"Một người đàn ông cố gắng chọc tức một người đàn ông khác bằng cách bôi nhọ, xúc phạm một người phụ nữ. Tổng Giám đốc Tần, tôi thực sự không có cách nào tôn trọng anh được. Ngoài ra, cô ấy là vợ tôi, là người nhà của tôi”, Tống Đình Thâm chuyển động cổ tay một chút, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, anh trực tiếp đánh ra một đấm làm Tần Ngộ lảo đảo mấy bước, suýt thì té ngã. Tống Đình Thâm cười lạnh một cái, “Ai cho phép anh ở trước mặt tôi xúc phạm danh dự của vợ tôi? Đây là lời cảnh cáo của tôi dành cho anh.”
" Nếu Tổng Giám đốc Tần muốn làʍ ŧìиɦ địch của tôi thì vẫn là chờ đến lúc anh trở thành một người đàn ông đi, rồi hãy quay trở lại. Đoàn Trì người ta chí ít cũng là một người đàn ông đấy. Còn anh còn chưa có được xem là đàn ông đâu.”
Tống Đình Thâm cũng không liếc mắt nhìn Tần Ngộ một cái đã trực tiếp rời đi.
Khi Nguyễn Hạ đang chuẩn bị rời phòng bao đi tìm Tống Đình Thâm thì anh đã quay trở lại. Nhìn vẻ mặt của anh cũng không có gì là không đúng, vẫn là dáng vẻ đó, chỉ nói: “Bây giờ không còn sớm nữa rồi, chúng ta nên về thôi.”
"Ừ, được thôi." Nguyễn Hạ nhìn phía sau anh, phát hiện Tần Ngộ không có trở về cùng anh. Cô liền có một loại linh cảm chẳng lành. Nhưng cô cũng không hỏi gì cả, cầm lấy túi xách, sau khi nói tạm biệt với đồng nghiệp thì rời khỏi KTV với Tống Đình Thâm.
Bây giờ đã là giữa tháng 11, cũng xem như là cuối thu rồi. Ban ngày còn ổn nhưng đến đêm thì phải mặc thêm áo khoác vào mới được.
Tống Đình Thâm lấy âu phục của mình choàng lên người cô, kéo kín áo lại cho cô, “Đừng để bị lạnh.”
Trong mũi Nguyễn Hạ đều là mùi của anh, anh không thích dùng nước hoa nhưng trên người lại luôn có một mùi rất dễ ngửi, làm cho người ta mê muội.
Anh nắm lấy tay cô, đi đến bãi đậu xe. Lúc này không có ai trong bãi đậu xe, Nguyễn Hạ mới hỏi anh: “Vừa rồi anh đi đâu vậy, sao không nói tiếng nào đã đi rồi. Em hát xong cũng không nhìn thấy anh.”
Tống Đình Thâm mở cửa xe cho cô và rất bình tĩnh nói: "Anh đi toilet."
"Vậy sao anh lại không nhận điện thoại của em?"
“Lúc ấy đang không rảnh.”
"Được rồi." Nguyễn Hạ tự bổ não một chút, có thể trong lúc đàn ông đi toilet thật sự là không rảnh nghe điện thoại đi.
Chờ sau khi Tống Đình Thâm ngồi vào ghế lái, cô mới thăm dò hỏi: “Đồng nghiệp của em nói, Tổng Giám đốc Tần và anh cùng nhau đi ra ngoài, hắn sao mà còn chưa trở lại nữa?”
"Việc đó anh cũng không biết.” Tống Đình Thâm nhìn cô, “Hơn nữa anh và hắn cũng không có đi với nhau, có lẽ hắn đã đi trước rồi. Sao vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Lúc này Nguyễn Hạ mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, cô cũng cảm thấy Tần Ngộ hẳn là sẽ không đi tìm Tống Đình Thâm đâu. Đoán chừng là cô lễ tân nhìn sai rồi, vừa thấy một người chân trước vừa đi, một người chân sau lại ra theo thì nghĩ rằng hai người này cùng nhau ra ngoài.
“Không sao cả.” Nguyễn Hạ duỗi cái eo lười, “A, thứ hai không cần đi làm, làm một con sâu gạo thật thoải mái mà! Nếu như phòng tài vụ của công ty có thể phát lương đúng hạn cho em thì càng tốt.”
Nhìn ý của lãnh đạo công ty thì giống như sẽ đúng hạn phát lương cho cô. Số tiền này mà không cần thì thật là phí, dù sao cô cũng đã đi làm một tháng rồi đấy.
Cô liếc nhìn Tống Đình Thâm, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào bụng của cô, lập tức ý thức che bụng lại, “Anh nhìn cái gì vậy?”
Tống Đình Thâm thu hồi tầm mắt, rất bình tĩnh mà trả lời cô: “Em có bụng bia nhỏ rồi, ngày mai theo anh đi tập thể dục.”
Nguyễn Hạ vội vàng hít vào hóp bụng lại. Trong lòng khỏi phải nói là có bao nhiêu hối hận rồi. Không thể bởi vì công ty mua bữa tối mà cô có thể làm càn. Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Anh là đang ghét bỏ em sao? Anh đang chê em béo à.”
Tống Đình Thâm vừa khởi động xe vừa nói: “Không có, bụng bia nhỏ cũng rất đáng yêu.”
Nguyễn Hạ mới sẽ không tin chuyện ma quỷ này của anh. Trời cũng đã lạnh rồi, mọi người sẽ không tự ý thức được ăn uống nhiều hơn, cơ thể cũng sẽ nói nới đại não là đã đến lúc dự trữ mỡ rồi…
Ôi, cô chống cằm, tỏ vẻ làm một người đẹp đẳng cấp thật là quá mệt mà. Mỗi ngày đều phải kiểm soát cân nặng, cho dù là chỉ tăng 0.1 kg thì ngày tiếp theo đã phải khống chế ăn uống rồi.
Bình thường vào hai ngày nghỉ, Tống Đình Thâm đều sẽ ở bên cô và Vượng Tử. Nhưng mà đến chủ nhật, lúc đầu cô định mua vé xem phim, cùng nhau đưa Vượng Tử đi xem phim. Tống Đình Thâm lại nói anh có hẹn với bạn, còn không ăn tối ở nhà.
Nguyễn Hạ đã quen với cuộc sống không làm việc ngoài giờ của anh. Bỗng nhiên, anh nói muốn ra ngoài ăn cơm với bạn thì cô lại bắt đầu không quen với việc trên bàn ăn thiếu đi một người.
Cô không hỏi Tống Đình Thâm đi ăn với ai. Nhưng bây giờ cô rất muốn gọi điện thoại hỏi anh ấy khi nào thì trở về.
Nguyễn Hạ cũng hiểu một chút là tại sao khi yêu nhau hoặc khi kết hôn, có một số người thích gọi điện thoại thúc giục người yêu nhanh về nhà. Thật ra không phải để tra hỏi mà chính là hơi không quen thôi.
Vượng Tử sau khi ăn cơm xong, ngồi cạnh Nguyễn Hạ thở dài một hơi thật sâu. Dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình để giữ cằm rồi cảm khái "Mẹ thật là ngốc."
Trong lòng cậu lại nghĩ, sau này cậu chỉ có thể càng phải thông minh nhiều hơn thôi, phải giúp mẹ chú ý nhiều hơn đến những việc mà mẹ không chú ý đến. Áp lực mặc dù rất lớn nhưng không có cách nào cả, ai bảo cậu là con trai bảo bối của mẹ chứ.
Khi Nguyễn Hạ nghe thấy câu này, đưa tay ra gõ nhẹ vào đầu cậu, "Con đang nói gì vậy. Mẹ ngốc chỗ nào chứ?"
"Mẹ ơi, mẹ thật sự không phát hiện ra là ba đang không vui à?” Vượng Tử nhìn Nguyễn Hạ hỏi.
Nguyễn Hạ kinh ngạc, “Ba của con đang không vui sao? Sao mẹ lại không phát hiện ra chứ.”
Từ hôm qua đến nay, Tống Đình Thâm không phải đều rất tốt sao? Không có gì khác so với bình thường cả.
Vượng Tử một bộ dáng tiểu đại nhân, bất lực nhìn mẹ của mình, “Ba có chuyện không vui, mẹ là vợ của ba, mà lại không quan tâm gì đến ba hết.”
"Con nói đi, tại sao lại nói ba có chuyện không vui?”
"Bây giờ ba tắm cho con đều không nói chuyện gì cả."
"Con có chắc không phải là do con quá ồn ào không?"
Vượng Tử trừng cô. "Mẹ, con đang nói chuyện rất nghiêm túc với mẹ mà!"
Nguyễn Hạ nhận sai, “Được rồi, mẹ đang nghe đây, con nói tiếp đi.”
"Lúc trước ba nói rất nhiều chuyện với con. Hôm qua lại không có nói gì hết. Con nói chuyện với ba, ba còn ngây người ra.”
Nguyễn Hạ bán tín bán nghi, "Thật sao?"
Vượng Tử gật đầu, “Con cảm thấy ba có chuyện không vui, mẹ, mặc dù con không biết tại sao ba không vui. Nhưng mẹ cần phải quan tâm đến ba đấy.”
Nguyễn Hạ vốn còn nghĩ rằng Vượng Tử đang suy đoán lung tung, nhưng khi cô đưa Vượng Tử đi ngủ thì nhận được điện thoại của Lê Viễn Hàng, hắn nói Tống Đình Thâm uống say rồi, bảo cô nếu tiện thì đến đón anh ấy về…
Có lầm không vậy, Nguyễn Hạ liếc mắt nhìn nhóc mập đang lật sách ảnh một cái. Là cô quá trì độn rồi sao? Ngay cả một nhóc mập mạp bốn tuổi cũng đã phát hiện Tống Đình Thâm đang không vui mà cô lại còn chưa phát hiện ra? Tống Đình Thâm rất hiếm khi uống rượu. Sự tự chủ của anh rất mạnh. Lần trước uống say là vào hôn lễ của Lê Viễn Hàng. Lần này là vì cái gì đây?
Chẳng lẽ anh thật sự có chuyện không vui sao? Nhưng mà tại sao kia chứ?
Sau khi Lê Viễn Hàng cúp điện thoại, liếc mắt nhìn Tống Đình Thâm vẫn còn đang rót rượu vào ly, thở dài: “Tối hôm nay, cái gì cậu cũng không nói, có phải là giữa cậu và Nguyễn Hạ đã xảy ra mâu thuẫn sau đó cãi nhau rồi không?”
Thật ra bây giờ Tống Đình Thâm rất ít khi tìm Lê Viễn Hàng. Một mặt là vì Lê Viễn Hàng đã kết hôn, có gia đình rồi. Mặt khác là vì trừ lúc đi làm ra thì thời gian còn lại của anh đều dành cả cho Nguyễn Hạ và Vượng Tử. Cho nên, hôm nay tìm Lê Viễn Hàng là vì anh thật sự không biết còn có thể tìm ai được nữa. Nhưng nói chuyện giữa anh và Nguyễn Hạ cho Lê Viễn Hàng thì anh không nói ra được. Vả lại phải bắt đầu kể từ đâu đây.
Nói là có một người đàn ông đang ham muốn vợ của anh, hơn nữa, từ trong lời nói của hắn thì hình như quan hệ giữa hắn và Nguyễn Hạ rất không bình thường sao?
Nói là anh không biết làm sao cho tốt, nói là thật ra trong lòng anh tràn đầy đố kị và phẫn nộ sao?
Đố kị và phẫn nộ lẽ nào không phải là một cảm xúc nhu nhược nhất của đàn ông sao? Đây là loại cảm xúc mà anh không nên có.
Nói không nên lời.
Tống Đình Thâm không nói gì cả nhưng Lê Viễn Hàng cũng đã có kết luận rồi, “Xem ra thật sự là có quan hệ với Nguyễn Hạ rồi. Lão Tống, thật ra giữa vợ chồng rất dễ biến những chuyện nhỏ thành chuyện lớn. Hai người là người gần gũi với nhau nhất, không có gì là không thể nói cả. Đừng kìm nén. Nếu không thì sẽ nghẹn thành vướng mắt đấy. Cũng có ảnh hưởng rất lớn với việc ở chung của hai người sau này. Tôi có thể hiểu được việc cậu không muốn nói với tôi. Nhưng nếu cậu có chuyện gì không vui thì tôi đề nghị cậu đừng giữ nó trong lòng nữa, mà hãy nói cho rõ với Nguyễn Hạ đi. Có đôi khi mở rộng lòng mình một chút, cậu sẽ phát hiện ra, có lẽ những cái đó đều không phải là chuyện gì lớn cả.”
“Tôi không biết nên nói như thế nào.” Tống Đình Thâm cũng có lập trường của chính mình.