Thẩm Tiêu đã bạo phát xong một hồi, cảm thấy nguôi ngoai đi chút mới lại đem xấp tư liệu nhặt về, lần nữa cẩn thận tỉ mỉ mà xem.

Nội dung bên trong viết: vào năm Lâm Tông 7 tuổi, cha mẹ ruột ly hôn, lý do là Lâm mẫu* ngoại tình cùng với một người đàn ông có vợ.

Về sau, bà lại mang thai, Lâm phụ* cho rằng đứa con này là của người khác, mặc cho bà có cố gắng biện giải như thế nào, cuối cùng Lâm mẫu vẫn bị đuổi khỏi nhà chồng.

Sau khi ly hôn, bà giống như phát điên rồi, sinh hạ được một bé gái liền mừng rỡ như điên, bởi vì trước đó chồng bà từng muốn có một tiểu công chúa.

Lâm mẫu không màng đến nhà mẹ đẻ ngăn cản, ôm đứa trẻ về Lâm gia yêu cầu xét nghiệm DNA, nhưng lúc này Lâm phụ đã chuẩn bị tái hôn, làm sao còn thèm đoái hoài nhận lại đứa con này? Vì vậy ông dùng đủ loại từ ngữ ác độc ra nhục mạ bà, sau đó còn cho người tống cổ ra ngoài.

Lúc ấy Lâm gia ở trong khu biệt thự lân cận Thẩm gia, cũng coi như có chút tiền.

Lâm mẫu bị đuổi ra ngoài, thất hồn lạc phách, lòng đầy tuyệt vọng, cũng không biết ma xui quỷ khiến lại đi vào khu nhà của người giàu, cuối cùng hạ quyết tâm liền đem hài tử——ném!

Ném xong, bà càng trở nên điên điên khùng khùng, gặp ai cũng nói mình vứt con đi rồi, hỏi là nơi nào thì lại không trả lời được rõ ràng.

Chỉ nói ném ở khu nhà giàu gần Lâm gia.

Nhà mẹ đẻ của Lâm mẫu dĩ nhiên oán giận không thôi, cũng kéo đến náo loạn vài lần nhưng đều không có kết quả, sau lại không bao giờ đề cập đến đứa trẻ bị vứt đi này nữa. Lâm mẫu cũng nhanh chóng bị đưa đi bệnh viện để điều trị mấy năm, bệnh tình giảm bớt mới được đón trở về nhà.

Về sau Lâm phụ làm ăn buôn bán thất bại, bù lỗ không ít tiền, đành đem bất động sản đều bán đi hết, người một nhà Lâm gia liền dọn khỏi tiểu khu.

Mà đứa trẻ bị vứt bỏ kia cũng không ai nhắc lại, chỉ có Lâm mẫu ngẫu nhiên phát bệnh mới nói tới tiểu nữ hài mệnh khổ đáng thương này.

Bởi vì quan hệ giữa Lâm Tông cùng mẹ kế rất kém, cho nên có đoạn thời gian bị đưa về nhà mẹ ruột nuôi dưỡng, bởi vậy hắn ta đối với chuyện cũ ít nhiều cũng có hiểu biết.

Lúc ấy nháo đến rất to, tùy tiện tìm một người trong dòng họ hai bên đều có thể hỏi rõ nội tình, nhờ vậy mà trợ lý Đỗ mới có thể trong thời gian ngắn tra ra được nhiều chuyện.

Thẩm Tiêu cười lạnh ra tiếng.

"Đem người vứt vào bãi rác, lúc đó cũng chẳng quan tâm, 20 năm sau lại đột nhiên tới tìm. Lâm Tông hắn lấy mặt mũi đâu ra vậy? Cũng thật sự dám đi tìm!"

"Hắn ta có lẽ là túng quá hoá điên rồi đi."

Thẩm Du là con nuôi do Thẩm mẫu nhặt rừ bãi rác về, chuyện này bọn họ chưa bao giờ giấu diếm. Cho nên người ở tiểu khu nhiều ít đều từng nghe nói qua, Lâm Tông nếu có người quen vẫn là có thể hỏi đến.

Thẩm Tiêu từ trong tư liệu rút ra một bức hình, là ảnh chụp Lâm mẫu khi còn trẻ, bộ dáng nghiêng mặt mỉm cười thoạt nhìn thế nhưng cùng Thẩm Du có tám chín phần giống nhau.

Khó trách Lâm Tông lại có thể dễ dàng nhận ra.

"Ngày đó Lâm Tông lấy được máu của tiểu thư ở hiện trường, đã đưa đi làm sinh trắc. Nhưng tôi cũng kịp thời phái người theo dõi rồi, kết quả ra tới sẽ trực tiếp đưa đến bên này. Ngài có muốn làm giả một phần gửi qua cho hắn ta không?"

Thẩm Tiêu lắc đầu "Không cần, bởi vì hắn đã không còn có thời gian để chờ kết quả."

Đỗ Huy bị dọa nhảy dựng, vội vàng nói "Thẩm tổng, ngài đừng xúc động, hắn cũng chỉ mới vạch ra kế hoạch thôi, còn chưa thật sự xuống tay, ngài cũng không thể làm việc trái pháp luật được!"

Cả một tập đoàn, bao nhiêu nhân mạng đều đang dựa hết vào ngài a!

Thẩm Tiêu kỳ quái mà liếc trợ lý Đỗ một cái.

"Cậu có phải là suy nghĩ quá nhiều rồi không?"

"......"

Nhưng mà khẩu khí vừa rồi rõ ràng chính là muốn giết người diệt khẩu nha, chẳng lẽ không phải?

"Cho người đánh hắn một trận, sau đó đuổi khỏi thành phố, đừng bao giờ để hắn xuất hiện trước mặt tiểu hài tử thêm một lần nào nữa."

Thẩm Tiêu nghĩ nghĩ, lại nói "À đúng rồi, hắn còn nợ bọn vay nặng lãi, đem vứt chỗ nào nhớ báo địa chỉ cho chủ nợ chỗ đó, như vậy cuộc sống của hắn sau này mới có tư có vị."

Khi nói những lời này, Thẩm Tiêu đã có thể tâm bình khí hoà mà làm chuyện ác, không còn cuồng nộ giống như khi vừa nhìn thấy tư liệu ban nãy.

Thời điểm Thẩm Du được mang về Thẩm gia chỉ nhỏ xíu có một nắm, nhăn nhúm giống như con khỉ. Hắn tận mắt nhìn thấy tiểu hài tử từng ngày lớn lên, cho đến khi biến thành bộ dáng như bây giờ.

Trước kia tuy Thẩm Tiêu thích bắt nạt cô, nhưng cũng chưa bao giờ xem Thẩm Du như người ngoài.

Cô có được hết thảy đãi ngộ mà một đứa trẻ nhà họ Thẩm nên có.

Nhưng hắn không ngờ, nhiều năm qua đi như vậy, cư nhiên từ đâu nhảy ra một tên anh ruột không thể hiểu được.

Nghĩ đến điểm này, Thẩm Tiêu liền rất muốn phát bệnh.

Tiểu hài tử là hắn nuôi lớn, muốn khi dễ hay là cưng chiều đều phải do hắn định đoạt, anh ruột tới tìm lại như thế nào?

Hắn động một ngón tay là có thể đem đối phương nghiền nát!

Dám đến đoạt người của Thẩm Tiêu sao, quả thực tìm chết.

"Chuyện này, đừng để cho Tiểu Du biết."

Tuy rằng rất rõ Đỗ Huy vô cùng kín miệng, nhưng hắn vẫn không yên tâm mà dặn dò một lần.

Trợ lý Đỗ gật gật đầu.

Thẩm Tiêu lại nhìn ảnh chụp trên tay, sau đó trực tiếp xé thành hai nửa.

"Lâm Tông cùng với em gái của Bạch Mộ Tình lại là chuyện như thế nào?"

Trợ lý Đỗ tra xét nhiều như vậy, tự nhiên cũng biết Lâm Tông với Bạch Mộ Vũ yêu nhau, liền nói "Diện mạo của Lâm Tông rất giống nhân vật nào đó Tư Đồ Dật từng sắm vai, Bạch Mộ Vũ mới gặp hắn ta liền ráo riết theo đuổi. Lâm Tông thông qua lời đồn đãi, biết được Bạch gia gia thế không tồi, liền thuận nước đẩy thuyền mà đáp ứng. Nói cho cùng vẫn là vì tiền. Nửa tháng trước Bạch Mộ Vũ vừa chuyển cho hắn 10 vạn, nói để cho Lâm mẫu chữa bệnh."

Thẩm Tiêu hừ một tiếng, hắn khinh thường nhất chính là loại bám váy đàn bà này.

"Hắn ta vội vàng tiếp cận Tiểu Du như vậy, muốn nhận lại em gái cũng chẳng qua là vì phát hiện Thẩm gia so với Bạch gia càng có tiền mà thôi."

Trợ lý Đỗ gật gù "Hẳn là thế."

"Xem ra, trận này không đích thân đánh là không thể nào nguôi giận được."

"......"

***

Thẩm Tiêu dĩ nhiên thuộc phái hành động, nói làm liền làm, lập tức phân phó thủ hạ bắt trói Lâm Tông đưa đến một nơi hoang vu hẻo lánh, sau đó hắn cũng tự mình chạy tới hiện trường.

Lâm Tông bị người trùm bao tải ném vào trong xe, sớm đã sợ tới mức sắp đái trong quần, trên đường không ngừng khóc lóc xin tha.

Hắn ta tưởng đâu đây là bọn cho vay nặng lãi.

Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Tông lại bị người lôi xuống xe, ném trên mặt đất. Hắn ta cũng bất chấp đau đớn, lại tiếp tục lạy lục cầu xin, nhưng chính là không ai thèm để ý.

Qua một hồi, xung quanh vốn dĩ an tĩnh bỗng nhiên vang lên từng đợt tiếng bước chân, không nhanh không chậm, nghe ra lại rất thấm người, giống như có đại nhân vật đã tới.

Lâm Tông suy đoán, đây hẳn là lão đại của đám người này, vì vậy vội nói "Vị đại ca này, có việc gì chúng ta có thể thương lượng, các anh đã đáp ứng cho tôi thêm một tháng rồi mà? Cũng không thể đổi ý nhanh như vậy."

Thẩm Tiêu giương mắt, ý bảo trợ lý Đỗ đang đứng bên cạnh lên tiếng trả lời.

Đỗ Huy mặt đầy hắc tuyến, thầm nghĩ chính mình đi theo canh chừng ông chủ để không cho ngài ấy phạm sai lầm.

Kết quả, ngược lại lại bị ông chủ cho sắm vai cầm đầu đòi nợ.

Hết cách, Đỗ Huy chỉ có thể ra sức phát huy, khẩu khí mười phần hung ác mà nói "Trước đó cho mày thời gian lâu như vậy còn trả không xong, trong vòng một tháng mày đào đâu ra tiền? Cướp ngân hàng sao?"

Lâm Tông bị doạ đến cả người run rẩy "Không không không, tôi có đứa em gái ruột gửi nuôi ở nhà người khác, bên đó rất giàu, chờ tôi nhận lại người nhà, nó khẳng định sẽ giúp tôi trả hết."

Nghe xong lời này, đến trợ lý Đỗ còn muốn đi lên đạp cho một cước.

Rõ ràng vừa sinh ra liền ném, còn không biết xấu hổ mà nói gửi nuôi, cũng chưa từng thấy qua ai mặt dày như vậy.

Trợ lý Đỗ cũng chỉ suy gẫm một chút mà thôi, nhưng Thẩm Tiêu đứng bên cạnh đã tiến lên trước, hung hăng đá một chân vào bao tải, đem người bên trong đá đến lăn đi mấy vòng.

"Mày dám khẳng định, nhận thân xong rồi người ta sẽ cho mày tiền?"Thẩm Tiêu lãnh thanh lên tiếng.

Giọng của Thẩm Tiêu Lâm Tông đã từng nghe qua, nhưng rất tiếc hắn ta vừa rồi đã bị đá đến đầu óc choáng váng.

"Nó không cho tôi tiền nhưng phải lo cho mẹ ruột đi, mẹ tôi bệnh gan sắp chết rồi, tiền điều trị chắc chắn nó phải lo liệu."

Thẩm Tiêu cắn chặt răng, lại hung hăng đá thêm một cái, quát "Nếu vẫn không cho thì sao?"

Lâm Tông bị bó ở trong bao tải, chỉ có thể co rúm thành một đoàn, lúc này lại bị tàn nhẫn đá lăn quay mấy vòng, cả người đau đến sắp chết, vì vậy vội vàng cầu xin "Đại ca, đại ca đừng đánh, cầu xin anh, làm ơn!"

Lâm Tông sặc sụa mà ho vài tiếng, sau đó nói thêm "Nếu nó không cho, tôi liền đem chuyện truyền lên diễn đàn trường. Tôi muốn cho tất cả mọi người biết nó làm người tàn nhẫn bạc tình cỡ nào, đến mẹ ruột chết cũng không cứu, để cho dư luận mắng chết nó!"

Thẩm Tiêu nghe xong bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, người khác đều nói hắn là kẻ điên, ngược lại hắn càng cảm thấy, tên Lâm Tông này mới thật sự là điên rồi.

"Thả hắn ra." Thẩm Tiêu nói.

Vệ sĩ áo đen đứng bên cạnh liền tiến lên cởi bỏ bao tải, sau đó thoải mái mà đem Lâm Tông xách ra tới.

Ngay khoảnh khắc Lâm Tông nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của người trước mặt, nháy mắt hắn ta liền ngã bệch ra đất, trong đầu cũng chỉ còn duy nhất một ý niệm.

Xong rồi!

Thẩm Tiêu đứng từ trên cao nhìn xuống, mắt lộ hung quang, khoé môi gợi lên mang theo lãnh khốc ý cười, như là ác ma đến từ mười tám tầng địa ngục.

"Kế hoạch nhìn như hoàn mỹ của mày nhưng thật ra lại là bất kham nhất kích*, cũng không nghĩ tới việc này sau khi bị tao biết được, sẽ như thế nào sao? Liền tự tin có thể lặng lẽ mà hoàn thành hết thảy? Mày biết những người nhận thức cái tên Thẩm Tiêu này hay nói như thế nào không?"

Thẩm Tiêu cười cười "Bọn họ nói tao bị điên. Cho nên, Lâm Tông, mày ngoan ngoãn mà sống không được sao? Vì sao cứ phải chạy tới gây chuyện với kẻ điên!"

"Không...không! Mới rồi tôi tưởng đâu...tưởng đâu là đòi nợ cho nên mới, mới lừa bọn họ!"

Lâm Tông tay chân đều bị trói, hắn chỉ có thể giống như con sâu, từng chút từng chút nhích ra phía sau.

Thẩm Tiêu tiến lên, ngồi xổm trước mặt hắn ta rồi thong thả nói tiếp "Mày biết không? Chỗ này là nhà xưởng ở ngoại thành, chung quanh không có camera, phụ cận lại có bãi tiêu huỷ rác. Chỗ đó có nuôi hai con chó săn ăn thịt, chính là cái chủng loại liền xương cốt đều có thể nhai..."

Hắn miêu tả đến tinh tế tỉ mỉ, cuối cùng đến hàm răng con chó ra sao đều phải viết thành cả một đoạn văn, làm Lâm Tông sợ đến mắt mũi trợn trắng.

Mà không chỉ có Lâm Tông, Đỗ Huy bên này hai mắt cũng đã trắng dã.

Bãi tiêu huỷ rác lấy ở đâu ra? Chính mình vừa nãy tới đây căn bản là không có thấy! Không lẽ ông chủ trước kia hù doạ mình, đều là bừa bãi bịa chuyện mà nói như vậy sao?

Trợ lý Đỗ cảm thấy không muốn yêu nữa.

Thẩm Tiêu doạ dẫm xong xuôi, sau đó mới thoả mãn mà đứng dậy.

"Về sau khôn hồn thì cút thật xa, đừng để tao nhìn thấy mày lần nữa. Bằng không...tao sẽ thật sự đem mày băm, cho, chó, ăn!"

Thẩm Tiêu nói xong liền xoay người đi, loại người này còn không đáng để hắn tự mình động thủ.

Sợ dơ tay.

Dàn vệ sĩ phía sau bắt được tín hiệu, tức khắc liền xông tới tay đấm chân đạp.

Bọn họ giống như gặp phải chuột chạy qua đường, hung hăng mà đánh đập Lâm Tông.

***

Thẩm Du ngồi trước bàn, nhìn một mâm thức ăn ngon lành chú Lý vừa mới chuẩn bị.

Thẩm Tiêu từ chiều đã đi ra ngoài, kết quả đến bữa tối còn chưa thấy quay trở về.

Cô nghĩ nghĩ, cầm lấy di động gọi cho hắn.

"Anh, tối nay có về nhà ăn cơm không?"

Đầu dây bên kia, Thẩm Tiêu ôn nhu mà cười cười đáp lại.

"Sắp tới rồi, chờ anh."

———

~Thông báo nho nhỏ

Các tình yêu ơi, từ ngày mai Xuyên Thành Em Gái Vai Ác sẽ được mình up vào lúc 12 giờ trưa mỗi ngày nha!

Mình sẽ cố gắng để đuổi kịp bản gốc. Cám ơn mọi người 😘
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện