Mỗi lần người nhà ăn cơm, thêm cái trứng gà cũng phải chôn dưới đáy chén, rất sợ Lưu quan sai lại tới nằm vùng.

Hơi rửa mặt một chút, ba người ra cửa đi thẳng đến khu chợ gần đó.

“Bảo Châu, lần này chúng ta phải mua nhiều thịt khô và cá khô một chút, lại mua một bình dưa muối.”

Những thức ăn này để được rất lâu, đặc biệt là dưa muối, lúc ăn cắt thành sợi, trộn chút dầu mè, hương vị thật sự rất ngon.

“Nương, trong nhà là ngài làm chủ.”

Hai mẹ con mua nhiều đồ vật, cho nên bàn bạc với nhau để Khương ma ma mang về trước, sau đó quay lại đón người.

Tranh thủ thời gian này, Văn thị và Khương Bảo Châu gian lận lấy đồ vật trong không gian ra, đặc biệt là mì ăn liền và miến, đều lấy ra hết.

Có đôi nhà bọn họ thức dậy muộn, đội ngũ lại sốt ruột lên đường nên bọn họ không kịp ăn cơm sáng.

Như có thể sử dụng nước ấm nấu mì gói, vừa tiết kiệm thời gian lại có thể lấp đầy bụng.

“Nương, xe đẩy được làm từ ván gỗ quan tài quá nhỏ, không chứa được hết đồ vật.”

Khương Bảo Châu vẫn kiến nghị bọn họ nên làm xe đẩy lớn một chút, dùng tấm ván gỗ làm, hơn nữa có thể chia thành ô vuông nhỏ cất chứa đồ vật.

“Nhị ca con là tên gà mờ, chờ chút nữa mẹ dẫn con đi cửa hàng thợ mộc tìm người.”

Người quen tay thì làm xe đẩy rất nhanh, chỉ cần bọn họ chịu bỏ tiền, gấp rút làm một đêm là có thể làm được, không hề chậm trễ thời gian lên đường ngày mai.

“Bảo Châu, con và Thẩm đại nhân có quen thuộc không?”

Mỗi ngày trời mưa, Thanh Y rất ít lại đây, chỉ nghe nói hình như Thẩm Hoài Dung không ăn được bao nhiêu cơm, không có hứng ăn uống.



“Không quá quen thuộc.”

Khương Bảo Châu ăn ngay nói thật, gần đây đại ca không đi mượn sách, mỗi ngày đều vội vã lên đường, hai bên gần như không có giao tiếp.

“Thì ra là vậy, ít giao tiếp cũng tốt.”

Thẩm Hoài Dung bị đồn thành vô cùng kỳ diệu, Văn thị cảm thấy đây cũng không phải tin đồn vô căn cứ, hơn nữa Thẩm Hoài Dung rất có bản lĩnh, Văn thị vẫn luôn lo lắng hắn nhìn ra bí mật của ra nữ nhi.

Nếu là như vậy, chẳng phải sẽ bại lộ sao? “Mẹ, Thẩm đại nhân không có hứng thú với nữ nhi, hắn có khẩu vị nặng.”

Khương Bảo Châu chỉ nói ra lý giải của mình, dăm ba câu đã lướt qua đề tài này.

Không gian của nàng cũng không phải đồ vật có thể nhìn thấy, tính cũng tính không ra, cho dù ở hiện đại cũng rất nghịch thiên, Khương Bảo Châu chưa từng gặp được người đồng đạo.

Xa cách Thẩm Hoài Dung là không thực tế, người nhà còn cần hắn nhắc nhở, huống hồ Khương Bảo Châu đã rất vất vả mới leo lên được quan hệ với hắn, vịt đã nấu chín không thể để bay đi được.

“Khương phu nhân, Khương tiểu thư.”

Thẩm Hoài Dung dẫn theo Thanh Y đi tới, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đã tới.

“Thẩm đại nhân.”

Khương Bảo Châu ngẩn người, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, nàng rất quen thuộc với giọng nói này, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt của Thẩm Hoài Dung, không ngờ Thẩm đại nhân lại có vẻ nhân mô cẩu dạng như vậy, tốt hơn tên họ Vệ mặt chữ điền kia nhiều!

Khương Bảo Châu hồi tưởng một chút, thật ra số nam tử nàng gặp được cũng không phải rất nhiều, vừa mới gặp được Bạch công tử có gương mặt hiền hòa, còn Thẩm Hoài Dung, thoạt nhìn có chút nhẹ nhàng phong độ, nhưng mà Khương Bảo Châu biết phong cách của hắn, suy đoán hắn là một người bên ngoài thì thanh cao tao nhã nhưng bên trong lại có tính cách thất thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện