"Xin mọi người đừng nói lung tung, bạn học Tô không chỉ là bạn học cùng cao trung mà còn là bạn tốt của tôi".
Giọng nói của Cố Thanh Nhượng thanh nhuận, bình tĩnh không gợn sóng, trần thuật lại sự thật, trịnh trọng.
Có một điều khác là hiện tại anh đang chọc đầu, càng giống như là một nhà sư sùng đạo ở trong phật đường đã cắt đứt duyên trần.
Mọi người đều mới cảm phục nhân phẩm làm người của anh, tất nhiên là hoàn toàn tin tưởng.
Biểu hiện của Cố Thanh Nhượng, thành công khiến cho mọi người cảm thấy, Cố Thanh Nhượng lựa chọn Tô Trăn chỉ bởi vì trước lúc đó anh và Tô Trăn đã từng tiếp xúc qua ở trên sân khấu, sẽ thân thiết hơn là với các cô gái không quen thuộc khác.
Chỉ có Tô Trăn ngồi bên cạnh anh là không nói gì.
Sống chết cắn chặt môi.
Cố Thanh Nhượng sau khi hôn Tô Trăn, ở trước mặt mọi người thì luôn nói xin lỗi, nhưng tay lại bí mật ở sau lưng leo lên trên người cô.
Đúng vậy, là leo lên.
Tô Trăn chỉ cảm thấy bản thân giống như cái cây không thể di chuyển, trên người có một con rắn đang du ngoạn đi lên.
Cô chỉ có thể mở mắt nhìn nó du ngoạn trên da thịt mềm mại của mình.
Tô Trăn lại không thể ở trước mặt nhiều người trợn mắt lườm Cố Thanh Nhượng,
Hoà thượng dường như đặc biệt thích vùng eo của thiếu nữ xinh đẹp, tay lớn di chuyển không ngừng.
Trên người Tô Trăn rất mẫn cảm, bị người đàn ông vừa sờ nắn cẩn thận tỉ mỉ từng nơi một, chỉ cảm thấy vừa ngứa vừa khó chịu.
Cổ vũ cho bản thân thêm dũng khí trợn mắt nhìn Cố Thanh Nhượng, thế nhưng lại bị anh coi như ánh mắt quyến rũ âm thầm thừa nhận.
Tô Trăn thử dịch vị trí hướng sang bên cạnh một chút, cách xa Cố Thanh Nhượng một chút.
Không nghĩ đến cô vừa mới dịch người đi, thì nam sinh bên cạnh mặt đã đỏ bừng, khiến người bên cạnh hướng bên này chen tới, nói bên này chật chỗ i à.
Tô Trăn lúng túng vội xua xua tay nói không có.

Làm sao có thể chật chỗ được, sau khi Bạch Nhã Vi rời đi thì vẫn còn thừa ra một chỗ.
Cô chịu đựng để Cố Thanh Nhượng xoa nắn, cơ thể theo phản ứng vội vàng ngồi lại, thế nhưng không nghĩ đến biên độ quá lớn, trực tiếp tiến vào trong lồng ngực Cố Thanh Nhượng.
Tiến vào thì dễ, nghĩ muốn đi ra quá khó rồi.
Tiết mục nói thật hay đại mạo hiểm qua đi, mọi người bắt đầu hát karaoke, đèn trong phòng tắt hết, một mảng mờ tối, đèn trên trần nhà được thay thế bằng chiếc đèn tròn xoay chuyển động phát ra ánh sáng ái muội.
Ánh sáng mờ tối giúp cho nhà sư xé bỏ được lớp áo cà xa chỉnh tề, cơ hội tốt để gần gũi với nữ sắc.
"Bạn học Tô đây là tự nhảy vào lòng tôi?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông ở bên tai Tô Trăn nhả ra từng câu, càng tiến lại gần, "Bạn cũng biết thành ngữ của tôi không được tốt, bạn xem câu này dùng đúng hay không?".
" Hoặc là....".

Hơi nóng từ miệng Cố Thanh Nhượng phun ra phả vào tai Tô Trăn, trêu cợt nói, " trộm hương cướp ngọc?"
Cố Thanh Nhượng dễ như trở bàn tay chế trụ được ý đồ muốn đi ra ngoài của Tô Trăn, giữ chặt xương bả vai của cô ở trước người anh.
Hôm nay cô mặc áo rộng, thế nhưng lại biến thành đồng phạm giúp Cố Thanh Nhượng che dấu cánh tay.
Cố Thanh Nhượng không chút lịch sự kéo vạt áo của Tô Trăn từ trong quần ra, xuyên qua vạt áo, cánh tay cường tráng hoá thành con rắn lớn giữ chặt lấy vòng eo non mịn của thiếu nữ.
Người này có chỗ nào mà thành ngữ không tốt chứ, rõ ràng là thành ngữ quá tốt.....
"Cố Thanh Nhượng!" Tô Trăn đè nén cổ họng, đẩy anh ra, mềm mại không có sức lực, giống như chỉ sờ nhẹ vào cánh tay của người đàn ông câu dẫn.
" Làm sao vậy?"
Đã biết còn hỏi!
"Anh bỏ em ra, ở đây nhiều bạn học như vậy, anh không được....ôm em".
Nói là ôm, không bằng nói là đè.

Nửa thân trên của hai người dường như là đè lên nhau rồi, người đàn ông cao lớn, dáng người to lớn hơn rất nhiều so với thiếu nữ ở trong lòng, giống như một con sói đói đang ôm cừu non, bất cứ lúc nào cũng có thể lật người đè cừu ăn sạch.
Tô Trăn vừa xấu hổ vừa gấp, giọng nói còn mang theo nức nở, " anh buông em ra đi mà".
"Nhanh lên!"
Tay nhỏ của Tô Trăn sờ mò, sò được lên quần tây của người đàn ông, nghĩ muốn véo thịt trên chân của anh.
Thế nhưng trên chân lớn của người đàn ông không chút dư thừa nào, căn bản véo không được.
Tô Trăn sờ sờ, tay nhỏ bị Cố Thanh Nhượng cầm trong tay, " Bạn học Tô thân thiết như vậy?"
Tô Trăn biết bản thân vừa nãy làm động tác gì, quả thật là có chút vô cùng đặc sắc, hờn dỗi giải thích, "Không phải, em chỉ là muốn...."
Hôm nay không biết mọi người chịu kích thích gì, các bài hát đều là các bản tình ca giai điệu du dương, hát đến mức Tô Trăn đầu óc mê man.
Trong phòng karaoke có một cặp tình nhân trực tiếp ôm hôn, mọi người đều sôi nổi hẳn lên.
Sau khi chia tay với các bạn trong lớp, thời gian đã sắp 12 rồi.

Suối nước nóng ở khu nghỉ dưỡng mở cửa 24/24, Tô Trăn cảm thấy cả người dính dính.
Hơn nữa không biết vì cái gì, cô cảm thấy trên người đều toàn mùi vị của Cố Thanh Nhượng.
Nửa đêm, Tô Trăn một mình đi đến không gặp bất cứ ai, nhưng đèn ở trong suối nước nóng sáng trưng và tỏa ra hơi nóng, không hề dọa người.
Cô nhảy vào trong hồ nước nóng, nhớ lại những lời Cố Thanh Nhượng vừa mới nói lúc nãy, không hiểu được cảm thấy người này mặt rất dày.
Trong tiểu thuyết rõ ràng viết, nam chính cao lãnh, cẩn thận, cách người cả nghìn dặm.
Trong tiểu thuyết nói, nữ chính mấy lần trèo lên giường nam chính đòi hiến thân, còn mua cả tinh dầu thơm, nhưng nam chính chỉ thở dài một hơi, nhìn cũng không nhìn chỉ lấy ga giường quấn quanh người cô ấy rồi ôm đi, trước khi kết hôn kiên quyết một đầu ngón tay của nữ chính cũng không động.
Lúc Tô Trăn đọc sách còn cảm thấy nam chính đặc biệt tốt, vô cùng cẩn trọng, cho dù đây là nam chính sẽ thu thập nữ phụ có cùng tên cùng họ với cô.
Nhưng Cố Thanh Nhượng sao có thể quá khác trong tiểu thuyết như vậy.....
Trước mặt người thì giống, nhưng sau mặt người thì quả thật chính.....thô lỗ!"
Tô Trăn tiếp tục đi xuống nữa, để cho nước tận gần tai cô.
Ấm áp muốn ngủ.
Đánh một giấc, Tô Trăn từ từ hướng tảng đái đi lên, đôi vai non mịn dần dần lộ ra khỏi mặt nước, trèo lên mặt đá ở bên.
Ở bên ngoài có tiếng bước chân, tiếp theo đó có tiếng người tiến vào trong nước.
Tô Trăn không có mở mắt, nhưng biết có một bạn nữ đang ngồi ở bên cạnh mình.
" Ha"
Thanh âm thanh nhuận của người đàn ông, mang theo ý cười, tiếng cười đó vô cùng quen thuộc, đã từng vừa ăn tai cô vừa cười.
Tô Trăn vội vàng mở mắt.
Cố Thanh Nhượng!
" Anh anh anh....."
" Bạn học Tô có phải không biết chỗ này là phòng tắm tập thể đúng không?" Cố Thanh Nhượng một tay chống lên dựa vào bên hồ, vô cùng thuận lợi nhìn Tô Trăn không sót chỗ nào.
Trong mắt viết rõ mấy chữ:
Cừu nhỏ ngu ngốc.
Không còn mắt kính để ngụy trang, đôi mắt hoa đào rêu rao triệt để lộ ra bên ngoài, hơi nóng bốc lên mịt mờ, căn bản chính là yêu tăng bản thân sa đọa không đủ, còn muốn kéo theo thế nhân cùng anh sa đọa.
Mệt anh có vẻ bề ngoài tốt, thế nhân còn cho rằng anh là người thanh tâm quả dục.
Yêu tăng từ chút một tiến lại gần, Tô Trăn lùi dần, đến lúc sau, liền đem bản thân mình lùi vào trong góc.

Cánh tay của yêu tăng lười biếng vươn ra, tiểu yêu tinh đáng thương đã không còn nơi để đi.
" Cái này gọi là gì..."
Người yêu văn học Cố Thanh Nhượng híp mắt.
" Gọi là bích đông* đi?"
Bích đông, đó là chỉ nam sinh đè nữ sinh lên trên tường, đem cánh tay vây nữ sinh vào giữa bức tường và bản thân.
Bích Đông (壁咚/壁ドン/Kabe-don): Là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường, 壁/Kabe nghĩa là bức tường, ドン/don là âm thanh khi lấy tay đập vào tường.
Nhưng....
Đó vốn dĩ là ở trên mặt đất....
Hơn là trong trong tình huống mọi người đều mặc quần áo....
Cố Thanh Nhượng mặc một chiếc quần bơi, nhất định là không có quần áo.
Tô Trăn thì những chỗ cần che đều che, còn khoác thêm một chiếc áo khoác lụa màu hồng nhạt trong suốt.
Ngâm qua nước, áo dài trong suốt ôm chặt lấy mỗi tấc da thịt của Tô Trăn, bất luận là trắng mịn căng chặt, hay là tròn mềm.
Kiểu này giống như đã muốn còn ngại, so với không che đậy gì càng khiến cho người ta phun máu....
" Học trưởng Cố...." Tô Trăn nhắm mắt.
" Sợ cái gì?" Giọng nói của người đàn ông văng vẳng bên tai, càng lúc càng dán lại gần.

Cánh tay chống lên vách chuyển từ thẳng sang cong móc lấy cơ thể của người phụ nữ, khoảng trống giữa hai người từ từ biến mất.
" Sợ tôi sẽ ăn em à?"
" Em không sợ..." Chú cừu non run rảy nói, " Học trưởng Cố là một người tốt...."
Tô Trăn hít thở không thông, mặt nước vừa hay chỉ ngang để bả vai của cô, bộ ngực hùng vĩ ở dưới nước phong cảnh đơn độc vô cùng xinh đẹp.
"Ồ? Đúng không?" Giọng nói của người đàn ông giống như satan dụ dỗ.
" Không sợ thì mở mắt ra".

" Không thể mở...."
Suối nước nóng nước trong, trong nước vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, Cố Thanh Nhượng trên người ngoài chiếc quần 3 góc thì chẳng có gì, ngày trước, cơ bắp ẩn dưới lớp áo sơ mi và hooc môn nam tính của anh đều không cần tiền cũng để hiện rõ trước mắt Tô Trăn rồi.
Cho dù bị Cố Thanh Nhượng rèn luyện bao nhiêu lần rồi, nhưng Tô Trăn vẫn như cũ vô cùng xáu hổ, lông mi như cánh quạt run rẩy, chính là không dám mở mắt.
Tô Trăn giữ chặt chiếc khăn tắm quấn che nửa người trên.

Thật ra nửa người dưới cũng muốn che.

Nhưng khăn tắm chỉ dài như thế thôi, chỉ có thể dùng cứu nguy.
Cô không biết đây là phòng tắm công cộng cả nam và nữ, nghĩ là đều nữ không sao cả.

Nên chỉ tùy tiện chọn một trước áo dài trong suốt đáng nhẽ phải mặc thêm một chiếc áo ngắn ở bên trong nữa.
Nhưng hiện tại...!vừa hay tiện nghi cho sắc quỷ.
"Em không mở mắt, học trưởng Cố cũng không cần mở mắt được không?
Con cừu ngủ ngây thơ vùng vẫy sắp chết.
"Ha"
Người đàn ông cười một tiếng.
Tôi không mở mắt, em cũng không mở mắt, chơi trốn tìm à?"
"Cũng muộn như vậy rồi....em muốn quay về....tạm biệt học trưởng..." Món điểm tâm trong đĩa cẩn thận đẩy người đàn ông ra, thế nhưng trực tiếp bị anh ôm chặt eo dán sát vào cơ thể cường tráng của mình.
Cơ thể vừa mạnh mẽ vừa có lực hoàn toàn không giống như cơ thể của Tô Trăn.
" Không được, anh buông em ra...!" Cái này thật sự phá vỡ phạm vi chịu đựng của Tô Trăn, thiếu nữ lúc này thật sự khóc rồi, đáng thương nhìn người đàn ông, hy vọng có được sự đồng tình của anh.
Nước mắt rơi trên gò má bị người đàn ông nhìn chằm chằm như hổ đói mà liếm sạch.
"Nước mắt của bạn học Tô ăn thật ngon, lại khóc nữa đi để tôi ăn.

"
Cố Thanh Nhượng thanh âm khàn khàn, trước lạ sau quen, anh vén mấy sợi tóc đang nhỏ nước của Tô Trăn ra, ngậm lấy dái tai đang đỏ ửng của Tô Trăn.
Tô Trăn đè nén âm thanh muốn phát ra từ sâu trong cổ họng.
Loại thanh âm trầm bổng này căn bản không phải là cô phát ra.....
Trong hồ nước nóng lúc này không có tiếng nói chuyện, cần thận lặng nghe sẽ nghe thấy tiếng hít thở cùng thanh âm rên rỉ khó nhịn của thiếu nữ.
giống như bị phá vỡ mang theo chút câu dẫn người khác.
Nhưng nếu như có người xông vào, chỉ có thể nhìn thấy một đôi chim uyên ương đang quấn lấy nhau.

Thân hình mong manh của thiếu nữ cùng với thân hình cường tráng của người đàn ông kề sát vào nhau, cảnh đẹp vô cùng đặc sắc.
Nồng đậm hơi thở hoan ái, tình trong ý.
"Cố Thanh Nhượng anh bỏ em ra đi...." Tô Trăn vừa muốn che đậy của bản thân, vừa muốn đẩy anh ra, chỉ là hai tay đều không đủ sức.
"Làm sao không kêu học trưởng cố nữa? Em không phải thích kêu học trưởng, học muội hay sao hả bạn học Tô"
Môi của Cố Thanh Nhượng rời khỏi tai của Tô Trăn, thở hổn hển, vòng tay ra sau lưng cô đẩy cô vào tảng đá phía sau lưng.
" Trăn Trăn hôm nay thật xinh đẹp" ánh nhìn của Cố Thanh Nhượng không kiêng nể gì cả di chuyển khắp người Tô Trăn, giọng nói trầm thấp, "Phấn phấn, nộn nộn, giống như một món điểm tâm, dụ dỗ tôi nhịn không được muốn làm chuyện xấu...."
"Em không có câu dẫn anh, là do bản thân anh lỗ mãng..."
Dưới nước, nửa người dưới của Cố Thanh Nhượng từng chút một dựa vào gần Tô Trăn.
"Còn nói không có câu dẫn tôi" bàn tay to của Cố Thanh Nhượng nắm lấy bàn tay nhỏ đang cầm khăn của Tô Trăn.
"Trong này che cái gì, cho tôi xem xem".
Lời này nói ra quả thật không biết ngượng, giống như đồ lưu manh đang muốn chiếm tiện nghi của tiểu cô nương gia.
"Không được nhìn!" Cái này làm sao có thể xem, đó là bộ ngực trắng tròn mịn màng của Tô Trăn.
Thiếu nữ xấu hổ đến cả người đều nhiễm sắc hồng phấn.
"Được được được, Trăn Trăn nói không xem chính là không xem" satan dường như nhượng bộ "Thế chúng ta làm một cái trao đổi, cho tôi ăn miệng nhỏ của em được không?"
Trong đôi mặt hoa đào của Cố Thanh Nhượng tràn đầy dục vọng, nhìn chằm chằm vào miệng nhỏ của Tô Trăn ý đồ nói ra lời cự tuyệt, giọng nói thanh nhuận đều nói những lời mà không thể nghe nổi.

Không được, làm sao có thể làm trao đổi đó...trao đổi cái gì, bảo thân trao đổi bản thân....
"Anh đi ra, anh lại không đi ra em sẽ kêu người đó...." tiểu cô nương mềm mại đe dọa, miếng thịt non mềm phản kháng, còn cho rằng đại sói xám sẽ lùi bước.
"Trăn Trăn thật đáng yêu" Đại sói xám không chút thành ý khen ngợi, chân lớn chen vào giữa hai chân của Tô Trăn, trên chỗ thịt mềm xoa xoa một chút.
Tô Trăn bị dọa lập tức kẹp chặt chân anh, " Cố Thanh Nhượng anh làm cái gì...."
"Ngoan, buông ra." Cố Thanh Nhượng bản thân dẫm lên trên mặt đá, đem Tô Trăn đặt lên chân, ôm cô giống như ôm đứa bé.
Mông nhỏ vểnh cao của thiếu nữ đang ngồi trên chân lớn cường tráng của người đàn ông.
Xin anh đó Cố Thanh Nhượng, anh buông em ra đi" Tay nhỏ của Tô Trăn rụt rè kéo kéo cánh tay của Cố Thanh Nhượng, " Xin anh đó, bỏ qua cho em đi mà".
Lần trước ở trong phòng vẽ, Tô Trăn xin Cố Thanh Nhượng để bản thân không cần sờ ngực anh, anh do dự một lúc liền đáp ứng.

Còn có một lần ở phòng học luyện tập kịch, cũng là Tô Trăn làm nũng nói không cần tiếp tục, Cố Thanh Nhượng liền đồng ý.
Tô Trăn ngây thơ cho rằng hiện tại cũng có thể làm nũng đạt được mục đích.
Thế nhưng không nghĩ đến, lúc này mềm mại làm nũng, vô tình trực tiếp đốt lửa trên người người đàn ông.
Người đàn ông tay lớn đem người càng ôm chặt một chút.
"Em ở hậu đài nói sẽ nguyện ý tha thứ cho anh." Môi của Cố Thanh Nhượng dán chặt vào mặt Trô Trăn, "Thế thì hãy tha thứ cho lần này đi".
"Cố Thanh Nhượng....anh bắt nạt người..."
Tô Trăn thật sự sợ hãi, cô sợ đêm nay không ra khỏi hồ nước nóng.
"Chỗ nào là đang bắt nạt em, yêu thương em còn không kịp nữa là" Cố Thanh Nhượng cúi thấp đầu ngậm lấy cánh môi của thiếu nữ, thiếu nữ xinh đẹp bị ép phải ngẩng đầu thừa nhận tình nồng của người đàn ông hận không thể nuốt luôn lấy cô.
Cố Thanh Nhượng kéo lấy cằm Tô Trăn, càng hôn càng mạnh, đầu càng lúc càng cúi thấp.

Cánh môi của Tô Trăn bị phun ra nuốt vào không biết bao nhiêu lần, lưỡi nhỏ bị mút đến mỏi nhừ, chỉ còn thừa tiếng ê a rên rỉ khó nhịn.
Toàn bộ đều rơi vào trong miệng của Cố Thanh Nhượng.
Thiếu nữ xinh đẹp khó chịu cọ lên người Cố Thanh Nhượng, cả người mềm nhũn ở trên chân người đàn ông.
Cố Thanh Nhượng đột nhiên rời khỏi môi cô, nhìn Tô Trăn liếm liếm môi, giọng nói khàn khàn nhưng mang ý tứ cảnh cáo, " Tô Trăn đừng động, nếu còn động loạn thì đêm nay em không ra khỏi đây được đâu".
Tô Trăn bị doạ sợ đến không dám động đậy.
"Trăn Trăn ngoạn, anh chỉ hôn em, không làm gì cả, ngoan một chút".
Tô Trăn nghĩ mà sợ gật gật đầu.
Cô chỉ là người vừa xuyên qua đã ở trên giường Cố Thanh Nhượng, đêm đó cô bị lăn qua lăn lại quá mức, đến hôm nay cơ thế vẫn nhớ rõ cái cảm giác đó, cô biết nếu như anh thật sự làm cái gì đó,cô ngày mai đến đi đường cũng không đi được.
Khoé mắt Tô Trăn vẫn còn đọng nước mắt do bị Cố Thanh Nhượng hôn mà chảy ra " Thế anh nói lời phải giữ lời đó."
Cố Thanh Nhượng lại hôn môi Tô Trăn một lúc, môi từ từ di chuyển xuống dưới.
" Ưm...?"
Tô Trăn nóng nảy " anh không phải nói là chỉ hôn miệng thôi sao? Cổ...."
Người đàn ông vùi đầu vào cổ cô gái, một bên hôn, một bên tranh thủ trả lời, " miệng.....ăn xong rồi.....cổ....nhìn cũng....rất ngon...."
Tô Trăn nào phải đối thủ của Cố Thanh Nhượng, cả người mềm nhũn không nói, dần dần, tay nhỏ đang đẩy Cố Thanh Nhượng móc lên cổ anh, lòng bàn tay xoa xoa đầu tóc đinh của anh.
Thiếu nữ xinh đẹp bị hôn đến mức khóc thút thít " không muốn nữa....dừng lại...."
Một bên, tay thế nhưng siết chặt cổ của người đàn ông.
Cổ hai người cuốn vào nhau, đầu lưỡi vừa liếm vừa mút chiếc cổ non mịn của tiểu cô nương, phát ra thanh âm " chùn chụt" ái muội, thẳng cho đến khi cổ phủ kín vết dâu tây ái muội, Cố Thanh Nhượng lại quay trở lại hôn miệng Tô Trăn.
" Rốt cuộc là muốn hay không muốn? Hử? " Người đàn ông thở hổn hển.
" Không muốn...." Thiếu nữ đang ôm cổ người đàn ông lắc đầu," em không muốn..."
" Được, đều nghe theo Trăn Trăn, không muốn nữa..."
Cố Thanh Nhượng nói lời giữ lời, không hôn cổ Tô Trăn nữa, cũng không ăn miệng nhỏ của cô, ngược lại ăn tai của cô.
Tô Trăn mềm nhũn đập vào vai Cố Thanh Nhượng, cô đã chẳng còn nhiều sức lực rồi, đều bị Cố Thanh Nhượng hút mất.
" Anh đồ con lừa...."
" Đúng, cho anh xin lỗi em" thái độ nhận sai của người đàn ông vô cùng tốt.
"Anh không phải đã xin lỗi rồi sao?" Tô Trăn rùng mình một cái, bởi vì tai bị đầu lưỡi của Cố Thanh Nhượng móc một cái.
" Đúng...xin lỗi rồi, thế nên xin em tha thứ cho anh" trong miệng vẫn không ngừng mút.
Thiếu nữ mê dại, càng lúc càng quen với việc nghe thanh âm mút mát từ tai mình.
"Anh xin lỗi, nhưng anh không nói là sẽ thay đổi"
Người đàn đem đầu lưỡi thâm nhập vào sâu trong tai thiếu nữ.
"Anh dù có chết cũng không hối cải".
"Miệng của Trăn Trăn thật ngon, có phải trộm ăn bánh kem sau lưng anh, miệng nhỏ thật ngọt.
Người đàn ông rời khỏi môi thiếu nữ, giữa môi của hai ngươi kéo ra một sợi chỉ bạc ái muội, phất phới phủ lên trên cằm của thiếu nữ.
Tô Trăn bị hôn đến mức hai mắt càng lúc càng mê man, đêm xuân này không biết có bao nhiêu thú vị.
" Ngoan, liếm hết".
" Cái gì...."
Thè đầu lưỡi nhỏ của em ra liếm" tay của Cố Thanh Nhượng vuốt nhè nhẹ chiếc cằm tinh xảo của Tô Trăn, " thè lưỡi ra "
Tô Trăn bị người đàn ông đẹp trai mê hoặc dụ dỗ, ngốc nghếch thè đầu lưỡi ra liếm một vòng, nhìn Cố Thanh Nhượng.

Cố Thanh Nhượng thấp giọng mắng một tiếng, cúi đầu ngậm lấy đầu lưỡi nhỏ đã quá muộn để rút trở về, tìm mọi cách để mút mát chơi đùa.
Tô Trăn cắn Cố Thanh Nhượng một cái.
Rất lâu sau, hai người đều thở hổn hển.
Sắc mặt của Cố Thanh Nhượng còn đỏ hơn cả Tô Trăn.
Vốn dĩ muốn hôn mấy cái để giải khát, nhưng không ngờ càng hôn càng khát, càng hôn càng muốn lấp đầy khoảng trống nhiều hơn, đến hiện tại cơ thể cảm giác được một trận khô nóng muốn nổ tung.
Vốn dĩ anh là người vừa mới khai trai, ham muốn rất mạnh, hiện tại món ăn ngon như vậy đặt ở trước mặt lại không được ăn, đổi lại là nam nhân bình thường ai mà chịu được?"
"Cố Thanh Nhượng, anh bỏ em ra, anh đập vào em rồi".

Khóe mắt của Tô Trăn trời sinh yêu mị, mặt đỏ bừng, tay chống vào trước ngực Cố Thanh Nhượng.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Tô Trăn bị dọa đến mức liên tục đẩy Cố Thanh Nhượng.
Thật sự có người đến đây, không phải là cảm giác sai.
Vì cái gì mỗi lần đều giống như lén lút yêu đương vậy....
Môi của Cố Thanh Nhượng từ trên miệng Tô Trăn từ từ hạ xuống, trong lúc Tô Trăn đang liều mạng ra hiệu, đã lặn xuống dưới nước.
Tô Trăn vội vàng điều chỉnh lại tóc tai, nhìn hướng người đến, liều mạng tỏ vẻ bình tĩnh.
Thế nhưng không biết cô hiện tại cái dạng này làm sao mà bình tĩnh nổi đây, rõ ràng chính bộ dạng vừa mới được yêu thương qua.
Dì quản lý suối nước nóng giật nảy mình.
Cô gái này cũng có phần quá là xinh đẹp đi, ánh mắt như là biết nói chuyện vậy, yêu mị giống như yêu tinh.
Dì quản lý suối nước nóng muốn đến nhìn xem còn ai trong đây không, nếu như không có thì bà ta định đi đến phòng trực ban lười biếng một chút.
Tô Trăn đứng trong sương mù, căng thẳng nhìn bà, cùng lúc này, Cố Thanh Nhượng trốn ở bên cạnh đang sắp chết ngạt.
Cái người này sắp chết ngạt rồi vẫn còn muốn ăn đậu hũ của Tô Trăn.
Luôn luôn sờ soạng trên eo của Tô Trăn, Tô Trăn không cẩn thận kêu lên một tiếng.
"Làm sao vậy cô bé? Có phải là ở dưới nước có cái gì không? Không cần sợ, để dì xuống nước xem xem.
"Không cần đâu dì".

Tô Trăn lập tức từ chối, "Con lực tức sẽ đi rồi, trong nước không có gì cả, dì không cần xuống dưới đâu."
"Thật sự không cần?" Di quản lý vẻ mặt ngờ vực.
"Thật sự".

Tô Trăn miễn cưỡng cười.
Chuẩn xác mà nói thì mặt sắp xanh mét rồi.
Lúc dì quản lý rời đi, Cố Thanh Nhượng cuối cùng cũng có thể trồi lên khỏi mặt nước hít thở.
Hứng thú của Cố Thanh Nhượng bị khơi dậy, vừa nãy bị đứt gãy, nhẫn nhịn vô cùng cực khổ, trồi lên muốn dán đến trên người Tô Trăn.
Vốn dĩ là anh hưởng thụ, hiện tại biến thành dày vò, đây căn bản chính là trông mơ giải khát mà.
" Trăn trăn..." Đôi mắt của Cố Thanh Nhượng nhiễm sắc đục ngầu, " Trăn Trăn...ngoan Trăn Trăn...."
Sau khi dì quản lý đi rồi, sức lực trên người Tô Trăn từ từ mất đi, cô từ từ hồi thần lại, đột nhiên lý giải được ý của Cố Thanh Nhượng, bị dọa đến mức liên tục gật đầu.
" Không còn sớm nữa,....em muốn quay về".
Tô Trăn sợ rằng nếu cứ ở lại thì cô sẽ bị Cố Thanh Nhượng trực tiếp nuốt xuống, lộ ra chân nhỏ đáng thương run rẩy trèo lên.
Chân thật sự quá là yếu rồi, chút nữa thì ngã xuống, người đàn ông ở phía sau dứt khoát đẩy cô lên.
Sau khi Tô Trăn rời đi, Cố Thanh Nhượng một người ở lại rất lâu mới rời đi.
Tối ngày thứ 2 ăn liên hoan món nhật, Tô Trăn chọn một bộ quần áo màu đen cao cổ.
Trên cổ bị Cố Thanh Nhượng hôn đầy dâu tây, không che đi căn bản không thể ra ngoài gặp người.
Nhưng bộ quần áo này cũng có rất nhiều khuyết điểm, từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ là vô cùng bó sát người, phác thảo hình dáng của Tô Trăn không sót một nét nào.

Nhưng lại hở ở phần sau lưng khiến cho phần lưng của cô trực tiếp lộ ra ngoài.
Trong phòng rất nóng, các bạn học chỉ mặt một bộ quần áo, chỉ có Tô Trăn nổi bật còn mặc thêm cả một áo khoác ngoài, rõ ràng vô cùng kỳ dị.
Nhóm nữ sinh chú ý tới, miệng của Tô Trăn hình như sưng hơn so với ngày hôm qua, hình như là bị hung ác yêu qua vậy.
Bạch Nhã Vi ở trong nhóm nữ sinh nhân duyên rất tốt, mặc dù mọi người không ghét Tô Trăn, nhưng cô hai lần được cùng với nam thần hôn môi quả thật kiến người ta ghen tỵ chết mất.
Hầu hết mọi người đều ngầm hiểu ý mà chuốc rượu Tô Trăn, bia rượu, một cốc lại một cốc uống đến không có cảm giác gì.
Tô Trăn đi ra ngoài đến phòng vệ sinh, lúc quay lại, nhóm nữ sinh nhìn cô lách qua chỗ ngồi của bản thân, trực tiếp hướng đến chỗ nhóm nam sinh ngồi mà đi đến.
Cố Thanh Nhượng đang uống rượu, trong lồng ngực tự dưng bị nhét vào một cơ thể mềm mại, nóng ấm.
Tô Trăn.
Chuẩn xác mà nói là Tô Trăn đang say rượu.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện