Editor: Nozomi
26/08/ 2020
🍒🍒🍒🍒🍒
Mật báo? Hiếm khi Minh Thiếu Diễm nghe không hiểu.
Đường Đường ghé sát vào một chút nói với Minh Thiếu Diễm, "Chú, hôm nay cô cả nói với cháu rất nhiều chuyện."
Minh Thiếu Diễm rũ mi, "Chuyện gì?"
"Chuyện cẩu huyết lung tung rối loạn", Đường Đường nói, "Dù sao cháu cũng không tin"
Minh Thiếu Diễm hơi run rẩy, dựa lưng vào sofa, ánh mắt rơi thẳng vào mặt Đường Đường, "Tại sao không tin?"
Bởi vì quá không logic, quá cẩu huyết.
Chỉ là lời này không dám nói với Minh Thiếu Diễm, Đường Đường nghĩ nghĩ nói, "Chú mới là người thân của cháu, so với bọn họ cháu tin chú hơn"
Ánh mắt Minh Thiếu Diễm khẽ run.
Đường Đường nắm chặt cơ hội không ngừng cố gắng, "Chú, mấy người cô cả...bọn họ đối với chú không có ý tốt, sau này chú nhất định phải đề phòng bọn họ."
Vậy ánh mắt làm hắn canh cánh trong lòng hôm nay là Đường Đường giả bộ sao?
Minh Thiếu Diễm hít vào một hơi, bình tĩnh nhìn cô, "Cháu cố ý giả vờ cho bọn họ nhìn thấy sao?"
"Dạ" Đường Đường nhếch môi, "Cháu đi theo bọn họ vào phòng liền thấy không thích hợp, cho nên tương kế tựu kế giả bộ tin lời bọn họ, cũng muốn xem thử bọn họ muốn làm gì."
Nói xong còn chớp chớp mắt, "Cháu diễn không đạt sao?"
Quá đạt.
Quá mức đạt.
Ngay cả hắn cũng bị lừa.
Đường Đường cuối cùng cũng nói xong, cảm nhận được thái độ Minh Thiếu Diễm dịu đi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lộ ra một nụ cười tươi, đang định nói gì đó, đột nhiên ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.
"Chú, chú uống rượu sao?"
Mũi còn rất thính.
Minh Thiếu Diễm "ừ" một tiếng, "uống một chút", sau khi nói xong lại bổ sung, "Ngày mai cuối tuần, không cần đến công ty, không có vấn đề gì"
Kỳ thật chú là ông chủ, muốn đi hay không tùy vào tâm trạng của chú, Đường Đường thầm nghĩ.
Nếu đã nói xong, Đường Đường không cần nán lại nữa từ sofa đứng lên, "Vậy...chú, cháu lên trước nha"
"Đi đi", Minh Thiếu Diễm gật gật đầu, lúc Đường Đường chuẩn bị rời đi lại nói, "Lên sấy khô tóc trước, tóc ướt ngủ sẽ đau đầu"
Thực ra đã khô một nửa, không nghĩ tới Minh Thiếu Diễm sẽ để ý.
"Dạ", Đường Đường cười cười, tâm tình thoải mái đi ra cửa, sau đó cẩn thận giúp Minh Thiếu Diễm đóng cửa lại.
Dì Trình từ dưới lầu đi lên, vừa lúc thấy Đường Đường đi ra từ phòng Minh Thiếu Diễm, sửng sốt vội vàng đi lên hỏi xem xảy ra chuyện gì.
"Không có việc gì ạ, cháu vừa nói chuyện với chú một lát"
Dì Trình cẩn thận nhìn vẻ mặt Đường Đường, nhìn theo Đường Đường trở về phòng, không yên tâm gõ cửa phòng Minh Thiếu Diễm.
Lần này Minh Thiếu Diễm mở cửa rất nhanh, dì Trình cảm thấy chắc mình hoa mắt, bà thật sự nhìn thấy trên môi Minh Thiếu Diễm mang theo ý cười.
Dì Trình thấy không cần thiết hỏi nữa.
Nhìn qua thì hai chú cháu đều vô cùng vui vẻ, hỏi gì nữa mà hỏi.
Aizzz, bà nói mà, đứa nhỏ này tuyệt đối không phải người vô tâm vô phế chỉ biết danh lợi, lần này có thể yên tâm.
Sau khi trở về phòng, Đường Đường nhận được wechat từ gia sư môn toán An Kiệt.
An Kiệt hỏi cô ngày mai có thời gian không, vì bài giảng vẫn chưa giảng xong nếu có thể chiều mai hắn muốn đến dạy cho xong.
Đương nhiên có thể, Đường Đường nhanh chóng trả lời.
Giáo viên muốn dạy làm gì có đạo lý học sinh không học.
Sáng hôm sau thức dậy, cứ nghĩ Minh Thiếu Diễm uống rượu sẽ ngủ nướng, không ngờ dậy còn sớm hơn cô.
Đường Đường còn nghĩ giúp Minh Thiếu Diễm pha cà phê, bây giờ xem ra đã muộn.
Nhưng trễ thì trễ Đường Đường vẫn đi xay cà phê, tay giữ máy pha cà phê cơ, Đường Đường đột nhiên nghĩ đến sau này sớm muộn gì mình cũng phải đi, thuận miệng nói với Minh Thiếu Diễm, "Chú, hay là cháu dạy chú pha cà phê nha"
Dì Trình vội vàng muốn nói không, không ngờ Minh Thiếu Diễm nói, "Ừ"
Những việc phát sinh ngày hôm qua thực sự ngoài dự đoán của Minh Thiếu Diễm.
Vốn tưởng rằng không thể giữ được đứa cháu gái này, không nghĩ đến Đường Đường tự chạy đến trước mắt hắn.
Năm Minh Thiếu Diễm chín tuổi mẹ qua đời, tình cảm của ba đối với hắn rất lạnh nhạt, trên đời này ngoại trừ dì Trình, Minh Thiếu Diễm chưa từng cảm thấy mình còn người thân.
Ngay cả lúc Đường Đường vào ở trong nhà, Minh Thiếu Diễm cũng không cảm thấy.
Nhưng sau ngày hôm qua, cuối cùng Minh Thiếu Diễm cũng nhận ra mình thật sự còn một người thân.
Cô cháu gái nhỏ hơn chín tuổi luôn làm hắn kinh hỉ.
Cô cháu gái nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
Vì thế khi Đường Đường nói muốn dạy hắn pha cà phê, Minh Thiếu Diễm chuẩn bị đứng lên xem Đường Đường làm, lại nghe câu nói tiếp theo, "Sau này cháu không còn ở đây nữa, dù chú không hài lòng thợ pha chế cũng có thể tự pha uống, mình luôn là người hiểu rõ khẩu vị của mình nhất."
Minh Thiếu Diễm đột nhiên không muốn học nữa.
Cái gì gọi là sau này không ở đây nữa?
Dù có đi đến đâu cũng là cháu gái hắn mà?
Cho dù kết hôn....
Giờ tính đến việc kết hôn còn sớm, mới 18 tuổi, 28 cũng không muộn.
Vì thế Minh Thiếu Diễm lại lần nữa cầm lấy tạp chí kinh tế tài chính, "Hôm nào đi"
Đường Đường chỉ thuận miệng nói không ngờ Minh Thiếu Diễm thật sự đồng ý học nên khi Minh Thiếu Diễm nói hôm nào, cô căn bản không nghe ra có gì không giống nhau.
Ăn sáng xong lúc 9 giờ, gia sư môn địa tới.
Gia sư là một cô gái hơn hai mươi, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng hiện đang dạy cấp ba, tuy rằng trẻ tuổi nhưng đã có thể lên lớp thay giáo viên khác lại còn xinh đẹp.
Sau khi vào nhà cẩn thận nhìn Minh Thiếu Diễm một cái rồi lập tức thu hồi tầm mắt, lúc đang muốn cùng Đường Đường lên lầu Minh Thiếu Diễm đột nhiên nói, "Ở phòng khách học đi"
Hai người cùng sửng sốt, Minh Thiếu Diễm không ngẩng đầu thờ ơ nói, "Không ai quấy rầy rất yên tĩnh, dì Trình đưa trái cây cũng tiện hơn"
Lý do này thực gượng ép nhưng Đường Đường không bao giờ phản bác lại Minh Thiếu Diễm, chỉ là cô không nghĩ ra lý do, nữ gia sư bên cạnh vội nói, "Vậy ở phòng khách đi, nhiều ánh sáng hơn"
Đường Đường theo bản năng nhìn gia sư một cái, vừa lúc thấy gia sư đang e lệ ngượng ngùng nhìn về phía Minh Thiếu Diễm
Đường Đường:???
Đây là tiết tấu gì???
Minh Thiếu Diễm không phải đặc biệt kén chọn phụ nữ sao?
Tuy rằng nữ gia sư không tồi còn rất ưu tú nhưng chắc vẫn không đạt được tiêu chuẩn của Minh Thiếu Diễm.
Bất quá chuyện tình cảm không thể nói trước.
Rốt cuộc cô cũng không biết tại sao phải học ở phòng khách.
Còn nữ gia sư hôm nay càng ôn nhu càng tận tâm hơn ngày thường nhưng Minh Thiếu Diễm sáng sớm đã ở thư phòng thẳng đến khi nữ gia sư ra về mới từ từ xuống lầu.
Nếu Minh Thiếu Diễm có ý với người ta thì làm vậy thật quá mức.
Đường Đường tiếc nuối nghĩ.
Minh Thiếu Diễm một chút cũng không thấy tiếc, đi tới cầm lấy bài thi Đường Đường làm nhìn chốc lát, "Buổi chiều học bù toán?"
"Dạ"
"Ráng học cho tốt"
"Dạ"
Đây là kiểu đối thoại suy dinh dưỡng gì vậy.
Qua giờ nghỉ trưa, buổi chiều Jason đưa tới phòng khách một cái bảng đen. Sau khi An Kiệt tới, Đường Đường ôm sách vở xuống lầu, chỉ chỉ bảng đen vừa mới mang đến, "Học ở đây ạ"
An Kiệt nhìn Minh Thiếu Diễm đang ngồi trên sofa bên cạnh không có ý định rời đi:.....
Nơm nớp lo sợ lấy ra giáo án.
Khí tức của Minh Thiếu Diễm quá mạnh, cảm giác tồn tại thật sự quá lớn, An Kiệt vốn hơi sợ hắn bây giờ càng thêm luống cuống.
Đường Đường phát hiện An Kiệt thỉnh thoảng nói lắp, nửa ngày mới phản ứng lại là do Minh Thiếu Diễm. Vì thế thương lượng với Minh Thiếu Diễm, "Chú, chú không có việc gì bận sao?"
Minh Thiếu Diễm:......
Chú tận chức tận trách làm một người chú tốt, cũng vì muốn tốt cho cháu, vậy mà cháu lại không hiểu? lại không nhìn ra tên nhóc này có ý với cháu, còn không biết kiêng dè?
Đường Đường thật sự không nhìn ra.
Có lẽ vì trước đây quá nhiều người thích cô, quá nhiều nên cảm xúc đã tê liệt.
Cuối cùng Minh Thiếu Diễm cũng lên lầu, An Kiệt nhẹ nhàng thở ra, chờ bóng dáng Minh Thiếu Diễm hoàn toàn biến mất lúc này mới tiến sát lại gần Đường Đường như trước.
"Chúng ta học tiếp về tương quan tuyến tính..."
Nửa giờ sau Minh Thiếu Diễm xuống lầu liền nhìn thấy tên gia sư đang dán sát bên cạnh cháu gái, tiếng bước chân cũng mạnh hơn.
An Kiệt giật mình, thiếu chút nữa rớt bút.
Minh Thiếu Diễm uống chút nước lại đem cho Đường Đường một ly mới quay lên lầu.
Một giờ sau Minh Thiếu Diễm lại đi xuống, lần này nhìn thấy hai cái đầu đang rất gần nhau, cảm thấy tay bắt đầu phát ngứa, sau khi nói chuyện với dì Trình một hồi, quay đầu thấy tay trái An Kiệt đang đặt phía sau Đường Đường, tay phải cầm bút tới gần Đường Đường viết thứ gì.
Từ sau lưng nhìn lại Đường Đường như bị ôm trong lòng.
Chú Minh nhịn không nổi nữa
Lập tức lên lầu gọi điện thoại cho thư ký, kêu hắn đổi một gia sư khác.
Jason vẻ mặt mê mang, không phải tiểu thư nói An Kiệt dạy khá tốt sao?
"Tôi không cảm thấy một gia sư thèm muốn học sinh có cái gì tốt"
Jason im lặng một lát, yếu ớt nói: "Có thể An Kiệt có chút cảm tình, dù sao tiểu thư cũng xinh đẹp như vậy, còn thèm muốn chắc là không có..."
"Có cảm tình còn chưa đủ hả, đổi gia sư nữ đi"
"...Dạ vâng"
"Cậu không có con gái cậu không hiểu đâu"
Đúng vậy, tôi không hiểu, Jason thầm nghĩ.
Chờ cúp điện thoại, Jason mới phản ứng lại.
Không phải Minh đổng cũng không có con gái sao?
Cho nên ngài đã hiểu được cái gì?!
Tác giả có lời muốn nói: Jason: Chuyện gì xảy ra với ông chủ vậy? Chỉ một cái cuối tuần ngài ấy như trở thành một người khác????
Editor: Có ai thấy Minh thiếu "so cute" không?
26/08/ 2020
🍒🍒🍒🍒🍒
Mật báo? Hiếm khi Minh Thiếu Diễm nghe không hiểu.
Đường Đường ghé sát vào một chút nói với Minh Thiếu Diễm, "Chú, hôm nay cô cả nói với cháu rất nhiều chuyện."
Minh Thiếu Diễm rũ mi, "Chuyện gì?"
"Chuyện cẩu huyết lung tung rối loạn", Đường Đường nói, "Dù sao cháu cũng không tin"
Minh Thiếu Diễm hơi run rẩy, dựa lưng vào sofa, ánh mắt rơi thẳng vào mặt Đường Đường, "Tại sao không tin?"
Bởi vì quá không logic, quá cẩu huyết.
Chỉ là lời này không dám nói với Minh Thiếu Diễm, Đường Đường nghĩ nghĩ nói, "Chú mới là người thân của cháu, so với bọn họ cháu tin chú hơn"
Ánh mắt Minh Thiếu Diễm khẽ run.
Đường Đường nắm chặt cơ hội không ngừng cố gắng, "Chú, mấy người cô cả...bọn họ đối với chú không có ý tốt, sau này chú nhất định phải đề phòng bọn họ."
Vậy ánh mắt làm hắn canh cánh trong lòng hôm nay là Đường Đường giả bộ sao?
Minh Thiếu Diễm hít vào một hơi, bình tĩnh nhìn cô, "Cháu cố ý giả vờ cho bọn họ nhìn thấy sao?"
"Dạ" Đường Đường nhếch môi, "Cháu đi theo bọn họ vào phòng liền thấy không thích hợp, cho nên tương kế tựu kế giả bộ tin lời bọn họ, cũng muốn xem thử bọn họ muốn làm gì."
Nói xong còn chớp chớp mắt, "Cháu diễn không đạt sao?"
Quá đạt.
Quá mức đạt.
Ngay cả hắn cũng bị lừa.
Đường Đường cuối cùng cũng nói xong, cảm nhận được thái độ Minh Thiếu Diễm dịu đi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lộ ra một nụ cười tươi, đang định nói gì đó, đột nhiên ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.
"Chú, chú uống rượu sao?"
Mũi còn rất thính.
Minh Thiếu Diễm "ừ" một tiếng, "uống một chút", sau khi nói xong lại bổ sung, "Ngày mai cuối tuần, không cần đến công ty, không có vấn đề gì"
Kỳ thật chú là ông chủ, muốn đi hay không tùy vào tâm trạng của chú, Đường Đường thầm nghĩ.
Nếu đã nói xong, Đường Đường không cần nán lại nữa từ sofa đứng lên, "Vậy...chú, cháu lên trước nha"
"Đi đi", Minh Thiếu Diễm gật gật đầu, lúc Đường Đường chuẩn bị rời đi lại nói, "Lên sấy khô tóc trước, tóc ướt ngủ sẽ đau đầu"
Thực ra đã khô một nửa, không nghĩ tới Minh Thiếu Diễm sẽ để ý.
"Dạ", Đường Đường cười cười, tâm tình thoải mái đi ra cửa, sau đó cẩn thận giúp Minh Thiếu Diễm đóng cửa lại.
Dì Trình từ dưới lầu đi lên, vừa lúc thấy Đường Đường đi ra từ phòng Minh Thiếu Diễm, sửng sốt vội vàng đi lên hỏi xem xảy ra chuyện gì.
"Không có việc gì ạ, cháu vừa nói chuyện với chú một lát"
Dì Trình cẩn thận nhìn vẻ mặt Đường Đường, nhìn theo Đường Đường trở về phòng, không yên tâm gõ cửa phòng Minh Thiếu Diễm.
Lần này Minh Thiếu Diễm mở cửa rất nhanh, dì Trình cảm thấy chắc mình hoa mắt, bà thật sự nhìn thấy trên môi Minh Thiếu Diễm mang theo ý cười.
Dì Trình thấy không cần thiết hỏi nữa.
Nhìn qua thì hai chú cháu đều vô cùng vui vẻ, hỏi gì nữa mà hỏi.
Aizzz, bà nói mà, đứa nhỏ này tuyệt đối không phải người vô tâm vô phế chỉ biết danh lợi, lần này có thể yên tâm.
Sau khi trở về phòng, Đường Đường nhận được wechat từ gia sư môn toán An Kiệt.
An Kiệt hỏi cô ngày mai có thời gian không, vì bài giảng vẫn chưa giảng xong nếu có thể chiều mai hắn muốn đến dạy cho xong.
Đương nhiên có thể, Đường Đường nhanh chóng trả lời.
Giáo viên muốn dạy làm gì có đạo lý học sinh không học.
Sáng hôm sau thức dậy, cứ nghĩ Minh Thiếu Diễm uống rượu sẽ ngủ nướng, không ngờ dậy còn sớm hơn cô.
Đường Đường còn nghĩ giúp Minh Thiếu Diễm pha cà phê, bây giờ xem ra đã muộn.
Nhưng trễ thì trễ Đường Đường vẫn đi xay cà phê, tay giữ máy pha cà phê cơ, Đường Đường đột nhiên nghĩ đến sau này sớm muộn gì mình cũng phải đi, thuận miệng nói với Minh Thiếu Diễm, "Chú, hay là cháu dạy chú pha cà phê nha"
Dì Trình vội vàng muốn nói không, không ngờ Minh Thiếu Diễm nói, "Ừ"
Những việc phát sinh ngày hôm qua thực sự ngoài dự đoán của Minh Thiếu Diễm.
Vốn tưởng rằng không thể giữ được đứa cháu gái này, không nghĩ đến Đường Đường tự chạy đến trước mắt hắn.
Năm Minh Thiếu Diễm chín tuổi mẹ qua đời, tình cảm của ba đối với hắn rất lạnh nhạt, trên đời này ngoại trừ dì Trình, Minh Thiếu Diễm chưa từng cảm thấy mình còn người thân.
Ngay cả lúc Đường Đường vào ở trong nhà, Minh Thiếu Diễm cũng không cảm thấy.
Nhưng sau ngày hôm qua, cuối cùng Minh Thiếu Diễm cũng nhận ra mình thật sự còn một người thân.
Cô cháu gái nhỏ hơn chín tuổi luôn làm hắn kinh hỉ.
Cô cháu gái nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
Vì thế khi Đường Đường nói muốn dạy hắn pha cà phê, Minh Thiếu Diễm chuẩn bị đứng lên xem Đường Đường làm, lại nghe câu nói tiếp theo, "Sau này cháu không còn ở đây nữa, dù chú không hài lòng thợ pha chế cũng có thể tự pha uống, mình luôn là người hiểu rõ khẩu vị của mình nhất."
Minh Thiếu Diễm đột nhiên không muốn học nữa.
Cái gì gọi là sau này không ở đây nữa?
Dù có đi đến đâu cũng là cháu gái hắn mà?
Cho dù kết hôn....
Giờ tính đến việc kết hôn còn sớm, mới 18 tuổi, 28 cũng không muộn.
Vì thế Minh Thiếu Diễm lại lần nữa cầm lấy tạp chí kinh tế tài chính, "Hôm nào đi"
Đường Đường chỉ thuận miệng nói không ngờ Minh Thiếu Diễm thật sự đồng ý học nên khi Minh Thiếu Diễm nói hôm nào, cô căn bản không nghe ra có gì không giống nhau.
Ăn sáng xong lúc 9 giờ, gia sư môn địa tới.
Gia sư là một cô gái hơn hai mươi, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng hiện đang dạy cấp ba, tuy rằng trẻ tuổi nhưng đã có thể lên lớp thay giáo viên khác lại còn xinh đẹp.
Sau khi vào nhà cẩn thận nhìn Minh Thiếu Diễm một cái rồi lập tức thu hồi tầm mắt, lúc đang muốn cùng Đường Đường lên lầu Minh Thiếu Diễm đột nhiên nói, "Ở phòng khách học đi"
Hai người cùng sửng sốt, Minh Thiếu Diễm không ngẩng đầu thờ ơ nói, "Không ai quấy rầy rất yên tĩnh, dì Trình đưa trái cây cũng tiện hơn"
Lý do này thực gượng ép nhưng Đường Đường không bao giờ phản bác lại Minh Thiếu Diễm, chỉ là cô không nghĩ ra lý do, nữ gia sư bên cạnh vội nói, "Vậy ở phòng khách đi, nhiều ánh sáng hơn"
Đường Đường theo bản năng nhìn gia sư một cái, vừa lúc thấy gia sư đang e lệ ngượng ngùng nhìn về phía Minh Thiếu Diễm
Đường Đường:???
Đây là tiết tấu gì???
Minh Thiếu Diễm không phải đặc biệt kén chọn phụ nữ sao?
Tuy rằng nữ gia sư không tồi còn rất ưu tú nhưng chắc vẫn không đạt được tiêu chuẩn của Minh Thiếu Diễm.
Bất quá chuyện tình cảm không thể nói trước.
Rốt cuộc cô cũng không biết tại sao phải học ở phòng khách.
Còn nữ gia sư hôm nay càng ôn nhu càng tận tâm hơn ngày thường nhưng Minh Thiếu Diễm sáng sớm đã ở thư phòng thẳng đến khi nữ gia sư ra về mới từ từ xuống lầu.
Nếu Minh Thiếu Diễm có ý với người ta thì làm vậy thật quá mức.
Đường Đường tiếc nuối nghĩ.
Minh Thiếu Diễm một chút cũng không thấy tiếc, đi tới cầm lấy bài thi Đường Đường làm nhìn chốc lát, "Buổi chiều học bù toán?"
"Dạ"
"Ráng học cho tốt"
"Dạ"
Đây là kiểu đối thoại suy dinh dưỡng gì vậy.
Qua giờ nghỉ trưa, buổi chiều Jason đưa tới phòng khách một cái bảng đen. Sau khi An Kiệt tới, Đường Đường ôm sách vở xuống lầu, chỉ chỉ bảng đen vừa mới mang đến, "Học ở đây ạ"
An Kiệt nhìn Minh Thiếu Diễm đang ngồi trên sofa bên cạnh không có ý định rời đi:.....
Nơm nớp lo sợ lấy ra giáo án.
Khí tức của Minh Thiếu Diễm quá mạnh, cảm giác tồn tại thật sự quá lớn, An Kiệt vốn hơi sợ hắn bây giờ càng thêm luống cuống.
Đường Đường phát hiện An Kiệt thỉnh thoảng nói lắp, nửa ngày mới phản ứng lại là do Minh Thiếu Diễm. Vì thế thương lượng với Minh Thiếu Diễm, "Chú, chú không có việc gì bận sao?"
Minh Thiếu Diễm:......
Chú tận chức tận trách làm một người chú tốt, cũng vì muốn tốt cho cháu, vậy mà cháu lại không hiểu? lại không nhìn ra tên nhóc này có ý với cháu, còn không biết kiêng dè?
Đường Đường thật sự không nhìn ra.
Có lẽ vì trước đây quá nhiều người thích cô, quá nhiều nên cảm xúc đã tê liệt.
Cuối cùng Minh Thiếu Diễm cũng lên lầu, An Kiệt nhẹ nhàng thở ra, chờ bóng dáng Minh Thiếu Diễm hoàn toàn biến mất lúc này mới tiến sát lại gần Đường Đường như trước.
"Chúng ta học tiếp về tương quan tuyến tính..."
Nửa giờ sau Minh Thiếu Diễm xuống lầu liền nhìn thấy tên gia sư đang dán sát bên cạnh cháu gái, tiếng bước chân cũng mạnh hơn.
An Kiệt giật mình, thiếu chút nữa rớt bút.
Minh Thiếu Diễm uống chút nước lại đem cho Đường Đường một ly mới quay lên lầu.
Một giờ sau Minh Thiếu Diễm lại đi xuống, lần này nhìn thấy hai cái đầu đang rất gần nhau, cảm thấy tay bắt đầu phát ngứa, sau khi nói chuyện với dì Trình một hồi, quay đầu thấy tay trái An Kiệt đang đặt phía sau Đường Đường, tay phải cầm bút tới gần Đường Đường viết thứ gì.
Từ sau lưng nhìn lại Đường Đường như bị ôm trong lòng.
Chú Minh nhịn không nổi nữa
Lập tức lên lầu gọi điện thoại cho thư ký, kêu hắn đổi một gia sư khác.
Jason vẻ mặt mê mang, không phải tiểu thư nói An Kiệt dạy khá tốt sao?
"Tôi không cảm thấy một gia sư thèm muốn học sinh có cái gì tốt"
Jason im lặng một lát, yếu ớt nói: "Có thể An Kiệt có chút cảm tình, dù sao tiểu thư cũng xinh đẹp như vậy, còn thèm muốn chắc là không có..."
"Có cảm tình còn chưa đủ hả, đổi gia sư nữ đi"
"...Dạ vâng"
"Cậu không có con gái cậu không hiểu đâu"
Đúng vậy, tôi không hiểu, Jason thầm nghĩ.
Chờ cúp điện thoại, Jason mới phản ứng lại.
Không phải Minh đổng cũng không có con gái sao?
Cho nên ngài đã hiểu được cái gì?!
Tác giả có lời muốn nói: Jason: Chuyện gì xảy ra với ông chủ vậy? Chỉ một cái cuối tuần ngài ấy như trở thành một người khác????
Editor: Có ai thấy Minh thiếu "so cute" không?
Danh sách chương