(Cái gì? Ngươi có nói lộn không? Ta là Alpha mà, sao có thể đến kì phát tình chỉ vì pheromone của một Alpha khác
dudc?)
(Em biết kí chủ khó chấp nhận chuyện này nhưng đó là sự thật. Ngài thật sự đến kì phát tình và dấu hiệu còn cho thấy giống với một Omega]
(Tai sao chi?)
(Điều này em không thể có câu trả lời được. Việc ngài cần làm bây giờ là rời khỏi đây thì tốt hơn)
[Bỏ đi, cổ chịu một chút thôi. Nếu ta bỏ đi bây giờ sẽ ảnh hưởng đến cảm nhận của mọi người lắm)
"Anh ổn không vậy?" Lục Minh nhìn sang người bên cạnh mình, có điều gì đó bất ổn. Đặc biệt là mùi pheromone chanh đang tỏả ra khắp nơi như này.
"Chắc là... ổn" Giang Vân Ảnh khó khăn mở lời, với cậu bây giờ mỗi giây mỗi phút trôi qua đều như là có cả ngàn con kiến đang bò trên da thịt vậy. Thật sự rất khó chịu.
"Vậy là cả sáu khách mời của chúng ta đã đến đông đủ rồi có đúng không? Hôm nay chỉ đơn giản là buổi gặp mặt nên chúng ta chưa có hoạt động gì nhiều. Mọi người có thể tranh thủ chọn phòng và thu dọn hành lý của bản thân. Đến tối chúng ta sẽ có một bữa tiệc nhỏ coi như khai máy nha. Bây giờ mọi người có thể di chuyển vào căn nhà phía sau lưng chúng ta và chọn phòng rồi." Đạo diễn nói một loạt thông tin cần lưu ý xong liền ra hiệu cho mọi người có thể vào trong nhà chọn phòng. Ngay giây phút cả sáu người đều bước vào căn nhà thì máy quay cũng ngừng quay.
Giang Vân Ảnh sau khi bước vào căn nhà đã nhanh chóng chọn phòng rồi kéo vali vào đó. Mặc dù hành động này có gây ra sự bất mãn cho các khách mời khác nhưng cơ thể của cậu bây giờ không ổn chút nào. Cậu không còn thời gian ở ngoài này nữa.
Người ta vẫn thường nói khi ông trời đóng một cánh cửa của bạn thì ông sẽ mở ra một cánh cửa mới cho bạn.
Nhưng Giang Vân Ảnh cảm giác mình bị đóng hết tất cả các cánh cửa.
Ban nãy đứng cạnh Lục Minh đã đành, bây giờ cậu lại trơ mắt ra nhìn người đàn ông cao lớn kia đang ra vào tự nhiền trong phòng mình. Bên cạnh chần cậu thì khi nào đã có thêm ba bốn cái vali của ai đó.
Sao chương trình lại không thông báo cho cậu còn có tiết mục ở chung phòng này chứ? Mà sao người chung phòng với cậu lại là Lục Minh?? Chả lẽ đạo diễn nghĩ để hai người chung phòng sẽ kéo được đề tài cho show sao??
Hàng loạt câu hỏi chạy nhanh trong đầu Giang Vân Ảnh làm cậu thất thần một lúc. Đến khi lấy lại bình tĩnh thì
Lục Minh cũng đã dọn xong hết hành lý của bản thân vào phòng.
"Khoan đã. Tôi đã đồng ý cho cậu chung phòng đâu?" Giang Vân Ảnh vội giữ tay Lục Minh lại khi hắn chuẩn bị bước vào nhà tắm với bộ đồ trên tay.
"Anh không có quyền từ chối tôi. Ở đây ai cũng phải chung phòng cả. Đạo diễn chỉ cho 3 căn phòng thôi." Lục Minh vừa nói vừa gỡ bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình ra. Nói xong hắn tiếp tục dải bước về phía phòng tắm.
"Nhưng tại sao phải là cậu? Tôi không chấp nhận. Tôi muốn đổi bạn cùng phòng." Giang Vân Ảnh cảm thấy nếu cậu mà còn chung phòng với tên này thêm một giây nào nữa chắc cậu chết mất.
"Anh và tôi là Alpha nên chung phòng. Chỉ đơn giản vậy thôi. Chả lẽ anh muốn chương trình chưa quay đã kết thúc rồi à? Mấy người còn lại nếu không là nữ thì cũng là Omega."
Cạch!
Lục Minh nói xong câu đó liền kéo mạnh cửa phòng tắm lại. Hắn mặc kệ Giang Vân Ảnh đang chết trân tại chỗ với mớ thông tin cậu vừa nghe được.
Cậu cảm giác lời hắn nói hoàn toàn là logic và đó hình như là sự lựa chọn duy nhất của cậu. Nhưng...
Nhưng mà có ai ngờ rằng dù cậu là Alpha mà vẫn phản ứng với Alpha đâu? Để cậu và hắn ở chung phòng có khi còn nguy hiểm hơn để cậu và một Omega chung phòng ấy!
"Không được. Tôi và cậu nhất định không thể chung phòng."
Giang Vân Ảnh vừa nói lớn vừa đập cửa nhà tắm để người bên trong nghe thấy. Kết quả là Lục Minh đột nhiên mở cửa ra làm cậu không còn điểm tựa để dựa vào. Trong một vài giây ngắn ngủi, Giang Vân Ảnh tưởng chừng mình sắp cắm mặt xuống đất thì đã có một vòng tay kéo cậu trở lại.
"Anh bị điên à? Tự nhiên đi đập cửa phòng tắm làm gì? Anh muốn đạo diễn đến bắt đền mới chịu phải không?"
Lục Minh khó chịu và cau có. Hắn không chịu nổi thái độ thô lỗ của Giang Vân Ánh khi nãy. Hơn thế ban nãy suýt chút nữa là cậu đã úp mặt xuống nền, Lục Minh cảm thấy tức hơn vì chuyện ấy. Mặc dù hắn cũng không hiểu vì sao bản thân mình phải giận.
"Anh không còn sự lựa chọn nào đâu. Từ giờ cho đến hết chặng ghi hình này anh bắt buộc phải chung phòng với tôi." Sau khi ngồi xuống giường, Lục Minh khoanh tay lại và nhìn người đối diện vẫn đang ngây ngốc rồi nói nốt
cลิน.
Đến tận ba mươi giây sau, Giang Vân Ảnh mới đem hồn trí của mình trở về và phản ứng lại với câu nói của Lục Minh.
****************
Tác giả: Sáng mai tui phải chuyển đồ lên trọ ở rồi. Lần đầu phải sống xa bà, bố mẹ, em trai đột nhiên chưa đi đã
khong muon. Hic
dudc?)
(Em biết kí chủ khó chấp nhận chuyện này nhưng đó là sự thật. Ngài thật sự đến kì phát tình và dấu hiệu còn cho thấy giống với một Omega]
(Tai sao chi?)
(Điều này em không thể có câu trả lời được. Việc ngài cần làm bây giờ là rời khỏi đây thì tốt hơn)
[Bỏ đi, cổ chịu một chút thôi. Nếu ta bỏ đi bây giờ sẽ ảnh hưởng đến cảm nhận của mọi người lắm)
"Anh ổn không vậy?" Lục Minh nhìn sang người bên cạnh mình, có điều gì đó bất ổn. Đặc biệt là mùi pheromone chanh đang tỏả ra khắp nơi như này.
"Chắc là... ổn" Giang Vân Ảnh khó khăn mở lời, với cậu bây giờ mỗi giây mỗi phút trôi qua đều như là có cả ngàn con kiến đang bò trên da thịt vậy. Thật sự rất khó chịu.
"Vậy là cả sáu khách mời của chúng ta đã đến đông đủ rồi có đúng không? Hôm nay chỉ đơn giản là buổi gặp mặt nên chúng ta chưa có hoạt động gì nhiều. Mọi người có thể tranh thủ chọn phòng và thu dọn hành lý của bản thân. Đến tối chúng ta sẽ có một bữa tiệc nhỏ coi như khai máy nha. Bây giờ mọi người có thể di chuyển vào căn nhà phía sau lưng chúng ta và chọn phòng rồi." Đạo diễn nói một loạt thông tin cần lưu ý xong liền ra hiệu cho mọi người có thể vào trong nhà chọn phòng. Ngay giây phút cả sáu người đều bước vào căn nhà thì máy quay cũng ngừng quay.
Giang Vân Ảnh sau khi bước vào căn nhà đã nhanh chóng chọn phòng rồi kéo vali vào đó. Mặc dù hành động này có gây ra sự bất mãn cho các khách mời khác nhưng cơ thể của cậu bây giờ không ổn chút nào. Cậu không còn thời gian ở ngoài này nữa.
Người ta vẫn thường nói khi ông trời đóng một cánh cửa của bạn thì ông sẽ mở ra một cánh cửa mới cho bạn.
Nhưng Giang Vân Ảnh cảm giác mình bị đóng hết tất cả các cánh cửa.
Ban nãy đứng cạnh Lục Minh đã đành, bây giờ cậu lại trơ mắt ra nhìn người đàn ông cao lớn kia đang ra vào tự nhiền trong phòng mình. Bên cạnh chần cậu thì khi nào đã có thêm ba bốn cái vali của ai đó.
Sao chương trình lại không thông báo cho cậu còn có tiết mục ở chung phòng này chứ? Mà sao người chung phòng với cậu lại là Lục Minh?? Chả lẽ đạo diễn nghĩ để hai người chung phòng sẽ kéo được đề tài cho show sao??
Hàng loạt câu hỏi chạy nhanh trong đầu Giang Vân Ảnh làm cậu thất thần một lúc. Đến khi lấy lại bình tĩnh thì
Lục Minh cũng đã dọn xong hết hành lý của bản thân vào phòng.
"Khoan đã. Tôi đã đồng ý cho cậu chung phòng đâu?" Giang Vân Ảnh vội giữ tay Lục Minh lại khi hắn chuẩn bị bước vào nhà tắm với bộ đồ trên tay.
"Anh không có quyền từ chối tôi. Ở đây ai cũng phải chung phòng cả. Đạo diễn chỉ cho 3 căn phòng thôi." Lục Minh vừa nói vừa gỡ bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình ra. Nói xong hắn tiếp tục dải bước về phía phòng tắm.
"Nhưng tại sao phải là cậu? Tôi không chấp nhận. Tôi muốn đổi bạn cùng phòng." Giang Vân Ảnh cảm thấy nếu cậu mà còn chung phòng với tên này thêm một giây nào nữa chắc cậu chết mất.
"Anh và tôi là Alpha nên chung phòng. Chỉ đơn giản vậy thôi. Chả lẽ anh muốn chương trình chưa quay đã kết thúc rồi à? Mấy người còn lại nếu không là nữ thì cũng là Omega."
Cạch!
Lục Minh nói xong câu đó liền kéo mạnh cửa phòng tắm lại. Hắn mặc kệ Giang Vân Ảnh đang chết trân tại chỗ với mớ thông tin cậu vừa nghe được.
Cậu cảm giác lời hắn nói hoàn toàn là logic và đó hình như là sự lựa chọn duy nhất của cậu. Nhưng...
Nhưng mà có ai ngờ rằng dù cậu là Alpha mà vẫn phản ứng với Alpha đâu? Để cậu và hắn ở chung phòng có khi còn nguy hiểm hơn để cậu và một Omega chung phòng ấy!
"Không được. Tôi và cậu nhất định không thể chung phòng."
Giang Vân Ảnh vừa nói lớn vừa đập cửa nhà tắm để người bên trong nghe thấy. Kết quả là Lục Minh đột nhiên mở cửa ra làm cậu không còn điểm tựa để dựa vào. Trong một vài giây ngắn ngủi, Giang Vân Ảnh tưởng chừng mình sắp cắm mặt xuống đất thì đã có một vòng tay kéo cậu trở lại.
"Anh bị điên à? Tự nhiên đi đập cửa phòng tắm làm gì? Anh muốn đạo diễn đến bắt đền mới chịu phải không?"
Lục Minh khó chịu và cau có. Hắn không chịu nổi thái độ thô lỗ của Giang Vân Ánh khi nãy. Hơn thế ban nãy suýt chút nữa là cậu đã úp mặt xuống nền, Lục Minh cảm thấy tức hơn vì chuyện ấy. Mặc dù hắn cũng không hiểu vì sao bản thân mình phải giận.
"Anh không còn sự lựa chọn nào đâu. Từ giờ cho đến hết chặng ghi hình này anh bắt buộc phải chung phòng với tôi." Sau khi ngồi xuống giường, Lục Minh khoanh tay lại và nhìn người đối diện vẫn đang ngây ngốc rồi nói nốt
cลิน.
Đến tận ba mươi giây sau, Giang Vân Ảnh mới đem hồn trí của mình trở về và phản ứng lại với câu nói của Lục Minh.
****************
Tác giả: Sáng mai tui phải chuyển đồ lên trọ ở rồi. Lần đầu phải sống xa bà, bố mẹ, em trai đột nhiên chưa đi đã
khong muon. Hic
Danh sách chương