Khương Bảo Châu ngồi một lát, bỗng nhiên nghĩ đến nương còn ngủ trong lều trại không có mái, nàng phải đi về trước.
“Tiểu muội, nhị ca đưa muội về.”
Mặc dù nói đại quân ở cách bờ sông không xa, Khương Tu Võ vẫn không yên lòng, khăng khăng kiên trì muốn đưa muội muội trở về.
Hai huynh muội vừa mới rời đi, có hai người đi ra từ phía sau cây cổ thụ lớn, đúng là Thẩm Hoài Dung và gã sai vặt Thanh Y.
Thanh Y nhìn thấy nửa thùng lươn còn ở trên mặt đất, chậc chậc một tiếng: “Công tử, chúng ta có lấy đi không?”
Nhạn đã nhổ lông, ai bảo Khương Tu Võ không ở đây, như vậy không phải thùng lươn này đã thành vật vô chủ hay sao.
“Không được.”
Thẩm Hoài Dung nghĩ đến Khương Bảo Châu có khát vọng đối với quả táo, hiếm khi động lòng trắc ẩn, nếu cầm số lươn này đi, Khương gia ăn ít một bữa cơm cũng thôi, chỉ sợ thùng nước cũng không có mà dùng.
Ở bên cạnh, Thanh Y vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói: “Hay là chúng ta bắt lươn đi, sau đó đưa thùng nước trở về?”
“Vậy ngươi có thể làm cho bản công tử ăn sao?”
Thẩm Hoài Dung nhẹ nhàng liếc nhìn quét Thanh Y một cái, Thanh Y nghẹn lời nói: “Tiểu nhân nói sai rồi, xin công tử trách phạt.”
Làm hạ nhân phải nghe lời, chủ tử nhà hắn có vẻ ngoài lạnh nhạt, đây là một loại biểu tượng, nhưng thật ra cũng không phải người có tính tình tốt, hơn nữa thủ đoạn cũng vô cùng tàn nhẫn.
“Xem hiện tượng này, một hai ngày sau chắc chắn sẽ có mưa to, ngày mai ngươi đến Khương gia một chuyến, báo cho bọn họ chuẩn bị vải dầu.”
Các tướng sĩ có lều trại hành quân, che mưa chắn gió vô cùng rắn chắc, người Khương gia cái gì cũng không có, nếu hiện giờ tối như vậy, giấy dầu bị gió thổi là lập tức bay đi, ngày tháng tiếp theo người Khương gia sẽ rất khó khăn.
Những việc này liên quan gì đến công tử nhà hắn chứ?
Suýt chút nữa Thanh Y đã mở miệng hỏi, nhưng nghĩ đến chủ tử nhà mình khoan dung với Khương Bảo Châu, làm hắn luôn có cảm giác kỳ lạ.
Ngày hôm sau, Thanh Y lại đến một chuyến, hắn tìm tới Khương Bảo Châu để truyền lại lời nói của chủ tử.
“Vậy ngươi có biết nơi nào bán vải dầu không?”
Khương Bảo Châu không dám nghĩ đến lều trại hành quân, Hoàng Thượng không cho tội thần sử dụng đồ vật quan gia, yêu cầu tất cả người Khương gia phải tự lực cánh sinh, cho dù ngày ngày cơm ngon rượu say cũng không sao, chỉ cần dựa vào bản lĩnh của mình là được.
“Không biết.”
Thanh Y tích chữ như vàng, trước khi đi lại nói: “Công tử nhà ta chưa từng tính toán sai, Khương tiểu thư vẫn nên sớm chuẩn bị tốt đi”.
Đối với việc này, Khương Bảo Châu rất đồng ý, vô cùng cảm kích nói: “Đêm nay nhà ta nấu lươn, sẽ đưa đến cho Thẩm đại nhân một chén.”
Có qua có lại, có tới có lui không thua thiệt, Khương Bảo Châu đã bước ra được nửa bước lôi kéo làm quen đầu tiên.
Sau khi nhận được tin tức, nàng lôi kéo mẫu thân Văn thị đến một bên bàn bạc, trong không gian có mấy cái lều không thấm nước, tuyệt đối đủ rắn chắc, nhà mình phải nghĩ cách lấy ra sử dụng.
Cho dù không có Thanh Y đến nhắc nhở, nhà mình cũng phải sớm làm chuẩn bị.
“Ta nghe Lưu quan sai nói buổi trưa hôm nay nghỉ ngơi một canh giờ, xung quanh có họp chợ, mẫu thân dẫn con đi chọn mua chút đồ vật.”
Văn thị cắn răng, ăn mặc kém một chút không phải vấn đề lớn, nhưng vật che mưa chắn gió cần thiết chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa xe đẩy nhỏ trong nhà cũng cần thăng cấp, làm một chiếc lớn, cũng cho Khương Đại đẩy một chiếc.
Như vậy các vật dùng nồi niêu chén bát trong nhà đều có thể chứa, nếu nữ quyến mệt mỏi cũng có thể đi lên nghỉ ngơi một lát.
Văn thị nhìn thấy Khương Tu Văn ca hát ngồi trên xe đẩy nhỏ, mí mắt giật giật. Từ khi có xe đẩy nhỏ, Khương Bảo Châu còn chưa đi lên nghỉ ngơi một lần nào đâu.
“Tiểu muội, nhị ca đưa muội về.”
Mặc dù nói đại quân ở cách bờ sông không xa, Khương Tu Võ vẫn không yên lòng, khăng khăng kiên trì muốn đưa muội muội trở về.
Hai huynh muội vừa mới rời đi, có hai người đi ra từ phía sau cây cổ thụ lớn, đúng là Thẩm Hoài Dung và gã sai vặt Thanh Y.
Thanh Y nhìn thấy nửa thùng lươn còn ở trên mặt đất, chậc chậc một tiếng: “Công tử, chúng ta có lấy đi không?”
Nhạn đã nhổ lông, ai bảo Khương Tu Võ không ở đây, như vậy không phải thùng lươn này đã thành vật vô chủ hay sao.
“Không được.”
Thẩm Hoài Dung nghĩ đến Khương Bảo Châu có khát vọng đối với quả táo, hiếm khi động lòng trắc ẩn, nếu cầm số lươn này đi, Khương gia ăn ít một bữa cơm cũng thôi, chỉ sợ thùng nước cũng không có mà dùng.
Ở bên cạnh, Thanh Y vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói: “Hay là chúng ta bắt lươn đi, sau đó đưa thùng nước trở về?”
“Vậy ngươi có thể làm cho bản công tử ăn sao?”
Thẩm Hoài Dung nhẹ nhàng liếc nhìn quét Thanh Y một cái, Thanh Y nghẹn lời nói: “Tiểu nhân nói sai rồi, xin công tử trách phạt.”
Làm hạ nhân phải nghe lời, chủ tử nhà hắn có vẻ ngoài lạnh nhạt, đây là một loại biểu tượng, nhưng thật ra cũng không phải người có tính tình tốt, hơn nữa thủ đoạn cũng vô cùng tàn nhẫn.
“Xem hiện tượng này, một hai ngày sau chắc chắn sẽ có mưa to, ngày mai ngươi đến Khương gia một chuyến, báo cho bọn họ chuẩn bị vải dầu.”
Các tướng sĩ có lều trại hành quân, che mưa chắn gió vô cùng rắn chắc, người Khương gia cái gì cũng không có, nếu hiện giờ tối như vậy, giấy dầu bị gió thổi là lập tức bay đi, ngày tháng tiếp theo người Khương gia sẽ rất khó khăn.
Những việc này liên quan gì đến công tử nhà hắn chứ?
Suýt chút nữa Thanh Y đã mở miệng hỏi, nhưng nghĩ đến chủ tử nhà mình khoan dung với Khương Bảo Châu, làm hắn luôn có cảm giác kỳ lạ.
Ngày hôm sau, Thanh Y lại đến một chuyến, hắn tìm tới Khương Bảo Châu để truyền lại lời nói của chủ tử.
“Vậy ngươi có biết nơi nào bán vải dầu không?”
Khương Bảo Châu không dám nghĩ đến lều trại hành quân, Hoàng Thượng không cho tội thần sử dụng đồ vật quan gia, yêu cầu tất cả người Khương gia phải tự lực cánh sinh, cho dù ngày ngày cơm ngon rượu say cũng không sao, chỉ cần dựa vào bản lĩnh của mình là được.
“Không biết.”
Thanh Y tích chữ như vàng, trước khi đi lại nói: “Công tử nhà ta chưa từng tính toán sai, Khương tiểu thư vẫn nên sớm chuẩn bị tốt đi”.
Đối với việc này, Khương Bảo Châu rất đồng ý, vô cùng cảm kích nói: “Đêm nay nhà ta nấu lươn, sẽ đưa đến cho Thẩm đại nhân một chén.”
Có qua có lại, có tới có lui không thua thiệt, Khương Bảo Châu đã bước ra được nửa bước lôi kéo làm quen đầu tiên.
Sau khi nhận được tin tức, nàng lôi kéo mẫu thân Văn thị đến một bên bàn bạc, trong không gian có mấy cái lều không thấm nước, tuyệt đối đủ rắn chắc, nhà mình phải nghĩ cách lấy ra sử dụng.
Cho dù không có Thanh Y đến nhắc nhở, nhà mình cũng phải sớm làm chuẩn bị.
“Ta nghe Lưu quan sai nói buổi trưa hôm nay nghỉ ngơi một canh giờ, xung quanh có họp chợ, mẫu thân dẫn con đi chọn mua chút đồ vật.”
Văn thị cắn răng, ăn mặc kém một chút không phải vấn đề lớn, nhưng vật che mưa chắn gió cần thiết chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa xe đẩy nhỏ trong nhà cũng cần thăng cấp, làm một chiếc lớn, cũng cho Khương Đại đẩy một chiếc.
Như vậy các vật dùng nồi niêu chén bát trong nhà đều có thể chứa, nếu nữ quyến mệt mỏi cũng có thể đi lên nghỉ ngơi một lát.
Văn thị nhìn thấy Khương Tu Văn ca hát ngồi trên xe đẩy nhỏ, mí mắt giật giật. Từ khi có xe đẩy nhỏ, Khương Bảo Châu còn chưa đi lên nghỉ ngơi một lần nào đâu.
Danh sách chương