Edit: Thư Bê

Beta: Thanh Thanh

~~~

Phó Tiểu Ngư bị khăn lông bay thẳng vào mặt che khuất, khăn lông hơi ướt mang theo chút lạnh lẽo làm cô không nhịn được hít một hơi, ngay sau đó nghĩ đến khăn lông này vừa mới bị người đàn ông kia cầm trên tay, còn lau tóc, trừ lau tóc, rất có khả năng còn lau những nơi khác!

Phó Tiểu Ngư muốn ngăn lại suy nghĩ của mình, nhưng người đàn ông để trần nửa người trên lại lần nữa thoáng hiện lên trong đầu cô, vai rộng eo thon, không chỉ có cơ bụng còn có đường nhân ngư, cơ bắp vừa phải, không quá mức lớn, lại rất có hương vị đàn ông, hơn nữa không lau khô bọt nước quả thật là sắc khí tràn đầy.

Dừng lại!!! Phó Tiểu Ngư, rốt cuộc mày đang suy nghĩ cái gì thế? Trọng điểm có phải có chút lệch hay không? Vấn đề trọng điểm bây giờ hẳn là: Sao trong phòng chị Cố lại có đàn ông! Hơn nữa người đàn ông này vô cùng vô cùng quen mắt, nếu cô không nhìn lầm thì người đàn ông này chính là anh chàng đẹp trai tối hôm qua cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô ở quán bar!

Trai đẹp ở quán bar tiếp cận cô, còn mời cô ăn vặt, cuối cùng làm trò trước mặt anh hai cô, công khai hôn cô, kết quả chỉ chớp mắt anh ta đã xuất hiện ở trong phòng chị Cố!

Đây thật sự…… Thật sự…… Quá cặn bã!!

Phó Tiểu Ngư kéo khăn lông trên mặt xuống, dùng sức ném trên mặt đất, nhấc chân dẫm lên, lại hung hăng nghiền nghiền.

Bây giờ cô không rảnh lo nghẹn nước tiểu, xắn tay áo, bước hai bước tiến đến cửa phòng Cố Thanh Vân, gõ cửa thịch thịch thịch: “Chị, chị, chị có ở bên trong không? Chị, nghe thấy em nói không? Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với chị, chị có thể ra ngoài không?!!”

Gõ cửa xong, cô dán lỗ tai trên ván cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong.

Không bao lâu, bên trong vang lên giọng nói trung tính độc đáo của Cố Thanh Vân, có chút lười biếng: “Chờ một chút, Tiểu Ngư.”

Phó Tiểu Ngư bẹp miệng, lại thúc giục nói: “Chị, chị nhanh lên!”

Vài phút qua đi, Cố Thanh Vân còn chưa ra ngoài, Phó Tiểu Ngư thật sự không nín được, chạy tới WC trước, ngẫm lại lại nhanh chóng rửa mặt một phen.

Chờ cô ra khỏi phòng tắm thì Cố Thanh Vân đã mặc chỉnh tề ngồi trên sô pha ở phòng khách chờ cô.

Nhìn Cố Thanh Vân một thân thoải mái thanh tân, tóc dài xõa trên vai, Phó Tiểu Ngư đơ người, nhìn Cố Thanh Vân, lại nhìn phòng ngủ chính, có chút nghi hoặc hỏi: “Chị, người đâu?”

Khuỷu tay Cố Thanh Vân chống ở trên tay vịn sô pha, hất tóc dài, bình tĩnh hỏi cô: “Người đàn ông nào?”

Phó Tiểu Ngư nhíu mày, đi mấy bước lớn xuyên qua phòng khách, đi đến phòng ngủ chính đang mở cửa, nhìn nhìn vào bên trong, trong phòng ngoại trừ chăn trên giường loạn một chút, căn bản không thấy được sinh vật sống khác, cô chưa từ bỏ ý định, lại nhìn nhìn vào phòng tắm trong phòng, bên trong cũng trống không.

Phó Tiểu Ngư vội vàng đi ra khỏi phòng tắm rồi trở lại phòng khách, nói với Cố Thanh Vân: “Chị, vừa rồi rõ ràng em nhìn thấy một người đàn ông! Mới vài phút trước, lúc em chuẩn bị đi WC thì anh ta vừa tắm rửa xong đi ra từ trong phòng chị, đối mặt với em, còn lấy khăn lông ướt ném vào mặt em!”

Cố Thanh Vân gật đầu nói: “À, anh ta đi rồi, ngay lúc em đi WC.”

Phó Tiểu Ngư:……

Nhanh như vậy sao? Vừa rồi ở trong phòng tắm hình như cô không nghe được phòng khách có động tĩnh gì mà!

Phó Tiểu Ngư đi đến trước sô pha, cẩn thận đánh giá Cố Thanh Vân, nhìn kỹ anh từ đầu đến chân một lần, nhìn đến làm Cố Thanh Vân có chút không được tự nhiên, anh thay đổi dáng ngồi, thanh thanh giọng nói: “Chỉ là một người xa lạ thôi, em không cần quá để ý.”

Phó Tiểu Ngư đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, giật mình nói: “Chị, nếu chỉ là người xa lạ sao lại xuất hiện ở trong phòng chị?”

Cố Thanh Vân nhìn cô, hơi hơi mỉm cười, nói: “Đều là người trưởng thành, em không biết một người đàn ông xa lạ vì sao lại qua đêm trong phòng chị sao?”

Phó Tiểu Ngư trừng mắt:……

Tình, một, đêm!

Đêm hôm qua Cố Thanh Vân ra ngoài chẳng lẽ chính là vì tìm đàn ông trở về qua đêm? Nhưng vậy cũng quá khéo đi, người đàn ông Cố Thanh Vân coi trọng vậy mà lại là người tối hôm qua ở quán bar cướp đi nụ hôn đầu của cô!

“Chị, chị biết không? Tối hôm qua em ra ngoài không thấy chị trong phòng nên đi quán bar dưới lầu tìm chị, sau đó thì gặp được người đàn ông trong phòng chị kia, anh ta, anh ta…… anh ta anh ta anh ta…… anh ta tiếp cận em! Còn……” Phó Tiểu Ngư đột nhiên có chút nói không nên lời, tối hôm qua cô gặp được anh chàng đẹp trai kia còn có chút bị sắc đẹp của anh ta mê đến đầu óc choáng váng, lúc hôn môi, trong lòng càng như nai con chạy loạn, có loại cảm giác như bị điện giật.

Ai có thể nghĩ đến, chàng trai đó vừa quay người đi đã bị chị Cố mang về phòng qua đêm!!

Cố Thanh Vân lại cảm thấy hứng thú với phản ứng của cô, nói: “Anh ta tiếp cận em, sau đó thì sao?”

“Anh ta…… anh ta còn làm trò trước mặt anh hai em, hôn em! Đó chính là nụ hôn đầu của em!” Phó Tiểu Ngư khó chịu mà nói.

Cố Thanh Vân có chút ngoài ý muốn: “Nụ hôn đầu của em?”

“Đúng vậy, em lớn như vậy nhưng còn chưa yêu đương bao giờ đâu!” Phó Tiểu Ngư nói.

“Không phải em đi ra nước ngoài rồi sao?”

“Em……” Phó Tiểu Ngư ngây ngẩn, ngay sau đó giải thích: “Ba em quản nghiêm, em ra nước ngoài còn phái bảo mẫu đi theo, không cơ hội yêu đương.”

Cố Thanh Vân nhướng mày, cười nói: “Vậy cũng tốt.”

“Không đúng không đúng, bây giờ chúng ta đang nói đến tên đàn ông lỗ mãng kia!”

Cố Thanh Vân nín cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, đang nói đến tên đàn ông lỗ mãng, em tiếp tục đi.”

Phó Tiểu Ngư nghĩ nghĩ, nói: “Anh ta ở quán bar thông đồng với em, quay đầu lại lại tìm tới chị chứng tỏ người này là tay già đời trong tình trường, là tên cặn bã, chị cũng không nên bởi vì anh ta lớn lên đẹp trai mà để bị lừa!”

Cố Thanh Vân nhẫn nhịn nhưng vẫn không nhịn được, cúi đầu xuống cười thấp, bả vai run lên, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói với Phó Tiểu Ngư: “Yên tâm, chị với anh ta cũng chỉ là tình một đêm thôi, về sau cho dù gặp lại cũng chỉ là người xa lạ, đến tên anh ta là gì chị cũng không biết.”

Phó Tiểu Ngư:……

Cùng nhau ngủ một đêm mà đến tên đối phương là gì cũng không biết, thế giới của người trưởng thành thật sự quá phức tạp, thật là đáng sợ!

Cố Thanh Vân nghiêng mặt sang nhìn Phó Tiểu Ngư, phát hiện cảm xúc của cô có chút sa sút bèn nâng tay đặt lên vai cô, ôm cô vào ngực, nói: “Nụ hôn đầu tiên của em có cảm giác gì? Thích không?”

Phó Tiểu Ngư nháy mắt nhớ tới hình ảnh tối hôm qua, nói: “Cũng…… Cũng được, chính là bị dọa giật mình.”

“Em cảm thấy người đàn ông kia đẹp trai không?” Cố Thanh Vân lại hỏi.

Phó Tiểu Ngư nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có đẹp trai cũng không che giấu được sự thật anh ta là tên cặn bã, lần sau tốt nhất đừng để em gặp phải anh ta, bằng không em nhất định dùng một bộ Vịnh Xuân Quyền tiếp đón anh ta!!”

Cố Thanh Vân:……

Hình như, có chút xuất sư bất lợi nha.

Ăn sáng ở Hoàng Uyển xong, sau khi tạm biệt với Cố Thanh Vân, Phó Tiểu Ngư đã bị hai anh trai áp giải về nhà, trên đường trở về, sắc mặt hai anh trai đều không tốt lắm, đoán chừng là anh cả nghe được chuyện tối hôm qua từ anh hai, lạnh mặt nói: “Về sau cấm đi quán bar, bằng không sẽ tịch thu tiền tiêu vặt.”

Phó Tiểu Ngư:……

“Em đã 22 tuổi rồi!”

Phó Minh Lễ ngồi ở ghế phụ cười lạnh nói: “22 tuổi là có thể ở quán bar tùy tiện hôn môi với đàn ông xa lạ?”

Phó Tiểu Ngư không phục, nói: “Đó là anh ta hôn em, em cũng bị dọa giật mình đấy!”

Phó Minh Nghĩa cương quyết tổng kết: “Cho nên càng không nên đi đến đó!”

Đây cũng quá võ đoán đi.

“Hôn môi cũng chẳng có gì, em sớm hay muộn đều phải yêu đương, yêu đương thì sớm hay muộn gì cũng phải hôn môi!” Phó Tiểu Ngư lẩm bẩm.

Phó Minh Nghĩa Phó Minh Lễ trăm miệng một lời: “Đều không cho phép!”

Phó Tiểu Ngư:……

Xem ra ở phương diện quản cô này, hai người anh lại khó có được mà ý kiến thống nhất.

Cố Thanh Vân rời khỏi Hoàng Uyển, vốn chuẩn bị trở về chung cư ở trung tâm thành phố của mình nhưng nửa đường nhận được điện thoại của Diệp Như nên chỉ có thể thay đổi phương hướng trở về Cố trạch.

Vừa vào cửa đã cảm thấy không khí trong nhà không đúng lắm, chẳng qua Cố Thanh Vân cũng không quá để ý, nhiều năm như vậy trôi qua, không khí trong nhà không tốt anh đã sớm quen rồi, chỉ là có chút bội phục ba mẹ mình, tương ái tương sát nhiều năm như vậy mà hôn nhân vẫn còn rất vững chắc, không nghe thấy bọn họ cãi nhau muốn ly hôn.

Cố Thanh Vân đi vào phòng khách, phát hiện hai vị đó đều ở đây, hai người ngồi ở trong phòng khách, cách nhau thật xa, một người trầm mặt xem văn kiện, một người mặt không cảm xúc chơi di động.

Cố Thanh Vân nhìn xung quanh, gọi “Ba mẹ” rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Như, hỏi bà: “Xảy ra chuyện gì thế, lo lắng gọi con về.”

Diệp Như buông di động, ngước mắt nhìn anh, nói: “Sáng sớm có người tới trong nhà nháo, mẹ tức quá nên gọi điện thoại cho con.”

Cố Thanh Vân liếc mắt nhìn ba mình không nói một lời một cái, nói: “Ai không có mắt như vậy, lại dám về đến nhà nháo?”

Diệp Như cười lạnh: “Còn có thể là ai, còn không phải là hồ ly tinh cùng con trai bà ta mà ba con nuôi bên ngoài sao.”

Bà vừa nói xong, Cố Hạc đối diện bỗng nhiên dùng sức ném văn kiện trong tay lên bàn trà, cả giận nói: “Tôi không nuôi hồ ly tinh ở bên ngoài!”

Diệp Như cười lạnh, nói: “Ông dám nói ông chưa từng ngủ với Từ Dập? Ông dám nói Cố Ứng Thừa không phải con ruột của ông không?”

Cố Hạc đứng phắt dậy, cắn chặt răng, nói: “Sao tôi lại ngủ với Từ Dập, Cố Ứng Thừa ra đời như thế nào bà cũng rất rõ ràng, cũng nhiều năm như vậy rồi sao bà vẫn không cho qua được chuyện này!”

Sắc mặt Diệp Như trắng xanh, cắn cắn môi dưới, nói: “Không thể cho qua, cả đời đều không cho qua được!”

Cố Hạc vội vàng thở hổn hển mấy hơi, sau đó lại ngã ngồi trên sô pha, không lên tiếng nữa.

Cố Thanh Vân nhìn người này, lại nhìn người kia, cuối cùng vẫn hỏi Diệp Như: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Diệp Như thở dài, ổn định lại cảm xúc mới nói với Cố Thanh Vân: “Nhiều năm như vậy Từ Dập vẫn luôn muốn để Cố Ứng Thừa vào tổng công ty, việc này con cũng biết, gần đây bà ta liên hợp với mấy lão già khác trong nhà họ Cố muốn bọn họ ra mặt, làm chỗ dựa cho Cố Ứng Thừa vào tổng bộ, nhưng cuối cùng vẫn bị ba con phủ quyết, ngày hôm qua mở cuộc họp hội đồng quản trị phủ quyết, sáng sớm hôm nay Từ Dập mang theo Cố Ứng Thừa lại đây náo loạn, nói cũng là huyết mạch của nhà họ Cố mà tại sao Cố Ứng Thừa không thể được đãi ngộ tương ứng.”

Nói xong lời cuối cùng, Diệp Như giận quá mà cười: “Tiếc là con không ở đây, bỏ lỡ tiết mục xuất sắc như vậy, người phụ nữ kia khóc lên không khác gì khóc tang, phạm vi mười dặm đều có thể nghe thấy.”

Cố Thanh Vân cười khẽ, ở trên sô pha bày ra tư thế nằm nửa dựa  thoải mái kiểu Cát Ưu*, nói: “Anh ta muốn vào thì cho anh ta vào đi, đây thì tính là gì chứ, Cố thị nhiều sâu mọt như vậy, thêm một người cũng không nhiều, thiếu một người cũng không ít.”

*Tư thế nằm:



Diệp Như lập tức biến sắc, trừng mắt liếc anh một cái nói: “Như vậy sao được, ai cũng có thể vào Cố thị, chỉ có nó là không được, nếu nó vào, tôi lập tức chết cho các người xem!”

Cố Thanh Vân:……

Cố Hạc đập tay vịn sô pha, cả giận nói: “Bà không cần lúc nào cũng lấy chết ra uy hiếp tôi, tôi sớm nói qua, trừ phi tôi tắt thở, bằng không nó nhất định không vào được, về sau Cố thị sẽ chỉ là của con trai bảo bối của bà.”

Diệp Như cười lạnh, không lên tiếng nữa.

Cố Thanh Vân xoa xoa trán, nói: “Hai người một người hai người luôn muốn đưa Cố thị cho con, lại không hỏi xem con có muốn hay không?”

Cố Hạc trừng anh một cái, nói: “Anh câm miệng, đi lên đổi váy vủng lung tung rối loạn trên người anh đi, chướng mắt.”

Cố Thanh Vân cúi đầu nhìn nhìn váy của mình, vô tội nói: “Đây chính là sản phẩm mới nhất của Gucci, lung tung rối loạn chỗ nào, con cảm thấy khá tốt.”

Diệp Như phụ họa: “Nó là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất lại cả ngày bị bắt giả con gái, đây rốt cuộc là ai làm hại?!”

Cố Hạc:……

Thật sự bị hai mẹ con này tức giận đến không chịu được, Cố Hạc dứt khoát đứng dậy, cầm văn kiện đi lên thư phòng trên lầu.

Phòng khách to như vậy chỉ còn lại hai mẹ con, rốt cuộc an tĩnh lại.

Cố Thanh Vân nhàm chán ngồi dậy nghịch trà cụ trên bàn trà, Diệp Như dựa lại gần, nói: “Yên tâm, lập trường của ba con rất kiên định, cự tuyệt luôn đề nghị của Từ Dập, kỳ thật ông ấy trước nay chưa bao giờ cho hai mẹ con kia sắc mặt tốt, mấy năm nay đều là mấy lão già nhà họ Cố kia âm thầm cung cấp nuôi dưỡng đôi mẹ con này.”

Cố Thanh Vân bất đắc dĩ hỏi: “Vậy mẹ vừa rồi còn đổ lỗi cho ba.”

“Mẹ cố ý chọc giận ông ấy, tâm tình mẹ không tốt thì ông ấy cũng đừng mong tốt.” Diệp Như nói.

Cố Thanh Vân tò mò hỏi: “Năm đó rốt cuộc phát sinh chuyện gì, mẹ nói cho con biết đi.”

Diệp Như cười lạnh: “Không có gì hay mà nói cả, một đống chuyện dơ bẩn, con cứ lo làm tốt chuyện của con đi, công ty bên kia con cũng đừng luôn đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày nữa, để ý nhiều một chút, bây giờ tuy rằng là ba con quản lý nhưng dù sao cũng là xí nghiệp gia tộc, quan hệ ích lợi rắc rối khó gỡ, phía sau màn còn có một đám lão già như hổ rình mồi, muốn tiếp nhận vẫn phải làm ra thành tích.”

Cố Thanh Vân uể oải đáp lại một tiếng: “Con biết rồi.”

Diệp Như lại nói: “Con cho người điều tra Cố Ứng Thừa đi, mẹ nghe nói gần đây nó qua lại rất gần với tiểu bối nhà họ Hạ, chính là Hạ Vĩnh…… Hạ Vĩnh gì đấy?”

“Hạ Vĩnh Hạ.”

“Đúng vậy, chính là nó.”

Cố Thanh Vân hỏi bà: “Mẹ cả ngày ở nhà chơi, nghe ai nói thế?”

Diệp Như trợn trắng mắt, nói: “Con không cần quan tâm mẹ nghe ai nói, tra một chút nhất định không sai, thủ đoạn của nhà họ Hạ quá bỉ ổi, ba con trước nay đều khinh thường hợp tác với bọn họ, Cố Ứng Thừa thật sự muốn bám vào nhà họ Hạ vậy thì rất phiền toái.”

“Yên tâm đi, con sẽ đi tra.”

Diệp Như vừa lòng gật gật đầu, đổi đề tài: “Nghe nói tối hôm qua con đi ra ngoài chơi với hai anh em nhà họ Phó?”

Cố Thanh Vân lau mặt, thở dài nói: “Mẹ làm tình báo à? Rốt cuộc phái bao nhiêu người theo dõi con thế?”

“Xem con nói kìa, mẹ là bà chủ trong nhà thôi, có thể phái ai theo dõi con? Người âm thầm đi theo con đều là ba con tìm, con đừng chuyển đề tài, tối hôm qua con ra ngoài chơi với hai anh em họ, có thu hoạch không? Nhìn trúng ai?”

Cố Thanh Vân nhớ tới chuyện phát sinh ở quán bar tối hôm qua, không nhịn được cười, nói: “Con nhìn trúng em gái.”

Diệp Như sửng sốt: “Ai?”

“Em gái của Phó Minh Nghĩa Phó Minh Lễ, Phó Tiểu Ngư.” Cố Thanh Vân nói, khi nhắc đến ba chữ Phó Tiểu Ngư, ngữ khí không tự chủ được mềm mại, nghe đặc biệt dịu dàng.

Đây là lần đầu tiên Diệp Như nghe con trai nhắc tới cô gái nhà khác, thật ra bà vẫn luôn không dám hỏi han con trai về phương diện này, thậm chí có một đoạn thời gian rất dài bà đều đang hoài nghi xu hướng tính dục của Cố Thanh Vân, nghĩ thầm con trai mình vẫn luôn giả nữ gặp người, có thể là do nguyên nhân xu hướng tính dục hay không. Bây giờ thình lình nghe con trai nói nhìn trúng cô gái nào đó lại làm bà cảm thấy không thể tưởng tượng được, thậm chí hoài nghi mình nghe lầm.

“Phó Tiểu Ngư?”

“Đúng vậy, con cá nhỏ, tên rất đáng yêu.” Nói đến Phó Tiểu Ngư, khóe mắt đuôi lông mày Cố Thanh Vân treo đầy ý cười dịu dàng.

Diệp Như xê dịch mông, dựa gần con trai, sốt ruột nói: “Thật không? Có ảnh chụp không? Mau cho mẹ xem!”

Cố Thanh Vân quét mắt liếc bà một cái mới chậm rì rì lấy di động ra, click mở album, sau đó click mở một tấm trong đó.

Kỳ thật Phó Tiểu Ngư chưa gửi ảnh chụp chính diện của mình cho anh, có cũng chỉ là tấm hình đùi đẹp kia, ảnh chụp khác của Phó Tiểu Ngư đều là anh thu thập được từ vòng bạn bè của Phó Minh Nghĩa, tuy rằng Phó Minh Nghĩa thích khoe em gái nhưng kỹ thuật chụp ảnh thật sự chẳng ra gì, mỗi một tấm gần như đều là góc chết.

Diệp Như vội vàng nhận di động, cẩn thận đánh giá Phó Tiểu Ngư trong ảnh chụp, kết quả phát hiện cô bé này lớn lên thật sự quá hợp mắt duyên của bà.

Không nhịn được khen: “Thật xinh đẹp, dáng người thoạt nhìn cũng rất không tồi.”

Cố Thanh Vân cũng đang nhìn ảnh chụp của Phó Tiểu Ngư, gật đầu nói: “Cao 1m7, tính cách rất hoạt bát, rất thích cười, quyền cước công phu cũng không tồi.”

Diệp Như gật đầu liên tục, dưới cái nhìn của bà, chỉ cần đối phương là nữ là bà đã rất vừa lòng, càng đừng nói cô gái có diện mạo tính cách đều rất ưu tú.

“Vậy con chuẩn bị khi nào dẫn con bé về?” Diệp Như hỏi.

Cố Thanh Vân ngây người, cười nói: “Bát tự còn không chưa xem đâu, cô ấy tin tưởng không nghi ngờ gì với giới tính của con.”

“Vậy con nói cho con bé đi.” Diệp Như nói.

Cố Thanh Vân lắc đầu: “Không được, động cơ cô ấy tiếp cận con cũng không đơn thuần, con muốn làm rõ ràng mục đích của cô ấy trước lại nói, hơn nữa con cũng không biết sau khi cô ấy biết giới tính của con có thể trở mặt với con hay không, trước dùng thân phận này kết nối tình cảm với cô ấy đã.”

Diệp Như thở dài: “Vậy con tìm một cơ hội mang con bé tới nhà chơi đi, mẹ cũng có thể kết nối tình cảm với con bé.”

Cố Thanh Vân có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Diệp Như có thể sảng khoái đón nhận Phó Tiểu Ngư như thế: “Vâng, có cơ hội lại nói, chẳng qua nếu như vậy thì kế hoạch trước đây của chúng ta có lẽ phải điều chỉnh lại một lần nữa.”

Diệp Như lúc này đã vứt toàn bộ kế hoạch đến sau đầu, cầm di động Cố Thanh Vân luyến tiếc buông, càng nhìn Phó Tiểu Ngư càng cảm thấy vừa lòng.

Phó Tiểu Ngư bị hai anh trai mang về nhà, nghênh đón cô là trừng phạt nghiêm khắc của Phó Dũng —— trừ điểm!

Cũng không biết là ai nói cho Phó Dũng biết việc cô đi quán bar, chờ cô vào cửa, chú Phương đã cầm cuốn sổ nhỏ ở kia chờ cô, cũng nghiêm túc tuyên bố bởi vì Phó Tiểu Ngư nửa đêm ra vào quán bar, đặt mình ở trong nguy hiểm, lần này trừ cô năm điểm, răn đe cảnh cáo.

Phó Minh Nghĩa ở một bên nghe được trực tiếp nhíu mày, Phó Minh Lễ thì lại cười trên nỗi đau của người khác, hiện tại ở trên sổ, điểm của anh ta thấp nhất, cho nên anh ta ước gì Phó Minh Nghĩa với Phó Tiểu Ngư cũng bị trừ điểm.

Chú Phương cầm bút, sau khi xoạt xoạt xoạt ở trên vở trừ Phó Tiểu Ngư năm điểm, lại nói: “Đại thiếu nhị thiếu mang tiểu thư ra ngoài chơi nhưng lại không thể coi chừng tốt, chính là thất trách, cho nên trừ mỗi người 10 điểm.”

Phó Minh Lễ: “Cái gì?? Vậy cũng trừ điểm? Thật quá đáng!”

Phó Minh Nghĩa thì lại cất cao giọng nói: “Cháu không ý kiến.”

Phó Minh Lễ căm giận trừng anh ấy, dậm chân nói: “Anh đương nhiên không ý kiến, bởi vì điểm thấp nhất là tôi!!”

Phó Tiểu Ngư ở trong lòng thêm thêm giảm giảm, phát hiện trước mắt trong ba người thì cô nhiều điểm nhất, trong lòng miễn bàn vui vẻ cỡ nào, mắt thấy sắp giữa trưa bèn khẽ hát đi vào phòng bếp, chuẩn bị tự tay xào hai món ăn lấy lòng Phó Dũng.

Tuy rằng cô nấu ăn rất bình thường, nhưng lúc ăn cơm trưa Phó Dũng biết được hai món trong đó là Phó Tiểu Ngư tự mình làm, mặt ngoài tuy bất động thanh sắc, nhưng đũa lại thường thường gắp hai món ăn kia.

“Con gái phải đoan trang, rộng lượng, đa tài đa nghệ, những nơi như quán bar hộp đêm không thích hợp với con.” Phó Dũng nói, lại gắp hai món ăn kia, thấy Phó Minh Nghĩa cũng vẫn luôn gắp, không khỏi nhíu mày, quay sang liếc anh ấy một cái, Phó Minh Nghĩa cũng rất cổ vũ em gái nấu ăn, trước khi ăn đã chụp ảnh lại, lúc này cho dù bị cha lườm cũng phải căng da đầu gắp một miếng.

Phó Tiểu Ngư nhìn động tác nhỏ của hai người bọn họ, cười trộm trong lòng, ngoài miệng lại ngoan ngoãn gật đầu: “Ba, về sau con không đi nữa.”

Phó Dũng gật gật đầu, cảm thấy trẻ nhỏ dễ dạy, nói: “Đồ ăn làm không tồi, để chú Phương cho con thêm 10 điểm.”

Trước mắt Phó Tiểu Ngư sáng ngời, ngay sau đó vang dội đáp: “Cảm ơn ba!”

Phó Minh Lễ bỗng nhiên đập đũa lên trên bàn, cả giận nói: “Thêm điểm giảm điểm kiểu này rốt cuộc có tiêu chuẩn hay không? Rốt cuộc là theo tiêu chuẩn gì?”

Phó Dũng giương mắt nhìn anh ta, bình chân như vại mà nói: “Điểm là ba cho, ai thêm ai giảm ba định đoạt, con muốn tiêu chuẩn gì? Cùng với việc tức giận với ba, còn không bằng ngẫm lại nên lấy lòng ba như thế nào.”

Phó Minh Lễ:……

Giáo huấn xong con thứ hai, Phó Dũng thuận tiện lại nói đến việc trong công ty, ông thượng vị bao lâu nay, ngày thường lại rất nghiêm túc ít khi nói cười, cho nên nói chính sự, ba anh em họ cũng cũng không dám lại vui đùa ầm ĩ mà là đều chuyên chú nghe ông nói, ăn một bữa cơm giống như là đang mở họp.

“Buổi sáng lão Triệu sang Uec báo cáo, nói hợp tác đã đến kỳ hạn, ý định gia hạn hợp đồng của đối phương không lớn.”

Phó Minh Nghĩa gật đầu nói: “Đúng vậy, thời gian công ty đa quốc gia này hợp tác với chúng ta rất lâu, đều là hai năm một lần, lần này sắp đến thời hạn rồi mà hợp đồng gia hạn vẫn mãi không bàn xong.” 

Nói đến chính sự, Phó Minh Lễ liền thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ, đứng đắn nói: “Con nghe nói lãnh đạo cấp cao của Uec gần đây có biến động, đoán chừng là quan mới đến đốt ba đốm lửa, muốn dùng cái này gây khó dễ cho chúng ta, giở công phu sư tử ngoạm, muốn nhiều chỗ tốt hơn.”

Phó Dũng buông đũa uống một ngụm trà, nói: “Cái này rất bình thường, bản chất thương nhân chính là lợi ích là trên hết.”

Phó Minh Nghĩa lại gắp một đũa đồ ăn Phó Tiểu Ngư làm, nói: “Không sợ bọn họ nhân cơ hội muốn chỗ tốt, chỉ sợ có đối thủ cạnh tranh mới, cho bọn họ nhiều chỗ tốt hơn thì những người nước ngoài sẽ không bao giờ nhớ tình cũ.”

“Nhóm sói mắt trắng* này.” Phó Minh Lễ khó chịu nói.

*chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.

Phó Tiểu Ngư nghe rất nghiêm túc, không phát biểu ý kiến, chuyện công ty cô chưa quen, nhưng cô nhớ rõ chuyện này, trong tiểu thuyết có đề cập qua. Bởi vì hợp đồng xuyên quốc gia này mà hai anh em tự làm, tự tìm kiếm giúp đỡ, ngầm tranh tài, tính kế lẫn nhau cũng chỉ vì muốn tranh giành được càng nhiều tín nhiệm cùng ưu ái ở trước mặt Phó Dũng, cũng bởi vì việc này mà hai anh em xem như chính thức đường ai nấy đi, sau này quan hệ cũng càng ngày càng căng thẳng, cuối cùng quan hệ tan vỡ, hoàn toàn trở thành thù địch.

Phó Tiểu Ngư nhíu mày nghĩ, việc này cô phải nghĩ biện pháp để hai người hợp tác hoàn thành mới được.

Phó Dũng thấy nói xong việc công thì tổng kết: “Việc này giao cho các con đi làm, ai làm tốt hơn thì người đó thêm năm điểm.”

Nghe ông nói như vậy, Phó Minh Lễ lại có ý kiến: “Ba, ba hơi quá đáng rồi đấy, Tiểu Ngư xào hai món ăn ba cho nó thêm 10 điểm, nếu bọn con hợp tác được với Uec ba mới cho thêm 5 điểm, ba biết rõ hợp tác cùng Uec luôn luôn đều là giá sàn mười mấy đến trăm triệu!!”

Chú Phương ở một bên thấy Phó Dũng buông đũa, không có ý định ăn tiếp bèn tiến lên hỏi ông có uống canh không, thấy Phó Dũng gật đầu, nhanh chóng bưng một chén canh độ ấm vừa phải lên.

Phó Dũng nếm một ngụm, cảm thấy hương vị không tồi, phân phó chú Phương múc cho ba đứa con mỗi người một chén, lúc này mới trả lời Phó Minh Lễ: “Tiêu chuẩn cho điểm trong sổ là dựa theo sinh hoạt gia đình hằng ngày để đánh giá, chuyện công việc không tính ở bên trong, hiện tại ba thêm cho các anh 5 điểm, anh hẳn là vụng trộm vui vẻ mới đúng.”

Phó Minh Lễ:……

Chú Phương đưa canh lên, thấy sắc mặt Phó Minh Lễ không tốt lắm thì theo thói quen làm người hòa giải, nói: “Nhị thiếu, kỳ thật cậu cũng có thể biểu hiện một chút trù nghệ, nói không chừng cũng có thể thêm 10 điểm.”

Một đơn làm ăn mười mấy đến trăm triệu vậy mà lại kém hai món cơm nhà thường ngày, đây rốt cuộc là tiêu chuẩn cho điểm kỳ lạ gì!! Nhưng một câu của chú Phương lại đánh thức người trong mộng, làm Phó Minh Lễ thấy được hy vọng có thêm điểm!

Vì thế, buổi chiều lúc những người khác về phòng nghỉ trưa, nhị thiếu nhà họ Phó lại nóng lòng muốn thử mà chạy vào phòng bếp, chuẩn bị thi thố tài năng, chắc chắn phải làm ra một món mỹ vị trân châu làm mọi người kinh diễm.

Bữa tối trên bàn cơm nhà họ Phó, ba Phó anh cả Phó em gái Phó – ba người vây quanh món ăn anh hai Phó tốn thời gian một buổi chiều làm được, cẩn thận nghiên cứu nửa ngày, không nhìn ra là cái gì.

Anh cả Phó luôn luôn trực tiếp, nếu không nhìn ra là cái gì thì mở miệng hỏi: “Em làm cái gì vậy? Một đống vàng vàng đỏ đỏ, cà chua xào trứng sao??”

Phó Tiểu Ngư lấy thìa xúc một muỗng lên, nghiêm túc xem xét, nói: “Cảm giác không phải cà chua xào trứng.”

Phó Minh Lễ dào dạt đắc ý nói: “Đây là món ăn hoàn toàn mới độc nhất vô nhị mà em nghiên cứu chế tạo, mọi người đừng đoán, trước nếm thử đi, cẩn thận nếm.”

Phó Minh Nghĩa với Phó Tiểu Ngư đều không nhúc nhích, bọn họ thật sự không có dũng khí nhấm nháp cái vật thể không rõ này.

Phó Dũng nhếch miệng, nuốt nước miếng, cầm lấy cái muỗng xúc một chút đưa vào trong miệng, sau đó sắc mặt lập tức tái đi, trực tiếp nhổ ra, hỏi: “Đây rốt cuộc là cái quái gì?”

Phó Minh Lễ kinh ngạc nói: “Khó ăn như vậy sao?”

Phó Tiểu Ngư giật mình hỏi: “Anh không nếm thử trước sao?”

Phó Minh Lễ lắc đầu: “Anh làm xong thì trực tiếp bưng lên.”

Phó Tiểu Ngư:……

Người này rốt cuộc là dũng khí đáng khen hay là thiếu thông minh đây!

Phó Minh Nghĩa hỏi: “Rốt cuộc là cái gì?”

Phó Minh Lễ nói: “Dưa hấu xào trứng gà, em thấy dưa hấu rất ngọt nên cho thêm chút muối để trung hoà một chút hương vị, vì tăng mùi hương lên còn rải thêm chút thì là với ớt bột.”

Mọi người:……

Phó Minh Lễ nói xong xoa xoa tay, nói với Phó Dũng: “Ba, thế nào, xem ở việc con dụng tâm như vậy, cho con thêm 5 điểm?”

Phó Dũng buông muỗng, cười lạnh nói: “Dựa vào cái kiểu phối vị lung tung rối loạn này còn muốn thêm 5 điểm?” Ông quay đầu nói với chú Phương bên cạnh: “Lão Phương, trừ nó 5 điểm!”

Phó Minh Lễ dậm chân: “Không thêm thì không thêm, ba dựa vào cái gì lại trừ điểm của con??”

“Trừ 5 điểm là để cho anh chết tâm, miễn cho về sau lại thường thường cầm sinh hóa vật phẩm ra gây hại cho chúng ta.”

Phó Minh Lễ:……

Cái nhà này không còn cách nào ở lại nữa!!

Cơm tối xong, Phó Tiểu Ngư về phòng ôm di động nhắn tin wechat với Cố Thanh Vân, chia sẻ việc anh hai làm chuyện ngu xuẩn với chị Cố, thuận tiện tiếp tục phá hoại hình tượng anh hai trong lòng chị Cố.

Chị Cố: Em xác định Phó Minh Lễ thật là anh hai ruột của em?

Phó Tiểu Ngư: Đương nhiên là anh ruột, bằng không ba em sao có thể nuôi anh ấy lớn như vậy.

Chị Cố: Thật sự không được, dẫn anh ta đi khám não đi.

Phó Tiểu Ngư: Ha ha ha ha ha ha ha

Chị Cố: Hôm nay em chuẩn bị làm gì?

Phó Tiểu Ngư: Chuẩn bị lên mạng mua băng vệ sinh, mua nhiều chút về tích.

Chị Cố:……

Phó Tiểu Ngư: Ngày thường chị đều dùng loại nào? Dùng nhãn hiệu gì? Chị đã dùng tampons chưa? Cái đó có dùng được không?

Chị Cố:……

Chị Cố: Ngày mai là chủ nhật, muốn cùng đi dạo phố không? Hoặc là xem phim?

Phó Tiểu Ngư: Được được, đi dạo phố xem phim! Nhưng chị còn chưa nói chị dùng loại băng vệ sinh nào đâu?

Chị Cố:……

Một lát sau, Phó Tiểu Ngư nhận được một tấm hình, là hình một website mua sắm nào đó, hình ảnh là một nhãn hiệu băng vệ sinh.

Chị Cố: Chị mua cho em 50 hộp, ngày mai đưa đến, có thể bỏ qua đề tài này.

Phó Tiểu Ngư:……

Chị Cố: Vết bầm trên đùi em đã tan chưa?

Phó Tiểu Ngư: Sắp tan hết rồi.

Chị Cố: Để chị nhìn xem.

Phó Tiểu Ngư không nghi ngờ anh, mở camera chuẩn bị chụp đùi, kết quả Cố Thanh Vân gọi video tới, cô bèn click mở.

“Chị.” Phó Tiểu Ngư cười chào hỏi.

Trên màn hình, Cố Thanh Vân thả tóc ghé vào trên giường, biểu cảm lười nhác xuyên qua màn hình nhìn cô, cổ áo thun Cố Thanh Vân có chút lớn, tuột đến trên vai, lộ ra xương quai xanh rõ ràng.

Phó Tiểu Ngư trộm nuốt nước miếng, cảm thấy chị Cố lúc này có chút giống yêu tinh, có chút mê người.

Phó Tiểu Ngư không nghĩ nhiều, nhìn về phía màn hình, vén quần đùi lên cho anh xem đùi: “Chị xem, dấu vết mờ rồi.”

Động tác vén quần lên của cô có chút tùy ý, không quá chú ý đúng mực, một chút đã kéo đến hết đùi, quần lót nhạt màu đều lộ ra một góc.

Video lập tức yên lặng, Phó Tiểu Ngư vốn đang xem chân mình, nửa ngày không nghe được động tĩnh, mới ngẩng đầu đi nhìn di động, phát hiện Cố Thanh Vân đầu bên kia biểu cảm vi diệu, sau khi đối diện với cô, Cố Thanh Vân bỗng nhiên quay đầu đi, bên tai có chút đỏ lên.

“Chị?” Cô nghi hoặc hỏi: “Nhìn thấy không?”

Cố Thanh Vân thanh thanh yết hầu: “Thấy…… Thấy được, em kéo quần xuống đi.”

“Ừ.” Phó Tiểu Ngư buông ống quần, ngay sau đó vô tâm vô phế mà cười nói: “Đều là con gái, chị thẹn thùng cái gì, lần đầu tiên gặp mặt em không cẩn thận đụng vào ngực chị, cảm thấy rất lớn rất mềm, cho em xem đi!”

Cố Thanh Vân:……

Phó Tiểu Ngư một bộ dáng lưu manh, nói: “Tới đi tới đi, chị cho em xem, em cũng cho chị xem!”

Lời nói còn chưa nói xong, video đột nhiên bị Cố Thanh Vân tắt đi.

Phó Tiểu Ngư nhìn màn hình đen xì, không nhịn được bò trên giường ha ha cười rộ lên, Cố Thanh Vân ngày thường đều dám tình một đêm với đàn ông, nhưng chị em tốt nói đến những đề tài này lại thẹn thùng không chịu được, cũng thật thú vị.

Giữa trưa hôm sau, Phó Tiểu Ngư theo hẹn cùng Cố Thanh Vân đi dạo phố, theo cô thấy, quan hệ hiện tại của cô cùng Cố Thanh Vân đã cách chị em tốt không xa, cùng nhau chơi lại cùng nhau đi dạo phố, không có việc gì tâm sự WeChat, còn gặp phải đối tượng tình một đêm của Cố Thanh Vân.

Nghĩ như vậy, trong lòng Phó Tiểu Ngư rất vui, xem ra cô rất nhanh là có thể bắt đầu bước tiếp theo trong kế hoạch.

Cố Thanh Vân hôm nay là một thân quần áo gọn gàng, nếu không phải tóc dài xõa trên vai, chỉ nhìn bóng dáng thon dài đĩnh bạt kia của cô ấy, nhất định sẽ bị ngộ nhận thành đàn ông.

Lúc gặp mặt, Phó Tiểu Ngư không đầu không đuôi hỏi một câu: “Chị đã thử cắt tóc ngắn bao giờ chưa?”

Cố Thanh Vân khó hiểu nhìn cô: “Vì sao?”

“Cảm giác chị để tóc ngắn hẳn là rất tuấn tú rất cuốn hút.”

Cố Thanh Vân cười: “Được, lần sau thử xem.”

Phó Tiểu Ngư đột nhiên lại xua xua tay nói: “Vẫn là bỏ đi, tóc chị đẹp như vậy, cắt đi rất tiếc.”

Cố Thanh Vân:……

Lần này hai người hẹn không phải là phố buôn bán tập trung cửa hàng nhãn hiệu, mà là một khu kết hợp các loại hình giải trí mà người tuổi trẻ tương đối thích, trên đường tới tới lui lui đều là người trẻ tuổi thanh xuân rực rỡ.

Cố Thanh Vân hỏi cô: “Muốn đi dạo phố trước hay là xem phim trước?”

Phó Tiểu Ngư nghĩ nghĩ, nói: “Ăn chút gì trước đi, sắp giữa trưa rồi, em thấy bên kia có phố mỹ thực.”

Cố Thanh Vân không ý kiến, gật đầu đồng ý, lúc đi qua, Cố Thanh Vân còn chủ động nắm tay Phó Tiểu Ngư, như thế làm Phó Tiểu Ngư rất ngoài ý muốn.

Cố Thanh Vân nhướng mày, nói: “Sao thế, chị em tốt đi dạo phố không phải đều tay nắm tay nhau sao?”

Phó Tiểu Ngư cười xán lạn, gật gật đầu nói: “Đương nhiên là phải nắm tay!” Nói xong không chút do dự đưa tay cho Cố Thanh Vân.

Cố Thanh Vân xòe tay ra, rất tự nhiên mà đan mười ngón tay vào nhau với cô, vô cùng thân mật.

Phó Tiểu Ngư ngây người, nghĩ thầm chị em tốt nắm tay, đều là mười ngón tay đan chặt như vậy sao??

“Chị, tay chị thật lớn.” Phó Tiểu Ngư ăn ngay nói thật.

Cố Thanh Vân cũng không hoảng hốt, nói: “Chị cao mà, người cao như thế này mà tay lại nhỏ, có thể nhìn được không?”

Phó Tiểu Ngư tưởng tượng một chút cái tình hình kia, vội vàng lắc đầu, nói: “Bàn tay lớn một chút cũng khá tốt, cầm lên còn rất ấm.”

Cố Thanh Vân cười: “Vậy về sau chúng ta đi dạo phố đều nắm tay?”

Phó Tiểu Ngư vui sướng đáp ứng: “Được!”

Bởi vì là thời gian cơm trưa, dòng người của phố mỹ thực rất lớn, đi đường đều có chút chen vai thích cánh, Phó Tiểu Ngư lôi kéo Cố Thanh Vân, hưng phấn mà chen qua đám người, nhìn thấy đồ ăn vặt gì cũng đều muốn nếm thử. Cố Thanh Vân cũng rất chiều cô, cô nói muốn ăn gì thì anh đều không chút do dự mua, một con phố thật dài, hai người đi không đến 50 mét mà trên tay đã ôm một đống lớn đồ vật.

“Chị, thịt xiên này ăn ngon quá, chị nếm thử đi.” Phó Tiểu Ngư nói liền đưa thịt xiên cắn một nửa trong tay tới bên miệng Cố Thanh Vân.

Cố Thanh Vân liếm liếm môi, sau đó há miệng cắn một miếng, ừm, ăn khá ngon.

“Còn có nước trái cây này, chị uống thử xem.” Phó Tiểu Ngư lại đưa nước trái cây mình uống qua cho anh, Cố Thanh Vân cũng không ghét bỏ, há miệng ngậm lấy ống hút kia.

Phó Tiểu Ngư chờ anh uống xong, cười nói: “Có phải lần đầu chị làm chuyện bình dân như vậy hay không?”

Cố Thanh Vân cười: “Đúng vậy, trước kia không ai đi dạo phố với chị.”

“Vậy về sau chị muốn đi dạo phố thì tới tìm em, em đi dạo với chị.”

Cố Thanh Vân cúi đầu nhìn cô, ánh mắt trong trẻo dịu dàng: “Được.”

Đi dạo phố mỹ thực một vòng, Phó Tiểu Ngư ăn đến có chút no bèn muốn tìm một nơi ngồi xuống nghỉ ngơi, Cố Thanh Vân suy nghĩ một chút, đề nghị đi xem phim, Phó Tiểu Ngư đương nhiên không ý kiến.

Rạp chiếu phim ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại nào đó, bởi vì là cuối tuần nên người đặc biệt nhiều, người đứng dưới lầu chờ thang máy đều xếp thành một đống, Phó Tiểu Ngư cùng Cố Thanh Vân chờ rồi lại chờ, bỏ lỡ hai chuyến thang máy mới miễn cưỡng chen vào.

Nhưng mà, thang máy lầu một dừng lại, mỗi tầng lầu có người đi xuống, lại có người đi lên, Phó Tiểu Ngư sợ Cố Thanh Vân không quen trường hợp này, dù sao cũng là thiên kim hào môn bèn bảo vệ anh ở sau người mình ở trong một góc, hai người dựa gần, thân thể tự nhiên là kề sát nhau.

Ngay từ đầu còn rất bình thường, nhưng chen vài lần, Phó Tiểu Ngư liền cảm thấy có chút không thích hợp, giống như có thứ gì nhẹ nhàng chọc đến sau eo mình.

Cô nghi hoặc quay đầu lại nhìn Cố Thanh Vân một cái, Cố Thanh Vân cụp mắt, không tiếp xúc ánh mắt với cô, như đang xuất thần.

Lại là một đợt người chen lên, Phó Tiểu Ngư lại bị ép cọ cọ về phía trên người Cố Thanh Vân, lúc này đây, cô xác định có cái gì đó chọc phải mình.

Biểu cảm của Phó Tiểu Ngư có chút phức tạp, lại có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn nhịn xuống không quay đầu lại.

Thật vất vả kiên trì đến lầu cao nhất, Phó Tiểu Ngư một phen giữ chặt tay Cố Thanh Vân đi đến cửa thoát hiểm, Cố Thanh Vân cũng không hé răng, tùy ý cô lôi kéo, biểu cảm có chút như trút được gánh nặng, lại có chút lo lắng.

Hai người đến cầu thang, Phó Tiểu Ngư thở sâu, nói với Cố Thanh Vân: “Chị, chị như vậy thật không tốt!”

Cố Thanh Vân đã chuẩn bị tốt cục diện đối mặt ngả bài, rốt cuộc vừa rồi ở thang máy anh bị Phó Tiểu Ngư cọ đến nổi lên phản ứng, xem biểu cảm của Phó Tiểu Ngư cũng là cảm giác được, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, Phó Tiểu Ngư mở miệng vẫn gọi anh là chị, cái này làm cho Cố Thanh Vân có chút ngốc.

Thì lại nghe Phó Tiểu Ngư tiếp theo nói: “Một cô gái, phải…… phải rụt rè một chút, không thể quá buông thả, lúc trước chị tìm đàn ông để tình một đêm em đã muốn nói với chị, chị phải giữ mình trong sạch, phương diện tình dục này không thể quá tùy tiện.”

Sắc mặt Cố Thanh Vân là một trận đỏ một trận xanh, gian nan hỏi: “Cho nên, sao đột nhiên em lại nói cái này?”

Phó Tiểu Ngư nói: “Chuyện lần trước chị làm tình một đêm thì bỏ qua đi nhưng lần này ra ngoài dạo phố mà chị còn mang cái loại đồ vật này, chị…… có phải chị quá…… quá dâm hay không?”

Nói xong lời cuối cùng, Phó Tiểu Ngư cảm thấy có hơi không ổn.

Cố Thanh Vân càng ngốc: “Mang…… thứ gì?”

Phó Tiểu Ngư nuốt nuốt nước miếng, bất chấp tất cả mà nói: “Có phải chị mang theo gậy mát xa hay không!”

Trong nháy mắt Cố Thanh Vân như bị sét đánh.

~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện