Thẩm Tiêu vân đạm phong khinh mà cấp chính mình châm điếu thuốc. Quay lại phát hiện Thẩm Du đã hoàn toàn chết đứng, hắn mới yên tâm hướng về phía cô, ôn nhu trấn an.

"Đừng sợ, coi như đang đi xem kịch là được."

Xem kịch? Sao có thể? Cô cũng không phải là kẻ đầu óc mang bệnh giống hắn. Nếu đây mà là kịch, hẳn phải là một bộ kịch kinh dị không sai đi đâu được.

Thẩm Du chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt trướng đau.

Cái bàn, ghế dựa, đèn bàn, vật trang trí, đều là mấy ngày nay cô đến phố gia dụng chọn lựa từng món. Mỗi một vật đều do Thẩm Du toàn tâm toàn ý tuyển về, còn chưa hưởng thụ được mấy ngày, toàn bộ đều bị đập nát.

Như vậy kêu cô làm sao nhịn?

Tâm tình của cô hiện tại cũng như mấy món đồ rơi vỡ tan tác trước mặt, nát thành một bãi cát bụi.

Đủ loại hi vọng tốt đẹp lúc trước giờ đây đều hoá thành một bàn tay vô hình, tát vào mặt cô kêu đến vang dội rung động.

Mà kẻ đầu sỏ gây ra thảm án trên lại còn đang ở bên cạnh, bận rộn bình luận "Bình hoa này không tốt, tiếng vỡ không đủ thanh thuý, vừa nghe đã biết hàng vỉa hè, khẳng định không quá 20 đồng. Lần sau sẽ cho em nghe tiếng rơi vỡ của đồ cổ chân chính, kia tuyệt đối là thanh âm của tự nhiên." Nói xong, hắn còn say mê mà nheo lại đôi mắt, giống như còn đắm chìm trong dư vị "Ở nhà chúng ta trong thư phòng có hai cái bình gốm đời Đường, đến lúc đó đưa cho em đập đập chơi?"

Khẩu khí kia, nghe như gốm sứ đời Đường so với hàng vỉa hè cũng chỉ mắc hơn chừng 10 đồng.

Vừa rồi cô còn định dù bất cứ giá nào cũng phải cùng Thẩm Tiêu nói cho rõ ràng, rốt cuộc căn phòng này là do cô cực cực khổ khổ trang trí. Hắn đến không đầy mười phút liền đập nát thành một bãi, cô có nổi điên một cái cũng thực bình thường đi. Thế nhưng nghe hắn miêu tả âm thanh đồ cổ rơi vỡ xong, một bụng rủa xả liền nghẹn trở lại.

Thẩm Du cảm thấy, chính mình có phát điên đến cỡ nào, cũng điên không so nổi Thẩm Tiêu.

Mấy tên vệ sĩ động tác thật mau, nội trong mười phút đồng hồ, hai phòng một sảnh từ trước ra sau, trừ bỏ bốn vách tường là bình yên vô sự, đồ vật khác không một cái còn nguyên vẹn.

Thẩm Tiêu cũng vừa hút gần hết một điếu thuốc, đem đoạn còn thừa ném xuống dưới đất, dùng lòng bàn chân nghiền tắt, sau đó nói với Thẩm Du "Được rồi, đi thôi."

Thẩm Du giương mắt nhìn, áp xuống sợ hãi, biểu tình quật cường "Đi đâu?"

Thẩm Tiêu nhướng mày "Nơi này nát thành như vậy, còn muốn ở sao?"

Cho nên hắn tốn công tốn sức, dẫn người tới đập nhà như vậy, chính là muốn mang cô về nhà? Nếu đã như vậy, vì cái gì từ đầu không chịu ngăn cản đâu? Đúng rồi, lúc ấy hắn cũng chỉ nói "đã biết", cũng không có minh xác gật đầu đồng ý.

Thẩm Du bỗng nhiên minh bạch, "đã biết" từ trong miệng Thẩm Tiêu có thể lý giải thành "anh biết thừa mi đang mưu toan cái gì" mới đúng! Sau đó chờ cô hoan hỉ tung tăng chạy ra hưởng thụ mấy ngày, hắn mới tới tặng cho một đòn trời giáng, lấy tư thái tàn nhẫn nhất để cho cô hiểu rõ tình thế.

"Em..." cô cúi đầu, nhìn đôi dép bông của chính mình, cắn cắn môi dưới "Em không về."

Lời ra khỏi miệng, trái tim cô cũng kịch liệt mà nhảy, ngón tay không khống chế được run lên nhè nhẹ. Thẩm Du càng thêm nghi hoặc, hết thảy phản ứng này đều là bản năng thân thể của nguyên chủ chứ không phải là mình, nguyên chủ phi thường sợ hãi tên anh trai này.

Thẩm Tiêu nhẹ chau mày, nghiêng đầu tự ngẫm, giống như căn bản không tin cô thế nhưng dám cãi lời hắn.

"Không về?" Thẩm Tiêu cười cười lặp lại một câu, sau đó rời đi ghế dựa, nửa ngồi trước mặt trực diện đánh giá cô.

Thẩm Du vốn dĩ đang cúi đầu, hắn vừa ngồi xuống, liền đem tầm mắt hai người kéo sát.

Con ngươi thanh thuý lãnh ngạnh kia, phảng phất giống như một đôi mắt ác ma đang chăm chú nhìn cô, đầy tính công kích, làm Thẩm Du không có cách nào tránh né.

Sau đó một giọng nói cất lên, lạnh lẽo không thua gì ánh nhìn ban nãy, từng câu từng chữ rõ ràng "Vậy cũng đừng nghĩ về sau có chỗ dung thân. Giống như hôm nay, em dám xây một lần liền bị đập nát một lần. Không tin có thể thử."

Thẩm Du:......

Người này là ma quỷ sao?

Nhịn xuống một chút, Thẩm Du lại đánh cái liều đáp lại "Anh dựa vào cái gì mà đối với người khác như vậy?!"

Tuy rằng thân thể nguyên chủ cực kỳ kháng cự tiếp nhận Thẩm Tiêu, nhưng Thẩm Du lại cảm thấy, Thẩm Tiêu cũng sẽ không thực sự thương tổn tới mình. Bởi vì cô xem qua nguyên tác, trong sách xác thật chưa từng đề qua Thẩm Tiêu đối với em gái mình làm điều gì quá phận.

Thẩm Tiêu bị hỏi đến sửng sốt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô càng thêm sắc bén, một bộ "Tìm chết? Dám chất vấn bản thiếu gia!" biểu tình mà gằn giọng "Chỉ bằng em là do ba mẹ để lại, trừ phi anh đồng ý, ai đều không thể mang đi. Bao gồm cả bản thân em, hiểu chứ?"

Thẩm Du:......

Hiểu con khỉ! Cái gì kêu là ba mẹ để lại cho hắn, cô không phải thú cưng, càng không phải di sản được chứ? Dựa vào cái gì trở thành của hắn đâu!

Tuy rằng trong lòng điên cuồng gào thét, nhưng Thẩm Du cũng không lựa chọn phản bác.

Thông qua mấy câu của Thẩm Tiêu, cô mơ hồ có thể nhìn trộm đến nội tâm của tên xà tinh bệnh này, khả năng hắn cảm thấy, đứa em gái cũng chính là một bộ phận trong gia sản, cô nên ngoan ngoãn ngốc ở trong nhà mà làm một phần hắn có thể kiểm soát đến. Như vậy mới là chân lý.

Não úng kia nếu đúng thật có cái loại ý tưởng này, khẳng định không chấp nhận được người khác cãi lời mình, càng sẽ không vì bị chỉ trích mà thay đổi quan điểm, bằng không liền không phải là bệnh xà tinh!

Thấy cô không lên tiếng nữa, Thẩm Tiêu lúc này mới vừa lòng đứng dậy, lắc lắc đôi chân dài vì ngồi xổm đã có chút tê mỏi, từ trên cao nhìn xuống hạ giọng "Đi thôi."

Sau khi rõ ràng tư tưởng của Thẩm Tiêu, Thẩm Du trong lòng đã có phần buông xuôi nhận mệnh, nhưng lại cảm thấy vẫn không cam lòng.

Thật vất vả chết đi sống lại, lấy một loại sinh tồn khác mà tiếp tục cuộc đời, vì cái gì cố tình lại gặp phải kẻ điên này đâu! Càng nghĩ càng buồn bực, Thẩm Du dứt khoát ăn vạ trên ghế không thèm đứng lên.

Thẩm Tiêu nhíu mày, bỗng nhiên phát hiện hôm nay Thẩm Du có điểm khó chơi, chẳng lẽ bởi vì ở bên ngoài một tuần, lá gan phình to rồi?

Nhưng cái kiểu lẫy dỗi hiếm thấy ở Thẩm Du này, đối với hắn mà nói cũng giống như gãi ngứa. Hoạ chỉ càng làm Thẩm Tiêu muốn làm khó dễ cô hơn, vì vậy hắn liền triều qua đám vệ sĩ một cái ánh mắt, ra lệnh "Khiêng đi."

Thẩm Du:......

Trong đó có một tên vừa nghe được mệnh lệnh, không nói hai lời liền tiến lên chuẩn bị khiêng người.

Thẩm Du theo bản năng giật lùi lại phía sau, Thẩm Tiêu đứng bên cạnh nheo nheo đôi mắt, sau đó giơ tay ra hiệu ngừng lại. Chính mình thật ưu nhã cởi ra áo ngoài ném cho người khác, bẻ bẻ khớp tay tiến lên phía trước. Một tay đỡ hai chân, một tay bắt lấy cánh tay của Thẩm Du, nhẹ nhàng đem người bế lên vắt ngang trên vai.

Thẩm Du chỉ cảm thấy bản thân bị một cỗ lực lượng nhấc bổng, theo quán tính bị ném lên cao, sau đó bởi vì trọng lực mà rơi ngược trở xuống, phần eo tinh chuẩn đáp lên vai Thẩm Tiêu. Thiếu chút nữa bị huých đến nôn ra!

"A..." Thẩm Du ngốc mất vài giây, đến lúc phát hiện Thẩm Tiêu đang hướng bên ngoài mà đi mới vội vàng giãy giụa "Buông ra, em không đi!"

Nhưng mà, cũng không có ai thèm phản ứng lại.

Đoàn người nối đuôi nhau ra khỏi căn phòng, người cuối cùng còn cẩn thận quay lại đóng cửa. Từ ngoài nhìn vào đảm bảo không ai dám nghĩ bên trong đã bị tạc thành một bãi chiến trường.

Thẩm Du tuy rằng đã bắt đầu giảm cân nhưng hiệu quả còn không quá rõ ràng, thể trọng không hề nhẹ. Chính là Thẩm Tiêu vẫn có thể thoải mái mà khiêng cô đi một đường. Thẩm Du tay đấm chân đạp nửa ngày không thấy kết quả, không khỏi khói bốc lên đầu, rất là nghẹn khuất mà oa oa khóc lên. Không phải nhỏ giọng thút thít, chính là cái loại dẹp hết hình tượng gân cổ gào khóc.

Dù sao cũng đã mất mặt, liền đem mặt mũi một lần ném cho đã di.

Thình lình bật lên tiếng khóc, tất cả mọi người đều bị doạ nhảy dựng, trừ bỏ Thẩm Tiêu. Tên này trời sinh ý chí liền tựa như sắt đá, chưa bao giờ bị bất luận kẻ nào làm lay động. Chỉ thấy hắn ung dung khiêng Thẩm Du một bên nước mắt đã thành sông, từng bước kiên định mà hướng bãi đỗ xe đi đến.

Thẩm Du vốn cảm thấy thật ủy khuất, muốn khóc vài tiếng để cân bằng cảm xúc, nhưng nhìn đến Thẩm Tiêu toàn thân một bộ máu lạnh khi người, trong lòng càng nghẹn, cho nên lớn tiếng kêu to. Càng khóc càng hăng hái. Mãi cho đến lúc Thẩm Tiêu đem cô ném vào trong xe, Thẩm Du còn khóc chưa đã thèm.

Chờ mông chạm đến trên ghế ngồi, Thẩm Du lại lần nữa cất giọng "Oa ô hu hu hu..."

Ngồi một bên, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch Thẩm Tiêu:......

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện