Vở nhạc kịch của Hứa Kỳ đã bắt đầu vào thời gian tập luyện.
Lúc trước Thẩm Du chỉ nghe giới thiệu sơ qua, còn ngây thơ cho rằng nhân vật của mình chỉ là vai phụ, suy xét hai ngày liền đáp ứng rồi.
Kết quả thời điểm bắt được kịch bản mới phát hiện mình là nữ chính.
Có loại cảm giác đã bị mắc mưu.
Hỏi Hứa Kỳ, hắn ngượng ngùng mà thành thật nói "Ban đầu vì sợ không đồng ý cho nên mới không nói thật, nhưng nhân vật này thật sự rất thích hợp với em, trước đừng vội cự tuyệt, xem qua kịch bản rồi lại quyết định. Được không?"
Bên ngoài tuy rằng đồn đãi Hứa Kỳ cao lãnh khó gần, nhưng đối với người thân quen kỳ thực hắn vô cùng ôn hoà, nói năng nhỏ nhẹ, tài ăn nói rất khéo léo, nói chung có thể dễ dàng thuyết phục người khác.
Đạo diễn mà có kiểu tính cách này, diễn viên hẳn đều sẽ thích.
Thẩm Du sau khi cân nhắc kĩ lưỡng kịch bản xong cũng không từ chối nữa.
Nhân vật chính là con nhà nghèo, từ nhỏ ở cạnh trường dạy múa học lỏm, sau lớn lên trải qua nhiều sóng gió, lại bằng thực lực mà đạt thành công, thu hoạch được tình yêu mỹ mãn.
Bản thân cốt truyện kỳ thực bình thường, nhưng chủ ý của Hứa Kỳ chính là áp dụng một số kỹ thuật ảnh ảo 3D lên sân khấu, hơn nữa còn có một cảnh múa quy mô lớn.
Thẩm Du không phải thực hiểu biết những thứ này, nhưng nghe ra là một bộ nhạc kịch muôn màu muôn vẻ.
Bất quá hết thảy những thứ tốt đẹp đó đều yêu cầu có một tiền đề, chính là vốn đầu tư khổng lồ.
Vừa hay gia thế Hứa Kỳ thực sự rất lớn, mặc kệ hắn có làm gì thì Hứa gia cũng sẽ duy trì. Cho nên đặc trợ hiệu ứng chi phí đắt đỏ đem áp dụng lên sân khấu đối với Hứa Kỳ không phải là việc gì khó.
Kế hoạch đặt ra là vào học kỳ sau, sân khấu kịch có thể hoàn thành buổi đầu công diễn. Cho nên từ sau khi Thẩm Du tiếp được kịch bản, bọn họ liền tranh thủ thời gian bắt đầu tập luyện.
Ngay cả phòng tập cũng do Hứa Kỳ cung cấp, câu mà hắn nói với mọi người nhiều nhất có lẽ là: không cần lo lắng về vấn đề kinh phí.
Nữ sinh khác trong đoàn kịch mỗi lần nghe Hứa Kỳ nói xong, hai mắt đều sẽ sáng rực, bày ra một bộ hoa si, còn nói Hứa sư huynh thời điểm nói ra câu này trông đặc biệt soái.
Nhưng Thẩm Du luôn là cảm thấy, bọn họ có phần nịnh nót quá nhiều.
Ngoại hình của Hứa Kỳ nhiều nhất chỉ có thể xem như thanh tú, còn không đến trình độ để gọi là soái, hơn nữa người cũng quá gầy, có đôi khi nhìn thấy Hứa Kỳ mặc áo để lộ xương quai xanh, cô còn cảm giác người này kỳ thực chỉ có da bọc xương.
Chân chính phù hợp với từ soái có lẽ là...giống như Thẩm Tiêu vậy.
Nghĩ đến Thẩm Tiêu, Thẩm Du lại cảm thấy bực mình.
Ngày đó hắn sinh bệnh, cũng không biết có phải sốt đến hồ đồ rồi hay không, cuối cùng còn nói cô yêu thầm hắn.
Quả thực không thể hiểu được.
Đừng nói trước mắt cô còn không tính toán đến chuyện yêu đương, kể cả có muốn, cũng sẽ không ngu mà đi yêu đương với đại vai ác. Hơn nữa cái tên vai ác này lại còn là anh trai trên danh nghĩa của cô.
Tuy rằng không có quan hệ huyết thống nhưng hai người ở chung một nhà, ăn cùng bữa cơm, cả ngày ngẩng đầu cúi đầu đều nhìn thấy nhau. Cho dù không phải anh em ruột, tình cảm vẫn là hơn cả ruột thịt.
Có tầng quan hệ này tồn tại ở đây, nếu mà yêu nhau không phải sẽ rất kỳ quái sao?
Kỳ thật có yêu hay không cũng không phải là chuyện mà Thẩm Du phiền não. Chân chính phiền não đó là, Thẩm Tiêu căn bản không nghe cô giải thích!
Bệnh xà tinh kia một khi tự mình nhận định cái gì liền không thèm nghe người khác biện giải. Còn nói cái gì cô là "vịt chết cái mỏ còn cứng", không chịu thừa nhận chính mình yêu thầm hắn.
Thẩm Du đều bị hắn chọc cười đến điên rồi.
Sau đó dù cho cô có muốn tìm hắn tiếp tục lý luận thế nào, Thẩm Tiêu luôn là từ chối cùng cô bàn luận về vấn đề này.
Quả thực chính là có lý mà không thể nói, nghẹn khuất vô cùng.
Bởi vì việc đó mà Thẩm Du còn định cùng hắn chiến tranh lạnh mấy ngày, kết quả tên điên kia lại nói "Thấy không, em đang chột dạ. Em khẳng định là yêu thầm anh."
Cả ngày nghe hắn nói yêu thầm yêu thầm yêu thầm, Thẩm Du đều sắp không nhớ nổi hai chữ này viết như thế nào nữa rồi!
Mà sau khi Thẩm Tiêu khỏi bệnh xong, cũng không biết là cọng dây thần kinh nào không đúng, cư nhiên lại kiên trì đón đưa cô.
Thẩm Du cảm thấy, hắn mỗi ngày đều phải vòng một vòng lớn đưa mình đi học, có điểm băn khoăn, bèn lựa lời ngăn cản.
Cuối cùng Thẩm Tiêu lại ca bài "Có phải em chột dạ hay không", một phát knock out Thẩm Du.
***
Cuối tuần nay buổi chiều không có tiết học, cho nên Thẩm Du đến phòng tập kịch.
Địa điểm chính là ở một tầng lầu trong office building cách trường học không xa, vốn dĩ lúc trước là lớp dạy múa nhưng có lẽ làm ăn không khá nên dẹp đi rồi, không gian bên trong quả thực vô cùng thích hợp để tập kịch. Hứa Kỳ sau khi thuê lại còn tốn không ít tiền sửa chữa trang hoàng.
Ngay dưới lầu có một xe đẩy trái cây, Thẩm Du mỗi lần tới đều sẽ mua chút trái cây mang lên.
Tính ra, cô cùng đám người này cùng nhau tập luyện được một thời gian, hiện tại cũng coi như thân thiết, bình thường sinh hoạt chung cũng không còn câu nệ.
Lúc đứng mua trái cây, Thẩm Du gửi tin nhắn cho Thẩm Tiêu, bảo hắn chiều nay có tới đón thì cứ đứng ở xe trái cây mà chờ.
Gửi tin nhắn xong, Thẩm Du liền cầm trái cây lắc lư đi lên.
***
Phòng tập luyện sớm đã có người.
Bên trong bật máy điều hoà, ai cũng luyện đến mồ hôi ướt đẫm. Nhìn thấy Thẩm Du mang theo trái cây đi vào, cả đám lập tức một trận hoan hô, sau đó xông tới đem toàn bộ đều cướp đi.
Hứa Kỳ tay cầm kịch bản, ngoắc ngoắc cây bút mà ghi chép, nhìn thấy Thẩm Du tiến vào liền cười.
"Chào dì!"
Thẩm Du:......
Lúc đó Thẩm Tiêu phát minh ra cái cách gọi này, đúng là làm cho hai người xấu hổ một trận.
Nhưng không hiểu sao sau khi quen thuộc rồi, Hứa Kỳ thế nhưng thật sự dùng cái từ "dì" này để gọi cô, mỗi lần đều làm Thẩm Du thực vô ngữ.
Thẩm Du quay đầu lại nói với đám người đang xâu xé trái cây.
"Hôm nay trái cây không có phần của Hứa sư huynh, không cần chừa."
Hứa Kỳ dở khóc dở cười "Nhẫn tâm quá vậy? Sợ rồi, về sau anh không dám nữa."
Sau đó Hứa Kỳ cầm kịch bản đến, cùng Thẩm Du thảo luận mấy màn phải diễn tập hôm nay.
Lúc bàn chuyện có liên quan đến vở nhạc kịch, Hứa Kỳ liền sẽ thu hồi tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc, đặc biệt là khi nói về lĩnh vực chuyên môn, đôi mắt giống như phát ra ánh sáng.
Kỳ thật ngoại trừ hình thể quá gầy, tướng mạo Hứa Kỳ thoạt nhìn rất văn nhã thanh tú, ngũ quan tuy rằng bình thường nhưng tổ hợp lại sẽ làm người ta cảm thấy thực ưa nhìn. Còn thêm có được đôi mắt một mí, cho nên cảm giác rất giống như tài tử Hàn Quốc.
Nếu không đem ra so sánh với ai, ngoại hình Hứa Kỳ xác thực không tồi.
Tính cách tốt, có tiền, có năng lực, lớn lên cũng dễ nhìn, thành thật mà nói là có dư điều kiện để trở thành mục tiêu theo đuổi của nữ sinh.
"Hôm nay cảnh này khả năng tương đối khó, hẳn là sẽ không quá thuận lợi."
Nói xong, Hứa Kỳ quay đầu nhìn nam sinh cao lớn đang ngồi gặm trái cây trong góc.
"Từ Tục, lực cánh tay của cậu ổn không? Có thể ôm được Thẩm Du lên sao?"
Từ Tục hắc hắc mà cười, đáp"Hẳn là có thể đi, tập gym để làm gì cơ chứ."
Từ Tục là sinh viên năm ba khoa biểu diễn - bạn nối khố của Hứa Kỳ, lần này đảm nhiệm vai nam chính, cùng Thẩm Du có rất nhiều cảnh diễn phối hợp.
So với Hứa Kỳ mà nói, Từ Tục chính là một soái ca thực quy quy củ củ, trong mắt Thẩm Du, loại hình này ở khoa biểu diễn có thể tuỳ tiện quơ được một nắm, nét đẹp quá phổ thông cho nên độ công nhận cũng không đủ cao.
Nghĩ nghĩ, tư tưởng Thẩm Du lại không cẩn thận mà đi lệch đường ray.
Khuôn mặt soái khí của Thẩm Tiêu từng chút từng chút hiện lên trong đầu cô, quả thực chính là âm hồn bất tán!
"Vậy tới thử xem đoạn này, khớp thoại trước đã rồi dựng động tác sau." Hứa Kỳ nói.
Thẩm Du gật gật đầu, lấy kịch bản ra nhìn một lần, liền bắt đầu cùng Từ Tục khớp thoại.
Màn này cốt truyện chính là Thẩm Du bởi vì một lần thi đấu thất lợi, đem mình nhốt trong phòng vũ đạo, liều mạng tập luyện, sau đó Từ Tục mới không nhịn được mà trực tiếp tiến vào bế cô đem đi.
Bởi vì mang theo tính chất biểu diễn, cho nên chuỗi động tác này yêu cầu phải liền mạch duy mĩ, cực kỳ khảo nghiệm sự ăn ý giữa hai diễn viên.
Lời kịch không khó, kể cả là đối thoại mang theo cảm xúc kích động thì hai người vẫn nắm được rất khá.
Đáng tiếc tới hồi tập luyện động tác, bỗng dưng lại bị mắc kẹt, liên tiếp thử vài lần, Hứa Kỳ đều cảm thấy không hài lòng.
Kết quả, Từ Tục bị lăn lộn thực thảm, liên tục mấy lần đem Thẩm Du nhấc lên, mệt đến mồ hôi đầy đầu.
Hứa Kỳ để hai người nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp tục, vì vậy Thẩm Du liền đi đến balo lấy nước uống, thuận tiện ngó xem di động, phát hiện bên trên là một dãy cuộc gọi nhỡ do Thẩm Tiêu đánh tới.
Thẩm Du vội vàng gọi lại.
"Anh đến dưới lầu rồi, chừng nào em mới xuống?"
"......"
Cô lúc này mới đi lên chưa được bao lâu a, cho nên liền hỏi "Vì cái gì đến sớm như vậy?"
"Bàn công việc ở gần, vừa xong liền trực tiếp lại đây."
"Em còn tập lâu lắm. Bằng không... anh lên đây chờ?"
"Lầu mấy?"
"Lầu tám, ra thang máy là thấy."
Thẩm Du treo điện thoại, quay đầu lại nói với Hứa Kỳ "Thẩm Tiêu lát nữa lại đây đón tôi, tôi gọi anh ấy lên đây chờ được không?"
Hứa Kỳ đầu tiên nghĩ đến tình hình ngày hôm đó gặp được Thẩm Tiêu, không khỏi da đầu tê dại, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu.
"Đương nhiên có thể, vậy để Thẩm... Thẩm thúc làm khán giả đầu tiên của chúng ta đi."
"......"
Thẩm Tiêu tới thực mau, vừa lúc bọn họ chuẩn bị tập luyện lần nữa, hắn đã xuất hiện ngay cửa.
Một thân áo sơ-mi quần tây, thoạt nhìn thực đơn bạc, áo vest bị hắn tùy ý xách ở trên tay, miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt kiêu ngạo mà đứng ở ngoài cửa kính.
Rất giống đại ca đến thu tiền bảo kê.
Trừ bỏ Hứa Kỳ, những người khác đều là lần đầu tiên nhìn Thẩm Tiêu ở khoảng cách gần như vậy. Cho nên mọi người liền tò mò mà trộm đánh giá, lại vừa bị cường đại khí tràng của hắn áp bách, cũng không dám nhìn thẳng.
Thẩm Du đi qua mở cửa cho hắn tiến vào, Thẩm Tiêu trước tiên đem khung cảnh bên trong nhìn qua một lượt.
"Khi nào có thể đi?"
Thẩm Du nhỏ giọng nói "Từ từ, anh qua sô-pha bên kia ngồi chờ chút."
Thẩm Tiêu nhíu mày.
"Để bổn thiếu gia nhìn xem bình thường nhà ngươi ở đây lăn lộn cái gì."
"......"
Bởi vì nhận thức cho nên Hứa Kỳ cũng đi qua chào hỏi, nghĩ nghĩ, hắn vẫn là ngoan ngoãn hô câu "Chào Thẩm Thúc."
Thẩm Tiêu đi đến sô-pha, ngồi xuống, dập điếu thuốc, sau đó nhếch chân vắt chéo.
"Ừm, bình thường ở chung với dì Thẩm Du có ngoan không?"
Mọi người:......
Thẩm Du đầy mặt lúng túng, vội vàng nói "Hứa sư huynh, chúng ta tập luyện trước đi."
Những lời này, thuận lợi đem mọi người từ trong bầu không khí xấu hổ giải cứu ra tới, lúc sau lại là tiếp tục tập diễn cảnh nâng người.
Thẩm Tiêu ngay từ đầu còn có thể khí định thần nhàn mà xem Thẩm Du đọc ra lời thoại, ngắm cô khiêu vũ.
Thế nhưng kể từ khi Từ Tục tham gia vào tràng diễn, biểu tình trên mặt Thẩm Tiêu rốt cuộc xuất hiện khe nứt.
Lúc Từ Tục vận khí, một tay đem Thẩm Du ôm lấy rồi lại nâng lên xoay quanh, Thẩm Tiêu cũng đột ngột đứng lên theo, sau đó vén tay áo hướng sân khấu mà phăm phăm đi tới.
Chẳng lẽ bọn họ phía trước ru rú ở trên đây đều là đang làm mấy động tác này?
Mẹ nó, đám dã nam nhân này rốt cuộc nháo đủ hay chưa?
Lúc trước Thẩm Du chỉ nghe giới thiệu sơ qua, còn ngây thơ cho rằng nhân vật của mình chỉ là vai phụ, suy xét hai ngày liền đáp ứng rồi.
Kết quả thời điểm bắt được kịch bản mới phát hiện mình là nữ chính.
Có loại cảm giác đã bị mắc mưu.
Hỏi Hứa Kỳ, hắn ngượng ngùng mà thành thật nói "Ban đầu vì sợ không đồng ý cho nên mới không nói thật, nhưng nhân vật này thật sự rất thích hợp với em, trước đừng vội cự tuyệt, xem qua kịch bản rồi lại quyết định. Được không?"
Bên ngoài tuy rằng đồn đãi Hứa Kỳ cao lãnh khó gần, nhưng đối với người thân quen kỳ thực hắn vô cùng ôn hoà, nói năng nhỏ nhẹ, tài ăn nói rất khéo léo, nói chung có thể dễ dàng thuyết phục người khác.
Đạo diễn mà có kiểu tính cách này, diễn viên hẳn đều sẽ thích.
Thẩm Du sau khi cân nhắc kĩ lưỡng kịch bản xong cũng không từ chối nữa.
Nhân vật chính là con nhà nghèo, từ nhỏ ở cạnh trường dạy múa học lỏm, sau lớn lên trải qua nhiều sóng gió, lại bằng thực lực mà đạt thành công, thu hoạch được tình yêu mỹ mãn.
Bản thân cốt truyện kỳ thực bình thường, nhưng chủ ý của Hứa Kỳ chính là áp dụng một số kỹ thuật ảnh ảo 3D lên sân khấu, hơn nữa còn có một cảnh múa quy mô lớn.
Thẩm Du không phải thực hiểu biết những thứ này, nhưng nghe ra là một bộ nhạc kịch muôn màu muôn vẻ.
Bất quá hết thảy những thứ tốt đẹp đó đều yêu cầu có một tiền đề, chính là vốn đầu tư khổng lồ.
Vừa hay gia thế Hứa Kỳ thực sự rất lớn, mặc kệ hắn có làm gì thì Hứa gia cũng sẽ duy trì. Cho nên đặc trợ hiệu ứng chi phí đắt đỏ đem áp dụng lên sân khấu đối với Hứa Kỳ không phải là việc gì khó.
Kế hoạch đặt ra là vào học kỳ sau, sân khấu kịch có thể hoàn thành buổi đầu công diễn. Cho nên từ sau khi Thẩm Du tiếp được kịch bản, bọn họ liền tranh thủ thời gian bắt đầu tập luyện.
Ngay cả phòng tập cũng do Hứa Kỳ cung cấp, câu mà hắn nói với mọi người nhiều nhất có lẽ là: không cần lo lắng về vấn đề kinh phí.
Nữ sinh khác trong đoàn kịch mỗi lần nghe Hứa Kỳ nói xong, hai mắt đều sẽ sáng rực, bày ra một bộ hoa si, còn nói Hứa sư huynh thời điểm nói ra câu này trông đặc biệt soái.
Nhưng Thẩm Du luôn là cảm thấy, bọn họ có phần nịnh nót quá nhiều.
Ngoại hình của Hứa Kỳ nhiều nhất chỉ có thể xem như thanh tú, còn không đến trình độ để gọi là soái, hơn nữa người cũng quá gầy, có đôi khi nhìn thấy Hứa Kỳ mặc áo để lộ xương quai xanh, cô còn cảm giác người này kỳ thực chỉ có da bọc xương.
Chân chính phù hợp với từ soái có lẽ là...giống như Thẩm Tiêu vậy.
Nghĩ đến Thẩm Tiêu, Thẩm Du lại cảm thấy bực mình.
Ngày đó hắn sinh bệnh, cũng không biết có phải sốt đến hồ đồ rồi hay không, cuối cùng còn nói cô yêu thầm hắn.
Quả thực không thể hiểu được.
Đừng nói trước mắt cô còn không tính toán đến chuyện yêu đương, kể cả có muốn, cũng sẽ không ngu mà đi yêu đương với đại vai ác. Hơn nữa cái tên vai ác này lại còn là anh trai trên danh nghĩa của cô.
Tuy rằng không có quan hệ huyết thống nhưng hai người ở chung một nhà, ăn cùng bữa cơm, cả ngày ngẩng đầu cúi đầu đều nhìn thấy nhau. Cho dù không phải anh em ruột, tình cảm vẫn là hơn cả ruột thịt.
Có tầng quan hệ này tồn tại ở đây, nếu mà yêu nhau không phải sẽ rất kỳ quái sao?
Kỳ thật có yêu hay không cũng không phải là chuyện mà Thẩm Du phiền não. Chân chính phiền não đó là, Thẩm Tiêu căn bản không nghe cô giải thích!
Bệnh xà tinh kia một khi tự mình nhận định cái gì liền không thèm nghe người khác biện giải. Còn nói cái gì cô là "vịt chết cái mỏ còn cứng", không chịu thừa nhận chính mình yêu thầm hắn.
Thẩm Du đều bị hắn chọc cười đến điên rồi.
Sau đó dù cho cô có muốn tìm hắn tiếp tục lý luận thế nào, Thẩm Tiêu luôn là từ chối cùng cô bàn luận về vấn đề này.
Quả thực chính là có lý mà không thể nói, nghẹn khuất vô cùng.
Bởi vì việc đó mà Thẩm Du còn định cùng hắn chiến tranh lạnh mấy ngày, kết quả tên điên kia lại nói "Thấy không, em đang chột dạ. Em khẳng định là yêu thầm anh."
Cả ngày nghe hắn nói yêu thầm yêu thầm yêu thầm, Thẩm Du đều sắp không nhớ nổi hai chữ này viết như thế nào nữa rồi!
Mà sau khi Thẩm Tiêu khỏi bệnh xong, cũng không biết là cọng dây thần kinh nào không đúng, cư nhiên lại kiên trì đón đưa cô.
Thẩm Du cảm thấy, hắn mỗi ngày đều phải vòng một vòng lớn đưa mình đi học, có điểm băn khoăn, bèn lựa lời ngăn cản.
Cuối cùng Thẩm Tiêu lại ca bài "Có phải em chột dạ hay không", một phát knock out Thẩm Du.
***
Cuối tuần nay buổi chiều không có tiết học, cho nên Thẩm Du đến phòng tập kịch.
Địa điểm chính là ở một tầng lầu trong office building cách trường học không xa, vốn dĩ lúc trước là lớp dạy múa nhưng có lẽ làm ăn không khá nên dẹp đi rồi, không gian bên trong quả thực vô cùng thích hợp để tập kịch. Hứa Kỳ sau khi thuê lại còn tốn không ít tiền sửa chữa trang hoàng.
Ngay dưới lầu có một xe đẩy trái cây, Thẩm Du mỗi lần tới đều sẽ mua chút trái cây mang lên.
Tính ra, cô cùng đám người này cùng nhau tập luyện được một thời gian, hiện tại cũng coi như thân thiết, bình thường sinh hoạt chung cũng không còn câu nệ.
Lúc đứng mua trái cây, Thẩm Du gửi tin nhắn cho Thẩm Tiêu, bảo hắn chiều nay có tới đón thì cứ đứng ở xe trái cây mà chờ.
Gửi tin nhắn xong, Thẩm Du liền cầm trái cây lắc lư đi lên.
***
Phòng tập luyện sớm đã có người.
Bên trong bật máy điều hoà, ai cũng luyện đến mồ hôi ướt đẫm. Nhìn thấy Thẩm Du mang theo trái cây đi vào, cả đám lập tức một trận hoan hô, sau đó xông tới đem toàn bộ đều cướp đi.
Hứa Kỳ tay cầm kịch bản, ngoắc ngoắc cây bút mà ghi chép, nhìn thấy Thẩm Du tiến vào liền cười.
"Chào dì!"
Thẩm Du:......
Lúc đó Thẩm Tiêu phát minh ra cái cách gọi này, đúng là làm cho hai người xấu hổ một trận.
Nhưng không hiểu sao sau khi quen thuộc rồi, Hứa Kỳ thế nhưng thật sự dùng cái từ "dì" này để gọi cô, mỗi lần đều làm Thẩm Du thực vô ngữ.
Thẩm Du quay đầu lại nói với đám người đang xâu xé trái cây.
"Hôm nay trái cây không có phần của Hứa sư huynh, không cần chừa."
Hứa Kỳ dở khóc dở cười "Nhẫn tâm quá vậy? Sợ rồi, về sau anh không dám nữa."
Sau đó Hứa Kỳ cầm kịch bản đến, cùng Thẩm Du thảo luận mấy màn phải diễn tập hôm nay.
Lúc bàn chuyện có liên quan đến vở nhạc kịch, Hứa Kỳ liền sẽ thu hồi tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc, đặc biệt là khi nói về lĩnh vực chuyên môn, đôi mắt giống như phát ra ánh sáng.
Kỳ thật ngoại trừ hình thể quá gầy, tướng mạo Hứa Kỳ thoạt nhìn rất văn nhã thanh tú, ngũ quan tuy rằng bình thường nhưng tổ hợp lại sẽ làm người ta cảm thấy thực ưa nhìn. Còn thêm có được đôi mắt một mí, cho nên cảm giác rất giống như tài tử Hàn Quốc.
Nếu không đem ra so sánh với ai, ngoại hình Hứa Kỳ xác thực không tồi.
Tính cách tốt, có tiền, có năng lực, lớn lên cũng dễ nhìn, thành thật mà nói là có dư điều kiện để trở thành mục tiêu theo đuổi của nữ sinh.
"Hôm nay cảnh này khả năng tương đối khó, hẳn là sẽ không quá thuận lợi."
Nói xong, Hứa Kỳ quay đầu nhìn nam sinh cao lớn đang ngồi gặm trái cây trong góc.
"Từ Tục, lực cánh tay của cậu ổn không? Có thể ôm được Thẩm Du lên sao?"
Từ Tục hắc hắc mà cười, đáp"Hẳn là có thể đi, tập gym để làm gì cơ chứ."
Từ Tục là sinh viên năm ba khoa biểu diễn - bạn nối khố của Hứa Kỳ, lần này đảm nhiệm vai nam chính, cùng Thẩm Du có rất nhiều cảnh diễn phối hợp.
So với Hứa Kỳ mà nói, Từ Tục chính là một soái ca thực quy quy củ củ, trong mắt Thẩm Du, loại hình này ở khoa biểu diễn có thể tuỳ tiện quơ được một nắm, nét đẹp quá phổ thông cho nên độ công nhận cũng không đủ cao.
Nghĩ nghĩ, tư tưởng Thẩm Du lại không cẩn thận mà đi lệch đường ray.
Khuôn mặt soái khí của Thẩm Tiêu từng chút từng chút hiện lên trong đầu cô, quả thực chính là âm hồn bất tán!
"Vậy tới thử xem đoạn này, khớp thoại trước đã rồi dựng động tác sau." Hứa Kỳ nói.
Thẩm Du gật gật đầu, lấy kịch bản ra nhìn một lần, liền bắt đầu cùng Từ Tục khớp thoại.
Màn này cốt truyện chính là Thẩm Du bởi vì một lần thi đấu thất lợi, đem mình nhốt trong phòng vũ đạo, liều mạng tập luyện, sau đó Từ Tục mới không nhịn được mà trực tiếp tiến vào bế cô đem đi.
Bởi vì mang theo tính chất biểu diễn, cho nên chuỗi động tác này yêu cầu phải liền mạch duy mĩ, cực kỳ khảo nghiệm sự ăn ý giữa hai diễn viên.
Lời kịch không khó, kể cả là đối thoại mang theo cảm xúc kích động thì hai người vẫn nắm được rất khá.
Đáng tiếc tới hồi tập luyện động tác, bỗng dưng lại bị mắc kẹt, liên tiếp thử vài lần, Hứa Kỳ đều cảm thấy không hài lòng.
Kết quả, Từ Tục bị lăn lộn thực thảm, liên tục mấy lần đem Thẩm Du nhấc lên, mệt đến mồ hôi đầy đầu.
Hứa Kỳ để hai người nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp tục, vì vậy Thẩm Du liền đi đến balo lấy nước uống, thuận tiện ngó xem di động, phát hiện bên trên là một dãy cuộc gọi nhỡ do Thẩm Tiêu đánh tới.
Thẩm Du vội vàng gọi lại.
"Anh đến dưới lầu rồi, chừng nào em mới xuống?"
"......"
Cô lúc này mới đi lên chưa được bao lâu a, cho nên liền hỏi "Vì cái gì đến sớm như vậy?"
"Bàn công việc ở gần, vừa xong liền trực tiếp lại đây."
"Em còn tập lâu lắm. Bằng không... anh lên đây chờ?"
"Lầu mấy?"
"Lầu tám, ra thang máy là thấy."
Thẩm Du treo điện thoại, quay đầu lại nói với Hứa Kỳ "Thẩm Tiêu lát nữa lại đây đón tôi, tôi gọi anh ấy lên đây chờ được không?"
Hứa Kỳ đầu tiên nghĩ đến tình hình ngày hôm đó gặp được Thẩm Tiêu, không khỏi da đầu tê dại, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu.
"Đương nhiên có thể, vậy để Thẩm... Thẩm thúc làm khán giả đầu tiên của chúng ta đi."
"......"
Thẩm Tiêu tới thực mau, vừa lúc bọn họ chuẩn bị tập luyện lần nữa, hắn đã xuất hiện ngay cửa.
Một thân áo sơ-mi quần tây, thoạt nhìn thực đơn bạc, áo vest bị hắn tùy ý xách ở trên tay, miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt kiêu ngạo mà đứng ở ngoài cửa kính.
Rất giống đại ca đến thu tiền bảo kê.
Trừ bỏ Hứa Kỳ, những người khác đều là lần đầu tiên nhìn Thẩm Tiêu ở khoảng cách gần như vậy. Cho nên mọi người liền tò mò mà trộm đánh giá, lại vừa bị cường đại khí tràng của hắn áp bách, cũng không dám nhìn thẳng.
Thẩm Du đi qua mở cửa cho hắn tiến vào, Thẩm Tiêu trước tiên đem khung cảnh bên trong nhìn qua một lượt.
"Khi nào có thể đi?"
Thẩm Du nhỏ giọng nói "Từ từ, anh qua sô-pha bên kia ngồi chờ chút."
Thẩm Tiêu nhíu mày.
"Để bổn thiếu gia nhìn xem bình thường nhà ngươi ở đây lăn lộn cái gì."
"......"
Bởi vì nhận thức cho nên Hứa Kỳ cũng đi qua chào hỏi, nghĩ nghĩ, hắn vẫn là ngoan ngoãn hô câu "Chào Thẩm Thúc."
Thẩm Tiêu đi đến sô-pha, ngồi xuống, dập điếu thuốc, sau đó nhếch chân vắt chéo.
"Ừm, bình thường ở chung với dì Thẩm Du có ngoan không?"
Mọi người:......
Thẩm Du đầy mặt lúng túng, vội vàng nói "Hứa sư huynh, chúng ta tập luyện trước đi."
Những lời này, thuận lợi đem mọi người từ trong bầu không khí xấu hổ giải cứu ra tới, lúc sau lại là tiếp tục tập diễn cảnh nâng người.
Thẩm Tiêu ngay từ đầu còn có thể khí định thần nhàn mà xem Thẩm Du đọc ra lời thoại, ngắm cô khiêu vũ.
Thế nhưng kể từ khi Từ Tục tham gia vào tràng diễn, biểu tình trên mặt Thẩm Tiêu rốt cuộc xuất hiện khe nứt.
Lúc Từ Tục vận khí, một tay đem Thẩm Du ôm lấy rồi lại nâng lên xoay quanh, Thẩm Tiêu cũng đột ngột đứng lên theo, sau đó vén tay áo hướng sân khấu mà phăm phăm đi tới.
Chẳng lẽ bọn họ phía trước ru rú ở trên đây đều là đang làm mấy động tác này?
Mẹ nó, đám dã nam nhân này rốt cuộc nháo đủ hay chưa?
Danh sách chương