An Cửu ngủ một giấc đến khi Minh Dập kết thúc buổi tiệc, tiễn khách khứa, đẩy cửa hôn phòng.

Minh Dập thay cha thành hôn, chỉ cần vén khăn voan là được, về phần uống rượu hợp cẩn liền miễn, thật sự quá mức.

Thế tử trẻ tuổi uống đầy mình rượu, đây vốn dĩ cũng không phải tiệc cưới của hắn, nhưng cảm giác hắn lại say như sắp đổ, còn hoảng hốt cho rằng mình là tân lang.

Tất cả lưu trình đều là hắn làm, tân nương là hắn đón về, tự hắn đưa vào động phòng, hiện giờ lại bảo hắn vén khăn voan của nàng, thấy bộ dáng mặt đầy hồng trang của nàng.

Chỉ cần tưởng tượng đến đó, Minh Dập liền không nhẫn nại được kích động, uống một ly lại một ly.

Kết quả của việc uống như vậy, đó là hắn thật sự say.

Say đến sinh ra dũng khí vô hạn, muốn làm cái gì đó.

Minh Dập cũng không phải không nghĩ tới, hôn sự của An gia và vương phủ chỉ là liên hôn hợp tác, vậy vì sao An tiểu thư không thể thành hôn với hắn? Phụ thân quá lâu chưa về, còn bảo hắn thành hôn thay, có lẽ đó là bày mưu đặt kế.

An tiểu thư cũng không thích phụ thân, lúc trước còn vì thế mà đào hôn, liền biết nàng tuyệt đối không tình nguyện.

Quan trọng nhất chính là, lời đồn gần đây lưu truyền trong thành cũng rơi vào trong tai hắn, lời đồn An tiểu thư sớm có tư tình với hắn. Khi tỉnh táo Minh Dập chỉ dám ngẫm lại, hiện giờ say, cũng không nhịn được mà coi là thật.

Có lẽ nàng thích hắn, mới đồng ý gả?

Tâm trạng Minh Dập chính là như vậy, cùng với dũng khí lớn lao, đẩy cửa ra.

Hắn cho rằng mình sẽ thấy giai nhân hồng y ngồi ngay ngắn trên giường hỉ bên nến đỏ, chờ hắn vén lớp vải đỏ kia, nàng sẽ e thẹn cúi đầu, lộ ra khuôn mặt như hoa.

Nhưng hết thảy chỉ là tưởng tượng của hắn.

Trong hôn phòng có nến đỏ, có giường hỉ, lại không thấy tân nương ngồi ở mép giường chờ tân lang.

Rượu trong người Minh Dập, lập tức tỉnh hơn phân nửa, đầu óc hôn mê nháy mắt tỉnh táo.

Hắn đi về phía trước hai bước, đại khái là thấy sắc mặt hắn thay đổi, Cát Hương ở ngoài thủ vệ giải thích: "Thế tử, tiểu thư nhà ta nói chờ mệt rồi, liền ngủ trước. Ngài dù sao cũng là con riêng, hãy chú ý thanh danh, nếu không có việc gì thì không cần vén khăn voan, tự mình đi nghỉ ngơi đi."

Lúc này Minh Dập đã phát giác tựa hồ có người nằm trên giường hỉ đỏ tươi, nhô lên một ngọn đồi nhỏ, bị rèm giường rũ xuống che mất, hắn chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng như ẩn như hiện.

Dưới giường rơi đầy quả khô, quả táo, long nhãn, hạt sen, đậu phộng, đại khái là rơi trực tiếp từ trên giường xuống, lăn đầy đất, còn có một quả long nhãn lăn đến cửa.


Tám phần dũng khí do say rượu mang lại đã không còn, chỉ còn lại hai phần, hắn bất đắc dĩ, có chút không cam lòng hỏi: "Đây, đây có phải không hợp lễ hay không?"

Cát Hương vội vàng nói: "Có gì không hợp lễ ạ? Để ngài vào, mới là thật sự không hợp lễ!"

Cát Hương vô cùng căm ghét những tin đồn vớ vẩn trong thành, thật sự bại hoại thanh danh tiểu thư nhà mình, thậm chí hoài nghi là vị Minh thế tử này truyền ra, rốt cuộc hắn thích tiểu thư, nhưng biểu hiện lại không rõ ràng.

Dừng một chút, Cát Hương lại nói: "Thế tử, tiểu thư nhà ta nói, hy vọng ngài đừng quên lời mình nói."

Không biết tiểu thư nói gì, nhưng Cát Hương đoán chắc là mấy lời không dễ nghe?

Nếu không khi Thế tử gia nghe thấy lời này, khuôn mặt đỏ tức khắc trắng bệch.

Lời vừa nói ra, men say của Minh Dập đều tan biến, cả người trở nên vô cùng tỉnh táo, hắn giơ tay xoa mặt, bất đắc dĩ nói: "Đúng, ta sẽ không quên. Xin lỗi, vừa rồi là ta mạo phạm."

Nói xong, hắn hơi khom lưng, nhặt long nhãn dưới chân lên, mặt tái nhợt lui ra ngoài.

Vừa rồi thật là hồ đồ, hắn nào có cơ hội chứ? An tiểu thư rõ ràng thích Bùi thần y, hắn sao lại cho rằng nàng thích hắn?

Trong lòng chua xót, thế tử điện hạ còn phải gượng cười, đi chuẩn bị xe ngựa cho người trong lòng, tự mình đưa nàng rời vương phủ, đến cậy nhờ tình địch Bùi thần y.

Cát Hương kỳ quái nhìn bóng dáng thế tử điện hạ lung lay sắp đổ, tốt bụng hỏi: "Thế tử, ngài uống say sao?"

Minh Dập xua xua tay về phía sau, nói: "Không có, ta rất tỉnh táo."

Chỉ có tỉnh táo như thế, mới có thể khiến hắn nếm vị chua xót của thất tình.

Minh Dập rời đi với trái tim rách nát, An Cửu lại bị động tĩnh hắn nói chuyện với Cát Hương đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra, từ trên giường bò dậy.

Cát Hương nghe thấy tiếng, vội vàng tới đỡ nàng đứng dậy.

"Tiểu thư, nô tỳ vừa rồi thấy người ra mồ hôi khi ngủ, liền lau cho người, người xem muốn tắm gội thay quần áo rồi đi nghỉ không?" Vừa nói, Cát Hương nói tiếp, "Thời tiết này thật sự nóng bức, cho dù trong phòng thả băng hồ cũng không bớt nóng, người lại sợ nóng như vậy. Nếu hoãn hôn sự một thời gian, đợi đến mùa thu, liền không cần khổ sở như này."

An Cửu tiếp nhận trà lạnh nàng đưa, một ngụm uống hết, khát khô trong cổ họng cũng dịu đi một chút.

Nàng lau miệng, đưa ly không qua: "Cát Hương, thêm một ly."

Cát Hương: "Tiểu thư rất khát sao?"


An Cửu gật đầu, không nói chuyện, lại uống một ly nước lớn.

Hết cách, hôm nay nàng vừa khóc vừa ra mồ hôi, nước ra quá nhiều, cho nên thân thể có chút mất nước, khi tỉnh dậy cổ họng sắp bốc khói.

"Chuẩn bị nước đi, ta tắm gội thay quần áo."

Tiểu tỳ nữ chỉ đơn thuần cho rằng nàng không chịu nổi nóng mới khiến tóc mai ẩm ướt, giúp nàng lau mồ hôi trên mặt và cổ cánh tay, lại không biết còn có chỗ khác cũng phải rửa sạch.

Nghĩ đến đây, sắc mặt An Cửu không ngăn được dữ tợn lên.

Thù hôm nay, nàng nhớ kỹ!

Hiệu suất của vương phủ cực tốt, rất nhanh chậu tắm và nước ấm được mang vào, An Cửu đuổi hết người ra ngoài, tự mình tắm rửa một chút, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.

Đương nhiên, nàng cũng kiểm tra một chút, không bị thương, Bùi Tịch rốt cuộc vẫn có chừng mực, chỉ cọ cọ bên ngoài.

Thay một thân hỉ phục nặng nề, mặc vào phục sức đơn giản tiện lợi hằng ngày của mình, An Cửu liền ở trong phòng an tĩnh chờ đợi.

Chờ cái gì?

Đương nhiên không phải chờ giờ Tý canh ba, mà là chờ Minh Dập tới.

Nàng và Minh Dập thương lượng chuyện rời phủ, Bùi Tịch không biết.

Với tính cách An Cửu, cũng không phải người bị bức hiếp một chút liền lập tức thuận theo. Cho nên hôn sự này, nàng vẫn trốn.

Tính nết đại tiểu thư chính là như vậy, bén nhọn gai góc, hùng hổ doạ người, nàng cũng không phải là thiên kim khuê các an phận thủ thường, càng không phải cô nương tầm thường nhu nhược, nữ tử khác chịu uy hiếp như vậy, chỉ sợ sớm mặc cho số phận, nàng vẫn muốn đấu tranh một phen.

Mặc dù là con kiến vô lực, nàng cũng tuyệt đối không chịu thua.

Thời gian từng chút trôi qua, không biết qua bao lâu, cửa phòng rốt cuộc bị gõ nhẹ, lúc này cách giờ Tý còn nửa canh giờ.

Cũng chính là buổi tối 11 giờ.

Người cổ đại mặt trời lặn thì nghỉ làm, trời tối sầm liền đi ngủ, buổi tối 11 giờ đã là đêm khuya, toàn bộ vương phủ đều im lặng, ngay cả Cát Hương kiên trì bồi đêm, cũng ngủ quên dưới sự khuyên bảo của An Cửu.

An Cửu lặng lẽ mở cửa, liền thấy Minh Dập lén lút đứng ngoài, ép thấp giọng nói: "Xe ngựa đã chuẩn bị xong, ở cửa nách bên kia, ta dẫn nàng qua!"


Minh Dập không dẫn người theo, một mình tới đây, An Cửu cũng không muốn mang Cát Hương theo.

Trong lòng nàng biết rõ, lúc này trốn đi, kết cục cuối cùng sẽ chỉ là bị "Phi Y" bắt về Ngàn Sát Các.

Cho nên một mình nàng là đủ rồi.

Vì tránh bị phát hiện, hai người rón rén đi trong vương phủ.

Khi tiệc cưới kết thúc, Minh Dập liền phân phó thủ vệ trong phủ, hôm nay đại hỉ nên cho bọn họ nghỉ một ngày, giờ phút này trong vương phủ to như vậy không một bóng người, chỉ có tiếng côn trùng kêu trong đêm hè.

An Cửu không quen thuộc vương phủ, theo Minh Dập dẫn đường phía trước.

Bởi vì không biết Bùi Tịch có canh giữ ở hoa viên không, An Cửu đặc biệt bảo Minh Dập đừng đi đường hoa viên.

Cũng may dọc đường đi không gặp nguy hiểm, thuận lợi đi vào cửa nách hẻo lánh.

Mở cửa, ngoài cửa là một chiếc xe ngựa lớn, phía trước chỉ có một con ngựa kéo xe và một mã phu mặc hắc y.

Bóng đêm mông lung, tối nay thời tiết tốt, ánh sao mỏng rọi xuống, có thể mơ hồ thấy rõ người nọ có một khuôn mặt bình thường.

Minh Dập thấp giọng nói: "Ta không tiễn nàng nữa, đất Thục cách kinh thành đường xá xa xôi, một nữ tử yếu đuối như nàng sẽ gặp nguy hiểm, ta để Huyền Y Vệ bảo vệ ta đưa nàng đi, chờ nàng an toàn tới Dược Vương Cốc sẽ trở về."

An Cửu không cự tuyệt, nhẹ giọng nói: "Đa tạ."

Dừng một chút, nàng chần chờ hỏi: "Nếu phụ thân huynh hỏi......"

Lúc trước nàng trốn một lần, cũng đã tát vào mặt Minh vương, lần này đã gả tới còn trốn, hợp tác giữa An thượng thư và Minh vương tất sẽ thêm vết rách.

Minh Dập nói: "Ta sẽ giải thích cho phụ thân, nói nàng bị kẻ xấu bắt."

Về phần Minh vương tin hay không, thì không biết.

An Cửu cảm giác kỳ thật không giải thích cũng không sao, khiến cho hợp tác của bọn họ tan vỡ, An thượng thư và Minh vương cấu kết với nhau, cũng không phải dấu hiệu tốt, vừa thấy chính là gian thần mưu nghịch phải bị thu thập.

Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu, An Cửu cuối cùng không mở miệng.

Dù sao việc này không liên quan đến nàng, mạng nàng cũng nguy trong sớm tối, nào còn bận tâm đi quản người khác.

Tôn trọng vận mệnh của người khác, bỏ tình tiết giúp người.

Amen.

An Cửu chui vào xe, để không gây chú ý, xe ngựa rất đơn sơ, bên trong chỉ có một tấm ván gỗ dùng để ngồi, đi lại cũng lung lay, điên đến người khó chịu.


Xe ngựa lảo đảo lắc lư ra nội thành, tới cửa thành, lúc này cửa thành đã đóng.

Huyền Y Vệ đánh xe phía trước đưa đồ cho binh lính canh cửa thành, binh lính nhìn thoáng qua, cửa thành liền lặng yên mở ra.

An Cửu xốc màn xe nhìn ra bên ngoài, mắt thấy xe ngựa chậm rãi ra khỏi cửa thành, đi vào bóng đêm dày đặc, thần sắc cuối cùng nhẹ nhàng chút.

Cơ thể căng chặt hơi thả lỏng, An Cửu dựa vào vách xe, gọi hệ thống: "Hệ thống, cho ta xem Bùi Tịch hiện tại đang làm gì."

Giây tiếp theo, hình chiếu liền hiện lên trước mắt, bởi vì là đêm tối, để dễ quan sát, nó còn chu đáo đến mức chiếu hình ảnh sắc nét.

Chỉ thấy trong hình ảnh, hoa viên vương phủ một mảnh yên tĩnh, nam nhân đứng dưới một cây mai, chi lan ngọc thụ thân như tu trúc.

Đối với hành tung của An Cửu, hắn không hề phát giác.

Nhìn hắn vô tri vô giác chờ đợi, An Cửu buồn cười mà cong môi, đôi mắt cũng cong theo.

Chờ đi, bảo đảm hắn chờ đến hừng đông cũng không đợi được người.

Hệ thống lúc này lên tiếng hỏi: 【 Nếu ký chủ đã chuẩn bị bị bắt về, vì sao lại muốn làm điều thừa chứ? 】

Đối với cách làm của An Cửu, hệ thống đều không hiểu.

Ví dụ như lần chạy trốn này, nó cảm thấy rất dư thừa.

Vốn dĩ sẽ bị bắt về, ký chủ cũng đã sớm biết điều này. Rõ ràng chỉ cần ngoan ngoãn đi cùng hắn là được, nhưng An Cửu vẫn đi nơi khác.

Hệ thống cơ hồ có thể đoán trước, chờ đối tượng bị công lược phát hiện, ký chủ sẽ lại bị hung hăng tra tấn một phen.

Đây không phải tự tìm phiền toái, tự làm tự chịu sao?

Nghe thấy hệ thống hỏi, khóe miệng An Cửu hiện lên một tia mỉm cười, trong lòng trả lời: "Đây cũng không phải tốn công vô ích, ngươi đừng nhìn bề ngoài sự tình, ngươi phải nhìn hậu quả cuối cùng."

"Tuy rằng chạy trốn vô dụng, nhưng Bùi Tịch sẽ phẫn nộ, phẫn nộ sẽ khiến hắn mất đi lý trí mà đối với ta ác hơn. Chờ đến khi hắn hoàn toàn yêu ta, nhưng chuyện hắn đã từng làm, đều sẽ trở thành một con dao đâm vào mình."

"Hắn hiện tại đối với ta như thế nào, chờ sau này sáng tỏ hết thảy, hắn sẽ hối hận như thế đó."

"Ta chờ ngày hắn hối hận."

Trong lòng thiếu nữ nói như vậy, trong bóng đêm nồng đậm, hai tròng mắt đen nhánh trong veo như nước.

————————————

Tác giả có chuyện nói:

Tới rồi tới rồi ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện