Hoạn nạn thấy chân tình, kiếp trước Khương Bảo Châu nhìn quen nhân tình ấm lạnh, nàng kết giao bạn bè không xem thân phận, chỉ xem vị trí hoàn cảnh, lòng phòng bị của nàng rất nặng, không có người nhà nên nhất định phải suy nghĩ nhiều cho bản thân một chút.

“Bảo Châu, khoảng cách xa tới đâu cũng có thể trở về, nhiều nhất là bị phát hiện rồi bị đánh một trận, nhưng mà hai chúng ta lại không có cơ hội gặp mặt nữa”.

Tiểu Điệp hít hít cái mũi, rất là ẩn nhẫn, nàng lo lắng nước mắt của mình sẽ rơi xuống mâm, nàng biết mùi vị của nước mắt là mặn, ăn không ngon.

Dù là như thế nào thì Tiểu Điệp cũng phải tới đưa tiễn Khương Bảo Châu đoạn đường cuối cùng, các nàng đã từng hứa với nhau, sẽ phải làm tỷ muội cả đời.

“Ngươi có thể tới, ta rất vui”.

Khương Bảo Châu không có kinh nghiệm kết giao bạn bè, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, dường như bị cảm xúc còn xót lại của nguyên chủ cảm nhiễm, nàng đỏ hốc mắt, nhưng lại vẫn luôn mỉm cười.

Tới cũng tới rồi, không bằng nếm thử hương vị của cơm chặt đầu.

Tiểu Điệp thật cẩn thận mà bưng sủi cảo đút cho Khương Bảo Châu, nàng dùng thân mình nhỏ yếu ngăn trở tầm mắt của bá tánh một bên, thấy lực chú ý của mọi người ở chỗ khác, vội vàng móc ra giấy dầu trong lòng ngực.

“Bảo Châu, ngươi thích ăn chân gà nướng nhất, ta đã mua cho người rồi này”.

Chân gà nướng của Tứ Hỉ Lâu rất đắt, hơn nữa còn không dễ mua, Tiểu Điệp lại không phải quý nhân, nàng quỳ xuống cầu xin tiểu nhị, tiểu nhị thấy nàng đáng thương mới bằng lòng cho nàng một phần, nếu không thì nàng đã không mua được rồi.

Khương Bảo Châu biết, cha Khương Bát Đấu hai bàn tay trắng, trong nhà trên dưới một trăm người đều dựa vào chút bổng lộc để sống, cực kỳ khổ, ai có thể nghĩ đến quan to nhất phẩm cũng ăn củ cải cải trắng.

Một đái đùi gà của Tứ Hỉ Lâu không rẻ, mặc dù có cha mẹ huynh trưởng yêu thương nàng thì nàng cũng chỉ có thể ăn được một cái trong ngày lễ ngày tết.



Hiện giờ, Tiểu Điệp tìm mọi cách mang đùi gà đến, thiếu chút nữa Khương Bảo Châu đã bật khóc.

Khương Bảo Châu đã thực hiện được tự do tài chính, có món ngon gì mà chưa ăn qua, một cái chân gà nướng nho nhỏ, sao nàng có thể để vào mắt? Nhưng tấm lòng này của Tiểu Điệp nặng trĩu, Khương Bảo Châu chỉ cảm thấy mình không trả nổi, nàng đột nhiên rơi vào cảm xúc của nguyên chủ, hy vọng mọi chuyện có thể xảy ra biến chuyển.

Ơn một giọt nước phải trả bằng cả dòng sông, Tiểu Điệp là tỷ muội của nàng cả đời này, nàng sẽ bảo vệ!

“Được rồi, thời gian đã tới, đi xuống đi.”

Quan viên Đại Lý Tự mở một mắt, nhắm một mắt, cảm thán Khương Bảo Châu còn nhỏ tuổi mà đã có hoa dung nguyệt mạo, vẫn chưa nẩy nở liền đi đời nhà ma.

Tiểu Điệp bị đuổi xuống đài, chỉ còn lại có thời gian một nén nhang là tới buổi trưa canh ba.

“Haiz”

Dường như đã từ bỏ hi vọng cuối cùng, Khương Bát Đấu cắn răng chuẩn bị bất cứ giá nào, từ bỏ một khuôn mặt già cầu tình cho Khương Bảo Châu.

“Khương đại nhân, ai dám cãi lời thánh chỉ của Hoàng Thượng chứ? Ngài cũng đừng làm hạ quan khó xử.”

Quan giam trảm nói rất uyển chuyển, thực tế là muốn nói sắp chết đến nơi rồi, đừng gây chuyện nữa, đợi một loạt đầu người rơi xuống đất, hắn cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện