Editor: Băng Tâm

“Tốt rồi, đã mang giày vào, em xuống dưới đi.” Lệ Ngự cảm thấy sự kiên nhẫn của anh với Đường Miên là vô hạn.

Nếu mà đám cẩu độc thân bộ đội kia nhìn thấy anh cúi người mang giày chomột cô gái sẽ cười nức nẻ tới sáng mai. Đừng nói là đám cẩu độc thân ởbộ đội, ngay cả nhóm tiểu tử Tô Vệ Quốc nhìn thấy cũng phải há hốc mồm,nói cái gì mà xem người ta là em gái, cậu sẽ đối xử như vậy với em gáisao? Tục ngữ nói nam nữ bảy tuổi đã khác biệt, cho dù là anh em ruộtthịt cũng phải giữ khoảng cách.

Đừng nói cái gì mà anh em ruộtkhông cần phải khách khí xa cách như vậy, mặc kệ là quan hệ thế nào cũng cần phải giữ khoảng cách, đây là mấu chốt cơ bản của đạo làm người. Nếu không làm được thì phải thẹn với lương tâm, cũng khó đảm bảo người khác sẽ không đàm tiếu, không ai có thể đảm bảo bảo rằng mọi người đều cósuy nghĩ thuần khiết, cho nên duy trì khoảng cách là điều nhất thiếtphải làm.

Đường Miên ngủ một giấc trong đầu ba phần thanh tỉnhđều đã bỏ nhà ra đi, cô nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, ánh mắtquyến luyến chậm rãi hạ xuống nhìn yết hầu của người đàn ông, tựa hồ khá tò mò, Đường Miên vươn tay đến chạm vào người anh.

Lệ Ngự đã bắt lấy cổ tay Đường Miên trước khi cô chạm vào người anh, Lệ Ngự nghiêmmặt nhíu mày nhưng đâu đó lại mang theo vài phần sủng nịnh mà anh chưaphát hiện ra, giọng nói trầm ấm vang lên: “Ngoan, nghe lời, trở về ngủ.”

Đường Miên chớp mắt, gương mặt bỗng dưng lộ ra một nụ cười, ngây ngốc nói: “Không, không nghe lời.”

Khương Yên đứng phía sau xem không nổi nữa, vội vàng tiến lên hai bước, nhìnngười đàn ông sau đó lại nhìn sang Đường Miên đang say, dịu dàng nói:“Miên Miên, cậu mau đi xuống, chúng ta về túc xá ngủ, ngày mai còn phảiđi học nữa.”

Đường Miên nghe Khương Yên nói rút bàn tay bị Lệ Ngự bắt lấy về, hơi giật mình nhìn Khương Yên một hồi lâu, sau đó cười hìhì nói: “Được, cậu bế tớ đi.”

Khương Yên biểu tình là cái dạng này:??? Bế…… bế cô?!

Khương Yên nhìn mình tay nhỏ chân nhỏ, tâm tắc, Đường Miên Không phải đang muốn làm cô khó xử chứ?

Bất luận là chiều cao hay dáng người cô đều không thể so với Đường Miên,muốn một cô gái cao 1m59 như cô bế một cô gái cao hơn 1m65 lên lầu 4……Đừng nói giỡn!

Đường Miên say đến ngốc thấy Khương Yên không cóđộng tác, cười hắc hắc nhào về phía Khương Yên, cả người đâm sầm vàongười Khương Yên khiến cô phải lùi về sau hai bước trước mắt thấy cả hai sắp ngã xuống mặt đất. Lệ Ngự bên cạnh lanh tay lẹ mắt đỡ lấy thân thểnhỏ bé của Đường Miên, một cái tay khác nắm lấy cánh tay Khương Yên,giải trừ vận mệnh sắp phải hôn đất mẹ của cô.

Đường Miên một lầnnữa trở lại trong lòng ngực Lệ Ngự, ngửi được mùi hương nam tính quenthuộc, Đường Miên làm nũng mà cọ cọ, giơ tay ôm lấy cổ anh.

Lệ Ngự thấy Khương Yên đã giữ được thăng bằng lập tức buông tay, không một giây chần chừ.

Khương Yên ổn định được thân thể, nhìn kẻ gây họa đang trong vòng tay người đàn ông khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hóa ra khi Đường Miên uống say là cái dạng này, giống như một tiểu yêu tinh dính người, thích làm nũng, còn muốn được bế lên, Khương Yên tỏ vẻ bảnthân đã bất lực.

Hơn nữa Khương Yên cảm thấy người đàn ông nàyquá mức tiêu chuẩn kép. Đều bị té giống nhau một người ôm vào lòng, mộtngười nắm lấy cánh tay, đây là ghét bỏ cô sao? Hơn nữa cô vừa đứng vữngthì người đàn ông này liền buông ra, còn con nhóc đang làm nũng tronglòng anh thì sao?

Này mẹ nó chuyện này là thế nào?

Lệ Ngựlúc này cũng rất bất đắc dĩ, đặc biệt là khi cô gái nhỏ đang cọ đầu vàocổ anh, bàn tay ôm cô của Lệ Ngự có chút cứng đờ, cô gái nhỏ cả ngườimềm như bông nằm gọn trong lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn kia dường nhưsắp dán vào cổ anh, từng đợt hơi thở ấm áp phả vào cổ anh, khiến cổ LệNgự có cảm giác nóng bỏng.

Lệ Ngự ngửi được một mùi hương thơm nhàn nhạt, mùi hương đó khiến anh thấy không được tự nhiên.

Lệ Ngự hít sâu một hơi, lay lay cô gái nhỏ trong lòng, khàn giọng nói: “Đường Miên, em mau đứng lên.”

“Đứng, đứng không vững.” Đường Miên mềm mại đáp lời, cả người cô đều nằm trong vòng tay anh.

Thấy một màn này Khương Yên tỏ vẻ không nhìn nổi nữa, đặc biệt là hai ngườinày đã vô tình thu hút sự chú ý của các sinh viên ở ký tú xá, Khương Yên xoa xoa giữa mày, chỉ có thể đến chào hỏi quản lý ký túc xá, nói rõtình huống hiện tại.

Dì quản lý sao có thể tùy tiện để một ngườiđàn ông vào ký túc xá nữ? Nghe Khương Yên nói xong lập tức tới đây, thấy cô gái kia say khướt nằm gọn trong vòng tay của người đàn ông biết côđã quá say.

Lúc Khương Yên cho rằng dì quản lý sẽ đồng ý cho LệNgự đưa người lên, đập vào mắt cô lại là hình ảnh dì quản lý đi thẳngđến trước mặt Lệ Ngự duỗi tay ra ôm lấy Đường Miên, không một chút cốsức bế cô lên.

Khương Yên sợ ngây người, nhất là khi thấy dì quản lý bế Đường Miên kiểu côn chúa, quả thực cảm thấy mình thật cặn bã, dìquản lý nào giống như Khương Yên nghĩ người ta là thâm tàng bất lộ.

Lợi hại, chậc chậc chậc, lợi hại chết mất!

Kinh đại có khác, ngay cả dì quản lý ký túc xá thôi cũng là một nhân vậtthâm tàng bất lộ, không biết chừng chú lao công ngày mai gặp lại là mộtcao nhân ẩn dật.

Lệ Ngự thấy dì quản lý bế người lên cũng sửngsốt, trong lòng ngực đột nhiên trống trải khiến Lệ Ngự cảm thấy có chútmất mát, nhìn dì quản lý bế người rời đi Lệ Ngự quay sang nói với Khương Yên vài câu, ý đại khái là nhờ Khương Yên chăm sóc tốt cho Đường Miênđang say.

Khương Yên gật gật đầu, sau đó đuổi theo dì quản lý ký túc xá.

Lệ Ngự trở lại xe, sau đó lái xe rời đi.

Đường Miên uống say thật là không nói đạo lý, là không thể nói lý, bá đạo hơn nữa còn kiều khí.

Ngày hôm sau, Đường Miên tỉnh lại cảm thấy trên giường mình có nhiều thêm một người.

Mở to mắt nhìn sang người bên cạnh, thấy gương mặt quen thuộc của KhươngYên mới thở dài nhẹ nhõm, còn tốt, không phải uống say làm loạn.

Ký ức tối hôm qua của Đường Miên ký ức cơ hồ dừng lại ở cảnh gặp được LệNgự, phía sau giống như cuốn phim đứt đoạn mất hết, cho tới bây giờ đầuĐường Miên còn ẩn ẩn đau.

Lại lần nữa nhìn Khương Yên nằm trên giường của mình, Đường Miên vỗ mặt, sau đó duỗi tay lay Khương Yên đang ngủ bên cạnh.

Trong lúc ngủ mơ Khương Yên bị đẩy cũng không có tỉnh, mà mơ mơ màng màngnói: “Đường Miên, xin cậu đó, tha cho tớ đi, tớ thật sự rất mệt, cậu cho tớ ngủ một lát nha.”

Đường Miên nhìn bộ dạng tàn tạ của Khương Yên, nháy mắt hiểu tối qua mình chắc là đã làm loạn, có chút ấy náy.

Vì tỏ vẻ xin lỗi, Đường Miên hào phóng để cho Khương Yên tiếp tục ngủ trên giường mình, còn cô sau khi đánh răng rửa mặt đi xuống căn tin mua baphần đồ ăn sáng.

Trên giường Khương Yên ngửi được mùi đồ ăn trong lòng giãy dụa một lúc vẫn là ngồi dậy, rửa mặt xong liền cùng ĐườngMiên và Nam Chanh ăn sáng.

Đường Miên thấy Khương Yên đã tỉnh, cuối cùng có thể hỏi chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

“Tại sao tối hôm qua cậu lại ngủ trên giường của tớ?”

Đường Miên vừa mở miệng liền thu được ánh mắt ai oán của Khương Yên, KhươngYên sâu kín nói: “Miên Miên, cậu cảm thấy vì sao tớ phải ngủ trên giường của cậu hả? Tớ thật sự rất bội phục cậu, không ngờ khi say cậu lại làngười như vậy. Tối hôm qua chiến hữu của anh trai cậu đưa cậu về, sau đó cậu bắt tớ bế cậu xuống xe! Đường Miên, cậu cảm thấy một cô gái chânyếu tay mềm như tớ có thể bế được cậu sao? Cuối cùng dì quản lý phải bếcậu về phòng, trở về rồi cậu còn quậy tớ một trận, dốc hết sức bức tớ,chốc lát đòi uống nước, chốc lát lại muốn rửa mặt, tớ vất vả hầu hạ cậuđến nửa đêm buồn ngủ gần chết còn không thể về giường ngủ. Đường Miên,cậu lúc uống say chính là ma quỷ! Cầu xin cậu, đừng bao giờ uống rượinữa, rất đáng sợ.”

Đường Miên nghe Khương Yên tường thuật mọichuyện vẻ mặt mộng bức quay sang nhìn Nam Chanh, nhận được ánh mắt khẳng định của Năm Chanh, Đường Miên cũng sợ hãi.

Tôi đi, cô uống say là dạng này sao?

Không không không, cô hoàn toàn không nhớ rõ.

Người tối hôm qua chắc chắn không phải là cô.

Đường Miên ăn sáng dưới ánh nhìn u uất của Khương Yên, Đường Miên cảm thấy ăn xong bữa này cô sẽ bị khó tiêu.

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Bên kia, Lệ gia.



Trong một căn phòng trên lầu hai, Lệ Ngự đen mặt đứng tắm dưới vòi sen, từnggiọt chảy xuống tạo thành bọt nước, nghĩ đến tối cảnh trong mơ tối quasắc mặt Lệ Ngự càng thêm u ám, mặc quần áo rồi ra khỏi phòng.

Trong phòng, trên giá đỡ của phòng tắm có chiếc khăn, phản ánh giấc mơ không thể miêu tả tối qua của Lệ Ngự.

Lệ Ngự xuống lầu một, Lận Thư Nhiên nhìn thấy Lệ Ngự sắc mặt u ám, trong lòng cảm thấy hiếm lạ.

Chuyện khiến cho đồng chí Lận Thư Nhiên hiếm lạ là Lệ Ngự hôm nay ngủ nướng, điều này không thích hợp.

Tốt đi, tuy rằng 8 giờ thức không tính là trễ, nhưng đối với Lệ Ngự từ lúcmười lăm tuổi đã mặc gió, mặc mưa 6 giờ rời giường đi ra ngoài rèn luyện một tiếng rưỡi, chưa từng có tiền lệ ngủ đến tận 8 giờ, đồng chí LậnThư Nhiên khẳng định, hôm nay Lệ Ngự không bình thường.

Lệ Ngựdưới ánh nhìn chăm chú nóng rực của mẹ bất động thanh sắc ăn bữa sáng,vài phút lúc sau, Lệ Ngự cảm thấy hôm nay tâm tình thật nóng nảy, đặcbiệt là lúc nghĩ đến giấc mộng tối qua, Lệ Ngự cảm thấy không chỉ có mỗi tâm là nóng nảy.

Đồng chí Lận Thư Nhiên phát hiện biểu tình nàycủa Lệ Ngự thì nhíu mày, nhịn không được hắng giọng nói hỏi: “Lệ Ngự,sao hôm nay con không đi rèn luyện?”

“Thân thể có chút không thoải mái.” Lệ Ngự trả lời.

“Chỗ nào không thoải mái? Có phải là miệng vết thương không? Mẹ đã bảo làphải ở nhà dưỡng thương cho tốt lại cứng đầu đi ra ngoài chơi, con cómuốn đến bệnh viện kiểm tra không?” Lận Thư Nhiên nhíu mày, hỏi.

“Không phải miệng vết thương, có lẽ là tối qua bị cảm.” Lệ Ngự nói rồi giảiquyết xong bữa sáng trong vài phút, dọn bàn xong, Lệ Ngự ngẩng đầu nhìnvề phía Lận Thư Nhiên, hỏi: “Ba đâu rồi ạ?”

“Sáng sớm tinh mơ đã đi ra ngoài, con lại muốn ra ngoài?” Lận Thư Nhiên hỏi.

“Vâng, con đi tìm Tô Vệ Quốc hỏi vài chuyện, trưa nay sẽ không về ăn cơm.” LệNgự nói xong còn cố ý trở về phòng mình, giặt sạch chiếc khăn ở trên giá sau đó đem phơi trên lỗ thông gió.

Sáng sớm Lệ Ngự đã tìm đến Tô Vệ Quốc vẻ mặt mờ mịt, vốn dĩ anh ta còn định chút nữa sẽ đến trườnghọc dỗ bạn gái, nhìn Lệ Ngự lúc này đang ngồi trong phòng mình, Tô VệQuốc cảm thấy kế hoạch anh ta sợ là phải sửa lại.

Tối hôm qua TôVệ Quốc cởi trần ngủ, anh ta cũng chẳng thèm bận tâm khi Lệ Ngự ở đây,trực tiếp xốc chăn lên tìm đại một chiếc áo mặc vào, đi rửa mặt sau đótrở về lại phòng với Lệ Ngự.

Tô Vệ Quốc nhìn biểu tình kia của Lệ Ngự nhíu mày, lấy ra một điếu thuốc ném cho Lệ Ngự, mở miệng nói: “Nàymới sáng sớm cậu đến nhà tôi bày ra bộ mặt sầu não đó là sao? Tới, làmmột điếu thuốc, nói mau, chuyện gì hệ trọng đến mức làm cậu sáng sớmtinh mơ đã đến tìm tôi.”

Lệ Ngự giơ tay nhận lấy điếu thuốc Tô Vệ Quốc đưa đến, móc bật lửa từ trong túi áo ra chuẩn bị châm điếu thuốclại nhớ đến tối hôm qua cô gái nhỏ nói ghét mùi thuốc, động tác châmthuốc khựng lại, hai giây sau, Lệ Ngự thu hồi bật lửa, nghịch điếu thuốc trong tay.

Tô Vệ Quốc thấy một loạt động tác này của Lệ Ngựtrong lòng thấy kỳ quái, hỏi: “Sao lại không hút? Tôi nói cho cậu biếtthuốc của tôi là hàng cao cấp, bình thường tôi sẽ không đem cho cậuđâu.”

“Cai thuốc.” Lệ Ngự nhàn nhạt nói hai chữ.

Phốc, Tô Vệ Quốc trừng to mắt chó…… Cai, cai thuốc?!

Tôi đi, một đêm qua đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà anh ta không biết,tối hôm qua lúc ăn cơm Lệ Ngự còn cùng bọn họ hít mây nhả khói, vừa ngủmột giấc tỉnh dậy lại nghe anh nói muốn cai thuốc, mẹ nó như thế nào lại huyền huyễn vậy?

Không, không thích hợp!

Tô Vệ Quốc đầu óc quay cuồng đột nhiên nhảy số nhận ra vấn đề.

Tối hôm qua Lệ Ngự đưa Đường đồng học đi về, sau đó hôm nay anh nói muốn cai thuốc là sao?

Tiến triển nhanh như vậy?

Tô Vệ Quốc trộm liếc Lệ Ngự, ngập ngừng hỏi: “Lệ Ngự, cậu muốn cai thuốc là có…… liên quan đến Đường đồng học?”

Lệ Ngự trầm mặc, nhàn nhạt quét mắt liếc Tô Vệ Quốc, sau đó nhả ra từng chữ: “Liên quan cái rắm của cậu!”

“Ai ai ai, Lệ Ngự sao cậu lại ăn nói thô tục như thế? Đã nhiều năm khôngnghe cậu nói tục, để tôi nghĩ xem. Ai da, từ sau khi nhập ngũ cậu đãkhông còn nói tục, hôm nay cậu làm sao vậy? Có chút không bình thường.”

Ánh mắt sắc bén của Lệ Ngự tia về Tô Vệ Quốc, Tô Vệ Quốc do dự một giây,ngượng ngùng cười nói: “Được, không nói chuyện này nữa, hôm nay cậu đếntìm tôi là có chuyện gì? Mới sáng sớm đã đến khẳng định là chuyện quantrọng đi?”

Lệ Ngự nghe Tô Vệ Quốc hỏi như vậy trong lòng lại nóng lên, suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Một người bạn của tôi gặp phải mộtchuyện, cậu có nhiều kinh nghiệm, muốn hỏi cậu một chút.”

“Ừm, cậu cứ nói.” Tô Vệ Quốc vừa hút thuốc vừa nói.

“Người bạn kia của tôi…… Đột nhiên mơ thấy một cô gái.”

“Khụ khụ…… Khụ khụ khụ…… Khụ khụ!” Tô Vệ Quốc đột nhiên bị sặc khói thuốc,trừng lớn mắt nhìn Lệ Ngự một hồi lâu không có đáp lại, ho khan đến cáiphổi của anh ta muốn rớt ra.

Lệ Ngự đối diện nhìn Tô Vệ Quốc bằng ánh mắt quỷ dị, sắc mặt trầm xuống, hỏi: “Cậu có biểu tình đó là thế nào?”

“Khụ khụ…… Khụ khụ, cái kia, không có việc gì, chỉ là hương vị của thuốc này quá nồng nên sặc. Ha ha, thuốc của nhãn hiệu này không tốt, mùi vị quánặng dễ sặc, lần sau tôi sẽ không hút loại này.” Tô Vệ Quốc hô khan mộthồi lâu mới ngừng, sau đó nhìn Lệ Ngự nói “Cái kia, cậu cứ nói tiếp, bạn của cậu mơ thấy một cô gái, sau đó thì sao?”

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Lệ Ngự cảm thấy thái độ của Tô Vệ Quốc không đúng, nhưng lại không thể nói được là không đúng chỗ nào, Lệ Ngự nội tâm nóng nảy, không thèm nghĩnữa trực tiếp bỏ qua chuyện này, lại tiếp tục nói: “Người bạn của tôiluôn xem cô gái kia là em gái, đột nhiên mơ thấy có phải không tốt lắmkhông?”

“Không, không có gì không tốt.” Tô Vệ Quốc nội tâm đángkhinh cười, trên mặt lại trấn định như cũ, hỏi: “Người bạn kia của cậumơ thấy cái gì?”

Lệ Ngự nghe Tô Vệ Quốc hỏi như vậy, nháy mắt trầm mặc.

Tô Vệ Quốc là người từng trải, vừa thấy Lệ Ngự biểu tình như thế lập tức hiểu ngay.

Nha nha nha, không thể miêu tả.

“Khụ khụ, vậy để tôi đổi câu hỏi, người bạn của cậu làm gì với người kia trong mơ? Trong mơ đã xảy ra chuyện gì?”

Lệ Ngự nhìn Tô Vệ Quốc, mở miệng: “Hai câu hỏi này của cậu khác nhau ở chỗ nào?”

Tô Vệ Quốc đối diện với ánh mắt sắc bén của Lệ Ngự nháy mắt hoàn hồn, vộivàng khắc chế độ cong của khóe môi, lại lần nữa nói: “Tôi lại đổi câuhỏi khác, người bạn kia của cậu thật sự xem người ta là em gái?”

“Ừm.” Lệ Ngự gật đầu.

“Không sao cả, có thể là do ban ngày gặp mặt nên buổi tối liền mơ thấy, khôngcó gì kỳ quái, cậu…… bạn của cậu sau này sẽ tự hiểu rõ.” Tô Vệ Quốcnghiêm túc trả lời.

Đồng thời trong lòng Tô Vệ Quốc đã phá lên cười.

Ha ha ha, Lệ Ngự cậu mẹ nó cũng có ngày hôm nay.

Xem người ta là em gái, đến lúc có tiểu sói con nào đó nhớ thương em gái, cậu còn xem người ta là em gái được nữa không?

Lệ Ngự rời khỏi nhà Tô Vệ Quốc sắc mặt cũng không tốt lên là bao, anh luôn có cảm giác Tô Vệ Quốc đang lừa mình, nói nhiều như vậy chẳng khác nàokhông nói.

Tô Vệ Quốc nhìn bóng dáng Lệ Ngự rời đi từ lầu hai, rốt cuộc nhịn không nổi nữa cười hai tiếng.

Dưới lầu, Lệ Ngự đột nhiên nghe thấy tiếng cười từ trên lầu hai, nháy mắt ngẩng đầu nhìn về phía phòng Tô Vệ Quốc.

Nụ cười trên mặt Tô Vệ Quốc cứng đờ, đối diện ánh mắt Lệ Ngự, Tô Vệ Quốclập tức điều chỉnh biểu cảm, vẫy tay với Lệ Ngự qua khe cửa sổ, nói: “Đi đi, cậu cứ để thuận theo tự nhiên, người bạn kia của cậu chưa từng quen bạn gái, ở chung với người ta nhiều một chút có thể sẽ không cảm thấykỳ quái nữa, cậu bảo bạn của cậu…… Mời cô gái kia một bữa cơm, cùng nhau đi ra ngoài chơi, không chừng liền không thấy kỳ quái nữa.”



Tô Vệ Quốc thầm than một câu nguy hiểm thật, suýt chút nữa đã đem ba chữ “Đường đồng học” kia nói ra.

Lệ Ngự nhìn Tô Vệ Quốc vài giây, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.

Tô Vệ Quốc chờ Lệ Ngự hoàn toàn đi xa mới ôm bụng cười ngật ngẽo.

Tôi đi, không được, chuyện này anh phải chia sẻ với người khác, một người vui không bằng mọi người cùng vui nha.

Giữa trưa nên hẹn bọn An Ba ra ngoài ăn cơm.

Hóa ra Lệ Ngự cũng có lúc ngốc như vậy.

Giữa trưa, bọn An Ba nghe Tô Vệ Quốc nói chuyện của Lệ Ngự đều nhìn Tô VệQuốc với vẻ cảm thông, Tô Vệ Quốc cảm thấy không thể giải thích được.

“Như thế nào, không buồn cười sao? Lệ Ngự hóa ra lại ngốc nghếch như vậy, vì sao các cậu lại không cười?” Tô Vệ Quốc kỳ quái hỏi.

Nghe thấy câu hỏi nhớ ngẩn của Tô Vệ Quốc, rốt cuộc có người nhịn không được cười.

“Phốc ha ha……”

“Phốc, Tô Vệ Quốc, cậu lừa Lệ Ngự như vậy, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần bịcậu ta đánh gãy xương sườn rồi sao? Sau này Lệ Ngự biết cậu lười cậu ta, đánh gãy xương sườn sợ là còn nhẹ, không chừng còn bị đánh gãy luôn cảchân chó của cậu?”

“Ha ha ha, Vệ Quốc, nén bi thương, bọn tôi thật sự thông cảm cho cậu, ha ha ha……”

Tô Vệ Quốc tươi cười dần dần biến mất……

Anh ta, cười không nổi!

Thật sự, một chút đều cười không nổi.

Dù sao cũng là bạn nối khố, Lệ Ngự hẳn là sẽ thủ hạ lưu tình đi?

Tô Vệ Quốc nghĩ đến nắm đấm của Lệ Ngự, lúc trước chưa nhập ngũ nắm đấmcủa Lệ Ngự đã có tiếng là cứng rắn, hiện tại đi lính đã lâu như vậy, TôVệ Quốc hoài nghi cái mạng nhỏ của mình…… Muốn chơi xong rồi!

Bên này, Lệ Ngự vẫn còn rối rắm, Tô Vệ Quốc muốn anh tiếp xúc nhiều hơn với Đường Miên, nhưng anh biết phải lấy cớ gì để tiếp xúc với cô?

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Tối hôm qua cảnh trong mơ Lệ Ngự nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ làn da trắng nõn mềm mại, sau đó là khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn của Đường Miên.

Đến nỗi vì sao sáng nay thân thể anh cảm thấy khác thường Lệ Ngự còn cho là anh bị nóng trong người.

Lệ Ngự cũng không phải khờ thật, anh có nghĩ tới phương diện kia, nhưng lại cảm thấy mình quá cầm thú.

Lệ Ngự không thể phủ nhận, anh muốn gặp cô gái nhỏ, nhưng lại không có cớ để đến tìm người.

“Đinh linh linh……”

Ngay lúc Lệ Ngự ngồi trong phòng khách vắt óc suy nghĩ nên lấy cớ gì, bỗng dưng chuông điện thoại bên cạnh vang lên.

Lệ Ngự không nghĩ nhiều, duỗi tay tiếp nhận điện thoại.

“Uy, Lệ Ngự, tôi là Đường Chiến, xin lỗi vì đã quấy rầy cậu, tôi chỉ muốnhỏi chuyện đã nhờ cậu đến Kinh đại thăm em gái tôi, con bé nói lúc nàosẽ đến, tôi biết còn xin nghỉ phép để ra ga tàu đón.”

“Đường Miên nói nghỉ Quốc Khánh sẽ đi, cậu không xin nghỉ, đến lúc đó tôi cũng phải trở về quân khu, tôi có thể đi chung với cô ấy, chuyện này cậu khôngcần lo lắng.” Lệ Ngự trả lời.

“Ai nha, cậu làm tôi ngại quá, nếucó cậu đi cùng thì tôi cũng an tâm rồi, em gái tôi còn nhỏ dễ bị ngườikhác ức hiếp, nó đi cùng cậu thì tôi đỡ lo hơn nhều. Đúng rồi, cậu gặpem gái tôi rồi phải không? Con bé có gầy lắm không? Tôi nghe nói việchọc rất vất vả, nhờ cậu nhắc con bé nhớ phải nghỉ ngơi, đừng để bản thân kiệt sức, còn có, Lệ Ngự cậu hỏi thử em gái tôi ở trường học có quenbạn trai không? Tôi lo lắng con bé sẽ bị người ta lừa, em gái tôi xinhđẹp như vậy, lỡ như bị bọn người có tâm cơ bất chính lừa thì phải làmsao? Lệ Ngự, cậu còn nghe tôi nói chứ?”

“Nghe, thấy cậu lo lắngnhư vậy, tôi sẽ giúp cậu đi gặp cô ấy, thuận tiện mang đồ ăn đến bồi bổcơ thể cho cô ấy, để cô ấy không bị kiệt sức, còn chuyện quen bạn traitôi cũng sẽ để mắt giúp cậu, yên tâm đi.” Khẳng định sẽ không để cô gáinhỏ quen bạn trai.

“Vậy tốt, cậu nhớ mua đồ tốt, tốn bao nhiêutiền đến lúc về bộ đội tôi trả lại cho cậu, phiền cậu rồi, chuyện quenbạn trai chỉ cần hỏi thăm là được, cũng không phải không cho, chỉ làphải tìm hiểu xem người đó nhân phẩm như thế nào thôi.” Đường Chiến cười hắc hắc nói.

“Không cần khách khí, chúng ta là chiến hữu, chỉ là chút ít tiền, cậu quá khách khí rồi.” Lệ Ngự trầm giọng nói.

“Tôi không thể mặt dày như vậy, anh em ruột còn phải sòng phẳng với nhau mà, chuyện này cứ quyết định vậy đi, trở về tôi sẽ trả lại tiền cho cậu,mong cậu chiếu cố em gái tôi nhiều một chút.”

“Được, không thành vấn đề, cậu cứ yên tâm.” Lệ Ngự nói.

“Tất nhiên, tôi rất yên tâm về cậu, tôi phải đi đến nhà ăn, nói cũng nhiều rồi ngắt máy được chứ?”

“Được.” Lệ Ngự nghe được lời này thì đặt microphone trong tay xuống.

Đứng dậy, lên lầu, mở tủ quần áo ra.

Mày kiếm nhíu lại, sao lại cảm thấy mình không có bộ quần áo nào đẹp vậy?!

Lệ Ngự đi nhanh xuống lầu, sau đó gọi điện đến đơn vị của Lận Thư Nhiên.

“Uy, mẹ, lần trước mẹ mua quần áo mới cho con để chỗ nào rồi?”

“Quần áo gì?”

“Sau khi xuất viện vài ngày mẹ có mua cho con một bộ quần áo mới đó.”

“Không phải con nói không thích sao? Mẹ để ở phòng mẹ, cho ba mặc con, dù sao dáng người của cả hai không khác mấy.”

“Ba béo hơn con, ông ấy sao có thể mặc vừa kích cỡ quần áo của con?”

Đồng chí Lận Thư Nhiên nghẹn họng: “……”

Biết không mặc vừa nên cất trong tủ được không?

“Mẹ định để cho ba con giảm cân, không thể lãng phí một bộ quần áo đẹp, tiết kiệm là một đức tính tốt.”

“Vâng, khá tốt, không cần bắt ba con giảm cân, con sẽ mặc bộ quần áo này.”

“Không phải con không thích trưng diện sao?”

“Đột nhiên thích, mẹ, không có việc gì con cúp máy đây, cứ như vậy đi.”

Lệ Ngự nói xong ngắt điện thoại đi đến phòng Lận Thư Nhiên, lấy bộ quần áo lần trước trong tủ.

Nửa giờ sau, Lệ Ngự mặc quần áo mới ra cửa……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện