Ban đêm, nhiệt độ không khí càng thấp, Thẩm Du bên ngoài đã khoác một kiện áo nỉ thật dày mà vẫn thấy lạnh.
Cũng không rõ Thẩm Tiêu vì cái gì đột nhiên lại mang cô đi ngắm trăng, nhưng với mạch não quỷ dị của hắn, nếu cô mà dám nghi ngờ, phỏng chừng hắn sẽ nổi giận.
Thẩm Du lúc này nhiều ít có thể đoán ra đại khái tâm tư của Thẩm Tiêu.
Hiện tại hắn nói muốn cõng cô, cả tư thế đều bày ra sẵn sàng, cho nên Thẩm Du cũng không cự tuyệt, nhanh chóng ngoan ngoãn mà leo lên.
Mỗi lần Thẩm Tiêu khiêng cô đều chỉ cần động một ngón tay, nhẹ nhàng thật sự, vì vậy mà cõng lại càng là dễ dàng. Chờ sau khi Thẩm Du yên vị rồi, hắn chỉ cần khoan thai đứng thẳng người một cái, liền đem cô vững vàng cõng ở trên lưng.
Bả vai Thẩm Tiêu thực rộng, bởi vì tập luyện lâu ngày nên phần lưng cũng là rắn chắc có cơ bắp. Thẩm Du dựa lên có cảm giác cứng cáp vô cùng, nhưng cũng ấm áp, dường như tấm lưng này có thể vì cô chắn đi hầu hết gió lạnh.
Thẩm Tiêu sải chân, chậm rãi bước đi, Thẩm Du ở phía sau ngửa đầu nhìn trăng. Qua một hồi, cô cảm thấy ngẩng cổ như vậy có điểm mệt, bèn dứt khoát đem đầu dựa vào trên vai Thẩm Tiêu.
Bỗng dưng Thẩm Du nhớ tới, thật lâu thật lâu trước kia. Lúc cô còn học cấp hai, trong nhà điều kiện không tốt, tết trung thu còn không thể ăn được trọn vẹn một cái bánh. Mỗi lần em trai khóc nháo, mẹ cô đều nói chị phải nhường em, sau đó Thẩm Du giận dỗi trở về phòng, một miếng bánh cũng không ăn. Khi đó cô nghĩ, nếu như mình có anh hoặc chị thì tốt rồi, như vậy cũng sẽ có người nhường bánh trung thu cho cô.
Không nghĩ tới sau khi xuyên qua, Thẩm Du thực sự có thêm một người anh trai.
Tuy rằng hắn tính tình không tốt lắm, mạch não cũng rất kỳ quái, thường xuyên thích khi dễ người, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ trở nên cực kỳ ấm áp. Ít nhất Thẩm Tiêu đối với đứa em gái này thật sự khá tốt.
Thẩm Tiêu nửa ngày không nghe Thẩm Du nhúc nhích, lại cảm giác được cô toàn thân thả lỏng mà ghé vào người hắn, liền hỏi một câu "Ngủ rồi sao?"
"Ngủ rồi." Thẩm Du híp mắt, cười ra tiếng.
Thẩm Tiêu quay đầu ra sau nhìn một chút "Nếu mà dám ngủ, anh liền đem em ném xuống sông."
"......"
Mỗi lần cô vừa cảm thấy hắn thật dịu dàng, tên này sẽ liền thốt ra vài câu cực kỳ phá hư hình tượng.
"Có phải cảm thấy rất hâm mộ Viên Duyệt với Tư Đồ Dật hay không?" Thẩm Tiêu bỗng nhiên không đầu không đuôi mà hỏi.
Thẩm Du kỳ quái ngẩng đầu, thắc mắc "Vì sao em phải hâm mộ bọn họ?"
Thẩm Tiêu nghĩ thầm, cảm xúc đều viết đầy lên trên mặt, hắn đã sớm nhìn thấy được rõ ràng, Thẩm Du hiện tại thế nhưng còn cố cãi bướng.
"Còn nhỏ, đừng nên suốt ngày nghĩ chuyện yêu đương."
"......"
Cô muốn yêu đương khi nào? Hơn nữa năm nay đã 20 tuổi, nhỏ nhắn gì nữa!?
"Không có, anh làm sao biết được em có muốn yêu hay không?"
Thẩm Tiêu hừ nhẹ "Lúc em nhìn bọn họ hôn nhau, nước miếng đều sắp chảy ra."
"......"
Khi đó cô chỉ là cảm thấy hai người này quá phóng túng, con mắt nào của hắn nhìn thấy nước miếng chảy?
Thẩm Du vội vàng tỏ rõ thái độ "Không phải như vậy, em không hâm mộ bọn họ, càng không hề muốn yêu đương!"
Thẩm Tiêu nghe xong lời này mới vừa lòng gật đầu "Đúng vậy, cứ như hiện tại là tốt rồi."
Ngoài mặt nói vậy, nhưng trong lòng Thẩm Tiêu liền cảm khái mà nghĩ, muốn yêu thầm vậy cứ để cho tiểu hài tử yêu thầm hắn đi. So với ra ngoài tiếp xúc với một đám người lung tung rối loạn lại càng tốt. Bất quá về sau hắn bớt khi dễ đứa nhỏ này một chút thì được rồi, như vậy không tuyệt hay sao? Hẹn hò yêu nhau cái quỷ gì cho mệt?
***
Thứ hai vào trường, Thẩm Du đang cùng Lý Dực Dực trò chuyện liền nhớ đến vị sư huynh cùng trường vô tình gặp được ở yến hội, bèn thuận miệng hỏi "Hứa Kỳ học năm ba khoa đạo diễn, cậu có từng nghe qua người này chưa?"
Lý Dực Dực trừng mắt "Đương nhiên biết, nhân vật phong vân trong trường đó nha. Vừa đẹp vừa giàu vừa có năng lực, hiện tại lên diễn đàn liền tìm được rất nhiều bài viết về Hứa sư huynh."
Lý Dực Dực mười phần thuộc phe hành động, vừa dứt lời liền mở ra giao diện diễn đàn trường.
Thẩm Du nhíu mày nghĩ thầm, Hứa Kỳ đẹp trai sao? Lúc ấy nhìn thấy, ấn tượng đầu tiên của Thẩm Du chính là người này vừa cao vừa gầy, soái khí thật ra không có.
Tiêu chuẩn của chữ "soái" trong lòng cô, hẳn phải là dáng vóc thon dài nhưng không bạc nhược, vai rộng, eo thon, chân dài. Có cơ bắp nhưng đừng quá thô, cơ bụng cùng nhân ngư tuyến bắt buộc phải có. Ngũ quan không cần phi thường tinh xảo nhưng không được quá tráng hán hay quá ẻo lả. Vừa vặn, trong sáng soái khí là tốt nhất...
Ặc.
Vì cái gì nam nhân tiêu chuẩn trong lòng cô sẽ là xà tinh bệnh? Trúng tà rồi sao?
"Đây rồi đây rồi, cậu nhìn xem." Lý Dực Dực đưa di động tới trước mặt.
Thẩm Du lúc này cũng đang nhàn rỗi, thuận tiện nhìn xem một chút bát quái cũng không sao.
Bài viết này hẳn là được nữ sinh fans cuồng nào đó đăng lên, nội dung phi thường kỹ càng tỉ mỉ. Hứa Kỳ từ năm nhất đã làm đạo diễn cho một ít phim ngắn và kịch sân khấu, tất cả đều được nhất nhất liệt kê. Có lẽ nhờ thêm thực lực gia đình cho nên vừa vào năm hai Hứa Kỳ cũng đã có riêng cho mình một bộ kịch phát hành online đầu tay, tuy rằng không hỏa bạo nhưng cũng đạt tiêu chuẩn, giành lấy không ít danh tiếng. Năm nay lại có thêm hai phim ngắn đoạt được giải thưởng...
Xem đến dòng cuối, Thẩm Du cũng có chút cảm khái "Xem ra là người trời sinh tốt số."
Trong tiểu thuyết, người như vậy cũng được coi như thân có quan hoàng.
Lý Dực Dực vô cùng tán đồng "Hiện tại khoa biểu diễn của chúng ta có rất nhiều người muốn cùng sư huynh lôi kéo quan hệ, nói không chừng về sau trở thành đạo diễn danh dương tứ hải còn có thể chiếu cố đàn em một chút. Tiếc là Hứa sư huynh tính tình quá cao lãnh, không dễ tiếp cận."
Từ từ, quá cao lãnh?
Yến hội hôm trước người này đến mời cô khiêu vũ tận hai lần, rõ ràng thoạt nhìn vô cùng nhiệt tình, một chút cũng không giống như tính tình lãnh đạm.
Lý Dực Dực bỗng nhiên quay đầu, trừ trên xuống dưới đánh giá Thẩm Du.
"Cậu thường ngày đến bạn cùng lớp còn không nhớ tên, như thế nào lại biết Hứa Kỳ sư huynh?"
"Ngẫu nhiên nghe được."
Thẩm Du chột dạ, bởi vì cô phát hiện vị Hứa sư huynh này danh tiếng còn không hề nhỏ, nếu để cho Lý Dực Dực phát hiện chuyện này, kia còn không phải cả trường đều biết hay sao?
Lý Dực Dực hoài nghi mà quan sát, nhưng Thẩm Du sắc mặt vẫn như thường, nửa ngày cũng nhìn không ra được dấu vết, đành phải từ bỏ.
"Cậu biết không? Bạch Mộ Vũ cùng thầy Lâm đang cặp với nhau." Lý Dực Dực đổi đề tài.
"Bọn họ trước nay không phải đã là một cặp rồi à?"
Lý Dực Dực sợ bị người khác nghe được, liền kề sát vào một chút, nhỏ giọng "Bạch Mộ Vũ không phải vẫn luôn ở tiểu khu bên cạnh trường học sao? Hôm đó có người nhìn thấy cậu ta cùng thầy Lâm sáng sớm đã tay trong tay từ nhà ra tới, ân ái khỏi phải bàn."
Thẩm Du nhíu mày, kỳ thật cô có ấn tượng không tốt đối với Lâm Tông, Bạch Mộ Vũ liền càng kém, hai người này ở chung với nhau dù sao cũng không liên can tới cô, Thẩm Du cũng chỉ coi như nghe bát quái bình thường mà thôi.
"Cũng không biết lần này có thể duy trì được bao lâu, trước đó Bạch Mộ Vũ quen ai cũng không vượt quá hai tháng, cậu ta nói với mọi người rằng bản thân thích nhất là Tư Đồ Dật."
Thẩm Du nhướng mày, Bạch Mộ Vũ sùng bái Tư Đồ Dật thật ra cô biết, trong tiểu thuyết có đề qua. Nhưng sau khi Tư Đồ Dật cùng Bạch Mộ Tình chia tay liền không còn liên hệ gì nữa, ả có thích đến mấy cũng vô dụng.
"Nếu hai tháng nữa cậu ta chia tay với thầy Lâm, sau đó mỗi ngày ngẩng đầu cúi đầu đều nhìn thấy, xấu hổ biết mấy a~" Lý Dực Dực buồn cười mà nói.
"Việc này cũng không cần cậu nhọc lòng thay cho bọn họ, nói không chừng lần này người ta có thể lâu dài cũng nên?"
Lý Dực Dực bĩu môi, không nói gì nữa, hiển nhiên đối với cách nói của Thẩm Du thực không tán đồng.
***
Hai người hôm trước vừa bàn luận về Hứa Kỳ, không nghĩ mới qua mấy ngày, Hứa Kỳ liền trực tiếp tìm đến lớp.
Lúc này vừa lên lớp xong, giảng viên cũng đã ly khai phòng học, bên trong mọi người đều đang huyên náo ồn ào tán chuyện.
Hứa Kỳ một thân quần jeans áo sơ-mi trắng xuất hiện ở cửa, cảm giác ấm áp lại thoải mái thanh tân, giống như anh hàng xóm nhà bên, nháy mắt hấp dẫn được vô số ánh mắt. Ai nấy đều tò mò, người này vì sao lại xuất hiện ở đây, là tới tìm ai?
Chỉ thấy Hứa Kỳ nhìn quanh một chút, thực mau liền xác định được mục tiêu.
"Thẩm Du."
Thẩm Du lúc này đang nhắn tin cùng với chú Lý, chú Lý gửi cho cô video chó mèo đánh nhau. Tiểu Bạch bị husky liếm đến bực bội, liền giơ móng vuốt lên cào, husky lại tưởng mèo đen đang chơi đùa với nó, vui sướng mà chạy khắp nhà, còn đâm ngã hai cái bình hoa.
Thẩm Du chính là đang buồn cười mà gõ chữ, nghe được có người gọi mình, cô liền thuận thế xoay đầu, ý cười tràn ngập trên mặt còn chưa kịp thu hồi.
Tất cả liền rơi vào trong mắt Hứa Kỳ.
Mỹ nhân quay đầu mỉm cười, hình ảnh này Hứa Kỳ đã dựng lên không biết bao nhiêu lần, quay bao nhiêu đoạn phim, nhưng chưa lần nào cảm nhận được rõ ràng con tim nháy mắt trật nhịp, phanh phanh loạn nhảy như bây giờ.
"Hứa sư huynh?"
Thẩm Du có chút ngoài ý muốn, cất di động vào, đứng lên đi về phía Hứa Kỳ.
Trong phòng học, những người còn lại đều đồng loạt hạ thấp thanh âm, giống như cố tình vễnh tai lên nghe lén, có chút tò mò Hứa Kỳ vì sao lại đến tìm Thẩm Du.
Từ sau khi Thẩm Du lên sân khấu múa một khúc Đôn Hoàng, ấn tượng về cô trong lòng mọi người đều bị đảo lộn.
Gầy đi, trở nên xinh đẹp, múa giỏi, mức độ nổi tiếng cực cao, quan trọng nhất chính là, trong nhà phi thường có tiền! Lần trước tụ hội xong, bạn bè cả lớp đã có ấn tượng vô cùng sâu sắc về điều này.
Cho nên bầy giờ Hứa Kỳ nổi danh có tìm tới cửa, mọi người trừ bỏ tò mò cũng sẽ không mấy ngạc nhiên.
"Sư huynh, có việc gì vậy?" Thẩm Du bản thân cũng thực thắc mắc, người này tới tìm cô để làm gì?
Hứa Kỳ tươi cười ôn hòa, một chút cũng không cao lãnh giống như lời Lý Dực Dực nói.
"Hôm nay sau giờ tan học có rảnh không? Anh có chút việc muốn cùng em tâm sự."
Thẩm Du đờ người, nháy mắt toàn thân bật chế độ đề phòng, khẩu khí này nghe cứ giống như sắp cùng cô bày tỏ? Tuy rằng từng thu không ít thư tình, nhưng chạy tới tỏ tình trực tiếp thật ra không có.
Nhìn đến bộ dáng rõ ràng là bị kinh hách của Thẩm Du, Hứa Kỳ liền biết cô đã hiểu lầm, vội vàng xua xua tay "Không phải như em nghĩ đâu, kỳ thật là có chút chuyện liên quan đến diễn kịch cần bàn với em."
"Kịch sân khấu gì?"
"Một chốc một lát cũng nói không rõ, tan học em rảnh chứ? Anh sẽ tỉ mỉ giải thích, đảm bảo không làm em mất quá nhiều thời gian." Hứa Kỳ có chút khẩn trương mà giải thích, sợ Thẩm Du sẽ cự tuyệt ngay tại chỗ.
Thẩm Du cảm thấy khó xử, rốt cuộc cũng không tiện từ chối thẳng thừng, đành nói "Tan học tôi còn phải đi đến trạm xe bus, đến lúc đó anh đứng ở đây chờ, chúng ta vừa đi vừa bàn, có thể chứ?"
Hứa Kỳ mỉm cười, gật gật đầu "Quá tốt, tan học anh liền đến tìm em."
Ước định thời gian xong, Hứa Kỳ cũng xoay người rời đi.
Lý Dực Dực nhìn người đi xa rồi mới nhanh chóng thò qua, hai mắt tản ra một luồng hào quang, bát quái đầy mình mà hỏi "Hứa sư huynh tới đây làm gì vậy? Hẹn cậu ra ngoài?"
Thẩm Du lườm một cái "Đừng nói bừa, sư huynh tìm tôi thật sự có việc."
***
Từ sau khi vết thương trên chân Thẩm Du khỏi hẳn, Thẩm Tiêu đã rất lâu không đưa đón cô. Hôm nay vừa vặn đi công việc ở gần đó, hắn liền thuận tiện muốn tới đón cô một chuyến.
Trước đó không gọi điện thoại cũng là vì muốn khiến cho Thẩm Du kinh hỉ.
Nào biết sự thật chỉ có kinh chứ không có hỉ, hơn nữa người bị kinh đến lại là chính hắn!
Thẩm Tiêu mới vừa lái xe đến sân thể dục liền nhìn thấy Thẩm Du sóng vai cùnh một tên nam nhân, vừa đi vừa cười rời khỏi khu dạy học.
Bộ dáng kia quả thực trông giống một đôi tiểu! tình! nhân!
Thẩm Tiêu bốc hoả tại chỗ, trong lòng gào thét: dã nam nhân phương nào xuất hiện?!
Cũng không rõ Thẩm Tiêu vì cái gì đột nhiên lại mang cô đi ngắm trăng, nhưng với mạch não quỷ dị của hắn, nếu cô mà dám nghi ngờ, phỏng chừng hắn sẽ nổi giận.
Thẩm Du lúc này nhiều ít có thể đoán ra đại khái tâm tư của Thẩm Tiêu.
Hiện tại hắn nói muốn cõng cô, cả tư thế đều bày ra sẵn sàng, cho nên Thẩm Du cũng không cự tuyệt, nhanh chóng ngoan ngoãn mà leo lên.
Mỗi lần Thẩm Tiêu khiêng cô đều chỉ cần động một ngón tay, nhẹ nhàng thật sự, vì vậy mà cõng lại càng là dễ dàng. Chờ sau khi Thẩm Du yên vị rồi, hắn chỉ cần khoan thai đứng thẳng người một cái, liền đem cô vững vàng cõng ở trên lưng.
Bả vai Thẩm Tiêu thực rộng, bởi vì tập luyện lâu ngày nên phần lưng cũng là rắn chắc có cơ bắp. Thẩm Du dựa lên có cảm giác cứng cáp vô cùng, nhưng cũng ấm áp, dường như tấm lưng này có thể vì cô chắn đi hầu hết gió lạnh.
Thẩm Tiêu sải chân, chậm rãi bước đi, Thẩm Du ở phía sau ngửa đầu nhìn trăng. Qua một hồi, cô cảm thấy ngẩng cổ như vậy có điểm mệt, bèn dứt khoát đem đầu dựa vào trên vai Thẩm Tiêu.
Bỗng dưng Thẩm Du nhớ tới, thật lâu thật lâu trước kia. Lúc cô còn học cấp hai, trong nhà điều kiện không tốt, tết trung thu còn không thể ăn được trọn vẹn một cái bánh. Mỗi lần em trai khóc nháo, mẹ cô đều nói chị phải nhường em, sau đó Thẩm Du giận dỗi trở về phòng, một miếng bánh cũng không ăn. Khi đó cô nghĩ, nếu như mình có anh hoặc chị thì tốt rồi, như vậy cũng sẽ có người nhường bánh trung thu cho cô.
Không nghĩ tới sau khi xuyên qua, Thẩm Du thực sự có thêm một người anh trai.
Tuy rằng hắn tính tình không tốt lắm, mạch não cũng rất kỳ quái, thường xuyên thích khi dễ người, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ trở nên cực kỳ ấm áp. Ít nhất Thẩm Tiêu đối với đứa em gái này thật sự khá tốt.
Thẩm Tiêu nửa ngày không nghe Thẩm Du nhúc nhích, lại cảm giác được cô toàn thân thả lỏng mà ghé vào người hắn, liền hỏi một câu "Ngủ rồi sao?"
"Ngủ rồi." Thẩm Du híp mắt, cười ra tiếng.
Thẩm Tiêu quay đầu ra sau nhìn một chút "Nếu mà dám ngủ, anh liền đem em ném xuống sông."
"......"
Mỗi lần cô vừa cảm thấy hắn thật dịu dàng, tên này sẽ liền thốt ra vài câu cực kỳ phá hư hình tượng.
"Có phải cảm thấy rất hâm mộ Viên Duyệt với Tư Đồ Dật hay không?" Thẩm Tiêu bỗng nhiên không đầu không đuôi mà hỏi.
Thẩm Du kỳ quái ngẩng đầu, thắc mắc "Vì sao em phải hâm mộ bọn họ?"
Thẩm Tiêu nghĩ thầm, cảm xúc đều viết đầy lên trên mặt, hắn đã sớm nhìn thấy được rõ ràng, Thẩm Du hiện tại thế nhưng còn cố cãi bướng.
"Còn nhỏ, đừng nên suốt ngày nghĩ chuyện yêu đương."
"......"
Cô muốn yêu đương khi nào? Hơn nữa năm nay đã 20 tuổi, nhỏ nhắn gì nữa!?
"Không có, anh làm sao biết được em có muốn yêu hay không?"
Thẩm Tiêu hừ nhẹ "Lúc em nhìn bọn họ hôn nhau, nước miếng đều sắp chảy ra."
"......"
Khi đó cô chỉ là cảm thấy hai người này quá phóng túng, con mắt nào của hắn nhìn thấy nước miếng chảy?
Thẩm Du vội vàng tỏ rõ thái độ "Không phải như vậy, em không hâm mộ bọn họ, càng không hề muốn yêu đương!"
Thẩm Tiêu nghe xong lời này mới vừa lòng gật đầu "Đúng vậy, cứ như hiện tại là tốt rồi."
Ngoài mặt nói vậy, nhưng trong lòng Thẩm Tiêu liền cảm khái mà nghĩ, muốn yêu thầm vậy cứ để cho tiểu hài tử yêu thầm hắn đi. So với ra ngoài tiếp xúc với một đám người lung tung rối loạn lại càng tốt. Bất quá về sau hắn bớt khi dễ đứa nhỏ này một chút thì được rồi, như vậy không tuyệt hay sao? Hẹn hò yêu nhau cái quỷ gì cho mệt?
***
Thứ hai vào trường, Thẩm Du đang cùng Lý Dực Dực trò chuyện liền nhớ đến vị sư huynh cùng trường vô tình gặp được ở yến hội, bèn thuận miệng hỏi "Hứa Kỳ học năm ba khoa đạo diễn, cậu có từng nghe qua người này chưa?"
Lý Dực Dực trừng mắt "Đương nhiên biết, nhân vật phong vân trong trường đó nha. Vừa đẹp vừa giàu vừa có năng lực, hiện tại lên diễn đàn liền tìm được rất nhiều bài viết về Hứa sư huynh."
Lý Dực Dực mười phần thuộc phe hành động, vừa dứt lời liền mở ra giao diện diễn đàn trường.
Thẩm Du nhíu mày nghĩ thầm, Hứa Kỳ đẹp trai sao? Lúc ấy nhìn thấy, ấn tượng đầu tiên của Thẩm Du chính là người này vừa cao vừa gầy, soái khí thật ra không có.
Tiêu chuẩn của chữ "soái" trong lòng cô, hẳn phải là dáng vóc thon dài nhưng không bạc nhược, vai rộng, eo thon, chân dài. Có cơ bắp nhưng đừng quá thô, cơ bụng cùng nhân ngư tuyến bắt buộc phải có. Ngũ quan không cần phi thường tinh xảo nhưng không được quá tráng hán hay quá ẻo lả. Vừa vặn, trong sáng soái khí là tốt nhất...
Ặc.
Vì cái gì nam nhân tiêu chuẩn trong lòng cô sẽ là xà tinh bệnh? Trúng tà rồi sao?
"Đây rồi đây rồi, cậu nhìn xem." Lý Dực Dực đưa di động tới trước mặt.
Thẩm Du lúc này cũng đang nhàn rỗi, thuận tiện nhìn xem một chút bát quái cũng không sao.
Bài viết này hẳn là được nữ sinh fans cuồng nào đó đăng lên, nội dung phi thường kỹ càng tỉ mỉ. Hứa Kỳ từ năm nhất đã làm đạo diễn cho một ít phim ngắn và kịch sân khấu, tất cả đều được nhất nhất liệt kê. Có lẽ nhờ thêm thực lực gia đình cho nên vừa vào năm hai Hứa Kỳ cũng đã có riêng cho mình một bộ kịch phát hành online đầu tay, tuy rằng không hỏa bạo nhưng cũng đạt tiêu chuẩn, giành lấy không ít danh tiếng. Năm nay lại có thêm hai phim ngắn đoạt được giải thưởng...
Xem đến dòng cuối, Thẩm Du cũng có chút cảm khái "Xem ra là người trời sinh tốt số."
Trong tiểu thuyết, người như vậy cũng được coi như thân có quan hoàng.
Lý Dực Dực vô cùng tán đồng "Hiện tại khoa biểu diễn của chúng ta có rất nhiều người muốn cùng sư huynh lôi kéo quan hệ, nói không chừng về sau trở thành đạo diễn danh dương tứ hải còn có thể chiếu cố đàn em một chút. Tiếc là Hứa sư huynh tính tình quá cao lãnh, không dễ tiếp cận."
Từ từ, quá cao lãnh?
Yến hội hôm trước người này đến mời cô khiêu vũ tận hai lần, rõ ràng thoạt nhìn vô cùng nhiệt tình, một chút cũng không giống như tính tình lãnh đạm.
Lý Dực Dực bỗng nhiên quay đầu, trừ trên xuống dưới đánh giá Thẩm Du.
"Cậu thường ngày đến bạn cùng lớp còn không nhớ tên, như thế nào lại biết Hứa Kỳ sư huynh?"
"Ngẫu nhiên nghe được."
Thẩm Du chột dạ, bởi vì cô phát hiện vị Hứa sư huynh này danh tiếng còn không hề nhỏ, nếu để cho Lý Dực Dực phát hiện chuyện này, kia còn không phải cả trường đều biết hay sao?
Lý Dực Dực hoài nghi mà quan sát, nhưng Thẩm Du sắc mặt vẫn như thường, nửa ngày cũng nhìn không ra được dấu vết, đành phải từ bỏ.
"Cậu biết không? Bạch Mộ Vũ cùng thầy Lâm đang cặp với nhau." Lý Dực Dực đổi đề tài.
"Bọn họ trước nay không phải đã là một cặp rồi à?"
Lý Dực Dực sợ bị người khác nghe được, liền kề sát vào một chút, nhỏ giọng "Bạch Mộ Vũ không phải vẫn luôn ở tiểu khu bên cạnh trường học sao? Hôm đó có người nhìn thấy cậu ta cùng thầy Lâm sáng sớm đã tay trong tay từ nhà ra tới, ân ái khỏi phải bàn."
Thẩm Du nhíu mày, kỳ thật cô có ấn tượng không tốt đối với Lâm Tông, Bạch Mộ Vũ liền càng kém, hai người này ở chung với nhau dù sao cũng không liên can tới cô, Thẩm Du cũng chỉ coi như nghe bát quái bình thường mà thôi.
"Cũng không biết lần này có thể duy trì được bao lâu, trước đó Bạch Mộ Vũ quen ai cũng không vượt quá hai tháng, cậu ta nói với mọi người rằng bản thân thích nhất là Tư Đồ Dật."
Thẩm Du nhướng mày, Bạch Mộ Vũ sùng bái Tư Đồ Dật thật ra cô biết, trong tiểu thuyết có đề qua. Nhưng sau khi Tư Đồ Dật cùng Bạch Mộ Tình chia tay liền không còn liên hệ gì nữa, ả có thích đến mấy cũng vô dụng.
"Nếu hai tháng nữa cậu ta chia tay với thầy Lâm, sau đó mỗi ngày ngẩng đầu cúi đầu đều nhìn thấy, xấu hổ biết mấy a~" Lý Dực Dực buồn cười mà nói.
"Việc này cũng không cần cậu nhọc lòng thay cho bọn họ, nói không chừng lần này người ta có thể lâu dài cũng nên?"
Lý Dực Dực bĩu môi, không nói gì nữa, hiển nhiên đối với cách nói của Thẩm Du thực không tán đồng.
***
Hai người hôm trước vừa bàn luận về Hứa Kỳ, không nghĩ mới qua mấy ngày, Hứa Kỳ liền trực tiếp tìm đến lớp.
Lúc này vừa lên lớp xong, giảng viên cũng đã ly khai phòng học, bên trong mọi người đều đang huyên náo ồn ào tán chuyện.
Hứa Kỳ một thân quần jeans áo sơ-mi trắng xuất hiện ở cửa, cảm giác ấm áp lại thoải mái thanh tân, giống như anh hàng xóm nhà bên, nháy mắt hấp dẫn được vô số ánh mắt. Ai nấy đều tò mò, người này vì sao lại xuất hiện ở đây, là tới tìm ai?
Chỉ thấy Hứa Kỳ nhìn quanh một chút, thực mau liền xác định được mục tiêu.
"Thẩm Du."
Thẩm Du lúc này đang nhắn tin cùng với chú Lý, chú Lý gửi cho cô video chó mèo đánh nhau. Tiểu Bạch bị husky liếm đến bực bội, liền giơ móng vuốt lên cào, husky lại tưởng mèo đen đang chơi đùa với nó, vui sướng mà chạy khắp nhà, còn đâm ngã hai cái bình hoa.
Thẩm Du chính là đang buồn cười mà gõ chữ, nghe được có người gọi mình, cô liền thuận thế xoay đầu, ý cười tràn ngập trên mặt còn chưa kịp thu hồi.
Tất cả liền rơi vào trong mắt Hứa Kỳ.
Mỹ nhân quay đầu mỉm cười, hình ảnh này Hứa Kỳ đã dựng lên không biết bao nhiêu lần, quay bao nhiêu đoạn phim, nhưng chưa lần nào cảm nhận được rõ ràng con tim nháy mắt trật nhịp, phanh phanh loạn nhảy như bây giờ.
"Hứa sư huynh?"
Thẩm Du có chút ngoài ý muốn, cất di động vào, đứng lên đi về phía Hứa Kỳ.
Trong phòng học, những người còn lại đều đồng loạt hạ thấp thanh âm, giống như cố tình vễnh tai lên nghe lén, có chút tò mò Hứa Kỳ vì sao lại đến tìm Thẩm Du.
Từ sau khi Thẩm Du lên sân khấu múa một khúc Đôn Hoàng, ấn tượng về cô trong lòng mọi người đều bị đảo lộn.
Gầy đi, trở nên xinh đẹp, múa giỏi, mức độ nổi tiếng cực cao, quan trọng nhất chính là, trong nhà phi thường có tiền! Lần trước tụ hội xong, bạn bè cả lớp đã có ấn tượng vô cùng sâu sắc về điều này.
Cho nên bầy giờ Hứa Kỳ nổi danh có tìm tới cửa, mọi người trừ bỏ tò mò cũng sẽ không mấy ngạc nhiên.
"Sư huynh, có việc gì vậy?" Thẩm Du bản thân cũng thực thắc mắc, người này tới tìm cô để làm gì?
Hứa Kỳ tươi cười ôn hòa, một chút cũng không cao lãnh giống như lời Lý Dực Dực nói.
"Hôm nay sau giờ tan học có rảnh không? Anh có chút việc muốn cùng em tâm sự."
Thẩm Du đờ người, nháy mắt toàn thân bật chế độ đề phòng, khẩu khí này nghe cứ giống như sắp cùng cô bày tỏ? Tuy rằng từng thu không ít thư tình, nhưng chạy tới tỏ tình trực tiếp thật ra không có.
Nhìn đến bộ dáng rõ ràng là bị kinh hách của Thẩm Du, Hứa Kỳ liền biết cô đã hiểu lầm, vội vàng xua xua tay "Không phải như em nghĩ đâu, kỳ thật là có chút chuyện liên quan đến diễn kịch cần bàn với em."
"Kịch sân khấu gì?"
"Một chốc một lát cũng nói không rõ, tan học em rảnh chứ? Anh sẽ tỉ mỉ giải thích, đảm bảo không làm em mất quá nhiều thời gian." Hứa Kỳ có chút khẩn trương mà giải thích, sợ Thẩm Du sẽ cự tuyệt ngay tại chỗ.
Thẩm Du cảm thấy khó xử, rốt cuộc cũng không tiện từ chối thẳng thừng, đành nói "Tan học tôi còn phải đi đến trạm xe bus, đến lúc đó anh đứng ở đây chờ, chúng ta vừa đi vừa bàn, có thể chứ?"
Hứa Kỳ mỉm cười, gật gật đầu "Quá tốt, tan học anh liền đến tìm em."
Ước định thời gian xong, Hứa Kỳ cũng xoay người rời đi.
Lý Dực Dực nhìn người đi xa rồi mới nhanh chóng thò qua, hai mắt tản ra một luồng hào quang, bát quái đầy mình mà hỏi "Hứa sư huynh tới đây làm gì vậy? Hẹn cậu ra ngoài?"
Thẩm Du lườm một cái "Đừng nói bừa, sư huynh tìm tôi thật sự có việc."
***
Từ sau khi vết thương trên chân Thẩm Du khỏi hẳn, Thẩm Tiêu đã rất lâu không đưa đón cô. Hôm nay vừa vặn đi công việc ở gần đó, hắn liền thuận tiện muốn tới đón cô một chuyến.
Trước đó không gọi điện thoại cũng là vì muốn khiến cho Thẩm Du kinh hỉ.
Nào biết sự thật chỉ có kinh chứ không có hỉ, hơn nữa người bị kinh đến lại là chính hắn!
Thẩm Tiêu mới vừa lái xe đến sân thể dục liền nhìn thấy Thẩm Du sóng vai cùnh một tên nam nhân, vừa đi vừa cười rời khỏi khu dạy học.
Bộ dáng kia quả thực trông giống một đôi tiểu! tình! nhân!
Thẩm Tiêu bốc hoả tại chỗ, trong lòng gào thét: dã nam nhân phương nào xuất hiện?!
Danh sách chương