"Anh...anh, em đau quá!!" Chi Ưu được đà liền vận hết nội công khóc, cô thầm cười trong lòng, hahaha!!! Như Ngọc ơi là Như Ngọc, cô rốt cuộc cũng có ngày hôm nay!!
"Có chuyện gì?!" Thẩm Thành Sơn từ đâu bước ra, cau mày quát.
Này, quát gì chứ?!
Con gái thứ ông đánh tôi mà ông quát gì hả?
"Có chuyện gì vậy mình?!" Nguyệt Lan từ đằng sau Thành Sơn bước ra, bà ta nhìn thâý cô khóc liền giả vờ hoảng hốt "Trời ơi, Chi Ưu con bị gì vậy?"
Nói rồi bà ta liền chạy đến định cầm tay xem mặt cô thì bị cô né tránh, bà ta biết mình bị lố thì hơi ngượng "Chi Ưu à, con bị gì thì cứ nói cho mẹ, mẹ sẽ giải quyết!!"
"Tôi bị con gái bà đánh đấy! Sao nào, tính giải quyết thế nào?!" Chi Ưu vênh mặt nói, mắt không ngừng liếc nhìn về hướng Thẩm Thành Sơn.
Để tôi xem người cha như ông sẽ xử thế nào đây?! Bênh vực con gái thứ hay xử lí công bằng đây?!
"Con...!!" Bà ta nghe thế liền nhìn Như Ngọc, ánh mắt như muốn cảnh báo của bà nhìn Như Ngọc như muốn ăn tươi nuốt sống ả khiến Chi Ưu không bị liếc cũng phải lạnh sống lưng.
Wtf??? Liệu Nữ chính Như Ngọc có phải con gái bà không vậy trời??!
Thật đáng sợ!
"Như Ngọc, sao con lại đánh chị?!" Bà ta hồi phục lại dáng vẻ lo lắng, hoảng hốt giả như chuyện vừa nãy không xảy ra vậy "Như vậy là không nên!"
"Bà còn biết như này là không nên à?!" Chi Ưu cười đểu bà ta, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng Thành Sơn và Như Ngọc "Người như bà càng nói càng làm tôi cảm thấy thật kinh tởm!!"
Tại sao không ghê tởm loại này được chứ?! Trong khi giết người mà vẫn khuyên người ta là không nên đánh người?? Có vô lí quá không vậy??!
"Thẩm Chi Ưu, đừng có mà ăn nói hỗn xược như thế!!!" Thẩm Thành Sơn tức giận quát to.
Chi Ưu cau mày, trong lòng không hiểu vì sao lại đau lòng đến thế? Phải chăng là cô bị người cha này phản bội?? Ha, đúng thế cảm giác này rất giống lúc trước của cô, chính là cảm giác bị người cha bỏ rơi, luôn bị hắt hủi trong nhà vậy đấy!! Một cảm giác đau thương đến tột cùng!
Chi Ưu cười nhạt, cô bây giờ lại không muốn nói gì nữa, trực tiếp đi thẳng vào phòng đóng cửa cái sầm.
"Chi Ưu, Chi Ưu, em sao thế, mở cửa ra cho anh!!" Trường An thấy cô đột nhiên biến sắc liền lo lắng, cô còn bỏ vào phòng như vậy chắc chắn là bị lời nói hồi nãy của ông ta làm tổn thương rồi.
"Hừ, con cái hỗn xược!" Thẩm Thành Sơn nhăn mặt chửi to.
"Thôi mình à, mình đừng mắng con nhỏ như thế!!" Nguyệt Lan giả hiền từ nói.
"Chi Ưu, em mau mở cửa cho anh!!" Thẩm Trường An để ngoài tai những gì hai người kia nói, anh liên tục đập cửa gọi.
"Em ổn, em không sao!" Chi Ưu chán nản nói vọng ra ngoài.
"Thế sao em lại bỏ vào phòng? Em mau mở cửa cho anh!!" Thẩm Trường An vẫn nhất quyết gõ cửa gọi cô ra.
"Em mệt mỏi khi nói chuyện với một người cha không coi em là con gái ông ta!!" Chi Ưu hét to, cô thẳng thừng nói ra sự thật, bao nhiêu nỗi uất ức từ kiếp trước cô sống đã trải đủ rồi, sao bây giờ cô bị xuyên vẫn phải trải tiếp chứ?!
"Em...!!" Thẩm Trường An bất ngờ trước những lời cô nói, bàn tay buông thõng xuống "Em còn có anh mà? Anh là anh hai em mà?"
"Em cần một gia đình hạnh phúc và đoàn tụ chứ không phải một gia đình chết tiệt này!!!!" Cô lại tức giận hét to, bao nhiêu lần cô muốn nói ra câu này rồi? Một trăm lần? Hay là...hai trăm lần?? Ha, cuộc đời cô đúng là lắm éo le mà!
Bên ngoài, Thẩm Thành Sơn đứng bất động sau khi nghe cô hét lên những câu ấy, trong lòng ông cứ day dứt mãi cảm giác đau đớn, bên tai không ngừng vang vọng những câu này, từng lời, từng chữ như thấm vào tim gan ông.
"Để em yên đi!" Nói xong cô gục xuống, nước mắt cũng không tự chủ được mà rơi xuống. Tại sao chứ?! Tại sao cô luôn phải đối mặt với những sự việc này??!
Cô mệt mỏi rồi, phải đối mặt với những điều này cô thật sự rất mệt mỏi. Chỉ sợ sau này cô sẽ không chịu được mà chết mất thôi, lòng cô đau lắm! Bị một người cha hắt hủi như con ghẻ thì cảm giác sẽ thế nào? Hahaha, chính là cảm giác đau lòng khó tả, buồn có, tủi có, đau có, mệt có, nhọc có nhưng hạnh phúc thì...không có!
Đêm đó, có người khóc đến mức ngủ quên khi nào không hay, sáng dậy đã thấy bản thân mình đang ngủ trên giường rồi.
Ơ, hôm qua cô nhớ cô ngồi ở cửa mà?? Sao giờ lại thành nằm trên giường rồi??
Chắc là Thẩm Trường An đã bế cô lên giường nằm rồi, nghĩ đến đây cũng khiến tâm trạng Chi Ưu bớt trùng hẳn, phải, cô còn có anh trai cô mà? Cô còn cần gì người cha như ông ta chứ?!
Song, cô ổn định lại tinh thần, tiến vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân. Đứng trước gương, Chi Ưu thở dài, cô hôm qua khóc nhiều quá nên mắt sưng húp lên rồi, cô không thể để cho mọi người nhìn thấy bộ dạng này được, phải trang điểm đậm hơn để che nó mới được!
Chi Ưu mệt mỏi vệ sinh cá nhân rồi trang điểm, cô hôm nay dự định sẽ đến chỗ tập gym để đăng kí, chứ thân hình mũm mĩm này cô thật sự không thể chịu nổi rồi, quá nặng!
Làm gì thì làm, là con gái thì trước tiên cứ phải yêu thương bản thân mình đã! Nếu muốn người khác yêu thương thì điều đầu tiên chính là hãy yêu thương và chăm sóc cho bản thân cho thật tốt!
"Có chuyện gì?!" Thẩm Thành Sơn từ đâu bước ra, cau mày quát.
Này, quát gì chứ?!
Con gái thứ ông đánh tôi mà ông quát gì hả?
"Có chuyện gì vậy mình?!" Nguyệt Lan từ đằng sau Thành Sơn bước ra, bà ta nhìn thâý cô khóc liền giả vờ hoảng hốt "Trời ơi, Chi Ưu con bị gì vậy?"
Nói rồi bà ta liền chạy đến định cầm tay xem mặt cô thì bị cô né tránh, bà ta biết mình bị lố thì hơi ngượng "Chi Ưu à, con bị gì thì cứ nói cho mẹ, mẹ sẽ giải quyết!!"
"Tôi bị con gái bà đánh đấy! Sao nào, tính giải quyết thế nào?!" Chi Ưu vênh mặt nói, mắt không ngừng liếc nhìn về hướng Thẩm Thành Sơn.
Để tôi xem người cha như ông sẽ xử thế nào đây?! Bênh vực con gái thứ hay xử lí công bằng đây?!
"Con...!!" Bà ta nghe thế liền nhìn Như Ngọc, ánh mắt như muốn cảnh báo của bà nhìn Như Ngọc như muốn ăn tươi nuốt sống ả khiến Chi Ưu không bị liếc cũng phải lạnh sống lưng.
Wtf??? Liệu Nữ chính Như Ngọc có phải con gái bà không vậy trời??!
Thật đáng sợ!
"Như Ngọc, sao con lại đánh chị?!" Bà ta hồi phục lại dáng vẻ lo lắng, hoảng hốt giả như chuyện vừa nãy không xảy ra vậy "Như vậy là không nên!"
"Bà còn biết như này là không nên à?!" Chi Ưu cười đểu bà ta, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng Thành Sơn và Như Ngọc "Người như bà càng nói càng làm tôi cảm thấy thật kinh tởm!!"
Tại sao không ghê tởm loại này được chứ?! Trong khi giết người mà vẫn khuyên người ta là không nên đánh người?? Có vô lí quá không vậy??!
"Thẩm Chi Ưu, đừng có mà ăn nói hỗn xược như thế!!!" Thẩm Thành Sơn tức giận quát to.
Chi Ưu cau mày, trong lòng không hiểu vì sao lại đau lòng đến thế? Phải chăng là cô bị người cha này phản bội?? Ha, đúng thế cảm giác này rất giống lúc trước của cô, chính là cảm giác bị người cha bỏ rơi, luôn bị hắt hủi trong nhà vậy đấy!! Một cảm giác đau thương đến tột cùng!
Chi Ưu cười nhạt, cô bây giờ lại không muốn nói gì nữa, trực tiếp đi thẳng vào phòng đóng cửa cái sầm.
"Chi Ưu, Chi Ưu, em sao thế, mở cửa ra cho anh!!" Trường An thấy cô đột nhiên biến sắc liền lo lắng, cô còn bỏ vào phòng như vậy chắc chắn là bị lời nói hồi nãy của ông ta làm tổn thương rồi.
"Hừ, con cái hỗn xược!" Thẩm Thành Sơn nhăn mặt chửi to.
"Thôi mình à, mình đừng mắng con nhỏ như thế!!" Nguyệt Lan giả hiền từ nói.
"Chi Ưu, em mau mở cửa cho anh!!" Thẩm Trường An để ngoài tai những gì hai người kia nói, anh liên tục đập cửa gọi.
"Em ổn, em không sao!" Chi Ưu chán nản nói vọng ra ngoài.
"Thế sao em lại bỏ vào phòng? Em mau mở cửa cho anh!!" Thẩm Trường An vẫn nhất quyết gõ cửa gọi cô ra.
"Em mệt mỏi khi nói chuyện với một người cha không coi em là con gái ông ta!!" Chi Ưu hét to, cô thẳng thừng nói ra sự thật, bao nhiêu nỗi uất ức từ kiếp trước cô sống đã trải đủ rồi, sao bây giờ cô bị xuyên vẫn phải trải tiếp chứ?!
"Em...!!" Thẩm Trường An bất ngờ trước những lời cô nói, bàn tay buông thõng xuống "Em còn có anh mà? Anh là anh hai em mà?"
"Em cần một gia đình hạnh phúc và đoàn tụ chứ không phải một gia đình chết tiệt này!!!!" Cô lại tức giận hét to, bao nhiêu lần cô muốn nói ra câu này rồi? Một trăm lần? Hay là...hai trăm lần?? Ha, cuộc đời cô đúng là lắm éo le mà!
Bên ngoài, Thẩm Thành Sơn đứng bất động sau khi nghe cô hét lên những câu ấy, trong lòng ông cứ day dứt mãi cảm giác đau đớn, bên tai không ngừng vang vọng những câu này, từng lời, từng chữ như thấm vào tim gan ông.
"Để em yên đi!" Nói xong cô gục xuống, nước mắt cũng không tự chủ được mà rơi xuống. Tại sao chứ?! Tại sao cô luôn phải đối mặt với những sự việc này??!
Cô mệt mỏi rồi, phải đối mặt với những điều này cô thật sự rất mệt mỏi. Chỉ sợ sau này cô sẽ không chịu được mà chết mất thôi, lòng cô đau lắm! Bị một người cha hắt hủi như con ghẻ thì cảm giác sẽ thế nào? Hahaha, chính là cảm giác đau lòng khó tả, buồn có, tủi có, đau có, mệt có, nhọc có nhưng hạnh phúc thì...không có!
Đêm đó, có người khóc đến mức ngủ quên khi nào không hay, sáng dậy đã thấy bản thân mình đang ngủ trên giường rồi.
Ơ, hôm qua cô nhớ cô ngồi ở cửa mà?? Sao giờ lại thành nằm trên giường rồi??
Chắc là Thẩm Trường An đã bế cô lên giường nằm rồi, nghĩ đến đây cũng khiến tâm trạng Chi Ưu bớt trùng hẳn, phải, cô còn có anh trai cô mà? Cô còn cần gì người cha như ông ta chứ?!
Song, cô ổn định lại tinh thần, tiến vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân. Đứng trước gương, Chi Ưu thở dài, cô hôm qua khóc nhiều quá nên mắt sưng húp lên rồi, cô không thể để cho mọi người nhìn thấy bộ dạng này được, phải trang điểm đậm hơn để che nó mới được!
Chi Ưu mệt mỏi vệ sinh cá nhân rồi trang điểm, cô hôm nay dự định sẽ đến chỗ tập gym để đăng kí, chứ thân hình mũm mĩm này cô thật sự không thể chịu nổi rồi, quá nặng!
Làm gì thì làm, là con gái thì trước tiên cứ phải yêu thương bản thân mình đã! Nếu muốn người khác yêu thương thì điều đầu tiên chính là hãy yêu thương và chăm sóc cho bản thân cho thật tốt!
Danh sách chương