Edit: Thư Bê
Beta: Thanh Thanh
~~~
Mọi người quay đầu nhìn nơi giọng nói phát ra, vừa lúc ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ sát đất trên hành lang đối diện cửa phòng họp, ánh sáng xuyên thấu lớp thủy tinh rơi xuống trên hành lang, cũng rơi xuống trên lưng người đàn ông trẻ tuổi đứng ở cửa, phía sau anh toát ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Người đàn ông rất cao, thân hình cao thẳng với hai chân thon dài, bộ âu phục được may thủ công quý báu được mặc lên dáng người cực hoàn hảo của anh làm lộ ra khí chất đẹp đẽ như ngọc và khí chất hiên ngang.
Không chỉ dáng người đẹp, diện mạo của người đàn ông này cũng rất xuất chúng, mày kiếm mắt sáng, mũi hình trái mật treo, môi mỏng hơi nhếch, rõ ràng là một bộ dạng cười nhạt lại làm người không khỏi liên tưởng tới hơi tuyết trong trời đông giá rét, duy mỹ nhưng khí lạnh lại bức người.
Thấy anh điềm tĩnh tiến vào phòng họp, các cổ đông đang ngồi đều có vẻ mặt mờ mịt, nghĩ thầm người này là ai? Là nhân vật rất quan trọng sao? Sao bọn họ lại không quen biết? Người khác chỉ nghĩ như vậy còn Cố Khải Triệu lại trực tiếp hỏi ra miệng, tuy tuổi tác của ông ta đã lớn nhưng lại tràn đầy sức sống, giọng nói to lớn vang dội như cái chuông: “Cậu là ai?”
Cố Thanh Vân nhướng mày, đi thẳng một đường đến vị trí trống duy nhất trước bàn hội nghị, tay phải đặt trên lưng ghế, các khớp ngón tay rõ ràng nắm lại, nhẹ nhàng kéo ghế dựa ra, ngay sau đó ngồi xuống.
Đó là vị trí để lại cho Cố Thanh Vân.
Từ lúc anh tiến vào, ánh mắt mọi người đều cố định ở trên người anh, lại nhìn anh đĩnh đạc mà ngồi vào vị trí của Cố Thanh Vân, biểu cảm thực sự vi diệu, nghĩ thầm người này mặt ngoài nhìn ngăn nắp gọn gàng, bên trong chẳng lẽ lại là một tên ngốc!
Không giống với vẻ mặt tò mò của những người khác, Cố Hạc ngồi ở ghế chủ tọa, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, bình tĩnh cụp mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Sau khi ngồi xuống, Cố Thanh Vân dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân, ngước mắt nhìn về phía Cố Khải Triệu, anh cong môi cười nhạt, ý cười lại chưa tới đáy mắt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng: “Vừa rồi không phải ông chú nói cháu chột dạ không tới sao? Hiện tại cháu tới rồi, có phải hội nghị nên bắt đầu rồi không?”
Giọng nói của anh trong trẻo mang theo một tia từ tính, ngoài ý muốn nghe lại thấy quen tai.
Cố Khải Triệu trừng mắt, một đôi bàn tay khô ráo thô ráp như vỏ cây, theo bản năng siết chặt tay cầm ghế dựa: “Cậu là… Cố Thanh Vân?”
Ông ta vừa đưa ra vấn đề này, phòng họp im lặng trong nháy mắt, không khí hơi ngưng đọng lại, mọi người đều ngừng thở chờ đợi Cố Thanh Vân trả lời.
Ở dưới ánh mắt chăm chú vẩn đục của Cố Khải Triệu, Cố Thanh Vân nhướng mày, quét một vòng mọi người ở đây, cuối cùng tầm mắt rơi xuống trên người Cố Ứng Thừa bên cạnh Cố Khải Triệu, đối phương chỉ trừng lớn mắt nhìn anh, Cố Thanh Vân cười với anh ta, sau đó mới gật đầu trả lời vấn đề của Cố Khải Triệu.
“Không sai, cháu là Cố Thanh Vân.”
Anh vừa dứt lời, phòng họp vốn lặng ngắt như tờ lập tức “ồ” lên bắt đầu nghị luận, tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng được, họ đều cảm thấy khó có thể tin.
Rõ ràng vẫn luôn là con gái, tại sao đột nhiên lại thay đổi giới tính? Đi làm phẫu thuật thay đổi giới tính cũng phải có thời kỳ dưỡng bệnh chứ! Lại không phải Tôn Ngộ Không muốn biến thân thì lập tức biến thân được mà.
“Cậu… Không phải cậu là nữ sao?” Cố Khải Triệu hiếm khi có chút ngây ngốc, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì.
Cố Thanh Vân nhướng mày, tươi cười cà lơ phất phơ: “Ông chú, cháu vẫn luôn là con trai.”
Cố Khải Triệu nhíu mày, tuy tuổi tác của ông ta đã lớn nhưng đầu óc lại không ngốc, nhanh chóng suy nghĩ, ngay sau đó tìm được điểm mấu chốt: “Cậu là đàn ông, vì sao luôn giả làm phụ nữ? Cậu có bệnh tâm lý không thể cho ai biết sao?”
“Chú nhỏ, nói chuyện chú ý trường hợp một chút.” Cố Hạc vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
Cố Khải Triệu nhìn Cố Hạc rồi lại nhìn Cố Thanh Vân, cảm thấy vớ vẩn, nói: “Rõ ràng là một người đàn ông mà suốt ngày đi giả thành phụ nữ, không phải có bệnh à?”
Không chờ Cố Thanh Vân mở miệng, Cố Hạc nói: “Chú nhỏ, chú có nhớ không? Năm đó cháu có hai đứa con, là một đôi long phượng, chỉ là sau này chúng nó có chuyện ngoài ý muốn, một trong hai đứa không còn.“
“Lúc ấy mấy người tuyên bố với bên ngoài đứa qua đời là anh trai, nhưng kỳ thật, đứa trẻ mất chính là em gái?” Cố Khải Triệu bừng tỉnh.
Cố Hạc nói: “Không sai, vì bảo vệ người độc đinh này, Diệp Như kiên trì tuyên bố với bên ngoài rằng người còn sống chính là em gái, nhưng cho dù như vậy, nhưng chuyện ngoài ý muốn mấy năm nay vẫn luôn nhằm vào Thanh Vân, vẫn thường xuyên phát sinh.”
Cố Thanh Vân chờ Cố Hạc nói xong, ngồi thẳng người lại, duỗi tay gõ gõ mặt bàn, thu hút ánh mắt mọi người, sau đó mới nói: “Loại chuyện cũ năm xưa này không đề cập tới cũng được, nếu mọi người vẫn hoài nghi với tâm lý khỏe mạnh của tôi, tôi không ngại đi gặp chuyên gia tâm lý uy tín nhất làm đánh giá tâm lý, sau đó sẽ chia cho mỗi người một phần báo cáo.”
Anh nói xong, cả phòng họp vốn đang nghị luận sôi nổi bỗng an tĩnh lại, loại tình huống này thật sự quá quỷ dị, trong lúc nhất thời mọi người cũng không biết nên đứng về bên nào, cho nên chỉ có thể duy trì im lặng, yên tĩnh xem biến.
Cố Thanh Vân tiếp tục nói: “Nói xong chuyện của tôi rồi, bây giờ chúng ta nói tới thư liên thủ này đi.”
Anh mới vừa nói xong câu đó, rất nhiều người đang ngồi đều thay đổi sắc mặt.
Trợ lý Cố Thanh Vân đi từ một bên tới, giao cho anh một phần văn kiện, chỉ thấy Cố Thanh Vân cầm lấy phần văn kiện kia giơ lên, nói: “Đây là một phần thư liên thủ nhằm vào tôi, người khởi xướng tôi không nói đến nữa, bên trong có không ít thành viên cấp cao của tập đoàn đã ký tên, xem ra có không ít người đều ước gì tôi cút đi.”
Người khởi xướng ký thư liên thủ chính là Cố Khải Triệu, đây là lần tập kết tất cả thế lực của ông ta ở Cố thị, ký tên trên đó đều là “người một nhà” do ông ta đề bạt hoặc bồi dưỡng.
Phần thư liên thủ này cũng là con át chủ bài cuối cùng ông ta dùng để đối phó Cố Thanh Vân.
Nhưng không nghĩ tới, vốn dĩ là ông ta đánh ra một con át chủ bài, lại bị Cố Thanh Vân lật lên trước thời gian.
Cái mặt già của Cố Khải Triệu tựa như bức tường thành bị dãi nắng dầm mưa, loang lổ bùn đất, ông ta vừa ngạc nhiên vừa tức giận, ông ta biết mình bị người thanh niên này hung hăng mà bày một cái bẫy, mà ông ta cẩn thận tính toán lại không thể tính ra Cố Thanh Vân sẽ là đàn ông.
Cố Thanh Vân có lý không tha người, quay đầu nhìn về phía Cố Khải Triệu, nói: “Ông chú, cháu đã xem một chút, phía trên nói tới chuyện cháu thích phụ nữ sẽ tổn hại hình tượng tập đoàn, cho nên yêu cầu cháu tự động từ chức rồi rời khỏi tập đoàn, đề nghị này còn được không ít người ủng hộ, cháu thử tính, thế mà có tới hơn hai mươi lãnh đạo cấp cao ký tên ở trên.”
Cố Thanh Vân đứng lên, đưa thư liên thủ cho Cố Hạc xem, còn mình đứng thẳng tắp, như một thanh lợi kiếm tuốt ra khỏi vỏ, từ trên cao nhìn xuống những người xung quanh, cao giọng nói: “Không nói đến bản thân tôi là một người đàn ông, thích phụ nữ là chuyện hết sức bình thường, cho dù tôi thật sự là phụ nữ, nếu là một người đồng tính luyến ái thì như thế nào? Hiện tại đã là thời đại nào rồi, thích đàn ông hay phụ nữ đã sớm không phải là vấn đề, huống chi chúng ta là tập đoàn xuyên quốc gia, lui tới làm ăn với không ít công ty nước ngoài, nếu còn dùng suy nghĩ bảo thủ lạc hậu này để quản lý tập đoàn, vậy hậu quả thật không dám tưởng tượng.”
Anh hào phóng lỗi lạc, khí chất mười phần, nói chuyện việc nào ra việc đó, cũng không tính là nghiêm khắc nhưng lại làm không ít người ở đây mặt đỏ tai hồng mà cúi thấp đầu.
Sắc mặt Cố Khải Triệu lúc xanh lúc trắng, một tay che ngực, giống như mắc bệnh tim nghiêm trọng.
Cố Hạc cẩn thận nhìn kỹ thư liên thủ một lần nữa, cuối cùng để văn kiện lên trên bàn, cười lạnh nói: “Vớ vẩn!”
Cố Hạc quay đầu lại nhìn về phía Cố Khải Triệu, đây là một con cáo già xảo quyệt, nhiều năm như vậy hai người lục đục với nhau, tính kế lẫn nhau, nhưng trước sau không thể bắt lấy con cáo già này, hiện tại xem vẻ mặt khó coi của ông ta, trong lòng Cố Hạc không nhịn được nổi lên một trận đắc ý.
Ông có chút vui sướng khi người gặp họa hỏi: “Chú nhỏ, việc này chú thấy thế nào?”
Cố Khải Triệu im lặng một hồi lâu mới sâu kín mở miệng nói: “Nếu là hiểu lầm thì thư liên thủ này đương nhiên sẽ không tính nữa.”
Cố Thanh Vân hừ lạnh nói: “Tôi làm tổng giám đốc Cố thị, cũng là cổ đông lớn nhất, là một sự kiện lớn như vậy còn có cả thư liên thủ, thế mà nói bỏ là lập tức bỏ, sau này nếu lại có chuyện lớn gì thì có phải lại xuất hiện đến mấy phần thư liên thủ nữa không? Cho nên việc này cũng không phải là một câu hiểu lầm là có thể bỏ qua.”
Cố Hạc gật gật đầu, nhìn về phía Cố Thanh Vân, nói: “Việc này ba chắc chắn phải đưa ra một biện pháp giải quyết hợp lý.”
Mọi người xem đến đây mới như tỉnh mộng, trong lúc hai ba con bọn họ kẻ xướng người hoạ, Cố thị nghiễm nhiên sẽ xuất hiện một lần đại thanh tẩy, mà phần thư liên thủ này sẽ là căn cứ hữu lực trong lần đại thanh tẩy này!
Những người không ký tên đều trộm thở phào nhẹ nhõm, mà những người có tên trên đó đều tuyệt vọng như thấy được kết cục cuối cùng của mình.
Nhưng mà phần biểu diễn của Cố Thanh Vân còn chưa kết thúc, chỉ thấy trợ lý của anh lại đưa lên một phần văn kiện.
Mọi người lại nhìn đến văn kiện của anh, tim lại nảy lên, suy đoán lần này lại có ai bị xui xẻo.
Cố Thanh Vân nhếch khóe miệng, lại nhìn về phía Cố Khải Triệu lần nữa: “Ông chú là người cho Cố Ứng Thừa quyền làm đại biểu Cố thị đi tranh đoạt hiệp ước Use, đúng không?”
Cố Khải Triệu ngẩn ra, nhìn Cố Ứng Thừa bên cạnh một cái, từ lúc bắt đầu đối phương vênh váo tự đắc, đến bây giờ ủ rũ cụp đuôi, rõ ràng tính toán đó đã bị nhìn thấu.
Cố Khải Triệu hận rèn sắt không thành thép, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Chuyện này không ít người biết, hiện tại Cố Khải Triệu cũng không làm nên chuyện gì, từ lúc bắt đầu ông ta cố ý bồi dưỡng Cố Ứng Thừa, bởi vì trong mắt ông ta, Cố Ứng Thừa đã là con ruột Cố Hạc, lại là con trai duy nhất, so với nữ thừa kế là Cố Thanh Vân, các thành viên trong hội đồng quản trị sẽ càng có thiên hướng nghiêng về một nam thừa kế.
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, Cố Thanh Vân lại là một người đàn ông!
Nghĩ đến điều này, Cố Khải Triệu lại muốn phun ra một ngụm máu.
Cố Thanh Vân hỏi xong vấn đề thì đưa văn kiện đưa cho trợ lý, để cậu ta chiếu lên trên màn hình: “Tôi nghĩ mọi người hẳn là sẽ cảm thấy hứng thú đối với phương án đấu thầu của cậu ta.”
Phương án được chiếu từng trang trên màn hình lớn, mọi người xem rất cẩn thận, đến cuối cùng, biểu cảm của mọi người đều là khiếp sợ.
“Tôi nghe nói phương án này là từ các lãnh đạo cấp cao mở họp thảo luận thông qua, nhưng tôi cũng không được thông báo tham dự hội nghị, không thể không nói, đây tuyệt đối là một phương án vừa mất tiền lại thiệt quân, nếu như có thể giành được hiệp ước, Cố thị cũng hoàn toàn không có lợi nhuận, không chỉ không có, còn sẽ bị đội cái mũ ác ý cạnh tranh, ông chú à, đây là nhân tài mà ông chú một lòng bồi dưỡng ra sao?” Nói xong lời cuối cùng, Cố Thanh Vân cười lạnh khinh thường.
Cố Ứng Thừa lập tức trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, anh ta chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tức muốn hộc máu mà chỉ vào Cố Thanh Vân, nói: “Cố Thanh Vân, mày bớt đắc ý đi!”
Cố Thanh Vân cũng không thèm nhìn anh ta một cái, tự mình ngồi trở lại ghế: “Tôi nói xong rồi.”
Nửa giờ sau, Cố Thanh Vân đi ra khỏi phòng hội nghị, đôi chân dài bước ra bên ngoài, bước chân có phần nhẹ nhàng.
Trợ lý đi theo bên người anh, nói nhỏ: “Cố Ứng Thừa không chỉ không vào được tổng bộ, còn bị khai trừ khỏi chi nhánh của công ty, thật là làm cho lòng người vui sướng mà.”
Cố Thanh Vân cười nhạt, nói: “Sự thay đổi này vừa mới bắt đầu thôi.”
Lúc đi đến văn phòng, trên hành lang, khối pha lê màu trà chiếu ngược ra bộ dáng tây trang giày da của anh, anh lơ đãng liếc hình ảnh của mình một cái, nhướng mày, nghĩ thầm không biết sau khi Phó Tiểu Ngư biết thân phận của anh sẽ có phản ứng gì.
Cao, đẹp trai.
Hẳn là anh rất phù hợp yêu cầu của cô.
Cố thị có biến động lớn, ngày hôm sau đã trở thành đầu đề trên bản tin kinh tế tài chính.
Đó là khi Phó Tiểu Ngư đang ăn sáng, ba Phó và hai người anh cũng đều có mặt.
Chú Phương cầm tờ báo vội vàng tiến vào, nói có tin tức lớn.
Phó Tiểu Ngư tò mò thò lại gần xem, chờ thấy rõ nội dung tin tức lớn xong, cả người cô đều ngây dại…
Hết chương 26!
Beta: Thanh Thanh
~~~
Mọi người quay đầu nhìn nơi giọng nói phát ra, vừa lúc ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ sát đất trên hành lang đối diện cửa phòng họp, ánh sáng xuyên thấu lớp thủy tinh rơi xuống trên hành lang, cũng rơi xuống trên lưng người đàn ông trẻ tuổi đứng ở cửa, phía sau anh toát ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Người đàn ông rất cao, thân hình cao thẳng với hai chân thon dài, bộ âu phục được may thủ công quý báu được mặc lên dáng người cực hoàn hảo của anh làm lộ ra khí chất đẹp đẽ như ngọc và khí chất hiên ngang.
Không chỉ dáng người đẹp, diện mạo của người đàn ông này cũng rất xuất chúng, mày kiếm mắt sáng, mũi hình trái mật treo, môi mỏng hơi nhếch, rõ ràng là một bộ dạng cười nhạt lại làm người không khỏi liên tưởng tới hơi tuyết trong trời đông giá rét, duy mỹ nhưng khí lạnh lại bức người.
Thấy anh điềm tĩnh tiến vào phòng họp, các cổ đông đang ngồi đều có vẻ mặt mờ mịt, nghĩ thầm người này là ai? Là nhân vật rất quan trọng sao? Sao bọn họ lại không quen biết? Người khác chỉ nghĩ như vậy còn Cố Khải Triệu lại trực tiếp hỏi ra miệng, tuy tuổi tác của ông ta đã lớn nhưng lại tràn đầy sức sống, giọng nói to lớn vang dội như cái chuông: “Cậu là ai?”
Cố Thanh Vân nhướng mày, đi thẳng một đường đến vị trí trống duy nhất trước bàn hội nghị, tay phải đặt trên lưng ghế, các khớp ngón tay rõ ràng nắm lại, nhẹ nhàng kéo ghế dựa ra, ngay sau đó ngồi xuống.
Đó là vị trí để lại cho Cố Thanh Vân.
Từ lúc anh tiến vào, ánh mắt mọi người đều cố định ở trên người anh, lại nhìn anh đĩnh đạc mà ngồi vào vị trí của Cố Thanh Vân, biểu cảm thực sự vi diệu, nghĩ thầm người này mặt ngoài nhìn ngăn nắp gọn gàng, bên trong chẳng lẽ lại là một tên ngốc!
Không giống với vẻ mặt tò mò của những người khác, Cố Hạc ngồi ở ghế chủ tọa, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, bình tĩnh cụp mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Sau khi ngồi xuống, Cố Thanh Vân dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân, ngước mắt nhìn về phía Cố Khải Triệu, anh cong môi cười nhạt, ý cười lại chưa tới đáy mắt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng: “Vừa rồi không phải ông chú nói cháu chột dạ không tới sao? Hiện tại cháu tới rồi, có phải hội nghị nên bắt đầu rồi không?”
Giọng nói của anh trong trẻo mang theo một tia từ tính, ngoài ý muốn nghe lại thấy quen tai.
Cố Khải Triệu trừng mắt, một đôi bàn tay khô ráo thô ráp như vỏ cây, theo bản năng siết chặt tay cầm ghế dựa: “Cậu là… Cố Thanh Vân?”
Ông ta vừa đưa ra vấn đề này, phòng họp im lặng trong nháy mắt, không khí hơi ngưng đọng lại, mọi người đều ngừng thở chờ đợi Cố Thanh Vân trả lời.
Ở dưới ánh mắt chăm chú vẩn đục của Cố Khải Triệu, Cố Thanh Vân nhướng mày, quét một vòng mọi người ở đây, cuối cùng tầm mắt rơi xuống trên người Cố Ứng Thừa bên cạnh Cố Khải Triệu, đối phương chỉ trừng lớn mắt nhìn anh, Cố Thanh Vân cười với anh ta, sau đó mới gật đầu trả lời vấn đề của Cố Khải Triệu.
“Không sai, cháu là Cố Thanh Vân.”
Anh vừa dứt lời, phòng họp vốn lặng ngắt như tờ lập tức “ồ” lên bắt đầu nghị luận, tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng được, họ đều cảm thấy khó có thể tin.
Rõ ràng vẫn luôn là con gái, tại sao đột nhiên lại thay đổi giới tính? Đi làm phẫu thuật thay đổi giới tính cũng phải có thời kỳ dưỡng bệnh chứ! Lại không phải Tôn Ngộ Không muốn biến thân thì lập tức biến thân được mà.
“Cậu… Không phải cậu là nữ sao?” Cố Khải Triệu hiếm khi có chút ngây ngốc, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì.
Cố Thanh Vân nhướng mày, tươi cười cà lơ phất phơ: “Ông chú, cháu vẫn luôn là con trai.”
Cố Khải Triệu nhíu mày, tuy tuổi tác của ông ta đã lớn nhưng đầu óc lại không ngốc, nhanh chóng suy nghĩ, ngay sau đó tìm được điểm mấu chốt: “Cậu là đàn ông, vì sao luôn giả làm phụ nữ? Cậu có bệnh tâm lý không thể cho ai biết sao?”
“Chú nhỏ, nói chuyện chú ý trường hợp một chút.” Cố Hạc vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
Cố Khải Triệu nhìn Cố Hạc rồi lại nhìn Cố Thanh Vân, cảm thấy vớ vẩn, nói: “Rõ ràng là một người đàn ông mà suốt ngày đi giả thành phụ nữ, không phải có bệnh à?”
Không chờ Cố Thanh Vân mở miệng, Cố Hạc nói: “Chú nhỏ, chú có nhớ không? Năm đó cháu có hai đứa con, là một đôi long phượng, chỉ là sau này chúng nó có chuyện ngoài ý muốn, một trong hai đứa không còn.“
“Lúc ấy mấy người tuyên bố với bên ngoài đứa qua đời là anh trai, nhưng kỳ thật, đứa trẻ mất chính là em gái?” Cố Khải Triệu bừng tỉnh.
Cố Hạc nói: “Không sai, vì bảo vệ người độc đinh này, Diệp Như kiên trì tuyên bố với bên ngoài rằng người còn sống chính là em gái, nhưng cho dù như vậy, nhưng chuyện ngoài ý muốn mấy năm nay vẫn luôn nhằm vào Thanh Vân, vẫn thường xuyên phát sinh.”
Cố Thanh Vân chờ Cố Hạc nói xong, ngồi thẳng người lại, duỗi tay gõ gõ mặt bàn, thu hút ánh mắt mọi người, sau đó mới nói: “Loại chuyện cũ năm xưa này không đề cập tới cũng được, nếu mọi người vẫn hoài nghi với tâm lý khỏe mạnh của tôi, tôi không ngại đi gặp chuyên gia tâm lý uy tín nhất làm đánh giá tâm lý, sau đó sẽ chia cho mỗi người một phần báo cáo.”
Anh nói xong, cả phòng họp vốn đang nghị luận sôi nổi bỗng an tĩnh lại, loại tình huống này thật sự quá quỷ dị, trong lúc nhất thời mọi người cũng không biết nên đứng về bên nào, cho nên chỉ có thể duy trì im lặng, yên tĩnh xem biến.
Cố Thanh Vân tiếp tục nói: “Nói xong chuyện của tôi rồi, bây giờ chúng ta nói tới thư liên thủ này đi.”
Anh mới vừa nói xong câu đó, rất nhiều người đang ngồi đều thay đổi sắc mặt.
Trợ lý Cố Thanh Vân đi từ một bên tới, giao cho anh một phần văn kiện, chỉ thấy Cố Thanh Vân cầm lấy phần văn kiện kia giơ lên, nói: “Đây là một phần thư liên thủ nhằm vào tôi, người khởi xướng tôi không nói đến nữa, bên trong có không ít thành viên cấp cao của tập đoàn đã ký tên, xem ra có không ít người đều ước gì tôi cút đi.”
Người khởi xướng ký thư liên thủ chính là Cố Khải Triệu, đây là lần tập kết tất cả thế lực của ông ta ở Cố thị, ký tên trên đó đều là “người một nhà” do ông ta đề bạt hoặc bồi dưỡng.
Phần thư liên thủ này cũng là con át chủ bài cuối cùng ông ta dùng để đối phó Cố Thanh Vân.
Nhưng không nghĩ tới, vốn dĩ là ông ta đánh ra một con át chủ bài, lại bị Cố Thanh Vân lật lên trước thời gian.
Cái mặt già của Cố Khải Triệu tựa như bức tường thành bị dãi nắng dầm mưa, loang lổ bùn đất, ông ta vừa ngạc nhiên vừa tức giận, ông ta biết mình bị người thanh niên này hung hăng mà bày một cái bẫy, mà ông ta cẩn thận tính toán lại không thể tính ra Cố Thanh Vân sẽ là đàn ông.
Cố Thanh Vân có lý không tha người, quay đầu nhìn về phía Cố Khải Triệu, nói: “Ông chú, cháu đã xem một chút, phía trên nói tới chuyện cháu thích phụ nữ sẽ tổn hại hình tượng tập đoàn, cho nên yêu cầu cháu tự động từ chức rồi rời khỏi tập đoàn, đề nghị này còn được không ít người ủng hộ, cháu thử tính, thế mà có tới hơn hai mươi lãnh đạo cấp cao ký tên ở trên.”
Cố Thanh Vân đứng lên, đưa thư liên thủ cho Cố Hạc xem, còn mình đứng thẳng tắp, như một thanh lợi kiếm tuốt ra khỏi vỏ, từ trên cao nhìn xuống những người xung quanh, cao giọng nói: “Không nói đến bản thân tôi là một người đàn ông, thích phụ nữ là chuyện hết sức bình thường, cho dù tôi thật sự là phụ nữ, nếu là một người đồng tính luyến ái thì như thế nào? Hiện tại đã là thời đại nào rồi, thích đàn ông hay phụ nữ đã sớm không phải là vấn đề, huống chi chúng ta là tập đoàn xuyên quốc gia, lui tới làm ăn với không ít công ty nước ngoài, nếu còn dùng suy nghĩ bảo thủ lạc hậu này để quản lý tập đoàn, vậy hậu quả thật không dám tưởng tượng.”
Anh hào phóng lỗi lạc, khí chất mười phần, nói chuyện việc nào ra việc đó, cũng không tính là nghiêm khắc nhưng lại làm không ít người ở đây mặt đỏ tai hồng mà cúi thấp đầu.
Sắc mặt Cố Khải Triệu lúc xanh lúc trắng, một tay che ngực, giống như mắc bệnh tim nghiêm trọng.
Cố Hạc cẩn thận nhìn kỹ thư liên thủ một lần nữa, cuối cùng để văn kiện lên trên bàn, cười lạnh nói: “Vớ vẩn!”
Cố Hạc quay đầu lại nhìn về phía Cố Khải Triệu, đây là một con cáo già xảo quyệt, nhiều năm như vậy hai người lục đục với nhau, tính kế lẫn nhau, nhưng trước sau không thể bắt lấy con cáo già này, hiện tại xem vẻ mặt khó coi của ông ta, trong lòng Cố Hạc không nhịn được nổi lên một trận đắc ý.
Ông có chút vui sướng khi người gặp họa hỏi: “Chú nhỏ, việc này chú thấy thế nào?”
Cố Khải Triệu im lặng một hồi lâu mới sâu kín mở miệng nói: “Nếu là hiểu lầm thì thư liên thủ này đương nhiên sẽ không tính nữa.”
Cố Thanh Vân hừ lạnh nói: “Tôi làm tổng giám đốc Cố thị, cũng là cổ đông lớn nhất, là một sự kiện lớn như vậy còn có cả thư liên thủ, thế mà nói bỏ là lập tức bỏ, sau này nếu lại có chuyện lớn gì thì có phải lại xuất hiện đến mấy phần thư liên thủ nữa không? Cho nên việc này cũng không phải là một câu hiểu lầm là có thể bỏ qua.”
Cố Hạc gật gật đầu, nhìn về phía Cố Thanh Vân, nói: “Việc này ba chắc chắn phải đưa ra một biện pháp giải quyết hợp lý.”
Mọi người xem đến đây mới như tỉnh mộng, trong lúc hai ba con bọn họ kẻ xướng người hoạ, Cố thị nghiễm nhiên sẽ xuất hiện một lần đại thanh tẩy, mà phần thư liên thủ này sẽ là căn cứ hữu lực trong lần đại thanh tẩy này!
Những người không ký tên đều trộm thở phào nhẹ nhõm, mà những người có tên trên đó đều tuyệt vọng như thấy được kết cục cuối cùng của mình.
Nhưng mà phần biểu diễn của Cố Thanh Vân còn chưa kết thúc, chỉ thấy trợ lý của anh lại đưa lên một phần văn kiện.
Mọi người lại nhìn đến văn kiện của anh, tim lại nảy lên, suy đoán lần này lại có ai bị xui xẻo.
Cố Thanh Vân nhếch khóe miệng, lại nhìn về phía Cố Khải Triệu lần nữa: “Ông chú là người cho Cố Ứng Thừa quyền làm đại biểu Cố thị đi tranh đoạt hiệp ước Use, đúng không?”
Cố Khải Triệu ngẩn ra, nhìn Cố Ứng Thừa bên cạnh một cái, từ lúc bắt đầu đối phương vênh váo tự đắc, đến bây giờ ủ rũ cụp đuôi, rõ ràng tính toán đó đã bị nhìn thấu.
Cố Khải Triệu hận rèn sắt không thành thép, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Chuyện này không ít người biết, hiện tại Cố Khải Triệu cũng không làm nên chuyện gì, từ lúc bắt đầu ông ta cố ý bồi dưỡng Cố Ứng Thừa, bởi vì trong mắt ông ta, Cố Ứng Thừa đã là con ruột Cố Hạc, lại là con trai duy nhất, so với nữ thừa kế là Cố Thanh Vân, các thành viên trong hội đồng quản trị sẽ càng có thiên hướng nghiêng về một nam thừa kế.
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, Cố Thanh Vân lại là một người đàn ông!
Nghĩ đến điều này, Cố Khải Triệu lại muốn phun ra một ngụm máu.
Cố Thanh Vân hỏi xong vấn đề thì đưa văn kiện đưa cho trợ lý, để cậu ta chiếu lên trên màn hình: “Tôi nghĩ mọi người hẳn là sẽ cảm thấy hứng thú đối với phương án đấu thầu của cậu ta.”
Phương án được chiếu từng trang trên màn hình lớn, mọi người xem rất cẩn thận, đến cuối cùng, biểu cảm của mọi người đều là khiếp sợ.
“Tôi nghe nói phương án này là từ các lãnh đạo cấp cao mở họp thảo luận thông qua, nhưng tôi cũng không được thông báo tham dự hội nghị, không thể không nói, đây tuyệt đối là một phương án vừa mất tiền lại thiệt quân, nếu như có thể giành được hiệp ước, Cố thị cũng hoàn toàn không có lợi nhuận, không chỉ không có, còn sẽ bị đội cái mũ ác ý cạnh tranh, ông chú à, đây là nhân tài mà ông chú một lòng bồi dưỡng ra sao?” Nói xong lời cuối cùng, Cố Thanh Vân cười lạnh khinh thường.
Cố Ứng Thừa lập tức trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, anh ta chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tức muốn hộc máu mà chỉ vào Cố Thanh Vân, nói: “Cố Thanh Vân, mày bớt đắc ý đi!”
Cố Thanh Vân cũng không thèm nhìn anh ta một cái, tự mình ngồi trở lại ghế: “Tôi nói xong rồi.”
Nửa giờ sau, Cố Thanh Vân đi ra khỏi phòng hội nghị, đôi chân dài bước ra bên ngoài, bước chân có phần nhẹ nhàng.
Trợ lý đi theo bên người anh, nói nhỏ: “Cố Ứng Thừa không chỉ không vào được tổng bộ, còn bị khai trừ khỏi chi nhánh của công ty, thật là làm cho lòng người vui sướng mà.”
Cố Thanh Vân cười nhạt, nói: “Sự thay đổi này vừa mới bắt đầu thôi.”
Lúc đi đến văn phòng, trên hành lang, khối pha lê màu trà chiếu ngược ra bộ dáng tây trang giày da của anh, anh lơ đãng liếc hình ảnh của mình một cái, nhướng mày, nghĩ thầm không biết sau khi Phó Tiểu Ngư biết thân phận của anh sẽ có phản ứng gì.
Cao, đẹp trai.
Hẳn là anh rất phù hợp yêu cầu của cô.
Cố thị có biến động lớn, ngày hôm sau đã trở thành đầu đề trên bản tin kinh tế tài chính.
Đó là khi Phó Tiểu Ngư đang ăn sáng, ba Phó và hai người anh cũng đều có mặt.
Chú Phương cầm tờ báo vội vàng tiến vào, nói có tin tức lớn.
Phó Tiểu Ngư tò mò thò lại gần xem, chờ thấy rõ nội dung tin tức lớn xong, cả người cô đều ngây dại…
Hết chương 26!
Danh sách chương