Trời mưa mấy ngày liên tiếp, quần áo còn chưa giặt, Khương Bảo Châu thừa nhận người nhà mình quả thật có chút nhếch nhác, nhưng đây không phải là lý do để tiểu nhị đuổi người đi.

Nàng nói không trả tiền sao? “Trả tiền, các người lấy tiền ở đâu ra, không phải là ăn trộm chứ?”

Tiểu nhị hừ lạnh một tiếng, để cho những kẻ nghèo nàn này bước vào thì chẳng khác nào đập nát bảng hiệu trong tiệm, để những vị khách khác thấy, lại lo lắng cho an toàn của bản thân thì phải làm sao, điều này rất ảnh hưởng tới danh tiếng.

“Há mồm liền nói, ngươi có chứng cứ sao, cẩn thận ta đến nha môn cáo quan, cáo ngươi tội vu khống!”

Ngày nay, có rất nhiều kẻ cặn bã bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh, nhìn người mà gắp thức ăn, Khương Bảo Châu có khả năng chiến đấu rất cao, nàng hét lên hết sức khiến Khương Bát Đấu và Văn thị đều choáng váng.

Tiểu nhị xứng đáng bị mắng, hai phu thê chua xót, con gái mình vốn là con gái của một vị quan nhất phẩm, nay lại bị sỉ nhục như thế này.

“Cô nương nói rất đúng, Tiểu Ngũ Tử, ngươi còn không xin lỗi?”

Một vị công tử ăn mặc không tầm thường đi ra từ dưới lầu, công tử tay cầm quạt xếp, trên mặt nở nụ cười nói: “Đúng là tiểu nhị tiếp đãi không được chu đáo, tại hạ là ông chủ của khách điếm Như Ý, xin lỗi mấy vị...”

“Công tử, ngài…”

Tiểu nhị được gọi là Tiểu Ngũ Tử rất buồn bực, hắn ta nói sai sao, cho dù có mấy người nghèo kiết xác như vậy, cũng không chê mình mất giá.

Công tử làm việc cẩn thận, đối nhân xử thế luôn luôn hiền hòa, ngàn vạn lần đừng để bị lừa.

“Không cần.”

Khương Bảo Châu không tiếp nhận bất kỳ lời xin lỗi nào, tiểu nhị có thể kiên định với ý kiến của mình, còn nàng cũng có thể coi lời nói của tiểu nhị như một cái rắm.



Những người không cùng tầng lớp, ngươi nghiêm túc là sẽ thua.

“Nếu ngươi là chủ, vậy thì đúng lúc, chúng ta muốn ba gian phòng chữ thiên”.

Kiếm tiền là để tiêu, tiêu chút tiền mà trong lòng thoải mái, Khương Bảo Châu nàng vui vẻ!

Không hỏi ý kiến của cha mẹ, Khương Bảo Châu đã lấy bạc ra ném lên bàn, nàng chưa từng ở khách điếm nên không biết, nếu như muốn tiền thế chấp, nàng cũng có thể trả.

“Ngươi có tiền thì sao lại ăn mặc như vậy?”

Tiểu Ngũ Tử ngây ra, lẽ nào hắn ta thật sự đã nhìn lầm người sao? Nhìn nha đầu trước mắt ném bạc như thế, không giống như là một người không có tiền, tiêu ba mươi lượng mà cũng không chớp mắt cái nào.

Khương Bảo Châu lười so đo với tiểu nhị kia, thấy đối phương còn có mặt mũi hỏi, thì lập tức châm chọc ngược lại: “Có tiền nên ta mới ăn mặc như vậy, thà rằng bị kẻ mắt chó xem người thấp coi khinh cũng tốt hơn bị người ta nhớ thương!”

Khương Bảo Châu nói một câu làm Tiểu Ngũ Tử xấu hổ đến không chỗ dung thân.

“Cô nương, tại hạ không dạy dỗ tốt tiểu nhị, làm hắn vô lễ với các ngươi, không bằng ta tặng các ngươi một bữa tối, như thế nào?”

Bạch Lạc Trần cười khẽ, người có chút kiến thức đều sẽ không từ chối, rốt cuộc mình thuận miệng liền đưa tặng đồ vật có giá trị mười lượng bạc.

Một việc nhỏ như này mà lời được mười lượng bạc, có thể sánh ngang việc đánh cướp luôn rồi.

Nếu là người khác tất nhiên sẽ gật đầu đồng ý, nhưng Khương Bảo Châu lại thờ ơ, nàng có thứ tốt gì mà chưa nhìn thấy?

Khương Bảo Châu xua tay, thật ra không cần tặng đồ, làm dâu trăm họ, hơn nữa nàng có tấm lòng tiểu nhân, lo lắng bị mọc mụn ở cằm.

Đối với đồ vật như thức ăn, vẫn là người một nhà làm sẽ càng ổn thỏa hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện