Có trong nháy mắt, Thẩm Du cho rằng chính mình gặp ảo giác, hắn cư nhiên nhắc tới hai chữ "sống chung"?

Nếu nhớ không lầm, cô vẫn chưa có đồng ý cùng hắn hẹn hò đi?

Không chỉ có không đồng ý, cô còn thẳng mặt cự tuyệt nữa, giờ phút này Thẩm Tiêu lại không biết xấu hổ mà nói tới việc "sống chung"?

Hơn nữa vẫn là muốn "sống chung" ngay trong nhà của người khác!

Người này có khi nào là thời gian vừa rồi đi công tác, ở bên ngoài gặp phải cái gì kích thích, cho nên trở về mới có thể bệnh hoài không dứt như vậy.

Thẩm Du cảm thấy, bản thân đã không tức vì quá tức rồi!

Hơn nữa cho dù có tức giận thêm cũng vô dụng, mắng không xong đánh không lại, Thẩm Tiêu trừng mắt một cái cô liền nhùn.

Nhưng kêu cô cứ vậy mà chịu đựng, quả thực cả người đều ngứa ngáy.

Thẩm Du vừa ăn vừa nghĩ, nhân lúc Thẩm Tiêu đưa đồ ăn lại đây, cô liền nói "Lát nữa ăn xong anh dọn bàn, còn có, phải đem chén đũa đi rửa. Ở đây không có máy tự động, cho nên phải dùng tay tẩy sạch mới được nha."

Động tác giơ đũa của Thẩm Tiêu đột nhiên dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn cô.

"Tại sao phải rửa? Ngày mai kêu chú Lý tới là xong."

Thẩm Du cũng không giận, chỉ hơi cụp mắt xuống mà nói "Vừa rồi không phải anh nói muốn thử cảm giác chung sống với nhau sao? Đụng chút là kêu người tới làm, vậy còn thể nghiệm được gì nữa?"

Thẩm Tiêu nhíu mày, cảm giác tình hình cũng không giống như hắn tưởng tượng, hơn nữa mấy cuốn sách mà Đỗ Huy đưa cho hắn không hề có cái kịch bản này!

Đợi lát nữa phải cẩn thận xem lại mới được.

"Vì sao lại là anh rửa?" Thẩm Tiêu cảm thấy, vấn đề này cần thiết phải thảo luận một chút.

Thẩm Du dẫu môi, ủy ủy khuất khuất mà lầm bầm "Em còn nhỏ như vậy, anh kêu em đi làm việc nhà có thấy xấu hổ hay không? Hơn nữa nếu muốn sống chung, vậy hẳn là bạn trai phải cưng chiều bạn gái đi. Nếu trải nghiệm nghĩa là để cho em tới lao động khổ sai, em còn muốn phối hợp để làm gì?"

"......"

Nghe ra, hình như rất có đạo lý.

Được rồi, không phải là mấy cái chén thôi sao? Không cần thiết quá rối rắm, mấy ngày ở chung tới đây mới là mấu chốt nhất.

***

Một tiếng sau, sau khi Thẩm Tiêu liên tục làm bể mấy cái chén, hắn rốt cuộc bàng hoàng nhận ra một sự thật: rửa chén quả thực không dễ chơi!

Thẩm Du ở ngoài phòng bếp, một bên nhìn trộm một bên tường thuật hiện trường lại cho Viên Duyệt Nghe.

Viên Duyệt ở bên kia hưng phấn mà đánh chữ

Viên Duyệt không cho là đúng

"XOẢNG" - lại một cái chén qua đời.

Cùng với chén bể, còn có tiếng Thẩm Tiêu lầm rầm niệm chú.

Thẩm Du che miệng cười trộm, xoay người đi ra phòng khách giúp hắn trải chăn đệm.

Ở phương diện tình cảm mà nói, Thẩm Tiêu kỳ thực rất ngây ngô, tuy rằng nói "sống chung" nhưng nhiều nhất cũng chỉ là hai người ở cùng một chỗ.

Đến nỗi cùng chung chăn gối gì đó, khẳng định là không có, Thẩm Tiêu cũng sẽ không có cái ý niệm này, cho nên Thẩm Du rất là yên tâm.

Không lo đại ma vương giở trò cường đoạt.

Chờ Thẩm Du sửa sang chỗ ngủ xong rồi, Thẩm Tiêu cũng vừa lết từ nhà bếp ra tới, một thân ướt nhem, vô cùng chật vật.

Hắn đứng tại chỗ trừng mắt dựng mày một hồi, bình ổn trạng thái xong mới khó chịu mà nói "Anh đi tắm cái đã."

Thẩm Du trong lòng tuy cười điên dại nhưng biểu tình vẫn thực bình tĩnh "Khăn lông em đặt ở trong phòng tắm, đi vào là nhìn thấy ngay."

Đợi Thẩm Tiêu cầm quần áo vào trong nhà tắm rồi, Thẩm Du mới rón rén đi ra bếp.

Kêu hắn rửa chén, hắn liền thật sự chỉ rửa chén, nồi niêu muỗng đũa đều mặc kệ.

Thẩm Du bất đắc dĩ mà thở dài, cuối cùng vẫn là vén tay áo lên đi vào giải quyết hậu quả.

Kết quả, buổi tối đầu tiên sống chung, hai người tắm rửa xong đều ai về chỗ nấy, không khác gì lúc còn ở biệt thự.

Thẩm Du là vì trong lòng còn bực bội nên không thèm để ý đến hắn.

Thẩm Tiêu lại là bởi vì phát hiện thực tế cùng kế hoạch chênh lệch quá xa, hắn cần phải nhanh chóng cùng quân sư quạt mo thương lượng đối sách.

Thẩm Tiêu nhận ra, hắn có rất nhiều thủ hạ, năng lực làm việc đều phi thường cao, đôi lúc muốn tham khảo vấn đề công tác, tùy tiện tìm ai đều có thể giúp hắn giải đáp rõ ràng.

Thế nhưng đụng tới chuyện tình cảm này, hắn lại tìm không ra con ma nào có thể cùng mình phân ưu giải nạn.

Người không thân thì không thể nói, người thân thiết lại đều không đáng tin!

Đỗ Huy còn trẻ, đã kết hôn mấy năm nhưng gần đây lại sắp ly hôn, có thể thấy được, ở trên phương diện tình cảm tên này hoàn toàn xử lý không xong.

Chú Lý là người nhìn hắn cùng tiểu hài tử lớn lên, vốn dĩ cũng là đối tượng thích hợp để tâm sự. Nhưng chú Lý 60 tuổi vẫn còn là trai già ế vợ, hắn còn có thể trông đợi gì sao?

Cho nên cuối cùng, vẫn là nên tìm trợ lý Đỗ.

Qua một hồi, Đỗ Huy mới nhắn lại <ông chủ,="" đây="" mới="" đúng="" là="" cuộc="" sống="" của="" người="" bình="" thường.="" trải="" nghiệm="" sống="" chung="" vốn="" dĩ="" là="" để="" rèn="" luyện="" độ="" phù="" hợp="" trong="" sinh="" hoạt="" hàng="" ngày="" của="" hai="" người.="" thoả="" hiệp="" với="" nhau,="" chậm="" rãi="" thích="" ứng,="" cuối="" cùng="" mới="" có="" thể="" hoàn="" mỹ="" cùng="" nhau="" sống="" qua="" cả="">

Thẩm Tiêu không nghĩ thình lình lại bị dạy đời cho một trận, nháy mắt liền bực mình

Đỗ Huy ai oán

Thẩm Tiêu:......

Một lát sau, Đỗ Huy lại gửi tới một đường link

Trợ lý Đỗ nói xong liền biến mất vô tung, Thẩm Tiêu nhíu mày, nghĩ nghĩ, vẫn là thuận tay ấn mở link lên, sau đó vô cùng nghiêm túc mà xem tiểu thuyết.

Hoá ra thích một người nếu chỉ thổ lộ thôi cũng vô dụng, còn phải lấy hành động thực tế để chinh phục đối phương.

Tỷ như phô bày mị lực, tài nghệ, còn phải biết nhìn mặt đoán ý, tinh tế nắm bắt biến hoá cảm xúc của người mình thích.

Thẩm Tiêu trầm mặc.

Yêu đương phức tạp vậy sao? So với đấu trí trên thương trường còn khó hơn gấp bội!

***

Sáng hôm sau, hai người chính thức sống chung ngày đầu tiên.

Thẩm Tiêu vừa dậy, đúng lúc gặp phải Thẩm Du đang mở cửa đi ra.

Còn không đợi hắn thi triển mị lực, Thẩm Du liền lên tiếng trước "Anh, em đói bụng, đi làm bữa sáng đi."

Thẩm Tiêu:......

"Tại sao vẫn là anh làm?" Hắn kỳ quái hỏi.

Thẩm Du vô tội mà chớp chớp mắt "Bởi vì em không biết nấu ăn a~ chẳng lẽ phải để bụng đói vậy sao?"

Thẩm Tiêu cầm lấy di động, nói "Có thể gọi đồ ăn ở ngoài."

Thẩm Du nhỏ giọng lẩm bẩm "Như vậy còn gì mà cuộc sống hai người nữa, ngày nào cũng gọi cơm hộp sao? Hay là đi ra ngoài ăn? Nghe ra không có gì đáng để chờ mong."

"......."

Thích một người, còn phải lựa chọn thời cơ phù hợp để triễn lãm tài nghệ của bản thân.

Thẩm Tiêu nhớ tới những lời này, vì thế liền cắn răng nói "Được rồi, để anh."

Chờ hắn xoay người đi vào phòng bếp xong, biểu tình trên mặt Thẩm Du quả thực giống như gian thần đạt được mưu đồ.

Đây là chính hắn muốn sống chung, cô không có ép buộc hắn đâu!

Thẩm Tiêu lăn lộn trong bếp tròn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng ôm theo một túi sandwich ra tới.

"Ở trong tủ lạnh có bánh mì, bữa sáng hôm nay ăn cái này đi."

"......"

Miễn miễn cưỡng cưỡng gặm xong miếng bánh mì khô khốc, Thẩm Du lại chỉ đạo Thẩm Tiêu đi giặt quần áo.

Cái này giặt máy, cái kia giặt tay... Thẩm Tiêu nghe đến đau đầu, liền hỏi "Vậy em làm cái gì?"

"Em dọn dẹp nhà, hai phòng ngủ một phòng khách, mất rất nhiều thời gian có biết không?"

Thẩm Tiêu xoa xoa huyệt thái dương, cực kỳ ẩn nhẫn mà nói "Như vậy bận rộn cả một ngày, còn có thời gian để yêu đương sao?"

Thẩm Du chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi mới trả lời "Thời gian sao, nếu tranh thủ thì cũng sẽ có. Ví dụ như, ăn cơm xong rồi có thể xuống lầu tản bộ tâm sự một chút."

Thẩm Tiêu nghe xong, không nói hai lời, xách theo Thẩm Du đi vào phòng ngủ, sau đó ra lệnh "Đem hành lý thu dọn sạch sẽ, mau."

"Làm gì?" Thẩm Du vẻ mặt mờ mịt.

Thẩm Tiêu nghiến răng nghiến lợi mà nói "Lập tức trở về nhà!"

Hắn là điên rồi mới có thể tin vào chuyện ma quỷ của quân sư quạt mo kia!

Cái gì sống chung, cái gì tán tỉnh lẫn nhau, toàn bộ đều là chó má!

Đỗ Huy, chờ xem tôi về công ty thu thập cậu như thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện