Tuy nói rằng giữa bọn họ không có tình cảm nam nữ với nhau nhưng dù sao trên danh nghĩa hai người vẫn là vợ chồng, cô cũng không hi vọng anh sẽ hiểu lầm cô là một người phản bội.
Dù sao bị người khác hiểu lầm cũng là một chuyện không vui vẻ gì. Cho dù có để ý người này hay không, một chậu nước bẩn dội lên người, tượng đất cũng có vài phần là đất.
Giáo viên gửi tin nhắn đến thông báo ngoài đường kẹt xe, Nguyễn Hạ tìm một chỗ ngồi ngồi xuống trước, gọi cà phê và điểm tâm ngọt, bắt đầu do dự xem có nên chủ động nói với Tống Đình Thâm chuyện này không.
Nghĩ một lúc, cô lấy di động ra, gửi cho Tống Đình Thâm một tin nhắn wechat: “Có bận không?”
Có một số việc có vẻ đánh chữ sẽ dễ nói hơn một chút so với nói chuyện trực tiếp.
Khó trách con người bây giờ chia tay đều là nói qua wechat.
Tống Đình Thầm đang trong cuộc họp, di động rung lên một chút, anh cúi đầu liếc quan màn hình một cái, trên màn hình thông báo tin nhắn do mẹ Vượng Tử gửi đến.
Trước kia trong các cuộc họp, trên cơ bản Tống Đình Thâm sẽ không nhìn di động, càng sẽ không trả lời tin nhắn, lúc này lại do dự một chút, lần đầu tiên không tập trung trong cuộc họp, cúi đầu mở khóa màn hình điện thoại di động, vào trong giao diện wechat, nhìn thấy tin nhắn này của cô, anh liền giống như học sinh mất tập trung trong lớp học vậy, sử dụng kĩ năng hạng nhất, rõ ràng đang ngẩng đầu nhìn máy chiếu, vẻ mặt còn giống như đang thật sự nghe người khác nói, ngón tay phía dưới bàn cũng rất thuần thục đánh máy trả lời tin nhắn.
Nguyễn Hạ rất nhanh đã nhận được tin nhắn trả lời của anh: “Có chuyện gì sao?”
Cái này chứng tỏ anh đang không bận nhỉ? Bằng không cũng sẽ không có thời gian để trả lời tin nhắn.
Cô suy nghĩ một chút, hít sâu vào một hơi, ngón tay trắng nõn bắt đầu đánh chữ trên điện thoại: “Ngày hôm qua có phải có một người họ Đoàn đến tìm anh không? Thật ngại quá, ngày hôm nay tôi mới biết được chuyện này. Những chuyện lần trước tôi nói với anh đều là sự thật, ở bên ngoài tôi thật sự không có làm ra chuyện lung tung lộn xộn gì, bao gồm cả Đoàn tiên sinh này cũng vậy. Chỉ là gặp mặt vài lần ở trong các bữa tiệc thôi, không thân thiết chút nào hết, tôi thật sự không nghĩ tới anh ta sẽ trực tiếp tìm anh, tạo cho anh nhiều chuyện rắc rối như vậy, thật sự xin lỗi.”
Tống Đình Thâm cúi đầu, xem xong tin nhắn này rất nhanh.
Anh co ngón tay lại, có tiết tấu gõ lên bàn hội nghị, cau mày lại.
Người quản lí đang phát biểu ở còn tưởng rằng báo cáo của mình không tốt, trong lòng không khỏi trở nên khẩn trương hơn.
Trong cửa hàng, Nguyễn Hạ cũng đang chờ đợi tin nhắn trả lời của Tống Đình Thâm.
Anh sẽ tin tưởng cô sao? Đúng lúc cô nghĩ sẽ không nhận được tin nhắn trả lời của anh, di động lại vang lên một tiếng, nhắc nhở có tin nhắn gửi đến, cô vội vàng mở di động ra, sửng sốt một lúc, sau đó không khống chế được mà nở nụ cười.
“Xem ra đề nghị đi tìm chuyên gia có quyền uy ở khoa não mà tôi dành cho anh ta, anh ta cũng không hề tiếp thu.”
Một câu của Tống Đình Thâm xem như đánh tan toàn bộ những nghi ngờ cùng lo lắng của Nguyễn Hạ.
Xem ra anh tin rằng giữa cô với Đoàn Trì không có vấn đề gì hết, nếu không anh sẽ không nói như vậy. Nguyễn Hạ dùng một tay chống má, cô không khỏi cảm khái, khó trách càng ngày càng nhiều người thích nam thần cấp bậc đại thúc, nếu như lúc này anh là người trẻ tuổi, thật sự không thể không thấy ấm ức, anh lớn hơn cô mười một tuổi, mười một năm này không thể sống uổng, huống chi với hình tượng của anh ở đây, là một người thành công ổn trọng đáng tin có một sự nghiệp thành công, nếu như anh thật sự bị mê hoặc bởi mấy lời nói ba xạo của Đoàn Trì, vậy thì cũng quá sụp đổ hình tượng rồi.
Với quan hệ giữa cô và anh, phải thẳng thắn thành khẩn trước mặt nhau là điều kiện tiên quyết, thật sự không cần phải chờ người kia nói dối. Về việc này, cô tin anh thật sự không có ai ở bên ngoài, anh cũng trả lại cho cô một sự tin tưởng giống như vậy, điều này khiến Nguyễn Hạ vô cùng thoải mái.
Cho dù là vợ chồng hờ nhưng chế độ pháp luật hiện nay vẫn là một vợ một chồng, cho dù trước đây nguyên chủ cùng Tống Đình Thân thật sự giao ước với nhau là sẽ không can thiệp vào chuyện của đôi bên nhưng dù sao thì nɠɵạı ŧìиɦ cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì đúng không?
Còn về phần Đoàn Trì, chỉ cần Tống Đình Thâm tin cô, chỉ cần cô không có hứng thú với việc theo đuổi tình cảm ngoài hôn nhân, vậy thì người này căn bản không có gì phải sợ.
Trong cuộc nói chuyện vừa rồi, Đoàn Trì bị cô mắng đến mức không biết phải làm gì, ít nhất trong khoảng thời gian này anh ta sẽ không đến gây chuyện nữa, hơn nữa, Nguyễn Hạ cảm thẩy Đoàn Trì đang tái phát bệnh trẻ trâu, không biết đã suy diễn ra điều gì, mà lại cho rằng cô đang ở trong một hôn nhân dầu sôi lửa bỏng, đau buồn dùng nước mắt rửa mặt, muốn giải cứu cô ra khỏi tình cảnh này…
Chờ một thời gian nữa, sau khi anh ta tỉnh táo lại rồi, biết đâu được sẽ nghĩ thông. Không! Trong khoảng thời gian này, nói không chừng anh ra sẽ gặp được người tiếp theo khiến anh ta cảm thấy động lòng si mê.
Trong nội dung của tiểu thuyết, nhân vật Đoàn Trì này hoàn toàn không để lại chút ấn tượng nào, cũng tức là, sau khi nguyên chủ kết hôn cùng với người chồng thứ hai, anh ta cũng không hề có cảm giác tồn tại.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Hạ yên tâm hơn nhiều nhưng đồng thời cô cũng đã nghĩ kĩ, sau này cô tuyệt đối sẽ không tham gia vào với đám bạn hờ trong quá khứ của nguyên chủ nữa, ai biết được trong đó có nhân vật nào khó chơi, nguyên chủ có thể chu toàn được mọi thứ nhưng cô thì không làm được, như vậy chẳng thà cứ an phận sống những ngày tiếp theo.
Cuộc sống hiện tại của cô cũng rất phóng khoáng mà, mỗi ngày đều sống cuộc sống dư dả, mặc dù nó bình thản hơn cuộc sống muôn màu muôn vẻ trước đây của nguyên chủ…
…
Thật ra bà Nguyễn vẫn rất lăn tăn về cuộc sống tình cảm giữa con gái mình và con rể. Trong phòng khách, Vượng Tử đang cầm một miếng dưa hấu và gặm, nước dưa hấu chảy theo cằm rới hết xuống phần ngực áo, cậu vui vẻ ăn dưa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ phim hoạt hình đang chiếu trên TV, không biết đang thỏa mãn đến mức nào.
Cậu không thích đeo yếm trước ngực, mỗi lần đeo cho cậu, cậu đều rất buồn bực, cho nên hết cách rồi, chỉ có thể chuẩn bị thêm mấy bộ quần áo cho cậu tắm rửa.
Bà Nguyễn cầm khăn nằm, không ngừng lau cho cậu, suy nghĩ của bà lại đang bay xa.
Con gái gả được mối rất tốt, những người bạn, họ hàng trước đây vẫn luôn khó chịu với bọn họ đều lao đến đây nịnh bợ bà, quả thật, hiện tại bà cùng với chồng mình đang ở trong một căn họ thoải mái rộng lớn, mỗi tháng con gái cũng đều cấp phí sinh hoạt của bọn họ, bọn họ không cần đi làm, không lo chuyện ăn mặc, ngày lễ Tết con gái cũng rất hào phóng. Nếu như thật sự phải tính, từ sau khi con gái lập gia đình, mẹ Nguyễn mới cảm thấy chính thức được hãnh diện từ khi sinh ra đến giờ.
Hiện tại mọi người đều nói bà sinh ra được một cô con gái tốt, nói bà với chồng bà tốt số.
Mặc dù bà quả thật có lòng ham hư vinh nhưng trong lòng bà cũng rất quan tâm đến con gái của mình, dù sao cũng là người từng trải, đối với tình trạng giữa con gái và con rể của mình, bà không nói là thấu hiểu được hoàn toàn,nhưng cũng có thể hiểu được đại khái.
Tống Đình Thâm là một người đàn ông tốt đi ngàn dặm mới tìm được, cái tốt của anh, không phải vì anh có tiền có thể nên mẹ Nguyễn mới đánh giá như vậy, mà bà nhìn nhận anh thông qua những gì bà thấy được trong vài năm anh ở chung với cô.
Nhân phẩm của anh đủ qua cửa, kiên nhẫn với con nhỏ, cũng lễ phép nể mặt người làm ba mẹ vợ như bà cùng chồng bà, vô cùng tôn trọng, cũng rất lễ phép, đứng ở vị trí như của anh, người như vậy cũng coi là vô cùng hiếm thấy. Giống như nhà hàng xóm, con rể của nhà bọn họ cũng chỉ làm ăn buôn bán nhỏ kiếm chút tiền lãi, vậy mà đuôi của cậu ta đã vểnh lên tận trời rồi, có những lúc cái tốt của người ta, cũng chỉ là tương đối mà thôi.
Mẹ Nguyễn nhìn cháu ngoại, dò hỏi: “Vượng Tử, gần đây mẹ có đưa cháu đi chơi không?”
Vượng Tử cắn một miếng dưa hấu, trả lời hàm hồ: “Hôm qua là sinh nhật của ba, mẹ đưa cháu ra ngoài đi chơi, còn có cả bánh gato và kem nữa.”
Những chuyện trước ngày hôm qua, cá vàng Vượng Tử đã không còn nhớ rõ nữa nhưng cậu nhớ được hôm qua là sinh nhật của ba, mẹ dẫn cậu đến công ty của ba, rồi bọn họ cùng nhau đi ăn, còn có cả bánh ngọt, bánh ngọt ngon lắm nhưng mà mẹ không cho cậu ăn nhiều.
Mẹ Nguyễn ngẩn ra: “Hôm qua là sinh nhật ba cháu sao?”
Cẩn thận nghĩ lại, con gái kết hôn với con rể cũng nhiều năm rồi, hình như bọn họ không hề biết ngày sinh nhật của con rể. Lúc này bỗng nhiên nghe thấy Vượng Tử nhắc đến, bà Nguyễn bắt đầu suy nghĩ lại.
Vượng Tử gật gật đầu: “Vâng, mẹ làm một cái bánh ngọt cho ba, ngon cực kì luôn.”
Nếu không phải biết cháu ngoại của mình không nói dối, mẹ Nguyễn nhất định sẽ nghi ngờ không biết có phải tai mình hỏng rồi hay không? Chuyện Nguyễn Hạ đi luyện khẩu ngữ ở bên ngoài cùng việc cô học làm bánh bà không hề biết. Có điều, với tính cách của con gái mình, bà cũng có thể hiểu được, từ nhỏ đến lớn đừng nói là xuống bếp nấu cơm, ngay cả đi vào phòng bếp cũng chẳng được mấy lúc, tại vì trong phòng bếp toàn là khói dầu, ảnh hưởng đến làn da, vậy mà hiện tại cháu ngoại của mà còn nói cô xuống bếp tự làm bánh ngọt cho con rể?
Mặc dù chỉ nghe được một chuyện như vậy qua miệng của Vượng Tử nhưng với mẹ Nguyễn mà nói thì vậy cũng đủ rồi.