Thanh Y gật đầu, sắc mặt rối rắm mà xoay người đi, hắn ta nghe lén được toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai huynh muội Khương gia , nghe thấy hình như là Khương Tu Văn muốn lừa tiểu muội, nhưng bằng vào nhiều năm kinh nghiệm của Thanh Y, hắn ta kết luận trong đó có cổ quái.

Sau bữa cơm chiều, Văn thị lôi kéo Khương Bát Đấu uống trà, đối với hành vi của nữ nhi thì mở một con mắt nhắm một con mắt. Từ khi biết được Khương Bảo Châu có một cái không gian chứa đồ thần kỳ, cơm áo gạo tiền của cả nhà không còn đứng đầu trong suy nghĩ của bà nữa, mà là nếu nữ nhi gặp phải nguy hiểm thì sẽ có một chỗ thật tốt để né tránh.

“Tiểu muội, mau lên, cha mẹ đang ở lều trại rồi.”

Rõ ràng là Văn thị cố ý tạo cơ hội, Khương Tu Văn lại cảm thấy bản thân đã chui vào khe hở thật lớn, vui sướng hài lòng mà thúc giục nói.

“Được, huynh chờ ta chiên khoai tây qua dầu chút đã.”

Trong nhà có bình dầu, sau khi dùng hết một chút, lại bị Khương Bảo Châu lén đổ thêm vào, nàng nghĩ nghĩ rồi vẫn quyết định làm món cá nướng.

Vừa miệng với món thỏ lạnh kia, vậy chắc là tiểu Vệ đại nhân là người có khẩu vị nặng, rất phù hợp với món này.

Khương Bảo Châu đứng bếp, Khương Tu Văn nhóm lửa, huynh muội hợp tác rất ăn ý.

Lần này, Khương Bảo Châu thông minh hơn một chút, đặt cá nướng vào trong một cái làn, để tránh cho quá chói mắt.

Thời buổi này, tặng lễ cũng không nên quá trắng trợn.

“Đại ca, trong sách viết cái gì?”



Khương Bảo Châu có chút tò mò, chỉ là nàng không nhận biết được mặt chữ, nếu không nàng còn rất muốn xem sách cấm của thời đại này, có khi nam nữ hoan ái đều được phô bày rất uyển chuyển, chứ không hề lộ liễu trắng ra.

“Sách vớ vẩn thì có thể viết cái gì, tóm lại là không có trợ giúp gì được cho học vấn cả.”

Chẳng những không trợ giúp, xem xong còn bị nghiện.

Đã thế Khương Tu Văn mới chỉ xem có nửa phần trước, còn có phần sau nữa, hắn dẫm phải hố rồi.

“Tiểu muội, chờ đại ca xem xong phần sau rồi nói cho muội nghe.”

Những quyển sách về học vấn, về thơ từ ca phú, đều không bằng một quyển sách vừa xem đã nghiện.

Khương Tu Văn dặn dò tiểu muội, Khương Bảo Châu không biết chữ, ngàn vạn lần đừng lấy sai, cứ trực tiếp mở miệng hỏi là tốt nhất.

“Đại ca, ta biết rồi.”

Khương Bảo Châu gật đầu thật mạnh, thấy biểu hiện của Khương Tu Văn có chút giống học bá hiện đại lén nếm thử trái cấm, mê luyến tiểu thuyết võ hiệp hương diễm.

Trước xe ngựa không có người, Thanh Y cũng không ở đây.

Khương Bảo Châu dừng lại một chút, dùng âm lượng hơi lớn một chút mà nói: “Tiểu Vệ đại nhân, ta tới rồi.”



Khương Bảo Châu vừa dứt lời, cửa sổ của một chiếc xe ngựa bên cạnh bị kéo ra, lộ ra một khuôn mặt chữ điền, người nọ nói: “Khương tiểu thư, ngươi tìm bản quan làm gì?”

Vệ Định Phong đang xem binh thư ở trên xe ngựa, nghe thủ hạ nói huynh muội Khương gia tới.

Hắn ta có ấn tượng cực kém với Khương Bát Đấu, người này vì muốn quảng cáo rùm beng thanh danh của mình mà một khóc hai nháo ba thắt cổ, quả thật là phát rồ, hắn nghe theo ý kiến của cha Vệ Hãn Hải mà tránh xa người Khương gia.

“A?”

Khương Bảo Châu xua tay, có ý gì, người nàng muốn tìm không phải người có khuôn mặt chữ điền, mà là người trên xe ngựa trước mặt.

“Tìm bản quan có chuyện gì?”

Vệ Định Phong có chút không kiên nhẫn, một Khương Bảo Châu đã đủ phiền, thế mà còn có một Khương Tu Văn miệng đầy nhân nghĩa đi theo, người Khương gia là người này lại đáng sợ hơn người kia.

“Ngài là tiểu Vệ đại nhân sao?”

Khương Bảo Châu muốn biết rõ tình huống, nàng nhìn về phía Khương Tu Văn cách đó không xa, cũng không hiểu được đại ca có phải không nghe thấy hay không. Khương Tu Văn vẫn luôn cúi đầu nên không biết được ánh mắt dò hỏi của nàng.

“Hừ, giả vờ ngây thơ, biết rõ còn cố hỏi.”

Mang theo đồ vật rõ ràng là tới lôi kéo quan hệ, rồi lại tỏ vẻ như vô tội, người Khương gia thật là biết giả vờ, phi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện