Việc đi chợ diễn ra nhanh chóng, chỉ mất một tiếng, Giang Vân Ảnh và Lục Minh đã quay trở lại với túi lớn túi nhỏ. Đống đồ ăn đó đủ để cho 6 người no bụng. Và đương nhiên là tiền kiếm được cũng tiêu hết không còn một đồng nào. Chưa gì mà Giang Vân Ảnh thấy ngày mai lại là một ngày lao động cực khổ để kiếm tiền mua đồ ăn rồi.
"Có ai biết nấu ăn không? Tôi chỉ biết phụ mọi người thôi, nếu để tôi nấu sợ rằng sẽ không ăn được" Giang Vân Ảnh vừa đặt túi đồ xuống đã lên tiếng. Nói thật bảo ăn thì cậu biết chứ bảo nấu thì cậu xin đầu hàng. Cả kiếp trước và kiếp này cậu đều có người nấu cho, cũng chưa phải động vào bếp bao giờ. Món duy nhất cậu nấu được chắc là úp mỳ tôm hoặc luộc quả trứng.
"À thì... bình thường tôi cũng không hay nấu ăn." Vương Ngọc Nhiên đánh mắt đi nơi khác khi bị Giang Vân Ảnh nhìn chằm chằm. Gì chứ có chết cô ta cũng sẽ không bao giờ xuống bếp, dơ chết đi được.
Haizz
Giang Vân Ảnh thầm trút một tiếng thở dài ở trong lòng. Cậu đúng là điên rồ khi đặt niềm tin vào mấy người này sẽ có một người biết nấu ăn. Khéo họ ngay cả mỳ tôm cúng không phải nấu bao giờ.
"Để tôi."
"Hả?" Giang Vân Ảnh có chút ngơ ra, mấy giây sau cậu mới định thần được người vừa nói là Lục Minh.
"Tôi bảo để tôi nấu, anh có phải là làm đến ngốc luôn không vậy?" Lục Minh vừa nói vừa đưa tay lên trán Giang Vân Ảnh như để kiểm tra xem cậu có bị vấn đề gì không.
"Cậu làm cái gì vậy? Tự nhiên lại động tay động chân vào người tôi."
"May qua anh vẫn tỉnh. Tôi chỉ sợ anh bị sao xong đổ lỗi cho tôi thôi." Lục Minh thu tay lại sau khi bị Giang Vân Ảnh đánh cho mấy cái. Cậu không sao là hắn thấy an tâm rồi. Mặc dù Lục Minh cảm thấy hành động của mình hình như có quan tâm quá mức với cậu nhưng hắn lại không thể kiềm nén được cảm giác bất an khi cậu gặp chuyện.
Chả lẽ mình lại có cảm tình với anh ta? Lục Minh khó hiểu ở trong lòng, tuy vậy rất nhanh sau đó hắn cũng không còn thời gian để suy nghĩ vẩn vơ khi mà Giang Vân Ảnh đã giục hắn đi nấu ăn tối.
"Cô vào đây làm gì? Đồ ăn đã nấu xong đâu?" Lục Minh cau mày khó chịu khi thấy Hàm Tiểu Uyên xuất hiện trong bếp. Không phải là hắn không biết gì, hắn hiểu cô nàng này có tâm tư gì với bản thân. Nhưng hắn chọn cách giả vờ như không biết. Có thể do không hợp gu hoặc do tâm địa cô ta không tốt lành như vẻ bề ngoài cô ta tỏ ra.
"Em vào đây phụ anh. Một mình anh nấu thì sẽ vất lắm." Hàm Tiểu Uyên vừa nói vừa giả vờ vuốt tóc để diễn ra nét e thẹn. Cô ta nghĩ đã là đàn ông thì ai mà chả thích nhìn phụ nữ đẹp nũng nịu. Nhưng tất nhiên là nó không áp dụng cho người đang đứng ở trước mặt cô ta lúc này.
"Cô coi tôi là không khí à mà bảo cậu ta nấu một mình?" Nãy giờ Giang Vân Ảnh đã không muốn lên tiếng, cậu cố vờ như mình không tồn tại trong căn bếp này. Nhưng câu nói của Hàm Tiểu Uyên đã thành công khiến cho cậu bị chọc giận. Nghĩ sao mà cậu phụ hắn ta bao nhiêu việc rồi mà cô ta dám nói có mình hắn làm. Công sức cậu bỏ ra đâu thể bị coi như không thể được.
"A, tôi xin lỗi. Ban nãy không để ý trong bếp còn có người thứ ba." Hàm Tiểu Uyên với bộ dáng không thể nào giả tạo hơn, cô ta bày ra vẻ mặt vô (số) tội khiến cho Giang Vân Ảnh nhìn mà khó chịu.
"Cô có bị sao không vậy? Tôi đã bảo là ra ngoài rồi mà. Không thấy cô vào đây chỉ mất thêm thời gian của tôi à?" Lục Minh nhìn Hàm Tiểu Uyên một bộ dáng như vậy không hiểu sao sinh ra một chút buồn nôn. Nhìn cô ta cứ như con khổng tước đang cố gắng phô bày ra nét đẹp vốn không có của bản thân để thu hút sự chú ý của khổng tước đực vậy.
Lục Minh thầm thêm vào danh sách đen của bản thân cái tên Hàm Tiểu Uyên, đồng thời hắn lại càng thấy hối hận vì trước kia mình vậy mà lại thích một một "Hàm Tiểu Uyên" khác - Lâm Sơ Tuyết.
"Anh, em sẽ không làm phiền đến anh đâu. Em muốn phụ anh một tay thật mà."
Mặc dù bị đuổi ra ngoài nhưng Hàm Tiểu Uyên vẫn cố chấp không chịu ra.
Cuối cùng ngại máy quay đang ở đây, Giang Vân Ảnh đành khều nhẹ cánh tay Lục Minh ra hiệu hắn đồng ý cho cô ta ở lại bếp.
"Được rồi, cô ra kia nhặt rau đi. Nhớ là đừng có phá, nếu không bữa tối nay cô khỏi ăn." Lục Minh chỉ vào bồn rửa bát có túi rau củ đang đặt bên cạnh để giao việc cho Hàm Tiểu Uyên. Xong xuôi hắn không thèm nhìn cô ta lấy một cái liền quay lại công việc nấu ăn của mình, thỉnh thoảng hắn còn cố tình quên đi sự tồn tại của Hàm Tiểu Uyên ở giữa mà trò chuyện với Giang Vân Ảnh ở tít phía xa kia.
Giang Vân Ảnh sao lại không hiểu mục đích của hắn là gì, cậu cũng phối hợp mà đáp lại những câu hỏi có phần vô tri của Lục Minh. Kết quả là Hàm Tiểu Uyên dù đã đạt được ước muốn nấu ăn cùng thần tượng nhưng cô ta vẫn vô cùng tức tối vì bị hai người lơ đẹp. Cuối cùng vì không nhịn được mà cô ta bỏ ra ngoài phòng khách sau 10 phút vào bếp. Mớ rau củ cũng không được cô ta xử lý gì cả, cơ hồ vẫn y như lúc mới đem từ chợ về.
"Nãy giờ cô ta đứng ngắm rau à mà sao vẫn như cũ thế kia?" Giang Vân Ảnh canh lúc máy quay đi ra ngoài liền quay qua nói với Lục Minh. Biểu cảm trên gương mặt còn không giấu nổi sự trêu chọc.
"Cô ta không phá nát túi rau đã là may rồi. Anh hi vọng gì nữa đây?" Lục Minh vừa nói vừa quay qua nhìn thẳng vào mắt Giang Vân Ảnh. Ánh mắt hắn lúc này có thể ví như ánh mắt chết người. Trông hút hồn đối phương vô cùng.
"Khụ.. cậu lo mà nấu tiếp đi. Tự nhiên nhìn tôi làm gì chứ." Giang Vân Ảnh giả vờ nói sang chuyện khác để che đi sự ngại ngùng trên gương mặt của mình. Trong giây phút ngắn ngủi vừa nãy không hiểu sao nhịp tim của cậu có chút không khống chế được mà loạn nhịp. Cũng may bây giờ nó đã ổn định lại. Tất cả là tại tên Lục Minh chết tiệt, cư nhiên lại quay qua nhìn thẳng vào mắt cậu rồi cười làm gì chứ. Hắn ta không biết hành động đó có bao nhiêu là sát thương hay sao?
Giang Vân Ảnh vừa thái đồ ăn vừa thầm hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà Lục Minh. Lý do rất đơn giản là cậu không chấp nhận việc bản thân rung động "nhẹ" với hắn mà tất cả là do hắn cố tình làm vậy để thao túng cậu với mục đích xấu xa sau này.
"Có ai biết nấu ăn không? Tôi chỉ biết phụ mọi người thôi, nếu để tôi nấu sợ rằng sẽ không ăn được" Giang Vân Ảnh vừa đặt túi đồ xuống đã lên tiếng. Nói thật bảo ăn thì cậu biết chứ bảo nấu thì cậu xin đầu hàng. Cả kiếp trước và kiếp này cậu đều có người nấu cho, cũng chưa phải động vào bếp bao giờ. Món duy nhất cậu nấu được chắc là úp mỳ tôm hoặc luộc quả trứng.
"À thì... bình thường tôi cũng không hay nấu ăn." Vương Ngọc Nhiên đánh mắt đi nơi khác khi bị Giang Vân Ảnh nhìn chằm chằm. Gì chứ có chết cô ta cũng sẽ không bao giờ xuống bếp, dơ chết đi được.
Haizz
Giang Vân Ảnh thầm trút một tiếng thở dài ở trong lòng. Cậu đúng là điên rồ khi đặt niềm tin vào mấy người này sẽ có một người biết nấu ăn. Khéo họ ngay cả mỳ tôm cúng không phải nấu bao giờ.
"Để tôi."
"Hả?" Giang Vân Ảnh có chút ngơ ra, mấy giây sau cậu mới định thần được người vừa nói là Lục Minh.
"Tôi bảo để tôi nấu, anh có phải là làm đến ngốc luôn không vậy?" Lục Minh vừa nói vừa đưa tay lên trán Giang Vân Ảnh như để kiểm tra xem cậu có bị vấn đề gì không.
"Cậu làm cái gì vậy? Tự nhiên lại động tay động chân vào người tôi."
"May qua anh vẫn tỉnh. Tôi chỉ sợ anh bị sao xong đổ lỗi cho tôi thôi." Lục Minh thu tay lại sau khi bị Giang Vân Ảnh đánh cho mấy cái. Cậu không sao là hắn thấy an tâm rồi. Mặc dù Lục Minh cảm thấy hành động của mình hình như có quan tâm quá mức với cậu nhưng hắn lại không thể kiềm nén được cảm giác bất an khi cậu gặp chuyện.
Chả lẽ mình lại có cảm tình với anh ta? Lục Minh khó hiểu ở trong lòng, tuy vậy rất nhanh sau đó hắn cũng không còn thời gian để suy nghĩ vẩn vơ khi mà Giang Vân Ảnh đã giục hắn đi nấu ăn tối.
"Cô vào đây làm gì? Đồ ăn đã nấu xong đâu?" Lục Minh cau mày khó chịu khi thấy Hàm Tiểu Uyên xuất hiện trong bếp. Không phải là hắn không biết gì, hắn hiểu cô nàng này có tâm tư gì với bản thân. Nhưng hắn chọn cách giả vờ như không biết. Có thể do không hợp gu hoặc do tâm địa cô ta không tốt lành như vẻ bề ngoài cô ta tỏ ra.
"Em vào đây phụ anh. Một mình anh nấu thì sẽ vất lắm." Hàm Tiểu Uyên vừa nói vừa giả vờ vuốt tóc để diễn ra nét e thẹn. Cô ta nghĩ đã là đàn ông thì ai mà chả thích nhìn phụ nữ đẹp nũng nịu. Nhưng tất nhiên là nó không áp dụng cho người đang đứng ở trước mặt cô ta lúc này.
"Cô coi tôi là không khí à mà bảo cậu ta nấu một mình?" Nãy giờ Giang Vân Ảnh đã không muốn lên tiếng, cậu cố vờ như mình không tồn tại trong căn bếp này. Nhưng câu nói của Hàm Tiểu Uyên đã thành công khiến cho cậu bị chọc giận. Nghĩ sao mà cậu phụ hắn ta bao nhiêu việc rồi mà cô ta dám nói có mình hắn làm. Công sức cậu bỏ ra đâu thể bị coi như không thể được.
"A, tôi xin lỗi. Ban nãy không để ý trong bếp còn có người thứ ba." Hàm Tiểu Uyên với bộ dáng không thể nào giả tạo hơn, cô ta bày ra vẻ mặt vô (số) tội khiến cho Giang Vân Ảnh nhìn mà khó chịu.
"Cô có bị sao không vậy? Tôi đã bảo là ra ngoài rồi mà. Không thấy cô vào đây chỉ mất thêm thời gian của tôi à?" Lục Minh nhìn Hàm Tiểu Uyên một bộ dáng như vậy không hiểu sao sinh ra một chút buồn nôn. Nhìn cô ta cứ như con khổng tước đang cố gắng phô bày ra nét đẹp vốn không có của bản thân để thu hút sự chú ý của khổng tước đực vậy.
Lục Minh thầm thêm vào danh sách đen của bản thân cái tên Hàm Tiểu Uyên, đồng thời hắn lại càng thấy hối hận vì trước kia mình vậy mà lại thích một một "Hàm Tiểu Uyên" khác - Lâm Sơ Tuyết.
"Anh, em sẽ không làm phiền đến anh đâu. Em muốn phụ anh một tay thật mà."
Mặc dù bị đuổi ra ngoài nhưng Hàm Tiểu Uyên vẫn cố chấp không chịu ra.
Cuối cùng ngại máy quay đang ở đây, Giang Vân Ảnh đành khều nhẹ cánh tay Lục Minh ra hiệu hắn đồng ý cho cô ta ở lại bếp.
"Được rồi, cô ra kia nhặt rau đi. Nhớ là đừng có phá, nếu không bữa tối nay cô khỏi ăn." Lục Minh chỉ vào bồn rửa bát có túi rau củ đang đặt bên cạnh để giao việc cho Hàm Tiểu Uyên. Xong xuôi hắn không thèm nhìn cô ta lấy một cái liền quay lại công việc nấu ăn của mình, thỉnh thoảng hắn còn cố tình quên đi sự tồn tại của Hàm Tiểu Uyên ở giữa mà trò chuyện với Giang Vân Ảnh ở tít phía xa kia.
Giang Vân Ảnh sao lại không hiểu mục đích của hắn là gì, cậu cũng phối hợp mà đáp lại những câu hỏi có phần vô tri của Lục Minh. Kết quả là Hàm Tiểu Uyên dù đã đạt được ước muốn nấu ăn cùng thần tượng nhưng cô ta vẫn vô cùng tức tối vì bị hai người lơ đẹp. Cuối cùng vì không nhịn được mà cô ta bỏ ra ngoài phòng khách sau 10 phút vào bếp. Mớ rau củ cũng không được cô ta xử lý gì cả, cơ hồ vẫn y như lúc mới đem từ chợ về.
"Nãy giờ cô ta đứng ngắm rau à mà sao vẫn như cũ thế kia?" Giang Vân Ảnh canh lúc máy quay đi ra ngoài liền quay qua nói với Lục Minh. Biểu cảm trên gương mặt còn không giấu nổi sự trêu chọc.
"Cô ta không phá nát túi rau đã là may rồi. Anh hi vọng gì nữa đây?" Lục Minh vừa nói vừa quay qua nhìn thẳng vào mắt Giang Vân Ảnh. Ánh mắt hắn lúc này có thể ví như ánh mắt chết người. Trông hút hồn đối phương vô cùng.
"Khụ.. cậu lo mà nấu tiếp đi. Tự nhiên nhìn tôi làm gì chứ." Giang Vân Ảnh giả vờ nói sang chuyện khác để che đi sự ngại ngùng trên gương mặt của mình. Trong giây phút ngắn ngủi vừa nãy không hiểu sao nhịp tim của cậu có chút không khống chế được mà loạn nhịp. Cũng may bây giờ nó đã ổn định lại. Tất cả là tại tên Lục Minh chết tiệt, cư nhiên lại quay qua nhìn thẳng vào mắt cậu rồi cười làm gì chứ. Hắn ta không biết hành động đó có bao nhiêu là sát thương hay sao?
Giang Vân Ảnh vừa thái đồ ăn vừa thầm hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà Lục Minh. Lý do rất đơn giản là cậu không chấp nhận việc bản thân rung động "nhẹ" với hắn mà tất cả là do hắn cố tình làm vậy để thao túng cậu với mục đích xấu xa sau này.
Danh sách chương