Giả sử cô giúp việc liên lạc với nguyên chủ, có điều dì giúp việc cũng biết, chuyện trong nhà đều do Tống tiên sinh làm chủ, cho nên dì ấy vẫn sẽ gọi điện thoại cho Tống Đình Thâm. Không, nguyên chủ cũng sẽ gọi thôi. Vì lẽ đó, nếu ngày hôm đó, cô không mang Vượng Tử đến thành phố A, như vậy nếu như đến thời điểm cô không che giấu được việc Vượng Tử bị ốm, Tống Đình Thâm vẫn sẽ mua vé máy bay quay về gấp.

Tính ra thì xác suất bị tai nạn của anh vẫn rất lớn.

Cho dù cô có khuyên nhủ rằng anh không cần trở về, anh cũng sẽ không nghe cô. Đứng dưới góc độ của một người cha, vợ không yêu con trai, dù sao công việc cũng đã xử lý xong, trở về sớm một chút, ở bên cạnh con trai sẽ khiến anh yên tâm hơn nhiều.

May là cô đến thành phố A, nếu không chuyện này cũng không thể dựa theo tính toán của cô được.

Nếu như cô không đến thành phố A, không dắt theo Vượng Tử, không nói với Tống Đình Thâm về sớm một ngày, kết quả cô không dám nghĩ đến.

Nguyễn Hạ phát hiện ra tinh thần Vượng Tử không tốt, người làm cha mẫu mực như Tống Đình Thâm đương nhiên cũng chú ý tới. Cả nhà ngồi xe trở về biệt thự, cũng không đi đến bệnh viện, dù sao cũng chỉ là cảm mạo thông thường ở trẻ em, nếu có đến bệnh viện, bác sỹ cũng chỉ quan sát. Nếu như sốt mãi không dứt mới tiêm một mũi.

Tống Đình Thâm rất quen thuộc lau người bằng nước ấm cho Vượng Tử, sau đó cho bé uống nước.

Nguyễn Hạ đứng một bên cũng không giúp được gì, chỉ có thể ghi chép biến hoá về nhiệt độ của Vượng Tử.

Trải qua ngày đó, cô mới hiểu được câu nói trước đây của đồng nghiệp, trẻ nhỏ sinh bệnh người lớn cũng bị hành. Bởi vì khi trẻ con sinh bệnh, người lớn đương nhiên không thể nghỉ ngơi.

Hai người đều ngồi bên cạnh Vượng Tử, không ai yên lòng đi ngủ.

Rõ ràng ngày hôm qua còn rất tốt, tại sao hôm nay lại bị sốt? Nguyễn Hạ nghĩ tới nghĩ lui, cũng không phát hiện ra nguyên nhân là gì, chỉ có thể nói là do nội dung câu truyện quá mạnh mẽ, tuy có chút thay đổi, có điều cũng không ngăn được những việc tiếp tục phát sinh.

Đến rạng sáng, Nguyễn Hạ không thể chịu nổi, nằm bên cạnh Vượng Tử, trên tay vẫn còn cầm nhiệt kế.

Tống Đình Thâm từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy cảnh này.

Cho dù Vượng Tử sinh bệnh, có điều vẫn cảm nhận được mẹ đang ở cạnh, nên tiến lại gần dựa vào mẹ, hai mẹ con nằm trên giường, tướng ngủ cũng gần giống nhau.

Anh đi tới, chần chừ một lúc, cầm lấy chăn, nhẹ nhàng đắp lên người Nguyễn Hạ.

Buổi sáng lúc Nguyễn Hạ tỉnh lại, theo bản năng đo nhiệt độ cơ thể của Vượng Tử một lần nữa, sau đó vô thức mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng nhiệt độ cũng hạ rồi. Nếu như hôm nay vẫn tiếp tục phát sốt, bọn họ đang nghĩ đến việc đưa đứa bé đến bệnh viện. May là tuy rằng phát sốt nhưng không phải sốt cao. Trẻ con thật sự ngủ rất sâu, hai tay béo béo của cậu khoác lên trên người cô, cô thật cẩn thận đẩy tay cậu ra rồi chạy đến toilet, lấy nước ấm lau qua chân tay và mặt cho cậu.

Sau khi làm xong hết những việc này, cô mới phát hiện Tống Đình Thâm không biết đi đầu rồi.

Cô đi xuống lầu, chỉ thấy dì đang bận việc ở phòng bếp liền vào hỏi: “Tống tiên sinh đâu rồi?”

Lúc ở trước mặt người ngoài, nguyên chủ gọi Tống Đình Thâm là Tống tiên sinh, lúc mới đầu dì còn cảm thấy kì lạ nhưng hiện tại cũng đã quen rồi.

“Tống tiên sinh nói ở công ti có chút việc bận, ngài sẽ mau trở lại thôi.”

Nguyễn Hạ không khỏi cảm khái, anh quả đúng là người sắt. Cô có thể thấy được ở trên xe lửa anh ngủ không ngon, phỏng chừng đêm hôm qua cũng thức trắng, trạng thái tinh thần như thế mà còn đi đến công ty, thật sự đạt đến trình độ chuyên nghiệp nhất định rồi.

Nếu loại người vô dụng như cô mà đi làm bà chủ, chắc chắn được vài ngày rồi lại đi muộn về sớm. Không đúng, phải nói như thế này, loại người giống như cô sẽ không có khả năng làm bà chủ đâu.

“Thế anh ấy tự mình lái xe hay là gọi tài xế đến đón vậy?” Nguyễn Hạ lại hỏi.

Nếu hiện tại anh tự mình lái xe đi công ty, hẳn sẽ coi như là lái xe mệt nhọc nhỉ? Dì sửng sốt một chút, nên biết rằng Tống phu nhân sống đên bây giờ chưa từng hỏi vấn đề này nhưng bà cũng trả lời rất thành thật: “Là lái xe đến đón Tống tiên sinh.”

Lúc này Nguyễn Hạ mới yên tâm, xem ra anh thật sự chú ý đến những lời cô nói lúc ở trên xe lửa.

Thân thể vốn là tiền vốn mà. Cũng không nghĩ thử xem, nếu như ngày nào đó thật sự xảy ra chuyện rồi, người khổ chính là đứa nhỏ.

Nguyễn Hạ đi tắm rửa một chút, tinh thần của Vượng Tử hôm nay đã tốt lên rất nhiều, thay cho cậu một bộ quần áo thoải mái, xong rồi cô bế cậu xuống lầu ăn bữa sáng.

Có lẽ là do sinh bệnh nên đứa nhóc mập mạp này hôm nay phá lệ thích bám lấy cô, cô đi đến đâu thì cậu cũng phải đi đến đó, ngày cả lúc ăn sáng cũng bám dính lấy.

Nguyễn Hạ không khỏi nghĩ đến một tình tiết trong nội dung tiểu thuyết gốc.

Tống Thư Ngôn lúc đã trưởng thành rồi trong một lần sinh bệnh, nhân vật nữ chính chẳng sợ bị cậu lợi dụng, tuy tâm đã chết rồi, vẫn tự tay đến chăm sóc cậu, chỉ nghe thấy lúc cậu đau đớn không chịu được gọi “Mẹ ơi”.

Có rất nhiều người cho dù đã trưởng thành, ở thời khắc đau đớn khó chịu nhất chỉ muốn có mẹ thôi.

Sau khi nguyên chủ gửi con cho người khác, thì cho rằng bản thân có thể vô lo vô nghĩ rồi nhưng đứa trẻ Tống Thư Ngôn lúc đó đã bốn tuổi, nên những gì đã xảy ra cậu đều nhớ rõ. Cậu biết ba mất rồi, biết là mẹ cũng không cần cậu nữa, cậu náo loạn ở nhà bố mẹ nuôi một lúc lâu. Có thể nói là, Tống Thư Ngôn vốn là một cậu bé sáng sủa hoạt bát hướng ngoại, sau một đêm đó thì dần trở nên hướng nội. Cho dù bố mẹ nuôi đối xử với cậu rất tốt nhưng trước giờ cậu vẫn chưa từng coi bọn họ là cha mẹ mình.

Đứa trẻ bị mẹ ruột vứt bỏ… Nguyễn Hạ chỉ cần nhớ lại cũng cảm thấy rất đau lòng cho đứa nhỏ.

Cậu vừa yêu vừa hận mẹ ruột mình, cho nên lợi dụng quyền thế của nhà nữ chính, chèn ép người chồng sau này của nguyên chủ đến mức phá sản, cậu cũng không nghĩ tới việc trực tiếp làm tổn thương nguyên chủ, ngay cả dũng khí để nhận nguyên chủ cũng không có.

Cho dù hôm nay Nguyễn Hạ đã mệt muốn chết luôn rồi nhưng cô vẫn cố gắng chống chọi, tự mình chăm sóc đứa nhóc mập mạp này một ngày.

Mang theo trẻ con thật sự là một chuyện rất vất vả, ngay cả khi đứa nhóc ngày đã bốn tuổi, ngay cả khi dì giúp việc đã lo hết việc quét tước vệ sinh giặt giũ nấu cơm trong nhà. Nói đúng ra, chuyện này còn vất vả hơn là đi làm.

Hiện tại Nguyễn Hạ cảm thấy vô cùng kính nể những người vợ toàn chức.

Trong lúc cô mang theo đứa trẻ, ngẫu nhiên rảnh rỗi cũng xem điện thoại một chút, không nghĩ tới lại lướt đến một bài hot trên weibo. Chạng vạng ngày hôm qua, thành phố A đột nhiên hạ mưa to, vốn chuyện này cũng tính là chuyện tốt, dù sao, sau một thời gian nhiệt độ ngoài trời nóng bức kéo dài, trời mưa ít nhất có thể hạ nhiệt độ xuống một chút nhưng bởi vì mưa quá lớn, trên một tuyến đường quốc lộ đến sân bay, có một chiếc xe tải và một chiếc xe con va vào nhau, xảy ra tai nạn.

Trong lòng Nguyễn Hạ luôn cảm thấy căng thẳng bất an.

Vội vàng mở ra xem tin tức liên quan đến vụ việc này, mãi đến khi xác định những được những người đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu lúc này, trước mắt vẫn chưa có tin tức có người tử vong thì cô mới thoáng yên tâm một ít.

Vậy mới nói, tuy rằng cô đã giúp Tống Đinh Thâm thoát được một kiếp nện vốn thuộc về anh nhưng chuyện gì nên xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra thôi.

Như vậy có thể cho rằng như thế này, trong nội dung của cuốn tiểu thuyết này, cái chết của Tống Đình Thầm thật sự chỉ là một việc ngoài ý muốn sao?



Lúc Nguyễn Hạ nhìn thấy tin tức này, Tống Đình Thâm cũng biết được.

Anh nhớ tới giấc mộng mà Nguyễn Hạ đã từng nói kia, lại liên tưởng đến tình hình hiện tại, trong phút chốc cũng trở nên trầm mặc.

Sau khi Tống Đình Thâm xử lí xong những chuyện trong công ty thì chuẩn bị về nhà. Tuy rằng dì giúp việc đã nói là Vượng Tử hạ sốt rồi nhưng anh vẫn thấy lo lắng, còn chưa ra khỏi văn phòng đã có người đến gõ cửa.

“Vào đi.”

Lê Tĩnh đẩy cửa rồi vào, ôm văn kiện trong tay, cô ta là học sinh vừa mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, hiện tại đang làm việc ở phòng tài vụ.

Cô ta đi đến trước bàn làm việc, đặt đống văn kiện lên bàn, rồi đặt thêm một cái bánh sandwich ở bên cạnh: “Tổng giám đốc Tống, tôi thấy tinh thần của ngài không được tốt cho lắm, có phải do chưa ăn sáng hay không? Tôi có tự tay làm một ít sandwich, nếu ngài…”

Tống Đình Thâm còn chưa thèm ngẩng đầu lên, tắt máy tính đi, giọng nói cũng rất bình thản: “Cảm ơn, tôi không cần.”

Lê Tĩnh là em gái của một bạn học đại học có quan hệ không tệ với Tống Đình Thâm, vừa tốt nghiệp đã đến đây ứng tuyển, điều kiện của cô ta cũng được nên đã được nhận rồi.

“Hiện tại ngài phải ra ngoài sao?” Lê Tĩnh thấy anh đứng dậy, đã cầm chìa khóa xe lên rồi, theo bản năng hỏi anh một câu.

Tống Đình Thâm không trả lời, chẳng qua đến lúc anh đi tới cửa thì dừng chân lại, nói với Lê Tĩnh; “Sau này, loại báo cáo này không cần đưa trực tiếp cho tôi, đưa cho trợ lý Trần là được rồi.”

Lê Tĩnh sửng sốt một chút rồi rất nhanh gật đầu cười nói: “Được rồi, vốn tôi cũng muốn giao cho trợ lí Trần, chỉ có điều anh ta không có ở đây.”

Tống Đình Thâm không nói gì nữa, mở cửa bước ra khỏi văn phòng rồi rời khỏi công ti.

Lê Tĩnh cầm miếng sandwich đi, cẩn thận giấu phía dưới văn kiện, không cho nhưng người khác trong công ty nhìn thấy, trở lại chỗ ngồi của bản thân mình, cô ta hít sâu một hơi, nhìn vào gương cười một cái.

Tống Đình Thâm trực tiếp để lại xe đưa anh về nhà.

Mặc dù trong nhà đã có dì giúp việc, Nguyễn Hạ cũng ở đó nhưng anh cũng không thể yên tâm được.

Lúc anh về đến nhà, Nguyễn Hạ và con trai đang ngồi ở trên thảm trong phòng khách chơi xếp gỗ, lúc này anh mới thờ dại nhẹ nhõm.

Tình trạng của Vượng Tử đã tốt hơn rất nhiều rồi, cậu nhìn thấy Tống Đình Thâm về nhà, lạch bà lạch bạch chạy lại, ôm lấy đùi của anh: “Ba ba, ba đã về rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện