“Huống hồ chuyện của nhà họ Cố, giờ đã ầm ĩ trên mạng rồi, chuyển hôn ước vốn là của Cố Cần cho Dạng Dạng, hình như cũng không ổn lắm thì phải?” Bà Tiết mặt không đổi sắc cười nói.
Nguyễn Tuyết Linh hơi cau mày lại: “Vậy nên ý chị là muốn để Cố Cần đính hôn với Tiết Đạc sao?”
Dạng Dạng không xứng với Tiết Đạc, còn cô nhóc lớn lên ở nơi thôn quê đó, thì xứng với Tiết Đạc sao? Nguyễn Tuyết Linh thậm chí còn nghi ngờ, chuyện ở trên mạng chính là do Cố Cần làm ra, mục đích là vì muốn cướp đi thân phận và hôn ước của Dạng Dạng.
Bà Tiết nhấp một ngụm trà: “Bọn trẻ đều đang học cấp ba, không phải vội đính hôn làm gì. Hôm nay tôi đến đây cũng chỉ để xác nhận thay nhà họ Tiết những tin tức lan truyền trên mạng là thật hay là giả, dù sao thì hôn ước này cũng là do người lớn trong nhà quyết định khi còn sống, không thể qua loa được.”
“Đúng rồi, Cố Cần nhà chị chẳng phải đã được đón về rồi sao, sao có khách đến cũng không biết đường ra gặp vậy?” Trong ánh mắt bà Tiết có xen lẫn sự khinh thường.
Nghe nói cái cô Cố Cần đó lớn nên ở nơi thôn quê, theo bà ta thấy, còn chẳng bằng cô con gái nuôi là Cố Dạng nữa kìa!
Vừa nhắc đến Cố Cần, sắc mặt của Nguyễn Tuyết Linh lại càng khó coi hơn: “Tiểu Cần đã ra ngoài từ sớm rồi.”
Bà Tiết khẽ gật đầu, cũng không ở lại lâu, hàn huyên thêm mấy câu bèn dẫn Tiết Đạc rời đi.
Từ đầu đến cuối Tiết Đạc không nói một câu nào, nhưng trước khi đi lại cau mày liếc nhìn Cố Dạng, như thế có điều gì không vui.
Cố Dạng: ??? Trừ việc cúp điện thoại của anh ta ra, cô cũng đâu có làm gì anh ta đâu mà nhỉ?
Tiết Đạc đi rất chậm, vẫn luôn nhìn vào màn hình cuộc trò chuyện với Cố Dạng trên wechat, cho đến tận khi anh ta ra khỏi biệt thự, cũng không thấy Cố Dạng đuổi theo hoặc gửi tin nhắn cho anh ta, không khỏi cảm thấy bức bối khó chịu.
Không phải là cô thích anh ta sao? Lạt mềm buộc chặt cũng phải có mức độ thôi chứ, sao hiện giờ hôn ước sắp bị hủy rồi, cô lại không sốt ruột chút nào vậy?
Tiết Đạc cười lạnh, anh ta sẽ không chủ động quan tâm đến Cố Dạng đâu!
Mấy phút sau, anh ta sầm mặt gửi tin nhắn cho Cố Dạng.
[Cố Dạng, tại sao buổi sáng em lại cúp máy của tôi?]
Tuy nhiên, một phút sau…
Hai phút sau…
Nửa tiếng sau…
Wechat vẫn không có bất cứ tin nhắn trả lời nào, thậm chí ngay cả dòng “đối phương đang nhập văn bản” cũng chưa từng xuất hiện!
Nguyễn Tuyết Linh hơi cau mày lại: “Vậy nên ý chị là muốn để Cố Cần đính hôn với Tiết Đạc sao?”
Dạng Dạng không xứng với Tiết Đạc, còn cô nhóc lớn lên ở nơi thôn quê đó, thì xứng với Tiết Đạc sao? Nguyễn Tuyết Linh thậm chí còn nghi ngờ, chuyện ở trên mạng chính là do Cố Cần làm ra, mục đích là vì muốn cướp đi thân phận và hôn ước của Dạng Dạng.
Bà Tiết nhấp một ngụm trà: “Bọn trẻ đều đang học cấp ba, không phải vội đính hôn làm gì. Hôm nay tôi đến đây cũng chỉ để xác nhận thay nhà họ Tiết những tin tức lan truyền trên mạng là thật hay là giả, dù sao thì hôn ước này cũng là do người lớn trong nhà quyết định khi còn sống, không thể qua loa được.”
“Đúng rồi, Cố Cần nhà chị chẳng phải đã được đón về rồi sao, sao có khách đến cũng không biết đường ra gặp vậy?” Trong ánh mắt bà Tiết có xen lẫn sự khinh thường.
Nghe nói cái cô Cố Cần đó lớn nên ở nơi thôn quê, theo bà ta thấy, còn chẳng bằng cô con gái nuôi là Cố Dạng nữa kìa!
Vừa nhắc đến Cố Cần, sắc mặt của Nguyễn Tuyết Linh lại càng khó coi hơn: “Tiểu Cần đã ra ngoài từ sớm rồi.”
Bà Tiết khẽ gật đầu, cũng không ở lại lâu, hàn huyên thêm mấy câu bèn dẫn Tiết Đạc rời đi.
Từ đầu đến cuối Tiết Đạc không nói một câu nào, nhưng trước khi đi lại cau mày liếc nhìn Cố Dạng, như thế có điều gì không vui.
Cố Dạng: ??? Trừ việc cúp điện thoại của anh ta ra, cô cũng đâu có làm gì anh ta đâu mà nhỉ?
Tiết Đạc đi rất chậm, vẫn luôn nhìn vào màn hình cuộc trò chuyện với Cố Dạng trên wechat, cho đến tận khi anh ta ra khỏi biệt thự, cũng không thấy Cố Dạng đuổi theo hoặc gửi tin nhắn cho anh ta, không khỏi cảm thấy bức bối khó chịu.
Không phải là cô thích anh ta sao? Lạt mềm buộc chặt cũng phải có mức độ thôi chứ, sao hiện giờ hôn ước sắp bị hủy rồi, cô lại không sốt ruột chút nào vậy?
Tiết Đạc cười lạnh, anh ta sẽ không chủ động quan tâm đến Cố Dạng đâu!
Mấy phút sau, anh ta sầm mặt gửi tin nhắn cho Cố Dạng.
[Cố Dạng, tại sao buổi sáng em lại cúp máy của tôi?]
Tuy nhiên, một phút sau…
Hai phút sau…
Nửa tiếng sau…
Wechat vẫn không có bất cứ tin nhắn trả lời nào, thậm chí ngay cả dòng “đối phương đang nhập văn bản” cũng chưa từng xuất hiện!
Danh sách chương