Mấy ngày nay Lê Nhược cứ trải qua cuộc sống như vậy. Ban ngày ở năm 2006, mỗi ngày đều có thể nhìn Chu Thành Ngộ chơi bóng rổ, thỉnh thoảng đứng trược cửa sổ phòng học còn có thể dạy dỗ Chu Thành Ngộ đôi câu.



Buổi tối trở lại nghe Giang lão sư giảng bài, ngày thứ nhất cô còn rất nghiêm túc nhưng qua ba ngày, cảm giác số học quá khô khan nhàm chán, cô mỗi ngày đều ứng phó cho qua chuyện, sách giáo khoa không xem được mấy trang liền bắt đầu nghịch điện thoại.



Chu Thành Ngộ mấy ngày nay cũng trở về sớm, mỗi tối sẽ không quá 9 giờ. Có khi 8h30 thì về đến nhà, sau đó xuống tầng liên lục, không phải rót nước thì chính là tìm đồ.



Ban đêm lúc ngủ, cô vẫn đem chân đặt trên người Chu Thành Ngộ, mà Chu Thành Ngộ cũng không giống như trước lạnh lùng, mặc kệ cho cô gách mỗi đêm.



Buổi sáng khi tỉnh lại, cô lúc nào cũng ngủ trên gối của Chu Thành Ngộ, còn anh bị chen đến mép giường.



Hôm nay là thứ bảy.



Sáng mai Lê Nhược còn phải đi đến năm 2006, buổi trưa phải đi đến nhà Trầm Tri Lâm ăn cơm, chiều còn phải đi đến thăm nhà tiểu Chu Thành Ngộ. Cô định để báo thức lúc sáu rưỡi.



Đặt báo thức xong xuôi, Chu Thành Ngộ từ phòng tắm đi ra, sắc mặt anh lạnh nhạt.



Lê Nhược biết là tại sao, bởi vì tối nay sau khi cô cùng Giang lão sư học xong, trò chuyện rất lâu về việc gần đây có bộ phim điện ảnh nước ngoài nào lớn, hai người vừa vặn đều thích xem phim điện ảnh, nhắc đến đề tài ấy nhất thời liền không dừng lại được.



Chu Thành Ngộ ngày ngày đều bận bịu công việc, căn bản không rảnh để xem phim điện ảnh, ngay cả một câu nói cũng không chen được, cuối cùng đành buồn bực đi lên lầu.



" Ông xã."



Chờ Chu Thành Ngộ lên giường, Lê Nhược vội vàng tiến tới.



Chu Thành Ngộ đưa lưng về phía cô, không lên tiếng.



Lê Nhược đem chân đặt ở trên người anh, dán sau lưng anh, " Ông xã."



Hồi lâu, Chu Thành Ngộ mới ' Ừ' một tiếng, không phải ' Ngủ ngon.' nữa.



Lê Nhược không buông tha:" Ông xã." Cô nắm tay khoác lên bên hông anh, hơi dùng sức ôm.



Chu Thành Ngộ:" Ngủ ngon."



Lê Nhược cười, người đàn ông này bắt đầu ghen rồi.



Vì vậy cô bắt đầu được voi đòi tiên,



" Ông xã, chân em đau."



Chu Thành Ngộ không có nhận lấy, mới vừa rồi cùng Giang lão sư nói chuyện quên trời quên đất, lúm đồng tiền cười tươi như hoa, bây giờ Giang lão sư đi rồi cô mới bắt đầu đau chân?



" Ông xã, chân em đau." Lê Nhược dán mặt sau lưng anh, nhẹ nhàng cọ:" Đau không ngủ được."



Chu Thành Ngộ bị cô cọ không chịu được:" Đứng lên, đi bệnh viện."



" Không cần đi bệnh viện, em nằm trong ngực anh là hết đau rồi." Lê Nhược nhỏ giọng nói.



Cô lắc lắc cánh tay anh, nói muốn gối.



Ban đầu Chu Thành Ngộ không phản ứng, sau đó Lê Nhược một mực nũng nịu, lúc thì đau chân, lúc thì nhứ đầu, lúc lại đau tay, dù sao toàn thân cũng bắt đầu đau.



Chu Thành Ngộ không chịu nổi cô nũng nịu, cuối cùng vẫn tùy ý cô.



Anh xoay người, Lê Nhược vội vàng phối hợp đem đầu nâng lên, anh đem cánh tay duỗi thắng để cho Lê Nhược gối lên trên.



Lê Nhược hơi ngửa đầu, cằm anh đặt ngay bên môi cô, cô nhẹ nhàng hôn một cái, tay cũng không thành thực, đưa theo xương quai xanh của anh đi xuống, bắp thịt lưu loát nhắn nhụi, cứng rắn lại yêu thích không nỡ buông tay.



Sau đó một đường đi tới vùng bụng rắn chắc của anh, sau đó không dám xuống dưới nữa.



Chu Thành Ngộ cảm giác hô hấp cũng sắp nghẹt thở, nhưng lại không ngăn cản cô.



Ôm thân thể mềm mại, lại còn tùy ý khiêu khích, muốn nói trong lòng không có suy nghĩ gì thì là nói dối, trừ khi anh không phải một người đàn ông bình thường, huống chi bọn họ còn là vợ chồng hợp pháp.



Trong bóng tối, hô hấp của hai người bắt đầu dồn dập, hơi thở ấm áp hòa trộn lấn nhau.



Chu Thành Ngộ quả thực không cầm được, anh nửa đứng dậy, sợ đụng vào cái chân bị thương của cô, nên anh chỉ đè nửa người trên người cô.



Hai tay Lê Nhược ôm chặt cổ anh, một cánh tay Chu Thành Ngộ còn bị cô gối đầu, không có cách nào động đậy, tay kia của anh nắm cằm cô, trực tiếp chặn môi cô.



Nụ hôn của anh khí thế bá đạo, tiến quân thần tốc, công thành chiếm đất.



Lê Nhược ngay cả hô hấp đều không thuận, trong lòng sợ hãi.



Lần trước mỗi lần cô hôn Chu Thành Ngộ, đều rất hời hợt. Nhưng mà tối nay Chu Thành Ngộ lại hôn sâu kiểu Pháp, hôn đến nỗi cô không thở nổi.



Anh không phải là chưa từng thích phụ nữ sao?



Hôm nào cô muốn hỏi một chút, cái kỹ thuật hôn thành thạo cao siêu này rốt cuộc anh học ở đâu ra?



Chỉ mới một cái hôn mà thôi, đã hôn ra tất cả động tình của cô.



Tay Lê Nhược to gan hơn, theo bụng anh đi xuống.



Chu Thành Ngộ hôn tới cằm và cổ cô.



Lê Nhược cảm giác mình thật sự đã chọc giận anh, đem đốt lửa trên người anh, đã không thể vãn hồi, nếu không dùng chính cô, căn bản là không thể dập tắt.



Sau đó, cô tùy ý cho anh hôn, lúc bất lực, cô cố hết sức túm lấy mép giường.



Lúc Chu Thành Ngộ hôn cô, thân thể của anh hướng xuống dưới, vô tình đè lên cái chân bị thương của cô, mà anh còn hôn tới chỗ mẫn cảm của cô, làm Lê Nhược không thể kiểm soát được ' hmm' một tiếng.



Chu Thành Ngộ cho là làm đau chân cô, vội vàng ngẩng đầu:" Có đau hay không?"



Lê Nhược đang hưởng thụ, chân căn bản cũng không đau, đành phải nói:" Đau... cũng phải chịu đựng."



Chu Thành Ngộ:"..."



Về sau, Chu Thành Ngộ cẩn thận từng li từng tí, bởi vì bận tâm đến vết thương của cô, anh không cùng Lê Nhược làm thật, chẳng qua là thống khoái bằng miệng.



Lê Nhược bình thường lười, rất ít rèn luyện, tối nay Chu Thành Ngộ cho cô một bữa thịnh yến bằng đầu lưỡi, cô cũng đã mệt đến không chịu nổi. Chu Thành Ngộ đem cô trong trong ngoài ngoài ăn sạch không còn một mảnh.



Nhưng mà cô cong chưa có đem anh biến thành người của cô.



Lê Nhược cảm thấy rất thất bại, hai người cũng đã thân cận như vậy, nhưng mà ở giây phút cuối cùng, Chu Thành Ngộ lại dừng lại.



Cô ôm lấy cổ anh, lời ra đến khóe miệng lại biến thành:" Có phải anh sợ chân em không chịu nổi hay không?" Cô dứt khoát tìm cho mình một cái bậc thang.



Chu Thành Ngộ:" Ừ."



Anh có đói khát hơn nữa cũng không thể tại làm thời điểm chân cô đang bị thương, nếu không cẩn thận lại bị gãy thêm.



Lê Nhược lấy được đáp án thỏa mãn, sau đó vừa mệt lại vừa buồn ngủ, không mấy phút liền thiếp đi.



Chu Thành Ngộ đau khổ, thân thể nóng đến khó chịu, anh lại đi tắm nước lạnh, nhưng mà mùa hè nên tắm nước lạnh cũng không có hiệu quả roc ràng.



Chính anh cũng cảm thấy khôgn tưởng tượng nổi. Anh lại đối với thân thể Lê Nhược quen thuộc như vậy, tựa như biết mỗi chỗ mẫn cảm trên người cô, biết hôn nơi nào cô sẽ cao hứng.



Nhưng mà anh cùng Lê Nhược rõ ràng là lần đầu tiên làm chuyện thân mật như vậy.



Sáng sớm hôm sau, Lê Nhược vẫn thức dậy như mọi ngày, Chu Thành Ngộ cũng sớm dậy rồi, hôm nay muốn đến công ty một chuyến.



Lúc Lê Nhược xuống lầu, Chu Thành Ngộ đã ăn xong rời đi rồi.



Cô cũng giống như trước đây, để cho dì giúp việc chuẩn bị một li nước và một phần trái cây bưng lên trên lầu, nói hôm nay cô muốn học tập.



Dì ép cho cô một li nước trái cây, cảm khái Lê Nhược cũng không dễ dàng. Vì để cho Chu Thành Ngộ dùng ánh mắt khác đối đãi, cũng đã lớn như vậy còn nghiêm túc học tập.



Bà đột nhiên nghĩ đến:" Bà chủ, Chu tiên sinh để cho tôi nói với ngài, lớp học bổ túc tối nay hoãn lại, hai người phải về nahf cũ Chu gia ăn cơm."



Lê Nhược:"?" Làm sao lại đột nhiên như vậy?



Dì:" Chu tiên sinh nói, đã sớm nói với cô rồi nhưng sợ cô gần đây mê mệt học tập nên quên mất."



Lê Nhược:"..."



Chu Thành Ngộ thật đúng là biết dùng từ, ' mê mệt'?



Cảm giác có chút châm chọc.



"Buổi tối phải không?"



Dì:" Ừ, vốn là trưa nay nhưng đã đổi thành buổi tối rồi."



Lê Nhược thầm nghĩ, tốt như vậy? Ban ngày cô đến năm 2006 đem chuyện bên kia xử lí xong, không làm chậm trễ việc đến nhà mẹ chồng ăn cơm.



Ma lực thật đúng là đau lòng cho cô, không để cô khó xử.



Trở lại phòng ngủ, Lê Nhược lại tìm ra một cái áo choàng dài, kiểu này ở năm 2006 chưa có. Mỗi lần cô xuyên đến đều mặc áo choàng dài, đồng nghiệp đều nói rất đẹp mắt, còn hỏi cô mau ở đâu.



Cô không thể làm gì khác hơn là nói dối, nói mẹ Trình Ngọc ở tổ kịch cầm về, là tổ quay phim thiết kế, diễn viên diễn xong thì không mặc nữa, mẹ liền cầm về cho cô.



Lê Nhược đem cửa phòng khóa lại, cùng Tiểu Hoa Hồng và Tiểu Ma Diệp xuyên về quá khứ.



Không ngờ lại xuất hiện ở bãi đỗ xe trong trường. Cô luôn có cảm giác chỗ nào không đúng, hiện tại bây giờ không phải mùa đông, rõ ràng ngày hôm qua tuyết rơi rất lớn vậy mà sáng nay đến cả cái bóng cũng khôgn nhìn thấy.



Không nhìn thấy tuyết cũng không sao, có thể qua một đêm đã tan rồi, nhưng rõ ràng cây đang không có lá vậy mà bây giờ lá khô đã đầy cây.



Thậm chí còn có thể thấy lá cây nửa vàng nữa xanh trên ngọn cây.



Lê Nhược vội vàng gọi Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp, hỏi bọn họ có chuyện gì xảy ra?



Tiểu Ma Diệp đang khôi phục' ma pháp' của mình, cố hết sức lắc đầu một cái:" Em cũng khôgn biết tại sao, ma lực căn bản đã biến mất."



Lê Nhược trong lòng lộp bộp:"Có ý gì?"



Tiểu Ma Diệp lắc đầu:"Bây giờ hẳn không phải là năm 2006."



"Cái gì?" Lê Nhược trợn to hai mắt, không dám tin. Cô vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn thời gian là ngày 28 tháng 10 năm 2007.



Trong lòng cô rét lạnh, đã qua gần một năm.



Khó trách trên cây còn có lá cây, hóa ra giờ mới là cuối thu.



Vậy Chu Thành Ngộ đau rồi?



Lớp bọn họ chẳng phải đã tốt nghiệp, không còn ở trường này nữa rồi?



Cô không muốn tin tưởng sự thật này, đẩy cửa xuống xe, ở đây cách phòng bảo vệ rất gần, cô muốn hỏi thử xem bây giờ rốt cuộc là năm bao nhiêu.



Hôm nay đội trưởng an ninh cũng ở đây, thấy cô liền chau mày:" Cô là giáo viên mới tới?" Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, ông đi làm ở chỗ này mười mấy năm, các thầy cô trong trường học không thể nói là biết hết, nhưng mà ít nhất cũng quen mặt. Nhưng cô giáo xinh đẹp trước mắt này ông một chút ấn tượng cũng không có.



Lê Nhược giải thích:" Cháu là giáo viên số học lớp 12, Lê Tường nha."



Đội trưởng an ninh lại càng buồn bực:" Tôi biết cô Lê, cùng cô một chút cũng không giống nhau. Lại nói, cô Lê bởi vì thân ther không khỏe, đang nghỉ phép ở nhà, tôi hai ngày trước còn gặp, nói sau kì nghỉ đông là có thể đi làm, cô...?"



Lê Nhược cả người đều mơ hồ, nói như vậy, năm 2007 Lê Tường đã trở lại.



Cô nhớ năm 2007, cô đã ra nưước ngoài du học.



Vật cô bây giờ là ai? Tồn tại thế nào?



"Cám ơn, cahú đi tìm hiệu trưởng."



Cô gần như là chạy chậm đến phòng học.



Bảo vệ vốn muốn đuổi theo, nhưng nghĩ đến cô xuất hiện trong trường học, chắc là do hiệu trưởng mang vào chứ? Chẳng lẽ lại tới một giáo viên mới, cùng Lê Tường trước kia trùng họ tên?



Hiệu trưởng đi họp rồi, không có ở đây.



Lê Nhược lại chạy đến tầng bốn, lớp 12 một đã sớm đang học, cô đi tới cửa sổ, tất cả mọi người cô đều không quen, Chu Thành Ngộ cũng không ở nơi đó.



Cô hướng bên trong nhìn một vòng. Chợt nhìn thấy Giang lão sư.



Hóa ra Giang lão sư đã học đến lớp 12, cô liền ở chỗ này chờ tan học, xem xem Giang lão sư có biết cô hay không.



Đau khổ chờ hơn 10 phút, rốt cuộc cũng tan học.



Lê Nhược dựa trên cửa sổ nhờ bạn học gọi Giang Nghĩa Thần. Giang Nghĩa Thần cũng buồn bực, anh ta không quen người trước mắt này.



"Xin cahò, xin hỏi cô là?"



Lê Nhược:" Em khôgn biết tôi?"



Giang Nghĩa Thần gãi tai, rất xác định lắc đầu một cái, anh không có thân thích xinh đẹp như vậy.



Rời khỏi lớp 12 một, Lê Nhược đứng ở dưới lầu hồi lâu.



Năng lực của Tiểu Ma Diệp mới khôi phục một chút, cậu nói cho Lê Nhược, bởi vì khi học tập cô giở trò bịp bợm, mỗi ngày chỉ muốn trêu Chu Thành Ngộ, hệ thống ma lực mới có thể như vậy.



Tối hôm qua sau khi cô rời đi năm 2006, ma lực liền đem dung mạo cùng trí nhớ có liên quan đến cô xóa hết, ai cũng không nhớ cô nữa, chỉ biết đến dung mạo ban đầu của Lê Tường.



Lê Nhược:" Không phải nói một năm sao?" Tại sao bây giờ đã bắt đầu trừng phạt cô?



Tiểu Ma Diệp:" Một năm là kỳ hạn dài nhất, có lẽ ban đầu thái độ của chị khôgn đứng đắn, hệ thống ở lúc chị sao chép bài tập đã cảnh cáo, nhưng chị khôgn để trong lòng mà vẫn tiếp tục."



Cậu thở dài, cũng không thể giúp đỡ.



Lê Nhược hỏi:" Lê Tường tại sao trở lại?"



Tiểu Ma Diệp:" Lê Tường đến năm 2018 là do cùng thân thể Lê Tường lúc đó linh hồn hợp nhất, không có cách nào thích ứng. Cũng giống như phân liệt vậy, chị cũng thấy cô ấy ở năm 2108 bởi vì càng ngày càng tùy hứng khiến cho quan hệ với Trầm Tri Lâm càng ngày càng mệt mỏi, sau đó trong một lần cãi vã, xe đụng phải cây ven đường khiến cô ấy trở lại. Bây giờ đã suy nghĩ lại, đang muốn cùng Trầm Tri Lâm sống chung thật tốt."



Nếu Lê Tường trở lại thì cô phải làm sao?



Lấy thân phận gì tồn tại?



Tiểu Ma Diệp lắc đầu một cái, cậu cũng không đoán được.



Chỉ biết là, cô ở chỗ này, không có bằng hữu thân thích, không có nhà, không có gì cả.



Lê Nhược biết Chu Thành Ngộ học ở trường đại học tốt nhất, vội vàng lái xe đến trường học đó. Mấy lần hỏi thăm, rốt cuộc tìm được chỗ kí túc xá của Chu Thành Ngộ, cô liền ở dưới lầu chờ.



Từ buổi sáng đến khi buổi trưa, Chu Thành Ngộ mới lững thững bước tới, đi cùng anh là một cô gái, rất xinh đẹp, hai người đang trò chuyện gì đó.



Lê Nhược xa xa liền kêu anh:' Chu Thành Ngộ."



Chu Thành Ngộ ngẩng đầu, cũng không có quá nhiều biểu tình gì, anh đã thành thói quen cơ hồ mỗi ngày đều có nữ sinh chờ anh, bày tỏ hoặc là anh ăn cơm.



Lê Nhược đến gần:" Chu Thành Ngộ, anh không biết em?"



Chu Thành Ngộ thầm nghĩ, bây giờ lại có phương thức bắt chuyện mới?



Anh lắc đầu, mặc dù cô gái này dáng dấp không tệ, nhưng mà anh một chút cũng không ấn tượng.



Lê Nhược trừng anh một cái, đại móng heo! Xem em trở lại năm 2018 làm thế nào thu thập anh!



Chu Thành Ngộ cùng nữ sinh kia rời đi, Lê Nhược hô giọng, trở lại trong xe, cùng Tiểu Ma Diệp nói trước về năm 2018 đi, cô

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện