Hai người về đến nhà vừa kịp giờ ăn trưa.
Xe còn chưa tiến vào sân, Thẩm Du đã nhìn qua cửa kính, xa xa trông thấy chú Lý, Nhị Cẩu Tử cùng Tiểu Bạch xếp thành một hàng ngồi đợi ở bậc thềm.
Giờ này mặt trời lên cao, chiếu đến toàn bộ sân nhà trở nên tươi đẹp ấm áp.
Một người, một chó, một mèo hẳn là cũng đang phơi nắng, nhưng trông bọn họ chìm ngập trong ánh mặt trời, không hiểu sao thoạt nhìn lại vô cùng cô đơn.
Xe dừng ở cửa, bấm hai tiếng còi, tổ hợp kỳ lạ đang ngồi trong sân giống như từ trong ảnh chụp nhảy ra tới, nháy mắt trở nên sinh động hoạt bát.
Chú Lý đứng dậy đi ra nghênh đón, Nhị Cẩu Tử gâu gâu gâu mà chạy vòng quanh xe, Tiểu Bạch tuy rằng còn ngồi nhưng cũng không ngạo kiều, đứng dậy nhìn chăm chú vào bọn họ, như là đang đợi Thẩm Du đi qua vuốt lông.
Thời điểm Thẩm Du đặt chân xuống xe, nhịn không được mà hít sâu một cái, sau đó tủm tỉm cười.
"Chú Lý!"
Chú Lý vui tươi hớn hở đi lên, nói "Về là tốt rồi, về là tốt rồi, mau vào trong nhà, chú đi chuẩn bị cơm trưa."
Thẩm Tiêu đen mặt xuống xe, cũng không hé răng, chỉ là thuận tay đem hành lý của Thẩm Du xách ra tới.
Còn cô lúc này chào hỏi chú Lý xong lại cùng husky náo loạn một hồi, cuối cùng chạy đến vuốt vuốt Tiểu Bạch chốc lát, sau đó mới cầm đồ đạc đi lên trên lầu.
Thẩm Tiêu cũng không vội đi vào, chỉ đứng dựa vào sườn xe, châm một điếu thuốc, chân mày trước sau khoá chặt, thoạt nhìn tâm sự nặng nề.
Chú Lý vốn định đi vào chuẩn bị cơm trưa, nhìn hắn như vậy cũng liền nán lại một chút.
"Tiên sinh không phải nói muốn ở lại bên kia vài ngày sao? Thế nào mà quay về rồi?"
Thẩm Tiêu xuỳ một tiếng "Ở gì nữa, rách việc, cái gì mà dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, giặt quần áo, trông tôi giống người sẽ làm mấy thứ này sao?"
Chú Lý ngây ra, sau đó thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng may mắn kịp thời nhịn xuống.
"Tiên sinh là người làm đại sự, chút ít việc vặt đó không hợp với ngài."
Thẩm Tiêu bực bội mà phun ra một ngụm khói, sau đó nheo nheo đôi mắt, ngẩng đầu lên, không biết suy nghĩ cái gì.
"Tiên sinh thật sự muốn cùng tiểu thư yêu đương?" Sau một hồi ngẫm nghĩ, chú Lý bèn hỏi.
"Nhìn giống giả lắm sao?"
Xác thực rất giả a!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng chú Lý khẳng định không dám nói ra, vì thế uyển chuyển mà đáp "Có thể là tiên sinh biểu đạt không đúng cách."
Thẩm Tiêu búng búng điếu thuốc, đứng thẳng người dậy "Không đúng chỗ nào? Chú nhìn ra được?"
"Yêu đương a...cái vấn đề này tạm thời không nói, tiên sinh trước tiên vẫn nên xác định tâm ý của chính mình, trong lòng ngài thật sự có yêu tiểu thư hay không? Muốn cùng tiểu thư chung sống cả đời sao?"
Thẩm Tiêu bị hỏi đột nhiên ngây ngốc.
Bởi vì hắn trước nay đều không hề nghĩ tới "yêu".
Tuy rằng hắn ít có cơ hội tiếp xúc với chuyện tình cảm, nhưng Thẩm Tiêu rất rõ ràng, phân lượng của chữ "yêu" có bao nhiêu trọng.
Trước đó hắn cảm thấy bản thân thực thích tiểu hài tử, trừ bỏ Thẩm Du, cũng không có người nào có thể làm hắn thích đến như vậy.
Thẩm Tiêu thậm chí từng nghĩ, cho dù không yêu đương, hắn cũng có thể cùng tiểu hài tử duy trì trạng thái hiện tại cả đời.
Sau lại bởi vì một chút hiểu lầm, tâm tình của hắn mới bắt đầu biến hóa.
Nếu nhất định phải chọn một người để sống cùng, vậy không hề nghi ngờ, hắn tuyển Thẩm Du.
Nhưng hiện tại, bỗng dưng nhắc tới chữ này, thật sự Thẩm Tiêu một chút chuẩn bị tâm lý đều không có.
Chú Lý nhìn bộ dạng hắn như vậy, liền đoán ra được tình huống là như thế nào: thích thì có thừa, yêu lại không đủ.
"Tiên sinh như vậy là không thể nào thuyết phục được tiểu thư. Tuy tiểu thư thoạt nhìn nhút nhát, nhưng tuyệt đối là người có chính kiến. Ngài xem, lúc trước âm thầm lặng lẽ báo danh Học Viện Điện Ảnh, kể cả bên ngoài có bị bắt nạt cũng tự mình chịu. Là tốt hay xấu đều do bản thân tự quyết, trước nay tiểu thư đều không cần chúng ta lo. Tính tình như vậy sẽ không tuỳ tuỳ tiện tiện cùng người khác yêu đương."
Thẩm Tiêu có loại cảm giác giống như bị người dẫm trúng chân.
"Ý chú nói tôi là người tuỳ tuỳ tiện tiện sao?"
"......"
"Vậy chú tới nói, làm sao để tiểu hài tử đồng ý hẹn hò tôi đi."
Chú Lý nhíu mày, cảm thấy lời mình vừa nói đều là nước đổ đầu vịt.
"Tôi cảm thấy, tiểu thư thích người điềm đạm ôn hoà, tương đối dịu dàng săn sóc. Tiên sinh có thể ở trước mặt tiểu thư biểu hiện ôn nhu một chút, như vậy tiểu thư mới cảm nhận được. Hơn nữa chuyện yêu đương là không vội được, càng không thể ép buộc. Phải chậm rãi tích luỹ, mưa dầm thấm lâu, đến một loại trình độ nhất định mới có thể nước chảy thành sông."
Thẩm Tiêu ngạc nhiên mà nhìn chú Lý, có chút không thể tin được mấy lời này lại xuất ra từ trong miệng một lão nam nhân độc thân 60 tuổi!
"Chú Lý, chú quả thực thâm tàng bất lộ!"
Sớm biết vậy đã không nghe lời Đỗ Huy, trực tiếp tới thương lượng với chú Lý thì tốt rồi, khỏi mất công lăn lộn nhiều chuyện như vậy.
Nhưng chú Lý tuy rằng nói nghe rất hay, chỉ sợ có một số việc đến khi thực hành lại không dễ dàng.
Tỷ như, kêu hắn trở nên ôn nhu?
Nghe tới chính là chuyện cá leo cây.
Thẩm Tiêu một thân trang bị đầy kinh nghiệm đánh người mắng người. Nhưng ôn nhu sao, chính là giá trị bằng 0.
Chú Lý đang huyên thuyên một đống, đột nhiên lại bổ sung "Tiên sinh, nghĩ kỹ rồi sao? Đời này không phải tiểu thư sẽ không cưới?"
Trừ cái vấn đề "yêu hay không yêu", điều duy nhất Thẩm Tiêu có thể khẳng định chính là hi vọng cùng tiểu hài tử sống chung cả đời. Đây là sự tình phi thường minh xác.
"Đương nhiên." Hắn không chút do dự mà gật đầu.
Chú Lý trộm thở dài, cũng không biết làm như vậy có đúng hay không.
Lúc trước, chú Lý còn muốn giúp Thẩm Du thoát khỏi sự khống chế của Thẩm Tiêu, nhưng lại phát giác ra biện pháp đó không thể thực hiện.
Thẩm Tiêu tuyệt đối không cho phép loại sự tình này phát sinh.
Về sau chú Lý bèn thay đổi sách lược, trợ giúp Thẩm Du gần gũi với Thẩm Tiêu hơn, điểm này ngoài ý muốn lại vô cùng thành công.
Quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt, đến nỗi hiện tại còn nháo ra loại sự tình này.
Chú Lý cảm khái, đúng là rầu thúi ruột.
***
Thẩm Du thu thập mọi thứ xong xuôi, lại thay một bộ quần áo rồi mới xuống lầu.
Sau đó, cô phát hiện Thẩm Tiêu cũng đã sạch sẽ tươm tất, ngồi ở phòng khách chơi với husky.
So với Tiểu Bạch, Thẩm Tiêu xác thực tương đối thiên vị Nhị Cẩu Tử.
Nhìn thấy Thẩm Du xuống dưới, hắn liền ngoắc một ngón tay, nói "Tiểu hài tử, lại đây."
Thẩm Du nhìn hắn tuấn lãng tươi cười, cứ cảm giác có gì quái quái.
Vừa rồi lúc cô lên lầu, Thẩm Tiêu rõ ràng cả mặt đều đen, giống như có ai thiếu tiền không trả cho hắn vậy.
Lúc này mới có bao lâu, người này thế nhưng có thể tươi cười hoà nhã với cô? Quả nhiên bệnh không nhẹ.
Thẩm Du đi qua, cầm lấy quả bóng husky vừa ngậm tới, thuận tay ném trở ra ngoài sau đó mới ngồi xuống.
"Chuyện gì?"
Một người ngồi ghế dài, một người ngồi ghế đơn, khoảng cách có hơi xa, cái này làm cho Thẩm Tiêu cảm giác khó chịu, mày nhăn lại, định kêu cô qua tới.
Nhưng mà, hắn liền lập tức nhớ tới lời chú Lý nói: phải ôn nhu, không thể ép buộc.
Vậy cho nên, Thẩm Tiêu đem mệnh lệnh sắp ra tới miệng nuốt ngược trở về, sau đó dùng ngữ điệu mềm nhẹ mà nói "Kỳ nghỉ này, em có kế hoạch gì chưa?"
Thẩm Du ôm Tiểu Bạch đặt lên đùi, vuốt vuốt, sau đó nói "Không có kế hoạch gì cả."
"Vậy anh mang em cùng chú Lý đi Châu Âu chơi."
Nghe qua thực sự không tồi, đáng tiếc lại đi không được.
"Cuối tuần nào em cũng phải tập hai ngày, làm sao mà đi." Cô nói.
Một đoàn hoả khí đã bốc lên đầu, Thẩm Tiêu nâng giọng lên hỏi "Cái kịch vớ vẩn đó quan trọng vậy sao?"
Thẩm Du dẫu môi "Đương nhiên quan trọng, đã tập luyện được một nửa rồi..."
"Em——"
Chú Lý vừa lúc bưng bánh quy nướng ra tới, đi lướt qua người Thẩm Tiêu liền nhỏ giọng nhắc nhở "Ôn nhu, ôn nhu!"
Thẩm Tiêu:......
Khẽ cắn môi, hắn điều chỉnh biểu tình trên mặt, nén giận mà nói "Đã tập luyện một nửa? Vậy đúng là không thể bỏ ngang, thôi, chờ chừng nào em có thời gian lại mang hai người đi chơi."
Thẩm Du:......
Mới rồi còn muốn hùng hùng hổ hổ, chớp mắt đã cười đến xuân về hoa nở, chẳng lẽ bệnh tình đã chuyển biến nghiêm trọng rồi sao?!
Thẩm Du không dám chắc, liền hỏi lại một câu "Anh nói thật sao?"
Thẩm Tiêu khốc khốc gật đầu "Đương nhiên."
Sau đó tự thấy chính mình biểu tình quá lãnh đạm, vì thế lại giơ lên một nụ cười.
Đáng tiếc nụ người tự cho là vô cùng dịu dàng này của hắn, ở trong mắt Thẩm Du lại là quỷ dị thật sự.
***
Kỳ nghỉ kết thúc, Thẩm Du lại ngày ngày đi đến chỗ Hứa Kỳ để tập kịch.
Lúc trước vì Bạch Mộ Vũ mà đủ thứ chuyện không vui, Thẩm Du trong lòng cũng còn chút băn khoăn.
Cho nên ngày đầu tiên trở về phòng tập, cô liền mua rất nhiều đồ ăn vặt và trái cây, cũng trịnh trọng xin lỗi Hứa Kỳ cùng mọi người, thừa nhận chính mình lúc ấy xác thật có chút tùy hứng.
Hứa Kỳ bên kia cũng thật ngượng ngùng, Thẩm Du dù sao vẫn là diễn viên chính, chưa thương lượng cùng cô đã tuỳ ý để cho Bạch Mộ Vũ tiến tổ.
Lúc sau Hứa Kỳ thật sự đến tìm vài bạn học cùng với Thẩm Du, biết được tình huống rõ ràng mới phát hiện Bạch Mộ Vũ đích xác kiêu ngạo quá đáng, cho nên khi cắt vai của người này, Hứa Kỳ một chút cũng không áy náy.
Nhưng thành thật mà nói, kể cả không đi tìm hiểu chân tướng, chuyện này nên chọn ai bỏ ai, vừa nhìn là hiểu.
Thẩm Du phù hợp với vai chính như vậy, lại tập luyện thời gian lâu, Hứa Kỳ không có khả năng vì một vai nhỏ mà từ bỏ cô.
Hứa Kỳ cảm thấy may mắn vì bản thân kịp thời tìm hiểu, mới không đến nỗi hiểu lầm Thẩm Du, dù cho là ai đi nữa, đối với người thường xuyên bắt nạt mình sẽ đều như vậy.
Xin lỗi nhau xong, chuyện này coi như bỏ qua, những người khác vốn dĩ có ấn tượng rất tốt đối với Thẩm Du, cũng liền không so đo quá nhiều.
Hơn bốn giờ chiều nay, Hứa Kỳ cùng Từ Tục có việc phải đi trước.
Thẩm Du đi xuống dưới lầu, gọi báo cho Thẩm Tiêu là chính mình sẽ bắt xe về nhà, nhưng hắn hiện tại đang đi tới rồi, cho nên kêu cô ở xe trái cây chờ thêm một chút.
Thẩm Tiêu gần đây cũng không biết trúng gió độc gì, nói chuyện với cô luôn là khinh thanh tế ngữ, mềm mại đến dọa người.
Mỗi lần Thẩm Du trò chuyện với hắn đều không chịu được mà nổi da gà.
Treo điện thoại, Thẩm Du liền thuận tiện chọn mua một ít trái cây về nhà.
Lúc đang chuyên tâm đứng chọn, cô bỗng nghe được có người gọi tên mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy là Lâm Tông.
Bởi vì quan hệ của Lâm Tông và Bạch Mộ Vũ, Thẩm Du đối với người này cũng không có hảo cảm, nhưng dù sao trên danh nghĩa vẫn là thầy. Hơn nữa lúc này Lâm Tông bày ra một bộ thân thiết tươi cười, cô cũng không thể lạnh mặt quay đi nơi khác.
Cho nên sau khi đem trái cây đưa cho bà chủ đi cân, cô mới quay qua lên tiếng chào hỏi.
"Chào thầy Lâm."
"Hôm nay tập xong rồi sao? Rất sớm."
Thẩm Du gật gật đầu, không nói tiếp.
Lâm Tông lại nói "Kỳ thật thầy muốn cùng em nói xin lỗi, lần trước vì muốn giúp cho Tiểu Vũ tiến tổ, làm cho mọi người đều không thoải mái, thật là quá ngại. Thầy biết Tiểu Vũ trước đó làm sai nhiều chuyện, hiện giờ cũng biết lỗi rồi, em ấy sẽ sửa đổi."
Thẩm Du cắt ngang "Cậu ta sửa đổi hay không không phải chuyện của em."
Lâm Tông bị cô chặn họng, tươi cười càng thêm xấu hổ, nhưng ngay sau đó liền nói thêm "Đúng rồi, còn muốn cảm ơn em lần trước dẫn đường cho mẹ của thầy."
"Làm sao thầy biết là em dẫn đường?" Thẩm Du nhăn trán.
"Giáo viên dưới lầu kể lại, cô ấy biết em."
Thẩm Du gật gật đầu.
Lúc này bà chủ đã cân xong xuôi, đem túi trái cây đưa cho Thẩm Du.
"Tổng cộng 92 đồng, trả tiền mặt hay là wechat?"
"WeChat."
Bà chủ liền lấy mã QR ra cho Thẩm Du quét.
Đúng lúc này, ven đường bỗng nhiên truyền đến từng đợt kinh hô.
Thẩm Du quay đầu đi xem, liền thấy một chiếc xe máy mất khống chế đang thẳng hướng xe trái cây lao tới.
Mỗi ngày bà chủ đều sẽ dùng vài cái sọt cùng hai ván gỗ để bày một ít trái cây trước xe.
Thẩm Du lúc này liền đứng kẹt ở lối nhỏ giữa hai tấm ván, muốn chạy đều chạy không kịp.
Cuối cùng vẫn là Lâm Tông nhanh tay đẩy cô một phen.
Kết quả, xe đâm vào sọt trái cây, tấm ván cũng ngã xuống theo.
Thẩm Du té ngã lên trên mặt ván, thân thể không sao, cẳng chân lại bị tấm ván cào rách một tảng da, máu tươi nháy mắt chảy xuống.
Bà chủ bên cạnh la hét thất thanh, Thẩm Du lúc này vẫn chưa hồi hồn, Lâm Tông liền vội vàng rút ra một cái khăn tay, đè lên miệng viết thương.
"Đừng nhúc nhích, em chảy máu rồi."
Lâm Tông nhẹ giọng, biểu tình thoạt nhìn vô cùng trấn định.
Xe còn chưa tiến vào sân, Thẩm Du đã nhìn qua cửa kính, xa xa trông thấy chú Lý, Nhị Cẩu Tử cùng Tiểu Bạch xếp thành một hàng ngồi đợi ở bậc thềm.
Giờ này mặt trời lên cao, chiếu đến toàn bộ sân nhà trở nên tươi đẹp ấm áp.
Một người, một chó, một mèo hẳn là cũng đang phơi nắng, nhưng trông bọn họ chìm ngập trong ánh mặt trời, không hiểu sao thoạt nhìn lại vô cùng cô đơn.
Xe dừng ở cửa, bấm hai tiếng còi, tổ hợp kỳ lạ đang ngồi trong sân giống như từ trong ảnh chụp nhảy ra tới, nháy mắt trở nên sinh động hoạt bát.
Chú Lý đứng dậy đi ra nghênh đón, Nhị Cẩu Tử gâu gâu gâu mà chạy vòng quanh xe, Tiểu Bạch tuy rằng còn ngồi nhưng cũng không ngạo kiều, đứng dậy nhìn chăm chú vào bọn họ, như là đang đợi Thẩm Du đi qua vuốt lông.
Thời điểm Thẩm Du đặt chân xuống xe, nhịn không được mà hít sâu một cái, sau đó tủm tỉm cười.
"Chú Lý!"
Chú Lý vui tươi hớn hở đi lên, nói "Về là tốt rồi, về là tốt rồi, mau vào trong nhà, chú đi chuẩn bị cơm trưa."
Thẩm Tiêu đen mặt xuống xe, cũng không hé răng, chỉ là thuận tay đem hành lý của Thẩm Du xách ra tới.
Còn cô lúc này chào hỏi chú Lý xong lại cùng husky náo loạn một hồi, cuối cùng chạy đến vuốt vuốt Tiểu Bạch chốc lát, sau đó mới cầm đồ đạc đi lên trên lầu.
Thẩm Tiêu cũng không vội đi vào, chỉ đứng dựa vào sườn xe, châm một điếu thuốc, chân mày trước sau khoá chặt, thoạt nhìn tâm sự nặng nề.
Chú Lý vốn định đi vào chuẩn bị cơm trưa, nhìn hắn như vậy cũng liền nán lại một chút.
"Tiên sinh không phải nói muốn ở lại bên kia vài ngày sao? Thế nào mà quay về rồi?"
Thẩm Tiêu xuỳ một tiếng "Ở gì nữa, rách việc, cái gì mà dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, giặt quần áo, trông tôi giống người sẽ làm mấy thứ này sao?"
Chú Lý ngây ra, sau đó thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng may mắn kịp thời nhịn xuống.
"Tiên sinh là người làm đại sự, chút ít việc vặt đó không hợp với ngài."
Thẩm Tiêu bực bội mà phun ra một ngụm khói, sau đó nheo nheo đôi mắt, ngẩng đầu lên, không biết suy nghĩ cái gì.
"Tiên sinh thật sự muốn cùng tiểu thư yêu đương?" Sau một hồi ngẫm nghĩ, chú Lý bèn hỏi.
"Nhìn giống giả lắm sao?"
Xác thực rất giả a!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng chú Lý khẳng định không dám nói ra, vì thế uyển chuyển mà đáp "Có thể là tiên sinh biểu đạt không đúng cách."
Thẩm Tiêu búng búng điếu thuốc, đứng thẳng người dậy "Không đúng chỗ nào? Chú nhìn ra được?"
"Yêu đương a...cái vấn đề này tạm thời không nói, tiên sinh trước tiên vẫn nên xác định tâm ý của chính mình, trong lòng ngài thật sự có yêu tiểu thư hay không? Muốn cùng tiểu thư chung sống cả đời sao?"
Thẩm Tiêu bị hỏi đột nhiên ngây ngốc.
Bởi vì hắn trước nay đều không hề nghĩ tới "yêu".
Tuy rằng hắn ít có cơ hội tiếp xúc với chuyện tình cảm, nhưng Thẩm Tiêu rất rõ ràng, phân lượng của chữ "yêu" có bao nhiêu trọng.
Trước đó hắn cảm thấy bản thân thực thích tiểu hài tử, trừ bỏ Thẩm Du, cũng không có người nào có thể làm hắn thích đến như vậy.
Thẩm Tiêu thậm chí từng nghĩ, cho dù không yêu đương, hắn cũng có thể cùng tiểu hài tử duy trì trạng thái hiện tại cả đời.
Sau lại bởi vì một chút hiểu lầm, tâm tình của hắn mới bắt đầu biến hóa.
Nếu nhất định phải chọn một người để sống cùng, vậy không hề nghi ngờ, hắn tuyển Thẩm Du.
Nhưng hiện tại, bỗng dưng nhắc tới chữ này, thật sự Thẩm Tiêu một chút chuẩn bị tâm lý đều không có.
Chú Lý nhìn bộ dạng hắn như vậy, liền đoán ra được tình huống là như thế nào: thích thì có thừa, yêu lại không đủ.
"Tiên sinh như vậy là không thể nào thuyết phục được tiểu thư. Tuy tiểu thư thoạt nhìn nhút nhát, nhưng tuyệt đối là người có chính kiến. Ngài xem, lúc trước âm thầm lặng lẽ báo danh Học Viện Điện Ảnh, kể cả bên ngoài có bị bắt nạt cũng tự mình chịu. Là tốt hay xấu đều do bản thân tự quyết, trước nay tiểu thư đều không cần chúng ta lo. Tính tình như vậy sẽ không tuỳ tuỳ tiện tiện cùng người khác yêu đương."
Thẩm Tiêu có loại cảm giác giống như bị người dẫm trúng chân.
"Ý chú nói tôi là người tuỳ tuỳ tiện tiện sao?"
"......"
"Vậy chú tới nói, làm sao để tiểu hài tử đồng ý hẹn hò tôi đi."
Chú Lý nhíu mày, cảm thấy lời mình vừa nói đều là nước đổ đầu vịt.
"Tôi cảm thấy, tiểu thư thích người điềm đạm ôn hoà, tương đối dịu dàng săn sóc. Tiên sinh có thể ở trước mặt tiểu thư biểu hiện ôn nhu một chút, như vậy tiểu thư mới cảm nhận được. Hơn nữa chuyện yêu đương là không vội được, càng không thể ép buộc. Phải chậm rãi tích luỹ, mưa dầm thấm lâu, đến một loại trình độ nhất định mới có thể nước chảy thành sông."
Thẩm Tiêu ngạc nhiên mà nhìn chú Lý, có chút không thể tin được mấy lời này lại xuất ra từ trong miệng một lão nam nhân độc thân 60 tuổi!
"Chú Lý, chú quả thực thâm tàng bất lộ!"
Sớm biết vậy đã không nghe lời Đỗ Huy, trực tiếp tới thương lượng với chú Lý thì tốt rồi, khỏi mất công lăn lộn nhiều chuyện như vậy.
Nhưng chú Lý tuy rằng nói nghe rất hay, chỉ sợ có một số việc đến khi thực hành lại không dễ dàng.
Tỷ như, kêu hắn trở nên ôn nhu?
Nghe tới chính là chuyện cá leo cây.
Thẩm Tiêu một thân trang bị đầy kinh nghiệm đánh người mắng người. Nhưng ôn nhu sao, chính là giá trị bằng 0.
Chú Lý đang huyên thuyên một đống, đột nhiên lại bổ sung "Tiên sinh, nghĩ kỹ rồi sao? Đời này không phải tiểu thư sẽ không cưới?"
Trừ cái vấn đề "yêu hay không yêu", điều duy nhất Thẩm Tiêu có thể khẳng định chính là hi vọng cùng tiểu hài tử sống chung cả đời. Đây là sự tình phi thường minh xác.
"Đương nhiên." Hắn không chút do dự mà gật đầu.
Chú Lý trộm thở dài, cũng không biết làm như vậy có đúng hay không.
Lúc trước, chú Lý còn muốn giúp Thẩm Du thoát khỏi sự khống chế của Thẩm Tiêu, nhưng lại phát giác ra biện pháp đó không thể thực hiện.
Thẩm Tiêu tuyệt đối không cho phép loại sự tình này phát sinh.
Về sau chú Lý bèn thay đổi sách lược, trợ giúp Thẩm Du gần gũi với Thẩm Tiêu hơn, điểm này ngoài ý muốn lại vô cùng thành công.
Quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt, đến nỗi hiện tại còn nháo ra loại sự tình này.
Chú Lý cảm khái, đúng là rầu thúi ruột.
***
Thẩm Du thu thập mọi thứ xong xuôi, lại thay một bộ quần áo rồi mới xuống lầu.
Sau đó, cô phát hiện Thẩm Tiêu cũng đã sạch sẽ tươm tất, ngồi ở phòng khách chơi với husky.
So với Tiểu Bạch, Thẩm Tiêu xác thực tương đối thiên vị Nhị Cẩu Tử.
Nhìn thấy Thẩm Du xuống dưới, hắn liền ngoắc một ngón tay, nói "Tiểu hài tử, lại đây."
Thẩm Du nhìn hắn tuấn lãng tươi cười, cứ cảm giác có gì quái quái.
Vừa rồi lúc cô lên lầu, Thẩm Tiêu rõ ràng cả mặt đều đen, giống như có ai thiếu tiền không trả cho hắn vậy.
Lúc này mới có bao lâu, người này thế nhưng có thể tươi cười hoà nhã với cô? Quả nhiên bệnh không nhẹ.
Thẩm Du đi qua, cầm lấy quả bóng husky vừa ngậm tới, thuận tay ném trở ra ngoài sau đó mới ngồi xuống.
"Chuyện gì?"
Một người ngồi ghế dài, một người ngồi ghế đơn, khoảng cách có hơi xa, cái này làm cho Thẩm Tiêu cảm giác khó chịu, mày nhăn lại, định kêu cô qua tới.
Nhưng mà, hắn liền lập tức nhớ tới lời chú Lý nói: phải ôn nhu, không thể ép buộc.
Vậy cho nên, Thẩm Tiêu đem mệnh lệnh sắp ra tới miệng nuốt ngược trở về, sau đó dùng ngữ điệu mềm nhẹ mà nói "Kỳ nghỉ này, em có kế hoạch gì chưa?"
Thẩm Du ôm Tiểu Bạch đặt lên đùi, vuốt vuốt, sau đó nói "Không có kế hoạch gì cả."
"Vậy anh mang em cùng chú Lý đi Châu Âu chơi."
Nghe qua thực sự không tồi, đáng tiếc lại đi không được.
"Cuối tuần nào em cũng phải tập hai ngày, làm sao mà đi." Cô nói.
Một đoàn hoả khí đã bốc lên đầu, Thẩm Tiêu nâng giọng lên hỏi "Cái kịch vớ vẩn đó quan trọng vậy sao?"
Thẩm Du dẫu môi "Đương nhiên quan trọng, đã tập luyện được một nửa rồi..."
"Em——"
Chú Lý vừa lúc bưng bánh quy nướng ra tới, đi lướt qua người Thẩm Tiêu liền nhỏ giọng nhắc nhở "Ôn nhu, ôn nhu!"
Thẩm Tiêu:......
Khẽ cắn môi, hắn điều chỉnh biểu tình trên mặt, nén giận mà nói "Đã tập luyện một nửa? Vậy đúng là không thể bỏ ngang, thôi, chờ chừng nào em có thời gian lại mang hai người đi chơi."
Thẩm Du:......
Mới rồi còn muốn hùng hùng hổ hổ, chớp mắt đã cười đến xuân về hoa nở, chẳng lẽ bệnh tình đã chuyển biến nghiêm trọng rồi sao?!
Thẩm Du không dám chắc, liền hỏi lại một câu "Anh nói thật sao?"
Thẩm Tiêu khốc khốc gật đầu "Đương nhiên."
Sau đó tự thấy chính mình biểu tình quá lãnh đạm, vì thế lại giơ lên một nụ cười.
Đáng tiếc nụ người tự cho là vô cùng dịu dàng này của hắn, ở trong mắt Thẩm Du lại là quỷ dị thật sự.
***
Kỳ nghỉ kết thúc, Thẩm Du lại ngày ngày đi đến chỗ Hứa Kỳ để tập kịch.
Lúc trước vì Bạch Mộ Vũ mà đủ thứ chuyện không vui, Thẩm Du trong lòng cũng còn chút băn khoăn.
Cho nên ngày đầu tiên trở về phòng tập, cô liền mua rất nhiều đồ ăn vặt và trái cây, cũng trịnh trọng xin lỗi Hứa Kỳ cùng mọi người, thừa nhận chính mình lúc ấy xác thật có chút tùy hứng.
Hứa Kỳ bên kia cũng thật ngượng ngùng, Thẩm Du dù sao vẫn là diễn viên chính, chưa thương lượng cùng cô đã tuỳ ý để cho Bạch Mộ Vũ tiến tổ.
Lúc sau Hứa Kỳ thật sự đến tìm vài bạn học cùng với Thẩm Du, biết được tình huống rõ ràng mới phát hiện Bạch Mộ Vũ đích xác kiêu ngạo quá đáng, cho nên khi cắt vai của người này, Hứa Kỳ một chút cũng không áy náy.
Nhưng thành thật mà nói, kể cả không đi tìm hiểu chân tướng, chuyện này nên chọn ai bỏ ai, vừa nhìn là hiểu.
Thẩm Du phù hợp với vai chính như vậy, lại tập luyện thời gian lâu, Hứa Kỳ không có khả năng vì một vai nhỏ mà từ bỏ cô.
Hứa Kỳ cảm thấy may mắn vì bản thân kịp thời tìm hiểu, mới không đến nỗi hiểu lầm Thẩm Du, dù cho là ai đi nữa, đối với người thường xuyên bắt nạt mình sẽ đều như vậy.
Xin lỗi nhau xong, chuyện này coi như bỏ qua, những người khác vốn dĩ có ấn tượng rất tốt đối với Thẩm Du, cũng liền không so đo quá nhiều.
Hơn bốn giờ chiều nay, Hứa Kỳ cùng Từ Tục có việc phải đi trước.
Thẩm Du đi xuống dưới lầu, gọi báo cho Thẩm Tiêu là chính mình sẽ bắt xe về nhà, nhưng hắn hiện tại đang đi tới rồi, cho nên kêu cô ở xe trái cây chờ thêm một chút.
Thẩm Tiêu gần đây cũng không biết trúng gió độc gì, nói chuyện với cô luôn là khinh thanh tế ngữ, mềm mại đến dọa người.
Mỗi lần Thẩm Du trò chuyện với hắn đều không chịu được mà nổi da gà.
Treo điện thoại, Thẩm Du liền thuận tiện chọn mua một ít trái cây về nhà.
Lúc đang chuyên tâm đứng chọn, cô bỗng nghe được có người gọi tên mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy là Lâm Tông.
Bởi vì quan hệ của Lâm Tông và Bạch Mộ Vũ, Thẩm Du đối với người này cũng không có hảo cảm, nhưng dù sao trên danh nghĩa vẫn là thầy. Hơn nữa lúc này Lâm Tông bày ra một bộ thân thiết tươi cười, cô cũng không thể lạnh mặt quay đi nơi khác.
Cho nên sau khi đem trái cây đưa cho bà chủ đi cân, cô mới quay qua lên tiếng chào hỏi.
"Chào thầy Lâm."
"Hôm nay tập xong rồi sao? Rất sớm."
Thẩm Du gật gật đầu, không nói tiếp.
Lâm Tông lại nói "Kỳ thật thầy muốn cùng em nói xin lỗi, lần trước vì muốn giúp cho Tiểu Vũ tiến tổ, làm cho mọi người đều không thoải mái, thật là quá ngại. Thầy biết Tiểu Vũ trước đó làm sai nhiều chuyện, hiện giờ cũng biết lỗi rồi, em ấy sẽ sửa đổi."
Thẩm Du cắt ngang "Cậu ta sửa đổi hay không không phải chuyện của em."
Lâm Tông bị cô chặn họng, tươi cười càng thêm xấu hổ, nhưng ngay sau đó liền nói thêm "Đúng rồi, còn muốn cảm ơn em lần trước dẫn đường cho mẹ của thầy."
"Làm sao thầy biết là em dẫn đường?" Thẩm Du nhăn trán.
"Giáo viên dưới lầu kể lại, cô ấy biết em."
Thẩm Du gật gật đầu.
Lúc này bà chủ đã cân xong xuôi, đem túi trái cây đưa cho Thẩm Du.
"Tổng cộng 92 đồng, trả tiền mặt hay là wechat?"
"WeChat."
Bà chủ liền lấy mã QR ra cho Thẩm Du quét.
Đúng lúc này, ven đường bỗng nhiên truyền đến từng đợt kinh hô.
Thẩm Du quay đầu đi xem, liền thấy một chiếc xe máy mất khống chế đang thẳng hướng xe trái cây lao tới.
Mỗi ngày bà chủ đều sẽ dùng vài cái sọt cùng hai ván gỗ để bày một ít trái cây trước xe.
Thẩm Du lúc này liền đứng kẹt ở lối nhỏ giữa hai tấm ván, muốn chạy đều chạy không kịp.
Cuối cùng vẫn là Lâm Tông nhanh tay đẩy cô một phen.
Kết quả, xe đâm vào sọt trái cây, tấm ván cũng ngã xuống theo.
Thẩm Du té ngã lên trên mặt ván, thân thể không sao, cẳng chân lại bị tấm ván cào rách một tảng da, máu tươi nháy mắt chảy xuống.
Bà chủ bên cạnh la hét thất thanh, Thẩm Du lúc này vẫn chưa hồi hồn, Lâm Tông liền vội vàng rút ra một cái khăn tay, đè lên miệng viết thương.
"Đừng nhúc nhích, em chảy máu rồi."
Lâm Tông nhẹ giọng, biểu tình thoạt nhìn vô cùng trấn định.
Danh sách chương