Edit by QuynQuyn
-----------------------------
Hai người chạy nhanh vào cửa, Khương Điềm Điềm: "Sáng nay, Ngũ tẩu nấu cháo khoai lang cho em, rất ngon, em có chừa một phần cho anh nga."
Trần Thanh Phong thì lấy ra một quả trứng gà, nói: "Hôm nay anh có trộm cho em một quả trứng gà."
Khương Điềm Điềm quyết đoán: "Quả trứng gà ngày hôm qua anh đưa em còn chưa ăn, hai đứa mình cùng nhau tiêu diệt nó đi!"
Trần Thanh Phong nghĩ một đằng nói một nẻo: "Em chừa lại để chính mình ăn..."
Khương Điềm Điềm quyết đoán đập một cái, trứng gà liền nằm trong chén, cô đổ nước nóng vào, rất nhanh trứng gà liền chín nổi lên tựa viên ngọc bích.
Khương Điềm Điềm: "Anh chờ em một chút."
Cô nhanh chóng thêm một chút đường nâu(đỏ) vào đó, chắp tay thành chữ thập (十): "Đại công cáo thành, có thể uống rồi."
Cô cúi đầu uống một ngụm, hơi hơi híp mắt: "Mình đúng là thiên tài."
Lại đem bát đưa cho Trần Thanh Phong: "Anh cũng uống một ngụm, ngọt vừa đủ, khá ngon."
Trần Thanh Phong thuận theo tay cô, cúi đầu uống một ngụm, gật đầu, nâng cao đuôi lông mày: "Điềm Điềm rất giỏi nga."
Khương Điềm Điềm đắc ý uống canh trứng, có tí nghi hoặc: "Anh hay lấy trứng gà như vậy, sao mẹ anh chưa đánh anh nha! Thật sự rất khác thường! Không lẽ phòng ở có sức ảnh hưởng lớn vậy sao?"
Trần Thanh Phong: "Đừng hoài nghi, bỏ từ không lẽ đi, đích thực uy lực của phòng ở lớn như vậy đấy!"
Hắn lại uống một ngụm, bắt đầu ăn cháo khoai lang: "Ngô, ăn ngon."
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Đúng vậy, chính là Ngũ tẩu nấu đó."
Cô thần thần bí bí tới gần Trần Thanh Phong, lỗ tai Trần Thanh Phong xoát cái liền đỏ, đôi mắt của anh không ngừng liếc mắt đưa tình nhìn Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm còn thật sự nghiêm túc: "Em thấy, Ngũ tẩu của anh đại khái là bị thu hút bởi tính cách của em, còn chủ động giúp em làm việc nhà nữa đó."
Trần Thanh Phong: "Thời điểm ở nhà, Ngũ tẩu chính là người làm việc nhiều nhất, nói ít nhất.
Tuy rằng gần đây tẩu ấy thoạt nhìn có điểm thay đổi, thế nhưng về việc này, cùng trước kia không có gì khác biệt."
Khương Điềm Điềm: "Đó là bởi vì bọn anh là người một nhà a! Cô ấy nghĩ muốn chung sống tốt với mọi người, đương nhiên sẽ chủ động làm việc.
Chính là cô ấy đâu có lý do gì để chủ động giúp em làm việc nhà đâu? Trước đây em và cô ấy còn không quen biết, cho nên, vẫn là do bị thu hút bởi tính cách của em.
Em đáng yêu thế này, chắc chắn cô ấy cũng thấy vậy."
Đúng vậy, cô chính là người tự tin như vậy!
Mà lúc này ở Trần gia, nội tâm Trần đại nương không ngừng lắc lư: hôm nay, hôm nay nhất định phải mua bằng được gà cho Khương Điềm Điềm, bằng không, trái tim của bà sẽ đau đến chết đi sống lại vì trứng gà mất! Tên trộm trứng Trần tiểu Lục chết tiệt!
Đồng dạng, vẫn là ở Trần gia, nội tâm của Tô Tiểu Mạch: buổi tối trở về, có thể nghe thấy lời khen của Khương Điềm Điềm, cô sẽ càng ngày càng tự tin! Góp đủ tiền cùng tự tin, cô sẽ trộm đi mua bán kiếm tiền cải thiện cuộc sống!
Bất quá những điều này, Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm đương nhiên không biết được.
Trần Thanh Phong còn đang bận tán gái đây!
Trần Thanh Phong nở một nụ cười sáng lạn, thân mật đưa tay ra vén tóc Khương Điềm Điềm, gật đầu: "Những gì em nói đều rất có lý!"
Hắn ghé sát vào Khương Điềm Điềm, cười hì hì: "Anh cũng bị chính tính cách của em hấp dẫn."
Khương Điềm Điềm nhéo mặt hắn: "Anh chính là kẻ xấu xa!"
Trần Thanh Phong: "Anh sao lại là kẻ xấu, anh đều nói lời thật lòng nga.
Vì để chứng minh lời anh nói là thật lòng, hôm nay em không cần đi làm."
Khương Điềm Điềm: "Ai?"
Trần Thanh Phong: "Trời còn mưa, công việc ở chuồng heo của em cũng không nhiều lắm, anh giúp em làm! Em ở nhà nghỉ ngơi đi."
Khương Điềm Điềm đôi mắt cảm động sáng bừng lên: "Này, này, anh đúng là rất yêu em nga."
Trần Thanh Phong ưỡn ngực: "Đúng vậy! Nếu ai đó không thích anh đến mức chủ động giúp anh làm việc, đó sao là tình yêu đích thực! "
Hai người liếc nhau, bật cười.
Khương Điềm Điềm: "Vậy em...không đi thật nha."
Trần Thanh Phong cười: "Không thành vấn đề."
Khương Điềm Điềm suy nghĩ một chút, lắc đầu, cô giữ chặt tay Trần Thanh Phong, nói: "Chúng ta cùng đi, hai người cùng một chỗ, liền giống như hẹn hò vậy."
Trần Thanh Phong: "Cũng phải nga."
Tưởng tượng như vậy, liền cảm thấy đi làm ngày mưa, cũng không phải không có gì tốt.
Có điểm lãng mạn không phải sao?
Hai người tay trong tay, cùng nhau đi!
Trời mưa phải khoác áo tơi nên thật ra cũng không nhìn ra hai người đang nắm tay, bởi vì hành động bí mật này không bị phát hiện, cả hai đều rất thích thú.
Trần Thanh Phong: "Đột nhiên anh thấy trời mưa thật tốt."
Khương Điềm Điềm: "Hì hì."
Hai người đi vào chuồng heo, nhìn thấy Vương đại tẩu đã đem thức ăn buổi sáng cho heo làm xong rồi, chuồng heo bọn họ ngày cho heo ăn hai cử, buổi sáng một lần, buổi chiều một lần.
Chỉ cần không gặp thời tiết cực đoan, trên cơ bản sẽ duy trì như vậy.
Thời điểm mùa đông có những ngày tuyết nặng nhất, mới là buổi chiều một lần.
Vương đại tẩu: "Ôi, Tiểu Lục lại đây giúp Điềm Điềm làm việc à?"
Trần Thanh Phong: "Đúng vậy, tôi nói cô ấy trời mưa lớn như này để tôi làm giúp cho.
Điềm Điềm yếu ớt, dầm mưa làm sao được! Nhưng là Điềm Điềm không chịu, tiểu Điềm đối với tôi đúng là quá tốt."
Vương đại tẩu: "..."
Mưa to? Này quá lắm chỉ là mưa phùn! To cái rắm!
Ta xem ngươi chính là muốn khoe khoang!
"Đại tẩu, tôi nói với tẩu..."
Cô mắt trợn trắng: "Đi đi đi, nhanh đi lấy cỏ heo."
Cô mới không muốn nghe Trần tiểu Lục khoe khoang.
Đôi tiểu tình lữ cùng nhau rời đi, Trần Thanh Phong thấp giọng nói: "Anh cảm thấy nam nhân của Vương tẩu đối xử với tẩu ấy rất bình thường, em xem, này là ghen tị a."
Khương Điềm Điềm: "Đúng nga."
"Chúng ta hôm nay đi lên núi hái cỏ đi?"
Khương Điềm Điềm: "Di, sao không đi rừng cây nhỏ?"
Trần Thanh Phong: "Ngày hôm qua mưa to, nói không chừng có thể hái được ít nấm, dù sao thời điểm làm việc cũng thuận tiện, cỏ heo ở đâu mà không giống nhau, không bằng đi vào núi."
Khương Điềm Điềm đối Phong Thu Đại Đội không hiểu rõ, nhưng cô không biết cũng không có vấn đề gì, Trần Thanh Phong biết là được.
Hai người lượn sang một hướng khác, không đi rừng cây nhỏ, trực tiếp đi thẳng vào núi, tuy rằng nơi đây là phương Bắc, nhưng chỗ bọn họ cũng không phải địa phương giáp với núi sâu hay rừng già gì, cho nên cũng có động vật hoang dã nhưng không có loại nguy hiểm.
Hai người hướng trên núi đi, Trần Thanh Phong kéo Khương Điềm Điềm, nói: "Cẩn thận một chút."
"Ân!" Khương Điềm Điềm đi rất chậm, này không có biện pháp nha, tình hình giao thông không phải tốt lắm.
Tuy rằng cô thuộc trường phái siêu lạc quan, vui vẻ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, thế nhưng là cô gái cô đơn lớn lên trong sự giàu có của thành thị, trước giờ chưa thật sự chịu khổ nha.
Cô chậm rãi bước từng bước, đi theo sau Trần Thanh Phong.
Hai người chưa đi được bao xa, Trần Thanh Phong đột nhiên dừng cước bộ, "Di?"
Khương Điềm Điềm: "Làm sao vậy?"
Trần Thanh Phong một phen giữ chặt Khương Điềm Điềm, chạy ra sau một gốc cổ thụ trốn, ngồi xổm trong bụi cỏ.
(không biết có ai tưởng tưởng đến hình ảnh khác như mị không kkk:)))
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Trần Thanh Phong SUỴT một tiếng, đảo mắt nhìn xung quanh.
Khương Điềm Điềm nhanh nhảu che miệng mình, theo tầm mắt hắn nhìn sang, đó là một nam nhân cao khỏe, có điều trong thời đại dạng người gầy phổ biến như bây giờ, hắn rất khỏe mạnh, mà lúc này, hắn đang tới tới lui lui không biết đang tìm kiếm thứ gì, vẽ những vòng tròn như một con lừa.
(hổng hiểu câu cuối có nghĩa j nựa hixhix)
Bọn họ cách nam nhân kia một khoảng khá xa, bất quá Trần Thanh Phong rất kiên quyết nháy mắt cho Khương Điềm Điềm, ý bảo cô không nên cử động.
Bằng vào sự ăn ý tình đầu ý hợp của hai người, cô nhu thuận dựa sát vào hắn, thành thật im lặng.
Ở xa, tựa hồ nghe nam nhân kia đang chửi rủa: "Con mẹ nó, chỗ nào vậy!"
Hắn cũng không rời khỏi chỗ đó, vẫn tiếp tục "Tìm kiếm", tựa hồ đã đánh mất cái gì vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, chợt nghe âm thanh nói chuyện từ chân núi truyền đến, tiếng ríu rít của thanh niên.
Sau mỗi trận mưa, một số loài rắn, côn trùng, chuột và kiến lại xuất hiện trên núi, nếu ở hiện đại, cực kỳ dọa người.
Nhưng vào thời đại này thì nó là "thức ăn" rất tốt.
Người lớn không có thời gian để lên núi, nhưng những đứa trẻ bảy, tám tuổi thì rất vui.
Vào núi tìm kiếm một chút, đã có thể tạo cho mình một món ăn nho nhỏ.
Cái nam nhân kia cũng nghe thấy âm thanh, có lẽ hắn không muốn bị ai biết điều gì, mắng vài câu thô tục, vội vàng rời đi từ một hướng khác.
Người này vừa mới đi, liền nhìn thấy một đám nhóc choai choai cùng nhau lên núi, bọn họ HI HI HA HA hướng trên núi mà.
Một lúc sau thì không còn nhìn thấy bóng dáng.
Phía sau, Trần Thanh Phong thở ra một hơi: "Đi rồi."
Mới vừa nói xong, lại thấy một nhóm tiểu tử khác đang đi lên núi, trong đó có cháu trai của hắn.
Chờ ba nhóm người đi hết.
Khương Điềm Điềm nhanh chóng hỏi: "Đó là người nào nha?"
Trần Thanh Phong bĩu môi, nói: "Đó là một tên khốn của Dương Liễu Đại Đội cách vách, người này không phải cái thứ gì tốt, hắn ta mở sòng bài ở Dương Liễu Đại Đội, hắn là tấm gương xấu của đại đội bọn họ, kẻ lừa đảo hại người."
Khương Điềm Điềm: "!!!"
Cô lập tức hỏi: "Kia, không có ai bắt hắn sao?"
Trần Thanh Phong tiếp tục bĩu môi: "Bắt trộm phải có tang vật, không có làm sao bắt! Bọn họ nhiều người, phân công người trông chừng, chính vì thế, muốn bắt cũng khó."
Khương Điềm Điềm NGA một tiếng, nói: "Như vậy, vừa rồi hắn làm gì a?"
Trần Thanh Phong: "Không biết, có vẻ là đang tìm đồ gì đó."
Hắn hướng xa xa nhìn, đoán chừng người này trong thời gian ngắn sẽ không quay lại, bất quá cho dù nghĩ như vậy, hắn cũng không muốn mang Khương Điềm Điềm đi mạo hiểm, chỉ nghi hoặc: "Hắn tìm cái gì nhỉ?"
Khương Điềm Điềm lắc đầu: "Ai biết nha."
Cô nói giỡn: "Hắn sẽ không đem bạc chôn ở đó đi?"
Mới nói xong, liền thấy Trần Thanh Phong còn thật sự nhìn cô.
Khương Điềm Điềm: "...!Không, không đến mức đi?"
Trần Thanh Phong: "Nói chừng, chính là như vậy nha!"
Khương Điềm Điềm một giây liền hưng phấn: "Hay chúng ta qua đó nhặt tài lộc đi!"
Trần Thanh Phong quyết đoán: "Đừng qua, tuy rằng việc nhặt tài lộc rất quan trọng, nhưng một khi hắn quay về thì sao.
Người này không phải người tốt gì, có thể hạ độc thủ."
Tuy rằng phú quý rất trọng yếu, nhưng vì có Khương Điềm Điềm, Trần Thanh Phong liền cảm thấy tiền tài không quan trọng bằng.
(Tr ưi, xứt xắt, 10 đỉm).
Hắn nói: "Đi, chúng ta xuống núi."
Khương Điềm Điềm: "Nga nga."
Nói thì nói thế, Khương Điềm Điềm vẫn lưu luyến không rời, quay đầu lại nhìn, nói: "Anh nói, những cái cây này thoạt nhìn rất giống nhau, hắn cũng không chọn một chỗ đặc biệt gì ah."
Cô tiếp tục lảm nhảm: "Anh nói nếu giấu đồ vật này nọ..."
Trần Thanh Phong đột nhiên lảo đảo một cái, tựa hồ bị vướng cái gì, hắn loạng choạng đi phía trước vài bước, Khương Điềm Điềm nhanh tới giữ hắn: "Anh không có việc gì chứ!"
Trần Thanh Phong vội dựa vào cây trước mặt, quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Anh vấp phải rễ cây.
Nếu không có em, anh đã đâm vào gốc cây."
Hắn vịn cây, dừng một chút, đang muốn đi, chợt nghe Khương Điềm Điềm mở miệng: "Tiểu Phong Ca Ca, này..."
Trần Thanh Phong một cúi đầu, liền nhìn xuống gốc cây hắn thiếu chút nữa đã đâm đầu vào, lộ ra một miếng vải màu đen.
Trần Thanh Phong: "???"
Khương Điềm Điềm: "???"
Hai người đào thật nhanh, WOW, có một bọc vải nhỏ.
Hai người mở ra, liền thấy bên trong các lá phiếu rải rác, trừ cái đó ra, còn có tiền!
Một phút ngắn ngửi trầm lặng, hai người liếc nhau, nhanh chóng ôm lấy bọc vải nhỏ, tay trong tay, SƯU SƯU SƯU hướng chân núi mà chạy!
Bọn họ, phát tài rồi!
- ----------------------------------------------
Vậy là hết C19 r nhé, hẹn gặp các nàng ở C20 nhoa!!!
Love u.