Editor: Linh KimNgôn Hi vốn dĩ đang ngồi ở trên giường đệm của mình xem sách mượn từ thư viện, nghe được tiếng em gái thở dài, Ngôn Hi có chút nghi hoặc hỏi: “Tiểu Cẩn, làm sao vậy?”Ngôn Cẩn lắc lắc đầu: “Không có gì.

”Ngôn Hi liếc mắt nhìn di động trong tay Ngôn Cẩn, cũng không quá để ý chuyện này.

Chỉ dặn dò một câu: “Xem di động trong chốt lát thôi, sau đó Tiểu Cẩn liền ngoan ngoãn đi ngủ nha.

”Ngô Cẩn ngoan ngoãn gật gật đầu.

Sau đó tiếp tục cúi đầu xuống nghiên cứu app tiểu thuyết màu xanh lục.

Ở ô tìm kiếm gõ 《 thịnh thế sủng hôn: Đế thiếu thế thân tình nhân 》, lúc sau giống như trong suy nghĩ, trong app không tồn tại tiểu thuyết này.

Ngôn Cẩn thất vọng một chút, sau đó thực mau điều chỉnh tâm tình của mình, tùy ý mở một tiểu thuyết trong app ra xem.

Đời trước thời điểm vừa mới tốt nghiệp đại học, trên người Ngôn Cẩn có thể nói một chút tiền cũng đều không có, còn có mấy vạn vay lúc học tập.

Cuối cùng lúc mới bắt đầu đi làm tiền lương cũng không cao, cũng vừa đủ duy trì chi tiêu hằng ngày của cô mà thôi.

Lại nhiều lần đồng nghiệp gọi người ra ngoài liên hoan hoặc đi tới chỗ nào chơi, Ngôn Cẩn đều là không tham dự.

Bởi vì không có tiền.

Nhưng vẫn luôn làm việc mà không giải trí, hiển nhiên cũng không phải là một việc tốt.


Lúc sau Ngôn Cẩn thả lỏng thân mình, sau đó lưu loát tìm đọc tiểu thuyết yêu thích.

Truyện ngắn nhẹ nhàng, khôi hài bật cười.

Tiểu thuyết có thể cho Ngôn Cẩn tạm thời quên đi sinh hoạt phiền não.

Không thể không nói, tuy rằng không cùng một thế giới, nhưng app tiểu thuyết màu xanh lục này vẫn thú vị giống như app đời trước của Ngôn Cẩn.

Tùy tay mở ra mấy chương của tiểu thuyết, Ngôn Cẩn thực mau liền trầm mê đi vào.

Bất quá cô cũng có chừng mực, đang đọc tiểu thuyết một lát, sau đó phát hiện di động đã chạy đến 11 giờ, Ngôn Cẩn liền tắt di động chuẩn bị đi ngủ.

Ngôn Hi lúc này cũng buông sách vở trong tay xuống, kéo chăn của mình ra, cô nói với Ngôn Cẩn: “Tiểu Cẩn, chúng ta nên đi ngủ.

”Ngôn Cẩn gật gật đầu, sau đó đem điện thoại đặt qua một bên, cũng kéo chăn ra bắt đầu ngủ.

Mà mấy học tỷ năm ba của ký túc xá vẫn còn thức khuya học bài.

………….

.

Kết thúc cả ngày bận rộn với chương trình học.

Thời điểm tiết tự học Ngôn Cẩn bớt chút thời gian, đem đề văn giáo viên giao cho viết ra, như thường lệ là văn nghị luận.

Loại văn viết này đối với Ngôn Cẩn không có gì khó khăn.

Đọc đề, lập ý, mở đầu, nêu ví dụ, luận chứng, kết thúc.

Ngôn Cẩn mất 40 phút viết tốt một bài văn.

Ở kỳ thi chính thức, thời gian để học sinh làm bài cũng chính là 40 phút.

Viết tốt xong Ngôn Cẩn lại kiểm tra lại hai lần, xác định không có sai chữ nào cùng không có câu nào không lưu loát, cô mới làm chuyện khác.

Chỉ là lúc này Ngôn Cẩn liền nhìn thấy một học sinh trong lớp đang do dự đi đến bên cạnh mình.

Ngôn Cẩn ngẩng đầu lên thân thiện hỏi đối phương: “Bạn học có việc gì sao?”Tuy rằng đã khai giảng hơn một tháng, nhưng bởi vì thường ngày cô không có ở chung với mọi người ban nhất, cho nên Ngôn Cẩn vẫn không đem tên của mọi người nhớ hết.

Nam sinh trước mắt trông rất quen mắt, nhưng lại không biết đối phương gọi là gì.

Nam sinh cắn chặt răng nói: “Bạn học Ngôn Cẩn, Lăng Phong học trưởng năm ba nhờ tớ chuyển lời với cậu.


”Ngôn Cẩn vốn đang lễ phép chờ đối phương nói chuyện, kết quả nghe thế một lúc sắc mặt cô liền trầm xuống.

Như thế nào lại là Lăng Phong?Người này đúng là âm hồn không tan, cô đã nói với hắn như vậy, chính mình cũng không phải người khi còn nhỏ đã cứu hắn, hắn còn quấn lấy cô làm cái gì?Bởi vì trong lòng không cao hứng, cho nên lời Ngôn Cẩn nói ra liền có chút không dễ nghe.

“Thật ngại quá, tớ cũng không quen biết Lăng Phong học trưởng đó, bạn học, nếu cậu không có việc gì cần nói thêm thì phiền cậu không cần quấy rầy, tớ muốn tiếp tục học.

”Ngôn Cẩn thấy sắc mặt nam sinh trước mặt xấu hổ trong nháy mắt, sau đó vẫn trầm mặc rời đi.

Ngôn Cẩn ngẩng đầu nhìn bóng dáng của đối phương một cái, chỉ thấy đối phương cũng không trở lại vị trí của mình, mà hướng về phía cửa phòng học.

Hiển nhiên đây là gặp Lăng Phong đáp lời đi.

Kỳ thật, nếu không phải sợ hãi Lăng Phong biết người chân chính đã cứu hắn là Ngôn Hi, sau đó lại quấn lấy chị gái yêu quý của mình, Ngôn Cẩn đã sớm muốn nói cho Lăng Phong biết người thật sự cứu hắn là ai.

Hơn nữa lấy tuổi tác của Ngôn Cẩn năm đó còn phát sinh những việc gì khác, nếu không phải đã đọc nguyên tác, Ngôn Cẩn thật sự không biết gì.

Bởi vì lúc ấy Ngôn Cẩn dẫn theo cảnh sát cùng cha mẹ tìm được Ngôn Hi, chính cô đã ngất đi rồi.

Liền cũng không biết về sau Ngôn Hi nói cho cảnh sát nơi Lăng Phong bị bắt cóc, sau đó Lăng Phong được cảnh sát cứu.

Lúc sau tỉnh lại ở bệnh viện, mặc kệ là Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành, hay là Ngôn Hi, cả ba người đều không nhắc chuyện này với Ngôn Cẩn.

Cho nên nếu đứng ở lập trường của Ngôn Cẩn, cô đối với chuyện này hẳn là không biết chuyện gì.

Mà hiện tại Ngôn Hi còn không biết Lăng Phong bởi vì cái gì mà quấn lấy Ngôn Cẩn, Ngôn Cẩn nếu đột nhiên nói với Lăng Phong, người năm đó cứu hắn không phải là mình, mà là Ngôn Hi, chỉ sợ người đầu tiên hoài nghi Ngôn Cẩn có chỗ không thích hợp chính là Ngôn Hi.

Bởi vậy suy xét mấy lần, cuối cùng Ngôn Cẩn mới lựa chọn tránh né Lăng Phong.

Thời điểm tiết tự học thứ hai của buổi tối, Ngôn Cẩn cùng hai bạn học khác cùng nhau đem bài thi đã viết tốt đến phòng học riêng.


Lần này là thi viết văn, mỗi lớp đều tuyển ra ba học sinh tham gia thi.

Tống Thiên kỳ thực cũng không phải một trong ba người dự thi của lớp hắn, chẳng qua người bạn học kia đồng thời có việc, liền nhờ hắn lại đây thay mình dự một tiết, thuận tiện ghi chép giùm.

Thời điểm Ngôn Cẩn đi vào, Tống Thiên đã ngồi ở trong phòng học, khi hắn nhìn thấy Ngôn Cẩn hiển nhiên là thập phần hưng phấn, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, sau đó đối với Ngôn Cẩn phất phất tay.

“Tiểu Cẩn, lại đây ngồi đi.

”Trong phòng các bạn học khác đều không nói chuyện, bởi vậy âm thanh câu nói của Tống Thiên liền có vẻ lớn.

Hiển nhiên hắn gọi xong mới ý thức được điểm này, thấy được các bạn học khác vì những lời này mà nhìn về phía mình, sắc mặt Tống Thiên lập tức trở nên quẫn bách.

Hắn thực sự là một cậu con trai dễ thẹn thùng.

Bất quá…… Ngôn Cẩn tương đối thích chàng trai có tính cách này.

Bởi vậy sau khi bất đắc dĩ cười cười, Ngôn Cẩn liền ở dưới ánh mắt nóng rực của những người khác, thần thái tự nhiên đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tống Thiên.

Vốn dĩ Tống Thiên đã trải qua một phen xây dựng lại tâm lý, độ ấm trên mặt đã đi xuống.

Nhưng nhìn đến Ngôn Cẩn thế nhưng thật sự ngồi xuống bên cạnh mình, mặt hắn lại bắt đầu nóng lên.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện