Ngày thứ hai mươi hai xuyên qua, ta đổi một công việc khác.
Dưới sự sai khiến của đồng tiền, ta từ nữ phụ độc ác Tú bà biến thành một tên tay sai chuyên làm việc vặt cho nữ chính...
Mời phu tử cho cô nương hoa lầu thật sự quá khó, thư sinh thanh cao nào chịu đến?
Tốn không ít công sức, dưới sự dụ dỗ bằng vàng bạc của ta, cuối cùng cũng có một tú tài nghèo bằng lòng.
Còn nữa, ta hiệu suất cực cao tìm được cô nương tên Ngọc Lan trong lầu.
Thật trùng hợp, nàng quả thực có một "con gái".
Có lẽ vì danh tiếng vang xa, vừa nhìn thấy ta, cô nương Ngọc Lan đó liền hoảng sợ, "phịch" một tiếng quỳ xuống, khai hết mọi chuyện.
"Tú bà, đứa trẻ này không phải của con, con chỉ thấy nó đáng thương, nên mang về."
"..."
Nàng thật sự quá ngốc, ngốc đến mức không đánh đã khai.
Ta cắn một hạt dưa, tiện tay nhổ xuống đất:
"Quy củ trong lầu, các cô nương không được tự ý nuôi trẻ con ăn không ngồi rồi, người ta mang đi, ngươi liệu mà làm."
Ngọc Lan không nói một lời, sợ hãi nhìn ta một cái, rồi lại nhìn "con gái" sau lưng.
Sau đó, nàng như lấy hết can đảm nói: "Đứa trẻ này không nhớ gì cả, nó chắc là... con nhà giàu đi lạc, Tú bà nếu giúp nó tìm được người nhà, nói không chừng sẽ được hậu tạ hậu hĩnh."
Con nhà giàu? Mất trí nhớ? Đi lạc?
Ta nghi ngờ liếc nhìn tiểu cô nương đang trốn sau lưng nàng, giữa trán có một nốt ruồi son.
Khoan đã, cái này cái này cái này...
16Ta đè nén sự kinh ngạc trong lòng, dẫn tiểu cô nương này đến gặp nữ chính.
Lúc này Yến Tử đang nhíu mày, viết viết vẽ vẽ trên một cuốn sổ dày cộp, còn Sở Vận thì ôm một cuốn sách, đọc rất chăm chú.
Thấy ta đến, Sở Vận lạnh lùng liếc ta một cái, nhưng nhìn thấy tỷ tỷ của mình cung kính hành lễ với ta, khẽ nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
Ta quả thực có chút thụ sủng nhược kinh, khẽ ho khan vài tiếng, nhưng niềm vui trong lòng không sao kìm nén được, chỉ vào tiểu cô nương kia ân cần nói:
"Tiểu Yên Tử à, người ta mang đến cho ngươi..."
Thái độ này quả thực có chút phá hỏng thiết lập nhân vật, dù sao nữ chính bây giờ vẫn còn sa cơ.
Đầu đột nhiên đau nhói một trận, ta lập tức nhận ra mình hình như nói sai rồi, vội vàng đổi giọng:
"Người ta mang đến rồi, những chuyện khác không thuộc quyền quản của ta."
Nói xong, ta đẩy tiểu cô nương một cái, có lẽ không kiểm soát được lực, tiểu cô nương loạng choạng một bước, bị ta đẩy ngã xuống đất.
Sở Vận lập tức đứng dậy, chạy tới đỡ tiểu cô nương kia dậy, sau đó trừng mắt nhìn ta, mặt như viết bốn chữ "bắt nạt quá đáng".
Ta có chút chột dạ, nhưng không để ý đến nàng, ngẩng cao đầu vênh váo rời đi.
17Ngày thứ hai mươi tư xuyên qua, ta nghe nói nữ chính sáng sớm đã cải trang lẻn ra khỏi thanh lâu.
Liên tiếp mấy ngày, nàng đều sớm đi tối về như vậy.
Một buổi sáng nọ, nàng mang theo tiểu cô nương có nốt ruồi son giữa trán kia ra khỏi cửa.
Ta vốn không muốn quản, nhưng không hiểu sao đầu lại bắt đầu đau dữ dội, suy đi nghĩ lại, có lẽ là vì ta quá buông thả?
Hôm đó, ta bất đắc dĩ ngồi rình ở cửa sau, thầm nghĩ nên dùng cách nào để vừa giải vây cho mình vừa không làm tổn thương nữ chính đây?
Thật sự không nghĩ ra, đầu càng đau hơn.
Mặt trời sắp lặn, Yến Tử cuối cùng cũng trở về.
"Đồ tiểu yêu tinh nhà ngươi, lại dám dẫn dụ cô nương trong lầu bỏ trốn."
Nhìn thấy mỹ nhân mặc nam trang mà vẫn thanh tú thoát tục kia, đầu đau muốn nứt ra, ta như nhìn thấy cứu tinh, xông lên định giả vờ cho nàng một cái tát tai, kết quả không kiểm soát được lực...
"Chát" một tiếng giòn tan.
Ta kinh hãi! Kết cục bi thảm bị chặt đứt gân tay gân chân, vứt vào ổ ăn mày hiện lên trong đầu.
Tuy bước đầu xác định là do nữ phụ thứ ba làm, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng nữ chính ngầm đồng ý!
Yến Tử ôm nửa bên mặt, dường như bị đánh đến ngây người.
Ta tuy trong lòng thấp thỏm, nhưng sau khi đánh nữ chính, cơn đau đầu lập tức giảm bớt...