thị đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, chỉ cảm thấy có cái gì đó chảy vào trong miệng, có một vị cay nồng kích thích cảm giác.
Lập tức, dạ dày tuôn ra một dòng nước ấm, Văn thị đột nhiên cảm thấy thoải mái vài phần.
“Nương, ngài có thuốc không?”
Sợ bóng sợ gió một trận, hai huynh đệ Khương Tu Văn cùng Khương Tu Võ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Văn thị chớp mắt, sau khi nhận ra mới nói: “Nương cùng lão bá mua, thế mà lại quên mất, may mà có Bảo Châu.”
Rõ ràng là nữ nhi có bí mật, Văn thị cũng không vạch trần lai lịch của thuốc này mà còn giấu giếm giúp nữ nhi.
Khương Bảo Châu đang muốn đẩy lên người Tiểu Điệp, lại không nghĩ đã bị mẫu thân nhìn ra.
Chờ đến khi mặt trời lặn xuống, đoàn người nghỉ ngơi chỉnh đốn, lúc này Văn thị mới tìm được cơ hội nói: “Bảo Châu, con đã cứu mẫu thân một mạng.”
Văn thị biết rất rõ trong nhà không có thuốc, đột nhiên xuất hiện như thế thì chắc chắn là đồ của Khương Bảo Châu.
“Nương, thật ra nữ nhi có một bí mật.”
Khương Bảo Châu cắn răng, nàng nói cho Văn thị biết về không gian chứa hàng hóa còn tiếp theo như thế nào thì còn phải để Văn thị tới định đoạt.
“Cho nên vài thứ kia cũng không phải của Tiểu Điệp.”
Văn thị lộ ra vẻ tươi cười dịu dàng rồi nói với Khương Bảo Châu: “Con có được cái này là do ông trời ban cho, ai cũng không được phép đoạt đi. Mẫu thân thấy vui mừng cho con, nhưng mà ngoài nương cùng con ra thì không được cho người thứ ba biết được.”
Danh sách chương