Đối với lời đề nghị của Bạch Mộ Tình, Thẩm Tiêu cũng không lập tức trả lời, tuỳ tính mà đem một đôi chân dài gác lên bàn, chờ Thẩm Du cắt xong đoạn băng gạc cuối cùng mới nhàn nhạt mà nói "Không đi, không có hứng thú."

Bạch Mộ Tình không nghĩ tới Thẩm Tiêu sẽ trực tiếp cự tuyệt như vậy, trong lòng có chút không vui, mày liễu hơi chau.

"Đến lúc đó Tư Đồ Dật cũng có mặt, anh ta rời khỏi giới giải trí sau đó về tiếp quản công ty, cũng coi như có chút mặt mũi trong thương trường. Người này là đàn anh trong giới của em, giao tình không tồi, em có thể giới thiệu cho hai người làm quen một chút."

Thẩm Tiêu làm như không nghe được Bạch Mộ Tình nói gì, chỉ nâng lên cổ tay, cẩn thận thưởng thức vài lần rồi vừa lòng gật đầu.

"Băng bó không tồi, về sau cho phép tới thay thuốc."

Thẩm Du:......

Nói được giống như thay thuốc cho nhà mi là chuyện gì vinh quang lắm!

Bạch Mộ Tình hiện giờ trong giới giải trí rất có danh tiếng, đi đến đâu cũng được săn đón vây quanh, đã thật lâu không chịu qua cảnh bị người xem nhẹ, nhịn không được dậm chân nũng nịu.

"Thẩm tổng~"

Thẩm Tiêu lúc này mới nhướng mày, quay đầu lại nói với Bạch Mộ Tình "Tư Đồ Dật là ai? Tôi biết anh ta để làm gì?"

Khẩu khí không ai bì nổi này, quả thực thiếu đánh.

Bạch Mộ Tình:......

Thẩm Du:......

Tư Đồ Dật có được hào quang nam chủ thiên hạ vô địch, trước đây là ảnh đế tiếng tăm lẫy lừng, ngay cả nguyên chủ Thẩm Du cũng là fan nhỏ của anh ta. Thậm chí còn vì Tư Đồ Dật mà thi vào Học Viện Điện Ảnh.

Nhưng Tư Đồ Dật cũng không lưu luyến giới giải trí, hai năm trước ngay lúc sự nghiệp đỉnh cao, dứt khoát tuyên bố giải nghệ để quay về tiếp quản công ty, chính thức trở thành thương nhân.

Nhưng kể cả không còn là minh tinh, danh khí vẫn vang dội như cũ.

Cùng là người trong thương giới, Thẩm Tiêu không có khả năng chưa từng nghe qua cái tên này, hắn hỏi như vậy hẳn là cố ý. Cũng không biết là đối với lời nói của Bạch Mộ Tình cảm thấy bất mãn, hay là đối với nam chủ Tư Đồ Dật không vừa con mắt.

Thẩm Du cảm thấy, lần này ngoài ý muốn gặp phải Bạch Mộ Tình cũng không phải không thu hoạch được gì. Ít nhất cô xác định được trước mắt Thẩm Tiêu đối với Bạch Mộ Tình còn không phải là kiểu "phi nàng không thể", phá hư mối quan hệ này cũng không quá khó.

Thẩm Du trộm nhìn Bạch Mộ Tình một cái, cô chỉ mới đến đây một lát, Bạch Mộ Tình liền bị Thẩm Tiêu coi như người thừa. Vậy mà ả vẫn bình tĩnh mỉm cười, cũng thật lợi hại, xem ra đã hạ quyết tâm bắt lấy Thẩm Tiêu.

Bất quá nhìn thấy dáng vẻ Bạch Mộ Tình sau khi bị lơ còn phải tỏ ra vui vẻ, Thẩm Du bỗng cảm thấy có điểm sảng.

Mắt thấy đề tài sắp bị Thẩm Tiêu phá hỏng, Bạch Mộ Tình thở dài, gượng gạo mà nói "Được rồi, dù sao cũng chỉ là một nhân vật râu ria không quan trọng, anh không muốn biết cũng chẳng sao. Sắp đến bữa trưa rồi, chúng ta đi đâu ăn cơm? Ăn món Pháp được không? Thuận tiện đi dạo mấy khu thương mại gần đó một chút."

"Chị không sợ bị phóng viên chụp được sao?" Thẩm Du hỏi, một bộ bảo bảo tò mò đáng yêu.

"Không sao, chị nguỵ trang một chút là ổn." Bạch Mộ Tình vén tóc, cười đến phong tình vạn chủng.

Thẩm Tiêu không mặn không nhạt gật đầu "Cũng được." Sau đó nói với Thẩm Du "Vật nhỏ, đi chung."

Ngữ khí kia không phải dò hỏi, mà là mệnh lệnh.

Hai người con gái đồng thời thất thần, không phải muốn đi hẹn hò sao? Đem em gái theo lại là cái quỷ gì?

Thẩm Du đờ ra hai giây, đầu óc bắt đầu trù tính. Cô vừa buồn ngủ, Thẩm Tiêu cư nhiên liền chủ động đưa cho cái gối, cũng quá phối hợp đi!

Thẩm Du không đáp ứng ngay, ngược lại làm ra vẻ bối rối cúi đầu, hai giây sau lại trưng ra một bộ khiếp đảm mà ngẩng đầu nhìn Bạch Mộ Tình, rồi nhìn Thẩm Tiêu.

"Không...vậy không được. Anh với Bạch tỷ phải hẹn hò mà, em cũng...em cũng chưa bao giờ đi ăn nhà hàng Pháp."

Thẩm Tiêu nguyên bản còn rất bình thản, vừa nhìn đến Thẩm Du bày ra dáng vẻ này, qua một giây đồng hồ mặt liền biến sắc, nhíu mày ghét bỏ.

"Kêu đi thì cứ đi, túng cái gì?"

"......"

Bạch Mộ Tình nhìn tình hình trước mặt, thật sự ngu người "Con bé không muốn đi thì thôi, anh hà tất phải..."

Thẩm Tiêu hướng Bạch Mộ Tình liếc mắt một cái.

"Không phải chuyện của cô, nó không muốn đi cũng phải đi!"

Bạch Mộ Tình:......

Thẩm Du khẩn trương đến nỗi mặt mày trắng bệch, trong lòng không ngừng kêu gào: xà tinh bệnh quả nhiên là có cái phẩm vị này, chỉ thích bắt nạt người nhỏ yếu!

***

Vừa rồi giúp Thẩm Tiêu băng bó nên trên tay còn nồng mùi thuốc, trước khi xuất phát, Thẩm Du đến phòng nghỉ gọi chú Lý dậy, sau đó tranh thủ vào WC để rửa tay.

Nhà vệ sinh ở tầng này tuy không mấy người dùng, nhưng phong cách trang hoàng cũng giống như bên ngoài, phi thường xa hoa.

Thẩm Du đứng trước bồn rửa tay, nhìn chính mình trong gương, phát hiện quần áo trên người cô cùng cảnh vật xung quanh quả thực không hợp.

Ngoài cửa lộc cộc truyền đến tiếng giày cao gót, thực mau, Bạch Mộ Tình liền đầy cửa vào tới. Thấy Thẩm Du đang xuyên qua gương mà nhìn mình, ả liền giơ lên một mạt cười, mở túi xách, lấy son môi ra bắt đầu bổ trang.

Thẩm Du rửa tay xong, mới vừa thẳng người đứng dậy, liền nghe Bạch Mộ Tình hỏi "Bé con là fan của chị thật à?"

Thẩm Du giương mắt nhìn nhìn, sau đó thản nhiên đáp "Không phải."

Bạch Mộ Tình gật gật đầu, cười nói "Chị liền biết, lúc em gặp chị một chút cũng không hề kích động, căn bản trông không giống fan. Như vậy càng tốt, chúng ta lúc ở cùng nhau cũng không gượng gạo."

Nói xong, Bạch Mộ Tình thu hồi son môi, đi đến bên người cô.

"Hôm nay chị cũng không nghĩ sẽ gặp em ở đây, chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt, cái này em thích không? Hôm nay chị vừa lấy nó ra mang, hoàn toàn mới, tặng cho em."

Nói xong, Bạch Mộ Tình nhanh nhẹn tháo chiếc đồng hồ trên tay xuống đưa cho Thẩm Du.

Thẩm Du nhìn đồng hồ nạm viền kim cương, nghĩ thầm ả Bạch Mộ Tình này quả thực chịu bỏ vốn gốc, cái này trên dưới cũng mười vạn, nói đưa liền đưa. Nhưng mà Thẩm Du cũng không duỗi tay tiếp lấy.

"Bạch tỷ, chị không cần tặng gì cho em đâu, mấy thứ này ở nhà em có rất nhiều."

Tuy rằng không phải nói thật, nhưng tiền tiêu vặt của Thẩm Du hiện tại xác thật có thể mua rất nhiều món giá trị hơn chiếc đồng hồ của Bạch Mộ Tình. Ả muốn dùng chiêu này mua chuộc cô, quả thực là tìm lầm người.

Nếu Bạch Mộ Tình biết thực chất cô còn đang vắt óc nghĩ kế chia rẽ ả cùng Thẩm Tiêu, phỏng chừng sẽ tức chết.

Bạch Mộ Tình cầm đồng hồ, xấu hổ mà sững người, sau đó mới cười nói "Cũng đúng. Thôi, đợi lát nữa đi ra ngoài dạo, em thích gì cứ nói với chị, được không?"

Thẩm Du nhướng mày.

"Không cần, em có tiền."

Hai anh em nhà này, bản lĩnh lớn nhất là dùng lời nói bịt mồm người khác có phải không!

"Cái con bé này thật khó lấy lòng." Bạch Mộ Tình vui đùa mà nói.

Thẩm Du chớp chớp mắt "Chị không cần lấy lòng em, nếu muốn hỏi gì cứ trực tiếp hỏi là được."

Đối với cái loại kịch bản này của Bạch Mộ Tình, Thẩm Du mới không xa lạ. Trước kia có nam minh tinh thích cô cũng đều tặng đủ thứ lễ vật cho trợ lý Hàn Hiểu Băng, sau đó hỏi vòng hỏi vèo sở thích của cô. Hàn Hiểu Băng một bên cầm quà, một bên vừa quay đầu đi liền đem đối phương bán sạch.

Bạch Mộ Tình diễn màn này, chính là chờ một lời khách sáo từ cô.

Thế nhưng Thẩm Du trả lời như vậy làm Bạch Mộ Tình cũng bất ngờ, cảm thấy đứa nhỏ trước mắt này cùng với vừa rồi ở trong văn phòng có điểm là lạ. Nhưng cụ thể có cái gì bất đồng lại rất khó nói, giống như nhìn đến người khác không hề co rúm, mà trở nên càng thản nhiên kiên định.

Nghĩ nghĩ, ả hỏi "Chị chỉ muốn biết, anh trai em thường ngày thích cái gì?"

Thẩm Du nhìn thẳng vào mắt Bạch Mộ Tình.

"Cụ thể thích cái gì thì em không rõ lắm, nhưng em biết, Thẩm Tiêu anh ấy thích ôn thuần ngoãn, ghét nhất người bụng dạ độc ác."

Bạch Mộ Tình:......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện