Edit: Thư BêBeta: Thanh Thanh
~~~
Đích đến của chuyến đi này là thị trấn nhỏ bên bờ biển phương Nam, nơi đó không có sân bay, thế nên đầu tiên bọn họ chỉ có thể bay đến một thành phố lớn ở phụ cận, sau đó lại chuyển qua tàu cao tốc, rồi lại bắt xe đi qua.
Sau khi lên máy bay, Phó Minh Lễ cầm di động tra bản đồ rồi quyết định: “Sau khi chúng ta xuống máy bay không đi tàu cao tốc nữa, đi thuê chiếc xe để lái xe đi.”
Phó Tiểu Ngư tỏ vẻ tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của anh ta, nhưng ánh mắt nhìn về phía anh ta lại mang theo vài phần bỡn cợt.
Phó Minh Lễ phát hiện không khỏi tức giận hỏi: “Ánh mắt đấy của em là có ý gì hả?”
Phó Tiểu Ngư nói: “Em còn tưởng rằng anh hai sẽ nói ‘đầu tiên nên đi mua một chiếc xe rồi lại đi tiếp’, như vậy mới tương đối phù hợp với thân phận và phong cách Phó nhị thiếu của anh chứ!”
“Anh không có loại phong cách lung tung rối loạn này!” Phó Minh Lễ nói, ngẫm lại rồi dặn dò cô: “Anh cũng không cho phép em có loại phong cách này, cuộc sống bên ngoài hiểm ác, khi ra ngoài nhớ phải khiêm tốn một chút mới tốt.”
Phó Tiểu Ngư rất ngoài ý muốn mà đáp: “Anh hai, vậy mà anh lại giảng đạo lý với em, thật thần kỳ quá đi!”
Phó Minh Lễ duỗi tay dùng sức xoa xoa đầu cô: “Anh là anh của em, giảng đạo lý với em thì đã làm sao!”
Phó Tiểu Ngư đẩy tay anh ta ra, cười nói: “Không sao hết, em còn cảm thấy khá tốt.”
Rút tay lại, tâm tình Phó Minh Lễ cũng có chút phức tạp. Anh ta nhớ rõ, từ nhỏ ba anh em bọn họ không hề có cảm tình gì với nhau, quanh năm suốt tháng cũng chưa nói được với nhau mấy câu, sau khi lớn lên, anh ta và anh cả lần lượt vào công ty, quan hệ càng ngày càng căng thẳng, dường như là sắp đối địch với nhau.
Hình như là từ sau khi Tiểu Ngư về nước, tất cả mọi việc mới chậm rãi thay đổi, anh ta cũng không biết loại kết cục thay đổi này là tốt hay là xấu, nhưng ít nhất giờ khắc này, trong lòng anh ta vẫn cảm thấy rất hưởng thụ.
Khi tiếp viên hàng không tươi cười xinh đẹp đi qua, Phó Minh Lễ gọi cho Phó Tiểu Ngư ly nước chanh và đồ ăn vặt ngọt, còn mình chỉ cần ly nước đá, tiếp viên hàng không đã nhanh chóng đưa đồ lên.
Bánh kem ngọt như thế này cũng chỉ có các cô gái nhỏ mới có thể thích, Phó Minh Lễ tỏ vẻ ghét bỏ, Phó Tiểu Ngư lại ăn đến vui vẻ.
Phó Minh Lễ nhấp một ngụm nước đá hỏi cô: “Sao em biết anh muốn đi thị trấn nhỏ vậy?”
Phó Tiểu Ngư chớp chớp đôi mắt, nuốt đồ ăn trong miệng, bình tĩnh nói ra lý do đã chuẩn bị tốt từ trước đó: “Em nhớ rõ có một lần sau khi tham gia buổi tiệc, anh ở trong xe nói nghe được nơi cuối cùng mẹ anh dừng lại là thị trấn nhỏ, chờ tin tức rõ ràng anh sẽ đi qua đó một chuyến, cho nên em đoán bây giờ anh muốn đi đến đó.”
Phó Minh Lễ nghĩ lại một chút, hình như là có chuyện như vậy, thế nên cũng không miệt mài theo đuổi vấn đề này, quay đầu nhìn cô hỏi: “Không phải là em thích Cố Thanh Vân sao? Cứ đi theo anh như vậy, không sợ anh ta không tìm thấy em sau đó từ bỏ em hay sao?”
Phó Tiểu Ngư buông nĩa, cầm lấy khăn giấy lau miệng rồi mới nói: “Chúng ta đi ra ngoài cũng không lâu, lại nói nếu anh ấy dễ dàng từ bỏ như vậy chứng minh là em đã thích sai người.”
Phó Minh Lễ nghe cô nói thế chợt sửng sốt, không nghĩ tới em gái mình nhìn không lớn, nhưng khi đối mặt với cảm tình thật ra lại rất lý trí.
“Em ngược lại nhìn nhận rất rõ ràng.”
Phó Tiểu Ngư bưng ly nước chanh uống một ngụm, cô nhìn Phó Minh Lễ, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Anh hai, anh với anh cả hình như không chán ghét anh ấy có đúng không?”
Phó Minh Lễ nhướng mày: “Sao em lại nghĩ bọn anh chán ghét anh ta? Bởi vì anh ta giả làm phụ nữ hay sao?” Cười cười, anh ta nói tiếp: “Cố Thanh Vân giả làm phụ nữ nhiều năm như vậy, còn có thể giả đến ngay cả một giọt nước cũng không lọt, chỉ bằng điểm này đã có thể nhìn ra anh ta thật sự rất thông minh, có tính kiên trì, cũng rất có dã tâm, nếu anh ta thật sự đặt tâm ở trên người của em, cũng coi như là một đối tượng không tồi.”
Phó Tiểu Ngư không nghĩ tới, hai anh trai mặt ngoài không tỏ vẻ gì, kỳ thật đã thay cô tính toán qua, cảm thấy Cố Thanh Vân xem như là đối tượng đủ tư cách.
Ba giờ chiều máy bay tới sân bay, Phó Minh Lễ đẩy rương hành lý của hai người đi ra ngoài, đi hai bước thì quay đầu nhìn cô hỏi: “Muốn anh dắt tay không? Anh sợ em đi lạc mất.”
Phó Tiểu Ngư nhếch miệng cười, không khách khí vươn tay ra, ý bảo anh ta dắt đi.
Phó Minh Lễ cạn lời, rõ ràng là anh ta đang trêu chọc cô, cô gái nhỏ thế mà lại giả ngu với anh ta.
Chẳng qua ghét bỏ thì ghét bỏ, Phó Minh Lễ vẫn nhận mệnh mà một tay đẩy xe hành lý, một tay còn lại thì dắt cô.
Ra sân bay, Phó Minh Lễ kêu xe taxi chạy thẳng đến chỗ thuê xe, cuối cùng chọn thuê một chiếc.
Phó Tiểu Ngư buồn cười nói: “Không phải nói muốn khiêm tốn sao? Lái loại xe này cũng không thấy khiêm tốn là bao nhiêu nha!”
Phó Minh Lễ vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Em ghét bỏ thì đừng ngồi, tự mình đi thuê một chiếc rẻ đi!”
Phó Tiểu Ngư vội vàng leo lên trên ghế phụ ngồi xuống.
Mở hướng dẫn xác định đường đi xong, hai người xuất phát đi về phía thị trấn nhỏ.
Hướng dẫn hiển thị xuất phát từ thành phố đi đến thị trấn nhỏ mất khoảng hai giờ rưỡi, lộ trình không ngắn, lúc lái xe đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Phó Minh Lễ xuống xe đi mua thùng nước khoáng đặt ở ghế sau, còn thuận tiện mua đồ ăn vặt cho Phó Tiểu Ngư. Phó Tiểu Ngư mở túi, phát hiện đều là chút thịt khô mứt khoai lát, đều là đồ mà trẻ con thích ăn.
Cô không khỏi nghĩ thầm anh hai này của cô bỏ đi danh vai ác cũng coi như là anh trai tốt biết săn sóc em của mình.
Lộ trình hơn hai giờ, tuy rằng buồn tẻ nhưng cũng không nhàm chán, Phó Tiểu Ngư ăn đồ ăn vặt rồi đấu võ mồm cùng với Phó Minh Lễ, thế nên cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Khi xe tới thị trấn nhỏ đã là chạng vạng hơn sáu giờ, Phó Tiểu Ngư đang dựa vào lưng ghế ngủ gà ngủ gật, trong nháy mắt cô bị Phó Minh Lễ đánh thức, đầu óc cô có chút lâng lâng, trong lúc nhất thời nghĩ không ra bản thân đang ở nơi nào, xoa xoa nước miếng, lại ngồi yên một hồi mới lấy lại tinh thần.
“Ngủ đến choáng váng? Xuống xe ăn cơm trước đã, sau đó đi tìm khách sạn.” Phó Minh Lễ đứng ở ngoài cửa xe bên ghế phụ, không kiên nhẫn mà chống tay lên cửa xe nhìn cô.
Phó Tiểu Ngư cầm ba lô nhảy xuống xe, cô đứng yên tò mò đưa mắt nhìn bốn phía.
Thị trấn nhỏ này được gọi là Tam Hải gần bờ biển, trước kia phần lớn người đều sẽ đi ra biển rộng để kiếm ăn, nhưng hiện tại bên này phát triển tốt nhờ số lượng khách du lịch đến bởi vì nơi này có bờ cát xinh đẹp và nước biển tương đối trong xanh.
Những thứ đó đều là lúc Phó Tiểu Ngư ở trên đường cao tốc cảm thấy nhàm chán dùng di động của Phó Minh Lễ tra ra được.
Bây giờ mặt trời đã xuống núi, ánh chiều tà nhiễm hồng cả nửa vùng trời, gió rất lớn, còn mang theo hơi ẩm, cẩn thận cảm nhận thì trong không khí còn mang theo một chút hương vị tanh mặn, đó chính là hương vị gió biển.
Trước đó bọn họ đặt khách sạn cũng có nhà ăn, nhưng nếu đến bờ biển, đương nhiên là phải ăn hải sản chính gốc nơi đây rồi. Phó Minh Lễ dừng xe ở gần đó, có mấy quán ăn khuya bán hải sản địa phương, thật sự vừa là đặc sản vừa bình dân.
Phó Minh Lễ chọn quán có nhiều người rồi mang Phó Tiểu Ngư đi vào, vừa lúc là giờ cơm, người trong quán ăn rất nhiều, cơ hồ là chật ních, may mắn là khi hai người đi vào vừa lúc có khách rời đi, hai người đứng ở cửa chờ phục vụ dọn bàn sạch sẽ xong mới đi vào.
Ngồi xuống xong, Phó Minh Lễ nhìn Phó Tiểu Ngư nói: “Đến những nơi như thế này thì yêu cầu đối với vấn đề vệ sinh không thể quá cao, bằng không cái gì em cũng đều không thể ăn được.”
Phó Tiểu Ngư cầm lấy thực đơn lật lật: “Em không có thói ở sạch, anh muốn ăn cái gì?”
“Anh ăn gì cũng được, em xem rồi gọi, gọi cho ba người, một lát nữa có bạn anh tới.” Phó Minh Lễ nói.
Phó Tiểu Ngư gật gật đầu, gọi phục vụ tới, hỏi một chút món ăn đặc biệt của quán, sau khi người phục vụ đề cử, lại gọi mấy món đặc biệt.
Trong lúc chờ đồ ăn, Phó Tiểu Ngư tò mò hỏi Phó Minh Lễ: “Anh hai, anh ở bên này cũng có bạn à?”
Phó Minh Lễ lắc đầu, đốt một điếu thuốc mới nói: “Là bạn của bạn anh, anh nhờ cậu ta ở bên này giúp anh hỏi thăm tin tức.”
Anh ta vừa hút thuốc vừa cầm lấy di động gửi đi một voice chat, nói cho đối phương biết mình tới rồi, sau đó phát định vị qua mới bỏ di động xuống.
Phó Tiểu Ngư an tĩnh chờ anh ta làm xong những việc đó mới nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh thật sự tin tưởng những thứ đó mà người ngoài nói sao?”
Cô hỏi không đầu không đuôi, Phó Minh Lễ nhíu mày hỏi: “Những thứ đó?”
Ngón tay Phó Tiểu Ngư khoa tay múa chân ở trong không trung lung tung vài cái: “Chính là những thứ đó, nói mẹ của ba anh em mình đều bị ba hại chết.”
Phó Minh Lễ cười nhạo, ngậm thuốc lá, thưởng thức bật lửa: “Không tin tưởng hoàn toàn.”
Phó Tiểu Ngư xoay chén trà, nước trà trong ly được pha từ lá trà thấp kém, hương vị rất bình thường, cô uống một ngụm đã không muốn uống tiếp: “Không tin tưởng hoàn toàn? Nghĩa là sao, anh cảm thấy trong đó có chút lời đồn đãi là thật?”
“Nói ba hại người chết tất nhiên là khoa trương, nhưng đồn đãi cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, anh suy đoán, lúc trước ba đối xử với mấy người vợ nhất định đều không tốt, bằng không cũng sẽ không có người chết hay là bỏ đi.”
“Anh đã hỏi qua chú Phương chưa? Chú ấy theo ba nhiều năm như vậy, hẳn là sẽ biết rõ.” Phó Tiểu Ngư nói.
“Em cảm thấy lấy độ trung thành của chú Phương đối với ba, chú ấy sẽ tùy ý nói việc ấy cho chúng ta biết hay sao?”
“Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao ba lại xóa sạch tất cả tin tức về mẹ chúng ta, không cho chúng ta biết chứ?”
Phó Minh Lễ cười nhạo: “Nhất định là đã làm chuyện gì đó trái với lương tâm.”
Khuỷu tay Phó Tiểu Ngư chống ở trên bàn, đôi tay chống cằm, cẩn thận nhớ lại nửa cuốn tiểu thuyết mình đã xem. Trước mắt chỉ nhắc tới có lời đồn đãi nói Phó Dũng đều hại chết mấy người vợ trước, nhưng mà hại chết như thế nào cũng không nói cụ thể. Cũng chính bởi vì những lời đồn đãi đó làm tình cảm cha con nhà họ Phó mấy người tan vỡ, thậm chí còn trở thành thù địch, còn sau đó có nhắc lại việc này hay không thì Phó Tiểu Ngư cũng không biết, cô vẫn chưa xem hết cuốn tiểu thuyết.
Chẳng qua là cho dù có xem qua tiểu thuyết cũng không có gì để dùng, bởi vì từ khi cô vào đây, hình như cốt truyện đã không còn phát triển theo giống tình tiết trong tiểu thuyết nữa, đại bug Cố Thanh Vân này không chỉ không kết hôn với Phó Minh Nghĩa, anh còn vứt bỏ việc cải trang thành nữ, lại đi coi trọng cô.
Sau khi đồ ăn lên hết, Phó Minh Lễ nói người bạn kia cũng tới rồi, là một người đàn ông trung niên tầm khoảng bốn mươi tuổi, tự xưng là A Huy, thân hình hơi béo, để râu quai nón, nói chuyện rất lớn, lúc cười rộ lên âm lượng còn cao hơn nữa, nhưng khiến người khác chú ý nhất vẫn là hình xăm trên cánh tay ông ta, cụ thể cũng thấy không rõ là hình xăm gì.
Phó Tiểu Ngư trộm đánh giá người đàn ông này một lần, sau đó xê dịch ghế dựa gần vào bên cạnh Phó Minh Lễ.
Phó Minh Lễ nhìn cô một cái, ấn điếu thuốc đã hút gần xong vào trong gạt tàn thuốc, quay đầu cười chào hỏi với A Huy.
“Phó thiếu, cậu đừng nhìn Tam Hải nơi này không lớn, nhưng tìm được người quả thật không phải việc dễ dàng, tôi cũng phải nhờ rất nhiều anh em, phí nhiều công sức mới có thể nghe ngóng giúp cậu được một chút tin tức.” A Huy nói.
Phó Minh Lễ gật đầu, nói: “Vất vả rồi, cho anh gấp đôi thù lao.”
A Huy cười ha hả nói: “Phó thiếu quả nhiên là người sảng khoái, tôi rất thích kết bạn với những người như cậu vậy, về sau có gì cần anh em hỗ trợ, chỉ cần phân phó, tôi bảo đảm sẽ giúp cậu làm thỏa đáng.”
Phó Minh Lễ cười khẽ, nói với A Huy: “Ngày mai tôi muốn tới căn phòng ở kia nhìn xem rồi gặp mặt chủ cho thuê một chút, anh xem sắp xếp người dẫn đường giúp tôi.”
A Huy cười ha hả đáp: “Sắp xếp cái gì, ngày mai tôi tự mình lại đây đưa cậu đi, chỗ kia có chỉ dẫn cũng không tìm được.”
“Vậy thì cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.” A Huy xua xua tay, hình xăm lúc ẩn lúc hiện trên cánh tay thoạt nhìn càng thêm bắt mắt.
Phó Tiểu Ngư không nhịn được lại nhích lại gần bên cạnh Phó Minh Lễ.
A Huy nhìn Phó Tiểu Ngư một cái, cười nói với Phó Minh Lễ: “Đây là bạn gái của Phó thiếu sao? Lớn lên xinh đẹp giống như minh tinh vậy.”
Phó Minh Lễ bỡn cợt mà nhìn Phó Tiểu Ngư một cái, cười nhẹ nói: “Đây là em gái tôi.”
A Huy nghĩ sao nói vậy, náo loạn khiến người chê cười, lại cười ha ha xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi tự phạt ba ly trước.” Nói xong đứng lên, nhìn thấy trên bàn không có rượu, xoay người phân phó phục vụ đi lấy rượu, thế nhưng lại bị Phó Minh Lễ ngăn lại, đêm nay không uống rượu, đi một ngày đường, lấp đầy bụng rồi về khách sạn nghỉ ngơi.
A Huy ngồi lại: “Tôi đành lấy trà thay rượu vậy, tự phạt ba ly.” Nói xong ừng ực ừng ực uống liền ba ly trà.
Phó Tiểu Ngư ở bên cạnh nhìn cười trộm, cảm thấy người này thoạt nhìn giống một tên đại ca xã hội đen, thế nhưng trên thực tế lại là một tên đàn ông cộc lốc.
Người đàn ông cộc lốc uống xong trà, bỗng nhiên tìm được cớ vì mình sơ ý nhìn lầm người, ông ta nói: “Chẳng qua anh em hai người lớn lên quả thật chả giống nhau chút nào.”
Phó Minh Lễ: …
Phó Tiểu Ngư: …
Sau khi ăn xong và hẹn thời gian ngày mai gặp mặt với A Huy, nói hẹn gặp lại, Phó Minh Lễ lái xe đi, đi theo hướng dẫn tìm được khách sạn bọn họ đã đặt.
Nói là khách sạn cấp sao duy nhất của huyện Tam Hải, nhưng mà Phó Tiểu Ngư cảm thấy cấp sao này hẳn là đã chiết khấu.
Phòng hai người ở cạnh nhau, Phó Minh Lễ đưa hành lý của Phó Tiểu Ngư vào phòng cô, lại kiểm tra cửa sổ phòng và phòng tắm một lần mới nói với Phó Tiểu Ngư: “Em đừng tắt điện thoại, có chuyện gì thì gọi điện thoại ngay cho anh, ngày mai em muốn đi ra ngoài với anh không? Nếu muốn anh sẽ gọi điện thoại gọi em.”
Phó Tiểu Ngư vội gật đầu lia lịa: “Em muốn đi, đến lúc đó anh nhớ gọi cho em.”
Phó Minh Lễ đáp ứng, sau đó mới kéo hành lý của mình về phòng.
Phó Tiểu Ngư khóa kỹ cửa, đi đến mép giường ngồi xuống, cởi ba lô, lấy di động ra. Từ giữa trưa, sau khi lên máy bay, di động của cô vẫn luôn ở trong trạng thái tắt máy. Phó Minh Lễ có hai điện thoại di động, xuống máy bay xong, Phó Tiểu Ngư gọi điện thoại cho Phó Dũng báo bình an hay là dùng để lên mạng đều dùng của Phó Minh Lễ.
Cô thừa nhận là cô cố ý, không muốn nhận điện thoại của Cố Thanh Vân, không muốn theo dõi tin tức của anh cho nên dứt khoát không mở máy.
Chẳng qua vừa rồi Phó Minh Lễ bảo cô phải mở máy, cô muốn không mở cũng không được.
Phó Tiểu Ngư ấn nút khởi động máy, không đợi vào màn hình chính cô đã tùy tay ném điện thoại lên giường, sau đó đứng dậy đi mở rương hành lý, lấy áo ngủ và túi đựng mỹ phẩm ra rồi đi vào phòng tắm.
Nửa giờ sau, tắm xong, Phó Tiểu Ngư một thân thoải mái sạch sẽ chậm rì rì đi ra từ phòng tắm, vừa đi vừa cầm khăn tắm lớn lung tung lau tóc.
Khi đến mép giường, không nhịn được xuyên qua khe hở khăn tắm liếc mắt nhìn di động trên giường một cái, cuối cùng không chống cự được dụ hoặc, đặt mông ngồi lên trên giường, cầm lấy di động mở khóa, tin nhắn nhắc nhở có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, tuy rằng không lưu số, nhưng cô nhìn một cái là biết những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc này tất cả đều đến từ Cố Thanh Vân.
Cô block số cũ của Cố Thanh Vân, anh chỉ có thể đổi một số khác để gọi cho cô, cũng không thể gửi WeChat, chỉ ngoan ngoãn gửi tin nhắn. Tâm tình Phó Tiểu Ngư vô cùng phức tạp mà mở tin nhắn.
“Tiểu Ngư, nhận được hoa chưa? Có thích hay không, mỗi ngày anh đều tặng cho em, có được không?”
“Tiểu Ngư, anh vừa mới đến nhà em, chú Phương nói em và anh hai đi ra ngoài du lịch.”
“Có phải em rất chán ghét anh hay không? Không muốn gặp anh?”
“Anh phải làm thế nào thì em mới có thể tha thứ cho anh đây.”
Phó Tiểu Ngư nhìn tin nhắn, ngón tay bấm bấm ở trong khung trả lời, cuối cùng vẫn rời khỏi giao diện tin nhắn.
Tìm ra máy sấy tóc rồi sấy khô tóc, Phó Tiểu Ngư bò vào ổ chăn nằm yên.
Cũng không biết là do lạ chỗ hay là do sau khi nhìn mấy tin nhắn kia của Cố Thanh Vân, đêm nay Phó Tiểu Ngư ngủ thật sự không yên giấc, thường thường sẽ tỉnh lại, sau đó lăn qua lộn lại không cách nào ngủ say.
Vốn dĩ còn lo lắng ngày hôm sau sẽ dậy muộn chậm trễ thời gian của Phó Minh Lễ, kết quả sáng sớm sáu giờ rưỡi cô đã tỉnh rồi, ở trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng vẫn quyết định rời giường đi rửa mặt.
Thời gian này nhất định là Phó Minh Lễ còn chưa rời giường, Phó Tiểu Ngư rửa mặt xong, xem thời gian còn sớm, cô chậm rì rì trang điểm nhẹ, trang điểm xong lại xem thời gian, còn chưa đến bảy giờ rưỡi, vì thế quyết đoán mặc quần áo đi giày, ra cửa tìm đồ ăn.
Ở dưới lầu khách sạn có nhà ăn, hẳn là có phục vụ đồ ăn sáng, Phó Tiểu Ngư hiếm khi đi đến một nơi xa lạ, thế nên cô muốn nếm thử mỹ thực địa phương, quyết định đi hỏi lễ tân một câu.
Đi xuống lầu, mới vừa đi ra thang máy, Phó Tiểu Ngư vừa ngước mắt đã nhìn thấy một cô gái ăn mặc thời thượng đứng trước quầy lễ tân, cô gái rất cao, dáng người rất đẹp, mặc một bộ váy dài phong cách Bohemian, tay đeo túi LV, rương hành lý bên chân cũng cùng nhãn hiệu.
Phó Tiểu Ngư nhướng mày, nghĩ thầm cô gái này hẳn là tiểu thư nhà giàu tới du lịch, cô cũng không quá để ý, nhấc chân đi đến quầy lễ tân, không đợi cô tới gần, cô gái cao gầy vén mái tóc dài lên, vô tình quay đầu nhìn về phía cô.
Vừa nhìn thấy nhau, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Phó Tiểu Ngư sợ tới mức thiếu chút nữa chửi bậy, nhưng đôi tay cô đã kịp thời bịt kín miệng, đôi mắt trừng lớn khó có thể tin mà nhìn đối phương.
Không chờ cô phản ứng lại, đối phương đã mở miệng trước, vẫn là giọng nói trung tính quen thuộc như cũ, rất vui vẻ chào hỏi cô: “Buổi sáng tốt lành, Tiểu Ngư.”
Tốt cái gì mà tốt, tâm tình cô lúc này không khác gì gặp phải ma cả! “Cố Thanh Vân, sao anh lại ở đây?” Phó Tiểu Ngư do dự có nên cho mình một cái tát hay không, xem cô có phải đang nằm mơ hay không. Cô gái mặc váy dài kỳ lạ phong tình này, không phải ai khác mà chính là Cố Thanh Vân.
Cố Thanh Vân thấy cô quả thật đã bị dọa, đáy mắt hiện lên một tia không được tự nhiên, sau đó lại nhanh chóng giấu đi, hào phóng đi lên trước nói: “Anh tới tìm em.”
Trong đầu Phó Tiểu Ngư hiện lên một đống vấn đề, cuối cùng vẫn hỏi vào trọng điểm: “Sao anh biết chúng tôi đang ở đây?”
Cố Thanh Vân mím môi, nhìn thoáng qua hai nhân viên khách sạn với vẻ mặt hóng chuyện bên quầy lễ tân, nói với Phó Tiểu Ngư: “Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói.”
Phó Tiểu Ngư nhíu mày, cô chưa có ý định tha thứ cho người này đâu, lúc này cô hẳn là nên cau có chạy lấy người mới đúng, nhưng cô thật sự rất tò mò Cố Thanh Vân làm thế nào tìm được với vì sao lại mặc lại trang phục của nữ.
Trong lòng rối rắm vài giây, Phó Tiểu Ngư nói với anh: “Đi đến nhà ăn đi.”
Vốn dĩ cô còn có suy nghĩ sẽ đi mua đồ ăn vặt địa phương về ăn cùng với anh hai, nhưng sự xuất hiện của Cố Thanh Vân đã đảo loạn hoàn toàn kế hoạch của cô.
Theo đề nghị của Phó Tiểu Ngư, hai người vào nhà ăn khách sạn, gọi hai phần cơm sáng, sau đó ngồi xuống nói chuyện.
Không cần Phó Tiểu Ngư hỏi, Cố Thanh Vân sảng khoái thẳng thắn nói ra nguyên nhân mình ở đây.
“Anh muốn tìm em, cho nên… Vận dụng một ít quan hệ, tra xét tin tức chuyến bay của em, tối hôm qua đã đến bên này, sau đó gọi điện thoại cho anh hai, nghe anh ấy nói, biết hai người ở Tam Hải, sáng nay chạy tới, khách sạn tốt nhất ở đây cũng chỉ có chỗ này.”
Phó Tiểu Ngư nghe anh giải thích, mày trước sau vẫn luôn nhíu chặt.
“Vậy tại sao anh lại mặc đồ nữ hả?”
Cố Thanh Vân hắng giọng, có chút không được tự nhiên mà nói: “Anh cảm thấy em tương đối thích anh mặc đồ nữ, anh nghĩ trang điểm như vậy, có khả năng em sẽ dễ dàng tha thứ cho anh hơn.”
Phó Tiểu Ngư cười lạnh, nói từng câu từng chữ: “Anh, đừng, có, mơ!”
Cố Thanh Vân:…
Hết chương 30!
~~~
Đích đến của chuyến đi này là thị trấn nhỏ bên bờ biển phương Nam, nơi đó không có sân bay, thế nên đầu tiên bọn họ chỉ có thể bay đến một thành phố lớn ở phụ cận, sau đó lại chuyển qua tàu cao tốc, rồi lại bắt xe đi qua.
Sau khi lên máy bay, Phó Minh Lễ cầm di động tra bản đồ rồi quyết định: “Sau khi chúng ta xuống máy bay không đi tàu cao tốc nữa, đi thuê chiếc xe để lái xe đi.”
Phó Tiểu Ngư tỏ vẻ tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của anh ta, nhưng ánh mắt nhìn về phía anh ta lại mang theo vài phần bỡn cợt.
Phó Minh Lễ phát hiện không khỏi tức giận hỏi: “Ánh mắt đấy của em là có ý gì hả?”
Phó Tiểu Ngư nói: “Em còn tưởng rằng anh hai sẽ nói ‘đầu tiên nên đi mua một chiếc xe rồi lại đi tiếp’, như vậy mới tương đối phù hợp với thân phận và phong cách Phó nhị thiếu của anh chứ!”
“Anh không có loại phong cách lung tung rối loạn này!” Phó Minh Lễ nói, ngẫm lại rồi dặn dò cô: “Anh cũng không cho phép em có loại phong cách này, cuộc sống bên ngoài hiểm ác, khi ra ngoài nhớ phải khiêm tốn một chút mới tốt.”
Phó Tiểu Ngư rất ngoài ý muốn mà đáp: “Anh hai, vậy mà anh lại giảng đạo lý với em, thật thần kỳ quá đi!”
Phó Minh Lễ duỗi tay dùng sức xoa xoa đầu cô: “Anh là anh của em, giảng đạo lý với em thì đã làm sao!”
Phó Tiểu Ngư đẩy tay anh ta ra, cười nói: “Không sao hết, em còn cảm thấy khá tốt.”
Rút tay lại, tâm tình Phó Minh Lễ cũng có chút phức tạp. Anh ta nhớ rõ, từ nhỏ ba anh em bọn họ không hề có cảm tình gì với nhau, quanh năm suốt tháng cũng chưa nói được với nhau mấy câu, sau khi lớn lên, anh ta và anh cả lần lượt vào công ty, quan hệ càng ngày càng căng thẳng, dường như là sắp đối địch với nhau.
Hình như là từ sau khi Tiểu Ngư về nước, tất cả mọi việc mới chậm rãi thay đổi, anh ta cũng không biết loại kết cục thay đổi này là tốt hay là xấu, nhưng ít nhất giờ khắc này, trong lòng anh ta vẫn cảm thấy rất hưởng thụ.
Khi tiếp viên hàng không tươi cười xinh đẹp đi qua, Phó Minh Lễ gọi cho Phó Tiểu Ngư ly nước chanh và đồ ăn vặt ngọt, còn mình chỉ cần ly nước đá, tiếp viên hàng không đã nhanh chóng đưa đồ lên.
Bánh kem ngọt như thế này cũng chỉ có các cô gái nhỏ mới có thể thích, Phó Minh Lễ tỏ vẻ ghét bỏ, Phó Tiểu Ngư lại ăn đến vui vẻ.
Phó Minh Lễ nhấp một ngụm nước đá hỏi cô: “Sao em biết anh muốn đi thị trấn nhỏ vậy?”
Phó Tiểu Ngư chớp chớp đôi mắt, nuốt đồ ăn trong miệng, bình tĩnh nói ra lý do đã chuẩn bị tốt từ trước đó: “Em nhớ rõ có một lần sau khi tham gia buổi tiệc, anh ở trong xe nói nghe được nơi cuối cùng mẹ anh dừng lại là thị trấn nhỏ, chờ tin tức rõ ràng anh sẽ đi qua đó một chuyến, cho nên em đoán bây giờ anh muốn đi đến đó.”
Phó Minh Lễ nghĩ lại một chút, hình như là có chuyện như vậy, thế nên cũng không miệt mài theo đuổi vấn đề này, quay đầu nhìn cô hỏi: “Không phải là em thích Cố Thanh Vân sao? Cứ đi theo anh như vậy, không sợ anh ta không tìm thấy em sau đó từ bỏ em hay sao?”
Phó Tiểu Ngư buông nĩa, cầm lấy khăn giấy lau miệng rồi mới nói: “Chúng ta đi ra ngoài cũng không lâu, lại nói nếu anh ấy dễ dàng từ bỏ như vậy chứng minh là em đã thích sai người.”
Phó Minh Lễ nghe cô nói thế chợt sửng sốt, không nghĩ tới em gái mình nhìn không lớn, nhưng khi đối mặt với cảm tình thật ra lại rất lý trí.
“Em ngược lại nhìn nhận rất rõ ràng.”
Phó Tiểu Ngư bưng ly nước chanh uống một ngụm, cô nhìn Phó Minh Lễ, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Anh hai, anh với anh cả hình như không chán ghét anh ấy có đúng không?”
Phó Minh Lễ nhướng mày: “Sao em lại nghĩ bọn anh chán ghét anh ta? Bởi vì anh ta giả làm phụ nữ hay sao?” Cười cười, anh ta nói tiếp: “Cố Thanh Vân giả làm phụ nữ nhiều năm như vậy, còn có thể giả đến ngay cả một giọt nước cũng không lọt, chỉ bằng điểm này đã có thể nhìn ra anh ta thật sự rất thông minh, có tính kiên trì, cũng rất có dã tâm, nếu anh ta thật sự đặt tâm ở trên người của em, cũng coi như là một đối tượng không tồi.”
Phó Tiểu Ngư không nghĩ tới, hai anh trai mặt ngoài không tỏ vẻ gì, kỳ thật đã thay cô tính toán qua, cảm thấy Cố Thanh Vân xem như là đối tượng đủ tư cách.
Ba giờ chiều máy bay tới sân bay, Phó Minh Lễ đẩy rương hành lý của hai người đi ra ngoài, đi hai bước thì quay đầu nhìn cô hỏi: “Muốn anh dắt tay không? Anh sợ em đi lạc mất.”
Phó Tiểu Ngư nhếch miệng cười, không khách khí vươn tay ra, ý bảo anh ta dắt đi.
Phó Minh Lễ cạn lời, rõ ràng là anh ta đang trêu chọc cô, cô gái nhỏ thế mà lại giả ngu với anh ta.
Chẳng qua ghét bỏ thì ghét bỏ, Phó Minh Lễ vẫn nhận mệnh mà một tay đẩy xe hành lý, một tay còn lại thì dắt cô.
Ra sân bay, Phó Minh Lễ kêu xe taxi chạy thẳng đến chỗ thuê xe, cuối cùng chọn thuê một chiếc.
Phó Tiểu Ngư buồn cười nói: “Không phải nói muốn khiêm tốn sao? Lái loại xe này cũng không thấy khiêm tốn là bao nhiêu nha!”
Phó Minh Lễ vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Em ghét bỏ thì đừng ngồi, tự mình đi thuê một chiếc rẻ đi!”
Phó Tiểu Ngư vội vàng leo lên trên ghế phụ ngồi xuống.
Mở hướng dẫn xác định đường đi xong, hai người xuất phát đi về phía thị trấn nhỏ.
Hướng dẫn hiển thị xuất phát từ thành phố đi đến thị trấn nhỏ mất khoảng hai giờ rưỡi, lộ trình không ngắn, lúc lái xe đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Phó Minh Lễ xuống xe đi mua thùng nước khoáng đặt ở ghế sau, còn thuận tiện mua đồ ăn vặt cho Phó Tiểu Ngư. Phó Tiểu Ngư mở túi, phát hiện đều là chút thịt khô mứt khoai lát, đều là đồ mà trẻ con thích ăn.
Cô không khỏi nghĩ thầm anh hai này của cô bỏ đi danh vai ác cũng coi như là anh trai tốt biết săn sóc em của mình.
Lộ trình hơn hai giờ, tuy rằng buồn tẻ nhưng cũng không nhàm chán, Phó Tiểu Ngư ăn đồ ăn vặt rồi đấu võ mồm cùng với Phó Minh Lễ, thế nên cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Khi xe tới thị trấn nhỏ đã là chạng vạng hơn sáu giờ, Phó Tiểu Ngư đang dựa vào lưng ghế ngủ gà ngủ gật, trong nháy mắt cô bị Phó Minh Lễ đánh thức, đầu óc cô có chút lâng lâng, trong lúc nhất thời nghĩ không ra bản thân đang ở nơi nào, xoa xoa nước miếng, lại ngồi yên một hồi mới lấy lại tinh thần.
“Ngủ đến choáng váng? Xuống xe ăn cơm trước đã, sau đó đi tìm khách sạn.” Phó Minh Lễ đứng ở ngoài cửa xe bên ghế phụ, không kiên nhẫn mà chống tay lên cửa xe nhìn cô.
Phó Tiểu Ngư cầm ba lô nhảy xuống xe, cô đứng yên tò mò đưa mắt nhìn bốn phía.
Thị trấn nhỏ này được gọi là Tam Hải gần bờ biển, trước kia phần lớn người đều sẽ đi ra biển rộng để kiếm ăn, nhưng hiện tại bên này phát triển tốt nhờ số lượng khách du lịch đến bởi vì nơi này có bờ cát xinh đẹp và nước biển tương đối trong xanh.
Những thứ đó đều là lúc Phó Tiểu Ngư ở trên đường cao tốc cảm thấy nhàm chán dùng di động của Phó Minh Lễ tra ra được.
Bây giờ mặt trời đã xuống núi, ánh chiều tà nhiễm hồng cả nửa vùng trời, gió rất lớn, còn mang theo hơi ẩm, cẩn thận cảm nhận thì trong không khí còn mang theo một chút hương vị tanh mặn, đó chính là hương vị gió biển.
Trước đó bọn họ đặt khách sạn cũng có nhà ăn, nhưng nếu đến bờ biển, đương nhiên là phải ăn hải sản chính gốc nơi đây rồi. Phó Minh Lễ dừng xe ở gần đó, có mấy quán ăn khuya bán hải sản địa phương, thật sự vừa là đặc sản vừa bình dân.
Phó Minh Lễ chọn quán có nhiều người rồi mang Phó Tiểu Ngư đi vào, vừa lúc là giờ cơm, người trong quán ăn rất nhiều, cơ hồ là chật ních, may mắn là khi hai người đi vào vừa lúc có khách rời đi, hai người đứng ở cửa chờ phục vụ dọn bàn sạch sẽ xong mới đi vào.
Ngồi xuống xong, Phó Minh Lễ nhìn Phó Tiểu Ngư nói: “Đến những nơi như thế này thì yêu cầu đối với vấn đề vệ sinh không thể quá cao, bằng không cái gì em cũng đều không thể ăn được.”
Phó Tiểu Ngư cầm lấy thực đơn lật lật: “Em không có thói ở sạch, anh muốn ăn cái gì?”
“Anh ăn gì cũng được, em xem rồi gọi, gọi cho ba người, một lát nữa có bạn anh tới.” Phó Minh Lễ nói.
Phó Tiểu Ngư gật gật đầu, gọi phục vụ tới, hỏi một chút món ăn đặc biệt của quán, sau khi người phục vụ đề cử, lại gọi mấy món đặc biệt.
Trong lúc chờ đồ ăn, Phó Tiểu Ngư tò mò hỏi Phó Minh Lễ: “Anh hai, anh ở bên này cũng có bạn à?”
Phó Minh Lễ lắc đầu, đốt một điếu thuốc mới nói: “Là bạn của bạn anh, anh nhờ cậu ta ở bên này giúp anh hỏi thăm tin tức.”
Anh ta vừa hút thuốc vừa cầm lấy di động gửi đi một voice chat, nói cho đối phương biết mình tới rồi, sau đó phát định vị qua mới bỏ di động xuống.
Phó Tiểu Ngư an tĩnh chờ anh ta làm xong những việc đó mới nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh thật sự tin tưởng những thứ đó mà người ngoài nói sao?”
Cô hỏi không đầu không đuôi, Phó Minh Lễ nhíu mày hỏi: “Những thứ đó?”
Ngón tay Phó Tiểu Ngư khoa tay múa chân ở trong không trung lung tung vài cái: “Chính là những thứ đó, nói mẹ của ba anh em mình đều bị ba hại chết.”
Phó Minh Lễ cười nhạo, ngậm thuốc lá, thưởng thức bật lửa: “Không tin tưởng hoàn toàn.”
Phó Tiểu Ngư xoay chén trà, nước trà trong ly được pha từ lá trà thấp kém, hương vị rất bình thường, cô uống một ngụm đã không muốn uống tiếp: “Không tin tưởng hoàn toàn? Nghĩa là sao, anh cảm thấy trong đó có chút lời đồn đãi là thật?”
“Nói ba hại người chết tất nhiên là khoa trương, nhưng đồn đãi cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, anh suy đoán, lúc trước ba đối xử với mấy người vợ nhất định đều không tốt, bằng không cũng sẽ không có người chết hay là bỏ đi.”
“Anh đã hỏi qua chú Phương chưa? Chú ấy theo ba nhiều năm như vậy, hẳn là sẽ biết rõ.” Phó Tiểu Ngư nói.
“Em cảm thấy lấy độ trung thành của chú Phương đối với ba, chú ấy sẽ tùy ý nói việc ấy cho chúng ta biết hay sao?”
“Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao ba lại xóa sạch tất cả tin tức về mẹ chúng ta, không cho chúng ta biết chứ?”
Phó Minh Lễ cười nhạo: “Nhất định là đã làm chuyện gì đó trái với lương tâm.”
Khuỷu tay Phó Tiểu Ngư chống ở trên bàn, đôi tay chống cằm, cẩn thận nhớ lại nửa cuốn tiểu thuyết mình đã xem. Trước mắt chỉ nhắc tới có lời đồn đãi nói Phó Dũng đều hại chết mấy người vợ trước, nhưng mà hại chết như thế nào cũng không nói cụ thể. Cũng chính bởi vì những lời đồn đãi đó làm tình cảm cha con nhà họ Phó mấy người tan vỡ, thậm chí còn trở thành thù địch, còn sau đó có nhắc lại việc này hay không thì Phó Tiểu Ngư cũng không biết, cô vẫn chưa xem hết cuốn tiểu thuyết.
Chẳng qua là cho dù có xem qua tiểu thuyết cũng không có gì để dùng, bởi vì từ khi cô vào đây, hình như cốt truyện đã không còn phát triển theo giống tình tiết trong tiểu thuyết nữa, đại bug Cố Thanh Vân này không chỉ không kết hôn với Phó Minh Nghĩa, anh còn vứt bỏ việc cải trang thành nữ, lại đi coi trọng cô.
Sau khi đồ ăn lên hết, Phó Minh Lễ nói người bạn kia cũng tới rồi, là một người đàn ông trung niên tầm khoảng bốn mươi tuổi, tự xưng là A Huy, thân hình hơi béo, để râu quai nón, nói chuyện rất lớn, lúc cười rộ lên âm lượng còn cao hơn nữa, nhưng khiến người khác chú ý nhất vẫn là hình xăm trên cánh tay ông ta, cụ thể cũng thấy không rõ là hình xăm gì.
Phó Tiểu Ngư trộm đánh giá người đàn ông này một lần, sau đó xê dịch ghế dựa gần vào bên cạnh Phó Minh Lễ.
Phó Minh Lễ nhìn cô một cái, ấn điếu thuốc đã hút gần xong vào trong gạt tàn thuốc, quay đầu cười chào hỏi với A Huy.
“Phó thiếu, cậu đừng nhìn Tam Hải nơi này không lớn, nhưng tìm được người quả thật không phải việc dễ dàng, tôi cũng phải nhờ rất nhiều anh em, phí nhiều công sức mới có thể nghe ngóng giúp cậu được một chút tin tức.” A Huy nói.
Phó Minh Lễ gật đầu, nói: “Vất vả rồi, cho anh gấp đôi thù lao.”
A Huy cười ha hả nói: “Phó thiếu quả nhiên là người sảng khoái, tôi rất thích kết bạn với những người như cậu vậy, về sau có gì cần anh em hỗ trợ, chỉ cần phân phó, tôi bảo đảm sẽ giúp cậu làm thỏa đáng.”
Phó Minh Lễ cười khẽ, nói với A Huy: “Ngày mai tôi muốn tới căn phòng ở kia nhìn xem rồi gặp mặt chủ cho thuê một chút, anh xem sắp xếp người dẫn đường giúp tôi.”
A Huy cười ha hả đáp: “Sắp xếp cái gì, ngày mai tôi tự mình lại đây đưa cậu đi, chỗ kia có chỉ dẫn cũng không tìm được.”
“Vậy thì cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.” A Huy xua xua tay, hình xăm lúc ẩn lúc hiện trên cánh tay thoạt nhìn càng thêm bắt mắt.
Phó Tiểu Ngư không nhịn được lại nhích lại gần bên cạnh Phó Minh Lễ.
A Huy nhìn Phó Tiểu Ngư một cái, cười nói với Phó Minh Lễ: “Đây là bạn gái của Phó thiếu sao? Lớn lên xinh đẹp giống như minh tinh vậy.”
Phó Minh Lễ bỡn cợt mà nhìn Phó Tiểu Ngư một cái, cười nhẹ nói: “Đây là em gái tôi.”
A Huy nghĩ sao nói vậy, náo loạn khiến người chê cười, lại cười ha ha xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi tự phạt ba ly trước.” Nói xong đứng lên, nhìn thấy trên bàn không có rượu, xoay người phân phó phục vụ đi lấy rượu, thế nhưng lại bị Phó Minh Lễ ngăn lại, đêm nay không uống rượu, đi một ngày đường, lấp đầy bụng rồi về khách sạn nghỉ ngơi.
A Huy ngồi lại: “Tôi đành lấy trà thay rượu vậy, tự phạt ba ly.” Nói xong ừng ực ừng ực uống liền ba ly trà.
Phó Tiểu Ngư ở bên cạnh nhìn cười trộm, cảm thấy người này thoạt nhìn giống một tên đại ca xã hội đen, thế nhưng trên thực tế lại là một tên đàn ông cộc lốc.
Người đàn ông cộc lốc uống xong trà, bỗng nhiên tìm được cớ vì mình sơ ý nhìn lầm người, ông ta nói: “Chẳng qua anh em hai người lớn lên quả thật chả giống nhau chút nào.”
Phó Minh Lễ: …
Phó Tiểu Ngư: …
Sau khi ăn xong và hẹn thời gian ngày mai gặp mặt với A Huy, nói hẹn gặp lại, Phó Minh Lễ lái xe đi, đi theo hướng dẫn tìm được khách sạn bọn họ đã đặt.
Nói là khách sạn cấp sao duy nhất của huyện Tam Hải, nhưng mà Phó Tiểu Ngư cảm thấy cấp sao này hẳn là đã chiết khấu.
Phòng hai người ở cạnh nhau, Phó Minh Lễ đưa hành lý của Phó Tiểu Ngư vào phòng cô, lại kiểm tra cửa sổ phòng và phòng tắm một lần mới nói với Phó Tiểu Ngư: “Em đừng tắt điện thoại, có chuyện gì thì gọi điện thoại ngay cho anh, ngày mai em muốn đi ra ngoài với anh không? Nếu muốn anh sẽ gọi điện thoại gọi em.”
Phó Tiểu Ngư vội gật đầu lia lịa: “Em muốn đi, đến lúc đó anh nhớ gọi cho em.”
Phó Minh Lễ đáp ứng, sau đó mới kéo hành lý của mình về phòng.
Phó Tiểu Ngư khóa kỹ cửa, đi đến mép giường ngồi xuống, cởi ba lô, lấy di động ra. Từ giữa trưa, sau khi lên máy bay, di động của cô vẫn luôn ở trong trạng thái tắt máy. Phó Minh Lễ có hai điện thoại di động, xuống máy bay xong, Phó Tiểu Ngư gọi điện thoại cho Phó Dũng báo bình an hay là dùng để lên mạng đều dùng của Phó Minh Lễ.
Cô thừa nhận là cô cố ý, không muốn nhận điện thoại của Cố Thanh Vân, không muốn theo dõi tin tức của anh cho nên dứt khoát không mở máy.
Chẳng qua vừa rồi Phó Minh Lễ bảo cô phải mở máy, cô muốn không mở cũng không được.
Phó Tiểu Ngư ấn nút khởi động máy, không đợi vào màn hình chính cô đã tùy tay ném điện thoại lên giường, sau đó đứng dậy đi mở rương hành lý, lấy áo ngủ và túi đựng mỹ phẩm ra rồi đi vào phòng tắm.
Nửa giờ sau, tắm xong, Phó Tiểu Ngư một thân thoải mái sạch sẽ chậm rì rì đi ra từ phòng tắm, vừa đi vừa cầm khăn tắm lớn lung tung lau tóc.
Khi đến mép giường, không nhịn được xuyên qua khe hở khăn tắm liếc mắt nhìn di động trên giường một cái, cuối cùng không chống cự được dụ hoặc, đặt mông ngồi lên trên giường, cầm lấy di động mở khóa, tin nhắn nhắc nhở có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, tuy rằng không lưu số, nhưng cô nhìn một cái là biết những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc này tất cả đều đến từ Cố Thanh Vân.
Cô block số cũ của Cố Thanh Vân, anh chỉ có thể đổi một số khác để gọi cho cô, cũng không thể gửi WeChat, chỉ ngoan ngoãn gửi tin nhắn. Tâm tình Phó Tiểu Ngư vô cùng phức tạp mà mở tin nhắn.
“Tiểu Ngư, nhận được hoa chưa? Có thích hay không, mỗi ngày anh đều tặng cho em, có được không?”
“Tiểu Ngư, anh vừa mới đến nhà em, chú Phương nói em và anh hai đi ra ngoài du lịch.”
“Có phải em rất chán ghét anh hay không? Không muốn gặp anh?”
“Anh phải làm thế nào thì em mới có thể tha thứ cho anh đây.”
Phó Tiểu Ngư nhìn tin nhắn, ngón tay bấm bấm ở trong khung trả lời, cuối cùng vẫn rời khỏi giao diện tin nhắn.
Tìm ra máy sấy tóc rồi sấy khô tóc, Phó Tiểu Ngư bò vào ổ chăn nằm yên.
Cũng không biết là do lạ chỗ hay là do sau khi nhìn mấy tin nhắn kia của Cố Thanh Vân, đêm nay Phó Tiểu Ngư ngủ thật sự không yên giấc, thường thường sẽ tỉnh lại, sau đó lăn qua lộn lại không cách nào ngủ say.
Vốn dĩ còn lo lắng ngày hôm sau sẽ dậy muộn chậm trễ thời gian của Phó Minh Lễ, kết quả sáng sớm sáu giờ rưỡi cô đã tỉnh rồi, ở trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng vẫn quyết định rời giường đi rửa mặt.
Thời gian này nhất định là Phó Minh Lễ còn chưa rời giường, Phó Tiểu Ngư rửa mặt xong, xem thời gian còn sớm, cô chậm rì rì trang điểm nhẹ, trang điểm xong lại xem thời gian, còn chưa đến bảy giờ rưỡi, vì thế quyết đoán mặc quần áo đi giày, ra cửa tìm đồ ăn.
Ở dưới lầu khách sạn có nhà ăn, hẳn là có phục vụ đồ ăn sáng, Phó Tiểu Ngư hiếm khi đi đến một nơi xa lạ, thế nên cô muốn nếm thử mỹ thực địa phương, quyết định đi hỏi lễ tân một câu.
Đi xuống lầu, mới vừa đi ra thang máy, Phó Tiểu Ngư vừa ngước mắt đã nhìn thấy một cô gái ăn mặc thời thượng đứng trước quầy lễ tân, cô gái rất cao, dáng người rất đẹp, mặc một bộ váy dài phong cách Bohemian, tay đeo túi LV, rương hành lý bên chân cũng cùng nhãn hiệu.
Phó Tiểu Ngư nhướng mày, nghĩ thầm cô gái này hẳn là tiểu thư nhà giàu tới du lịch, cô cũng không quá để ý, nhấc chân đi đến quầy lễ tân, không đợi cô tới gần, cô gái cao gầy vén mái tóc dài lên, vô tình quay đầu nhìn về phía cô.
Vừa nhìn thấy nhau, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Phó Tiểu Ngư sợ tới mức thiếu chút nữa chửi bậy, nhưng đôi tay cô đã kịp thời bịt kín miệng, đôi mắt trừng lớn khó có thể tin mà nhìn đối phương.
Không chờ cô phản ứng lại, đối phương đã mở miệng trước, vẫn là giọng nói trung tính quen thuộc như cũ, rất vui vẻ chào hỏi cô: “Buổi sáng tốt lành, Tiểu Ngư.”
Tốt cái gì mà tốt, tâm tình cô lúc này không khác gì gặp phải ma cả! “Cố Thanh Vân, sao anh lại ở đây?” Phó Tiểu Ngư do dự có nên cho mình một cái tát hay không, xem cô có phải đang nằm mơ hay không. Cô gái mặc váy dài kỳ lạ phong tình này, không phải ai khác mà chính là Cố Thanh Vân.
Cố Thanh Vân thấy cô quả thật đã bị dọa, đáy mắt hiện lên một tia không được tự nhiên, sau đó lại nhanh chóng giấu đi, hào phóng đi lên trước nói: “Anh tới tìm em.”
Trong đầu Phó Tiểu Ngư hiện lên một đống vấn đề, cuối cùng vẫn hỏi vào trọng điểm: “Sao anh biết chúng tôi đang ở đây?”
Cố Thanh Vân mím môi, nhìn thoáng qua hai nhân viên khách sạn với vẻ mặt hóng chuyện bên quầy lễ tân, nói với Phó Tiểu Ngư: “Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói.”
Phó Tiểu Ngư nhíu mày, cô chưa có ý định tha thứ cho người này đâu, lúc này cô hẳn là nên cau có chạy lấy người mới đúng, nhưng cô thật sự rất tò mò Cố Thanh Vân làm thế nào tìm được với vì sao lại mặc lại trang phục của nữ.
Trong lòng rối rắm vài giây, Phó Tiểu Ngư nói với anh: “Đi đến nhà ăn đi.”
Vốn dĩ cô còn có suy nghĩ sẽ đi mua đồ ăn vặt địa phương về ăn cùng với anh hai, nhưng sự xuất hiện của Cố Thanh Vân đã đảo loạn hoàn toàn kế hoạch của cô.
Theo đề nghị của Phó Tiểu Ngư, hai người vào nhà ăn khách sạn, gọi hai phần cơm sáng, sau đó ngồi xuống nói chuyện.
Không cần Phó Tiểu Ngư hỏi, Cố Thanh Vân sảng khoái thẳng thắn nói ra nguyên nhân mình ở đây.
“Anh muốn tìm em, cho nên… Vận dụng một ít quan hệ, tra xét tin tức chuyến bay của em, tối hôm qua đã đến bên này, sau đó gọi điện thoại cho anh hai, nghe anh ấy nói, biết hai người ở Tam Hải, sáng nay chạy tới, khách sạn tốt nhất ở đây cũng chỉ có chỗ này.”
Phó Tiểu Ngư nghe anh giải thích, mày trước sau vẫn luôn nhíu chặt.
“Vậy tại sao anh lại mặc đồ nữ hả?”
Cố Thanh Vân hắng giọng, có chút không được tự nhiên mà nói: “Anh cảm thấy em tương đối thích anh mặc đồ nữ, anh nghĩ trang điểm như vậy, có khả năng em sẽ dễ dàng tha thứ cho anh hơn.”
Phó Tiểu Ngư cười lạnh, nói từng câu từng chữ: “Anh, đừng, có, mơ!”
Cố Thanh Vân:…
Hết chương 30!
Danh sách chương