Tin tức lớn nhất trong thôn mấy ngày nay là Trịnh Chí Cường sắp lấy vợ.
Điều kiện gia đình nhà gái rất tốt, bà Đinh cứ gặp ai là khoe khoang về con trai mình, nâng con trai mình lên tận trời, nói rằng người ta đã nhắm chuẩn là Trịnh Chí Cường chứ không được là ai khác.
Có lẽ thái độ của cô gái đã khiến bà Đinh có thêm dũng khí, lúc nhà họ Trịnh đang cùng nhà gái thương thảo hôn sự, thái độ bà ta cũng vô cùng cứng rắn, đến năm mươi đồng tiền sính lễ cũng không chịu bỏ ra, chứ đừng nói đến những món đồ gia dụng.
Bà Đinh vẫn còn dám ở trong thôn to mồm nói bà ta nhiều nhất chỉ có thể mua mấy cân kẹo trái cây và may hai bộ quần áo, không có chuyện nhiều hơn.
Nhà gái đương nhiên không muốn thái độ có lệ như vậy, liền đuổi bà mối đi, nói con gái nhà họ không lo không gả được.
Chẳng có gì đáng buồn hết, có mà đầy người muốn nhờ vả quan hệ với lãnh đạo hội Ủy Ban Cách Mạng, tìm bất kỳ người ngẫu nhiên nào cũng có điều kiện tốt hơn Trịnh Chí Cường.
Nhưng cô Hà cứ như bị bỏ bùa vậy, một mực nằng nặc chỉ cần Trịnh Chí Cường, ở nhà thì nháo nhào đòi tuyệt thực với treo cổ tự tử, khiến cho cha mẹ tức đến mức nhập viện rồi nhưng vẫn không lay chuyển được, cuối cùng phải nhắm mắt nhắm mũi đồng ý mối hôn sự này.
Khi tin tức về gia đình nhà gái lan truyền đến thôn Tiền Sơn, bà Đinh càng tự hào và đắc ý hơn, còn chưa kết hôn mà đã bắt đầu bắt đầu bới móc lỗi lầm của con gái người ta, nói năng như thể gia đình mình bị lỗ vốn vậy.
Hành vi ra vẻ ta đây của bà Đinh lần này không ít người lắc đầu sau lưng, cảm thấy thật quá đáng, cảm thấy thương cha mẹ của cô gái kia, sao họ có thể nuôi một đứa quỷ nợ vậy chứ? Vốn dĩ chuyện Trịnh Chí Cường kết hôn với ai cũng không liên quan gì đến Trần Vân, cùng lắm chỉ là chuyện hài, nghe xong thì thôi.
Kết quả không biết là đầu óc Trịnh Chí Cường có vấn đề hay là quá hài lòng về bản thân mình, đã đính hôn rồi mà vẫn còn mặt mũi đến gặp Trần Vân.
Hơn nữa anh ta cũng không phải tự đến mà ủy thác cho một người trung gian, đó chính là Trương Phân Phân, bạn thân plastic của nguyên thân.
Lần trước Trương Phân Phân đến đây đã bị Trần Vân chặn ngoài cửa, cô ta lúc đó cảm thấy xấu hổ không muốn tới nữa rồi. Sau đó lại đến thu hoạch vụ thu, khi đó cô ta bận cứ quay như một con quay nên cũng không có thời gian để ý.
Hai tháng qua đi, lúc này Trương Phân Phân đen hơn hai tháng trước một chút, mặt hốc hác khiến hai xương gò má nhô cao, cũng trở nên cay nghiệt hơn.
Cô ta đã nhận lấy tiền của Trịnh Chí Cường và cảm thấy rằng mình nên làm mọi việc sao cho tốt nhất, nhưng khi nhìn thấy Trần Vân, trong lòng cô ta lại bắt đầu chua chát.
Cũng là dân quê như nhau cả, người thì bận rộn gieo trồng gặt hái khắp nơi, người thì chỉ nằm ở nhà không cần làm gì hết, cố dưỡng cho ngón tay trắng trẻo như vậy để thông đồng với ai cơ chứ?
Cô ta nuốt nước bọt vài lần, lời nói ra vẫn đầy mùi ghen ghét: "Cậu sống cũng thật thoải mái, không cần làm việc cũng có người nuôi.”
Trần Vân chán ghét loại người này, nói năng quái gở xong lại tưởng không ai nghe hiểu?
Cô chặn cửa vẫn không cho cô ta vào, lạnh lùng nói: “Cậu tìm tôi làm gì?”
Hai lần vẫn là thái độ như vậy, cuối cùng Trương Phân Phân cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cô ta thăm dò hỏi: “Tại sao tôi lại cảm thấy cậu và tôi xa lạ hơn rất nhiều rồi chứ?"
"Đúng vậy." Trần Vân gật đầu: “Cảm giác của cậu không sai!”
Cái thái độ chỉ thiếu điều không viết mấy chữ ‘tôi đây không chào đón cậu’ trên mặt thôi.
Nếu những người bình thường gặp phải tình huống này, có thể đã quay đầu và rời đi, nhưng Trương Phân Phân không phải là người bình thường.
Cô ta đã thè lưỡi liếm cẩu đằng sau Trần Vân trong nhiều năm như vậy, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ta nghe thấy những lời không hay, cho dù trong lòng cô ta có hận đến đâu cũng sẽ không rời đi.
“Cậu thật là không có lương tâm." Cô ta ai oán liếc mắt nhìn Trần Vân: "Tôi ở nhà rất nhớ cậu đó. Còn cậu thì sao ngày nào cũng ở nhà mà không tìm tôi đi chơi, vậy chắc chắn sẽ không thân rồi.”
Vẻ mặt Trần Vân hờ hững: “Cậu có việc gì sao?
Điều kiện gia đình nhà gái rất tốt, bà Đinh cứ gặp ai là khoe khoang về con trai mình, nâng con trai mình lên tận trời, nói rằng người ta đã nhắm chuẩn là Trịnh Chí Cường chứ không được là ai khác.
Có lẽ thái độ của cô gái đã khiến bà Đinh có thêm dũng khí, lúc nhà họ Trịnh đang cùng nhà gái thương thảo hôn sự, thái độ bà ta cũng vô cùng cứng rắn, đến năm mươi đồng tiền sính lễ cũng không chịu bỏ ra, chứ đừng nói đến những món đồ gia dụng.
Bà Đinh vẫn còn dám ở trong thôn to mồm nói bà ta nhiều nhất chỉ có thể mua mấy cân kẹo trái cây và may hai bộ quần áo, không có chuyện nhiều hơn.
Nhà gái đương nhiên không muốn thái độ có lệ như vậy, liền đuổi bà mối đi, nói con gái nhà họ không lo không gả được.
Chẳng có gì đáng buồn hết, có mà đầy người muốn nhờ vả quan hệ với lãnh đạo hội Ủy Ban Cách Mạng, tìm bất kỳ người ngẫu nhiên nào cũng có điều kiện tốt hơn Trịnh Chí Cường.
Nhưng cô Hà cứ như bị bỏ bùa vậy, một mực nằng nặc chỉ cần Trịnh Chí Cường, ở nhà thì nháo nhào đòi tuyệt thực với treo cổ tự tử, khiến cho cha mẹ tức đến mức nhập viện rồi nhưng vẫn không lay chuyển được, cuối cùng phải nhắm mắt nhắm mũi đồng ý mối hôn sự này.
Khi tin tức về gia đình nhà gái lan truyền đến thôn Tiền Sơn, bà Đinh càng tự hào và đắc ý hơn, còn chưa kết hôn mà đã bắt đầu bắt đầu bới móc lỗi lầm của con gái người ta, nói năng như thể gia đình mình bị lỗ vốn vậy.
Hành vi ra vẻ ta đây của bà Đinh lần này không ít người lắc đầu sau lưng, cảm thấy thật quá đáng, cảm thấy thương cha mẹ của cô gái kia, sao họ có thể nuôi một đứa quỷ nợ vậy chứ? Vốn dĩ chuyện Trịnh Chí Cường kết hôn với ai cũng không liên quan gì đến Trần Vân, cùng lắm chỉ là chuyện hài, nghe xong thì thôi.
Kết quả không biết là đầu óc Trịnh Chí Cường có vấn đề hay là quá hài lòng về bản thân mình, đã đính hôn rồi mà vẫn còn mặt mũi đến gặp Trần Vân.
Hơn nữa anh ta cũng không phải tự đến mà ủy thác cho một người trung gian, đó chính là Trương Phân Phân, bạn thân plastic của nguyên thân.
Lần trước Trương Phân Phân đến đây đã bị Trần Vân chặn ngoài cửa, cô ta lúc đó cảm thấy xấu hổ không muốn tới nữa rồi. Sau đó lại đến thu hoạch vụ thu, khi đó cô ta bận cứ quay như một con quay nên cũng không có thời gian để ý.
Hai tháng qua đi, lúc này Trương Phân Phân đen hơn hai tháng trước một chút, mặt hốc hác khiến hai xương gò má nhô cao, cũng trở nên cay nghiệt hơn.
Cô ta đã nhận lấy tiền của Trịnh Chí Cường và cảm thấy rằng mình nên làm mọi việc sao cho tốt nhất, nhưng khi nhìn thấy Trần Vân, trong lòng cô ta lại bắt đầu chua chát.
Cũng là dân quê như nhau cả, người thì bận rộn gieo trồng gặt hái khắp nơi, người thì chỉ nằm ở nhà không cần làm gì hết, cố dưỡng cho ngón tay trắng trẻo như vậy để thông đồng với ai cơ chứ?
Cô ta nuốt nước bọt vài lần, lời nói ra vẫn đầy mùi ghen ghét: "Cậu sống cũng thật thoải mái, không cần làm việc cũng có người nuôi.”
Trần Vân chán ghét loại người này, nói năng quái gở xong lại tưởng không ai nghe hiểu?
Cô chặn cửa vẫn không cho cô ta vào, lạnh lùng nói: “Cậu tìm tôi làm gì?”
Hai lần vẫn là thái độ như vậy, cuối cùng Trương Phân Phân cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cô ta thăm dò hỏi: “Tại sao tôi lại cảm thấy cậu và tôi xa lạ hơn rất nhiều rồi chứ?"
"Đúng vậy." Trần Vân gật đầu: “Cảm giác của cậu không sai!”
Cái thái độ chỉ thiếu điều không viết mấy chữ ‘tôi đây không chào đón cậu’ trên mặt thôi.
Nếu những người bình thường gặp phải tình huống này, có thể đã quay đầu và rời đi, nhưng Trương Phân Phân không phải là người bình thường.
Cô ta đã thè lưỡi liếm cẩu đằng sau Trần Vân trong nhiều năm như vậy, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ta nghe thấy những lời không hay, cho dù trong lòng cô ta có hận đến đâu cũng sẽ không rời đi.
“Cậu thật là không có lương tâm." Cô ta ai oán liếc mắt nhìn Trần Vân: "Tôi ở nhà rất nhớ cậu đó. Còn cậu thì sao ngày nào cũng ở nhà mà không tìm tôi đi chơi, vậy chắc chắn sẽ không thân rồi.”
Vẻ mặt Trần Vân hờ hững: “Cậu có việc gì sao?
Danh sách chương