Đầu tiên, chắc chắn là nguyên chủ không làm được việc mà Tống Đình Thâm làm, đó là điều không thể nghi ngờ, cô ấy căn bản không biết được cách công ti hoạt động, cho nên cuối cùng cô ấy chỉ còn lại một căn hộ hai phòng, một chiếc xe và một ít tiền trong ngân hàng, nhưng Tống Đình Thâm thì không như vậy, anh có năng lực, vậy thì cố có thể nghĩ rằng cho dù kết cục của Tống thị thật sự giống như trong sách, kết cục của bọn họ cũng sẽ tốt hơn một chút, ít ra những gì bọn họ còn lại không chỉ là một căn hộ hai phòng, một cái xe và một ít tiền gửi ngân hàng!

Ở thủ đô, có được một căn hộ hai phòng đã được xem là người thắng cuộc đời rồi, hơn nữa thêm vào số tiền gửi ngân hàng, một nhà ba người bọn họ hoàn toàn có khả năng sống tiếp, chỉ có điều chất lượng sinh hoạt nhất định kém xa hiện tại thôi.

Nguyễn Hạ nghĩ một lúc, ngày hôm sau, cô thu dọn toàn bộ số trang sức túi xách của nguyên chủ ra, cô tra giá cả ở trên mạng, không khỏi tặc lưỡi, chỉ cần bán hai cái vòng tay này ra ngoài cũng đã có không ít tiền rồi, đừng nói đến những thứ kim cương đá quý gì đó, chỉ cần dựa vào những thứ này cũng đủ cho một nhà ba người bọn họ chi tiêu mười mấy năm tương lai.

Chỉ là, chỗ này đủ không? Hiện tại Vượng Tử đi nhà trẻ, học phí hàng năm cao đến mức khiến người ta tặc lưỡi, đứa nhỏ của cô ưu tú như vậy, đương nhiên cô muốn cho cậu những gì tốt nhất, nếu muốn giữ được tài nguyên hiện tại của Vượng Tử, vậy thì nói không chừng số tiền còn lại trong nhà căn bản không đủ dùng, dù sao cô cũng muốn để cho đứa trẻ này sau này nhất định phải đi du học nước ngoài, còn phải để dành tiền mua nhà kết hôn… cho cậu nữa.

Được rồi, hiện tại Vượng Tử mới có bốn tuổi, cô nghĩ có hơi xa rồi, nhưng phải thừa nhận một điều là, một khi Tống thị toi đời, cô và Tống Đình Thâm có thể chịu khổ một chút, tuyết đối không thể để việc học tập của đứa nhỏ khó khăn, mà giáo dục thường là việc tốn tiền nhất.

Nguyễn Hạ quyết định bán thẻ làm đẹp của nguyên chủ lên trên mạng, có thể bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, tóm lại vẫn phải bắt đầu tính trước tính sau từ bây giờ, từ giờ bắt đầu tính toán tỉ mỉ chuẩn bị tốt mọi thứ. Không phải là cô không tin tưởng năng lực của Tống Đình Thâm, thật ra là cô sợ nội dung câu chuyện quá mạnh mẽ, nội dung câu chuyện muốn Tống thị toi đời, chẳng lẽ Tống Đình Thâm còn có thể vượt qua được tình tiết câu chuyện sao? Khó lắm.

Đương nhiên không chỉ có như vậy, hiện tại cô phải bắt đầu nghiêm túc tìm công việc.

Tuy rằng cho dù nhà họ Tống có xong đời thật, dựa vào bất động sản và tiền gửi ngân hàng mà bọn họ để lại cũng đủ để sống một cuộc sống không tệ, nhưng người không có khả năng chỉ nghĩ đến hiện tại, nếu chỉ có hai người là cô và Tống Đình Thâm, vậy thì đương nhiên có thể sống thoải mái, nhưng lại có một đứa nhỏ…. Không thể không lo nghĩ cho cậu được, huống chi, một khi nhà họ Tống gặp chuyện, cô còn có mặt mũi gì, lí do gì để làm một con sâu gạo ăn xong chờ chết nữa, cô có tay có chân, tuổi lại còn trẻ như vậy, tìm một việc làm đỡ phần nào sinh hoạt phí cũng không thành vấn đề.

Ngày hôm sau Nguyễn Hạ bắt đầu nghiêm túc sửa chữa lại sơ yếu lí lịch, đương nhiên cô còn có ý đồ riêng nữa, sửa lại kinh nghiệm công tác một chút, ngoại trừ khoảng thời gian làm ở công ti Tần Ngộ ra, cô còn thêm một khoảng thời gian hai năm làm ở Tống thị nữa, bằng không khoảng trống vài năm này, có ai muốn phỏng vẫn một người mới không có kinh nghiệm công tác cả?

Sau khi sửa chữa sơ yếu lí lịch cũng khá đẹp xong, lần này cô cũng không nghĩ đến công việc “lương cao gần nhà” nữa, chỉ cần là thích hợp cô đều nhảy vào, sau đó yên lặng chờ đợi các công ti khác trả lời.

Mặc dù khoảng thời gian này Tống Đình Thâm bận rộn đến mức chân không chạm đấy, nhưng anh vẫn nhớ mấy hôm nữa là ngày kỉ niệm kết hôn của anh và Nguyễn Hạ, anh vẫn dành thời gian để chuẩn bị một món quà xa xỉ. Hôm nay, anh cố hết sức bỏ công việc qua một bên, rút ra khoảng thời gian vài tiếng trong trăm công nghìn việc, anh chuẩn bị đưa Nguyễn Hạ ra ngoài ăn.

Khi Tống Đình Thâm đưa Nguyễn Hạ vào nhà hàng cao cấp này, cô cảm thấy không ổn cho lắm, Nguyễn Hạ cầm tay Tống Đình Thâm nói: “Vì sao lại đấy đên? Chỗ này rất đắt đó!”

Mấy hôm nay cô đã trực tiếp nghĩ đến hậu quả tệ nhất, nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ tiêu đời, cho nên trên phương diện chi tiêu sinh hoạt cô là thân là đại biểu đứng đầu liền tiết kiệm hơn nhiều, vậy mà bây giờ Tống Đình Thâm lại đưa cô đến nhà hàng này, nhà hàng này rất khó đặt bàn trước, hơn nữa hai người tùy tiện ăn một thứ gì đó cũng đều đến vài ngàn…

Mấy ngàn đó!

Với một gia đình bình thường thì đó chính là chi phí cho cả một tháng, vậy mà bọn họ ăn hết xong một buổi tối!

Tống Đình Thâm sửng sốt, hỏi: “Em quên hôm nay là ngày gì rồi sao?”

Nguyễn Hạ ngẩn ra: “Ngày gì thì cũng không thể lãng phí phô trương như vậy được.”

“Em sao thế?” Tống Đình Thâm kinh ngạc liếc nhìn cô: “Cũng chỉ là một bữa cơm thôi mà, sao lại lãng phí phô trương chứ?”

Nguyễn Hạ tuyệt vọng, cô cảm thấy mình không thể nói rõ với Tống Đình Thâm được, giờ phút quan trọng này cô không thể nói với anh là này, phải tiết kiệm một chút, nói không chừng nhà chúng ta sắp tàn đời rồi đấy…

Cô nghĩ nghĩ, dù sao thì tàn đời cũng là chuyện tương lai, nếu đã đến đây rồi thì cô cắn răng ăn một bữa vậy.

Cô đi theo Tống Đình Thâm vào trong nhà hàng, đi đến chỗ ngồi đã đặt trước, lúc này Tống Đình Thâm mới nói: “Khoảng thời gian này anh bận quá, không thể ở bên em với con được, nhưng mà em cứ yên tâm, sau khoảng thời gian bận rộn này anh sẽ mang hai người ra ngoài du lịch một chuyến giải sầu, đúng lúc thủ đỏ cũng quá lạnh, không khí cũng không tốt lắm.”

Nguyễn Hạ chần chừ gật đầu: “Được.”

Vốn dĩ cô muốn hỏi thăm tình hình công ty của Tống Đình Thâm một chút, nhưng cô nghĩ đến việc anh lúc nào cũng chỉ nói với cô những chuyện tốt, không nói chuyện xấu, hơn nữa dù anh có nói cô cũng không chắc sẽ hiểu được, nên đành thôi vậy.

Đúng lúc cô chuẩn bị dứt bỏ suy nghĩ này để ăn một bữa ăn dưới dánh nến cùng anh, đột nhiên anh vô cùng thần bí lấy ra một chiếc hộp đưa cho cô: “Quà tặng cho em này, mong rằng em sẽ thích.”

Nguyễn Hạ nghĩ nghĩ, hỏi: “Hôm nay không phải sinh nhật của em đấy chứ?”

Tống Đình Thâm đỡ trán: “Hôm nay là kỉ niệm ngày kết hôn của chúng ta, mặc dù từ trước đến giờ vẫn không đón nó, nhưng từ năm nay về sau, năm nào chúng ta cũng sẽ đón đó.”

Hóa ra là kỉ niệm ngày cưới à?

Nguyễn Hạ lúng túng: “Em quên mất, không chuẩn bị quà cho anh.”

Hiện tại trong lòng cô chỉ có cuộc sống tan nát sau này, làm sao nghĩ đến chuyện này được, có điều cũng phải nói cho dù không phải vì chuyện này, cô cũng sẽ không nghĩ đến việc đón kỉ niệm ngày cưới.

Tống Đình Thâm không để bụng, anh xua tay: “Anh không cần quà, chỉ cần có em là được.”

Anh ra hiệu bảo Nguyễn Hạ mở hộp ra: “Mở ra xem thử xem, xem em có thích không?”

Lúc này Nguyễn Hạ mới cẩn thận mở chiếc hộp ra, ngay khi cô mở ra, cô ngừng thở, ngây người nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương có thể làm mù mắt người khác trong hộp.

Rất lớn!

Lớn hơn tất cả số nhẫn kim cương mà nguyễn chủ có! Còn lớn hơn cả cái mà Tần Ngộ chuẩn bị!

Sau khi cô phản ứng lại, sắc mặt cũng thay đổi, dù gì thì đây cũng là chốn đông người, cô liền nhỏ giọng nói: “Sao lại xa xỉ như thế chứ! Cái này bao nhiêu vậy!”

Tống Đình Thâm bật cười, anh vươn tay miết miết khuôn mặt cô, anh cảm thấy dáng vẻ của cô lúc này rất đáng yêu.

“Một năm cũng chỉ xa xỉ một lần này thôi, em không cần quan tâm bao nhiêu tiền, em thích là được.”

Thật ra Nguyễn Hạ không biết gì nhiều về trang sức đá quý, nhưng cô cũng biết nhất định là chiếc nhẫn này cực kì đắt đỏ, không nói đến chuyện có phải Tống Đình Thâm tiêu tiền như nước không, nhưng anh thật sự là có lòng, thời gian này, ngày nào anh cũng bận như chó, vậy mà cũng có tâm nghĩ đến chuyện làm kỉ niệm kết hôn với cô, còn chuẩn bị một phần quà lớn như vậy.

Cô cẩn thận đóng hộp lại, để vào trong túi.

Tống Đình Thâm hỏi cô: “Sao em lại không đeo thử xem?”

Nguyễn Hạ lại nói càng nhỏ hơn: “Nhiều người lắm chuyện, không thể tỏ vẻ giàu có được, nếu như bị người ta để ý rồi lấy mất thì không được.”

Nói xong câu này, cô liền đặt túi lên đùi, chỉ muốn ôm chặt nó cả lúc ăn cơm, cô tính toán một chút, nếu bọn họ tàn đời thì bán chiếc nhẫn này đi cũng có thể nuôi Vượng Tử đến lúc tốt nghiệp tiểu học nhỉ? Hiện tại học phí của tiểu học Quốc tế song ngữ đắt không chịu nổi, nói không chừng còn chẳng đủ để trả.

Tống Đình Thâm trầm giọng cười, anh cảm thấy bữa ăn này lại càng vui vẻ hơn.

Buông gánh nặng trong lòng xuống, Nguyễn Hạ hưởng thụ bữa tối với Tống Đình Thâm, vốn dĩ là chuẩn bị đi xem phim, nhưng Nguyễn Hạ biết Tống Đình Thâm bề bộn nhiều việc, không biết anh làm sao để rút ra được mấy tiếng đồng hồ này rồi, sau khi ăn xong hai người liền quay về nhà. Về đến nhà, Tống Đình Thâm liền chui thẳng vào phòng làm việc, Nguyễn Hạ biết mình không giúp được gì cho anh, chỉ có thể thỉnh thoảng pha trà, đưa hoa quả và đồ ăn khuya vào.

Tống Đình Thâm rất hưởng thụ việc Nguyễn Hạ chạy qua chạy lại vì anh, cho dù phải đối mặt với công việc bề bộn nhưng dường như anh cũng không thấy đau đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện