Bạo nộ và không tin tưởng xưa nay chưa từng hợp lại với nhau, hóa thành nước lũ mãnh liệt cuồng bạo, trong khoảnh khắc, con đê tên lí trí lập tức sụp đổ.

Ngón tay Bùi Tịch run nhẹ, chạm vào vệt máu bên môi thiếu nữ, phát giác máu này chân thật như thế, tuyệt đối không phải ảo giác.

Đầu ngón tay trắng nõn nhiễm đỏ tươi, khiến hắn nhức mắt.

Nam nhân từng chút từng chút lau đi vết máu, ngay sau đó đầu ngón tay vừa chuyển, lấy mấy cây kim châm, không chút do dự châm vào mấy đại huyệt quanh thân thiếu nữ.

Hô hấp hắn rối loạn, trong đầu hỗn loạn gần như chỉ còn lại một câu, không ngừng lập đi lập lại, gần như tuyên truyền giác ngộ.

Sao nàng lại có người yêu sâu đậm? Sao nàng có thể có người yêu sâu đậm!?

Sao có thể, sao có thể!

Hắn không cho phép!!!

Kim châm vào huyệt, không đến một lát, lông mi thiếu nữ run rẩy liền tỉnh lại.

Nam nhân mắt đen mờ hồ có gió lốc vô hình, gắt gao nhìn thẳng khuôn mặt thiếu nữ.

Hắn đang đợi một đáp án, hắn nhất định phải biết rõ, người nàng yêu là ai!

Rốt cuộc là ai, vậy mà có thể được nữ nhân này yêu sâu đậm như vậy!

Hắn nhất định phải giết hắn.

Trước khi nàng chết, hắn muốn giết nam nhân kia trước mặt nàng. Để nàng trơ mắt nhìn người yêu chết, mới có thể dập tắt được hận thù trong lòng hắn.

Chính Bùi Tịch cũng chưa phát giác, giờ phút này sắc mặt hắn có bao nhiêu khó coi.

Nhưng một chốc, trong lòng hắn dần hiện ra những suy nghĩ lộn xộn, nhất thời hắn hận không thể trực tiếp bóp ch ết nữ nhân này, nhất thời lại hận không thể gi ết chết nam nhân nàng yêu, nhất thời lại ghen ghét hận không thể nôn ra máu, nhất thời lại không thể tin được, hoài nghi tình cổ xảy ra vấn đề, nữ nhân này tuyệt đối sẽ không thích người khác.

(Editor: Có ngon thì tự giết mình đê)

Suy nghĩ lung tung rối loạn nhét đầy đại não hắn, vốn căn cơ nội lực đang không ổn định lại lung lay sắp đổ trước cú sốc tinh thần, ngực một trận buồn đau đánh úp tới, hàm dưới hắn căng chặt, nhịn xuống máu bầm vọt tới cổ họng.

An Cửu còn chưa mở mắt ra, liền nhớ lại mình não yêu đương không lâu trước đó.

Hệ thống thôi miên chỉ có tác dụng ngắn, bị tình cổ đánh sâu vào, gần như mất đi tác dụng.


Hiện tại đầu óc An Cửu cực tỉnh táo, nàng không yêu Bùi Tịch, cũng không yêu Phi Y, chỉ yêu chính mình.

Quá sốt ruột, quá sốt ruột.

An Cửu vốn không thể hiểu loại não yêu đương này, theo nàng, những người đó một khi yêu đương đã bị cương thi ăn luôn đầu óc chăng? Nếu không sao có thể làm ra những chuyện mà người bình thường cho là ngu xuẩn như vậy?

Mà nay nàng rốt cuộc hiểu, não yêu đương cực đoan thật sự không có đầu óc.

Nếu có đầu óc, lúc ấy sao nàng lại sinh ra ý niệm thủ thân như ngọc vì một người nam nhân! Thậm chí bởi vì muốn nàng thay lòng đổi dạ, nàng liền hận không thể đi tìm chết, đây là cái não yêu đương thuần chủng gì thế!!!

Vì suy nghĩ thái quá của mình, An Cửu cảm thấy thẹn đến mức ngón chân cuộn tròn, muốn đập đầu vào gối chết đi.

Lúc này, tiếng hệ thống cứng nhắc truyền đến: 【 Tốt bụng nhắc nhở ký chủ một chút, thôi miên đã hết tác dụng, kế tiếp cần cô tự ứng biến. 】

"Không thành vấn đề."

An Cửu rất nhanh bình tĩnh lại, một lần nữa khôi phục tỉnh táo.

Sau đó, nàng còn có một trận đánh ác liệt phải đánh, nên phải lên mười hai vạn phần tinh thần.

An Cửu có thể cảm giác được một ánh mắt mãnh liệt dừng trên mặt mình, không cần nghĩ cũng biết là ai. Cảm giác ngực đau đớn trước đó đã biến mất, theo lời hệ thống, tình cổ xung đột với não yêu đương của nàng, đã chết thẳng cẳng.

Ai bảo não yêu đương của nàng cực đoan, tình cổ cũng không phải đối thủ.

Không có tình cổ không thể được, vì kế hoạch công lược, nàng còn phải tiếp tục diễn.

Lông mi cánh bướm của thiếu nữ khẽ động, chậm rãi mở mắt.

Hai mắt đen nhánh từ từ lộ ra, đầu tiên đáy mắt thiếu nữ có chút mờ mịt, phảng phất không biết hôm nay là hôm nào, nhưng ánh mắt chạm đến mặt nam nhân, mắt trong trẻo sâu thẳm đột nhiên loé sang.

Dường như, pháo hoa nở rộ lộng lẫy trong trời đêm.

Ánh mắt thiếu nữ rực rỡ lấp lánh, không hề chớp mắt mà nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt chuyên chú cực kỳ.

"Phi Y......"

Nàng chuẩn xác gọi tên của hắn, ngữ khí mà Bùi Tịch chưa từng được nghe, giống như nữ tử đang gọi người thương, mềm như bông cơ hồ chảy ra nước.

Sau khi gọi một tiếng này, thiếu nữ liền ngượng ngùng mím cái miệng nhỏ, khóe môi vểnh lên, mi mắt cong cong, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.


Bùi Tịch bỗng nhiên nhăn mày.

Ánh mắt hắn đảo qua khuôn mặt dần dần đỏ bừng của thiếu nữ, cẩn thận đánh giá thần sắc của nàng, đáy lòng đột nhiên trầm xuống.

Tình cổ...... thành công.

Suy nghĩ này vừa hiện lên, Bùi Tịch liền ý thức được, hắn muốn tìm kiếm đáp án, có lẽ sẽ không tìm thấy.

Mặc dù vậy, hắn vẫn khàn giọng mở miệng hỏi: "An Cửu, nàng thích ai?"

Gương mặt thiếu nữ ửng đỏ, đôi mắt ngấn nước nhìn khuôn mặt tuấn lãng của nam nhân, muốn nói lại thôi.

Nàng tựa hồ thẹn thùng tới cực điểm, nhưng đối mặt với câu hỏi của nam nhân, lại không đành cự tuyệt, đành phải cố nén ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Ta, ta thích chàng, Phi Y."

Nói xong, cặp mắt đào hoa xinh đẹp như trong tranh càng ngấn nước, ba quang trong mắt lấp lánh, giống như con sông dưới ánh hoàng hôn, chiếu rọi màu vàng ấm áp.

Đôi mắt này, hiện tại không chớp dừng trên người Bùi Tịch, chưa từng có một khắc lệch khỏi quỹ đạo.

Dù ai nhìn, đều sẽ không hoài nghi, rằng nàng yêu hắn sâu đậm, coi nam nhân trước mặt như trời, coi hắn như trụ cột của cuộc đời mình, một khắc cũng không rời khỏi hắn.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, nội tâm Bùi Tịch không khỏi sinh ra một cảm giác thỏa mãn mãnh liệt.

Nữ nhân mình thích, liếc mắt đưa tình nói thích mình, là nam nhân đều sẽ cảm thấy thỏa mãn.

Nhưng sau thỏa mãn, tiếp đó mất mát và không cam lòng càng thêm mãnh liệt.

Ngực giống như đột nhiên có một cái động lớn, gió lạnh xuyên qua động, mang đi nhiệt độ trên cơ thể, lưu lại một mảnh hư không lạnh lẽo.

Trước khi đưa nàng tới, nàng từng hỏi hắn, hắn có được chỉ là tình yêu giả dối, không phải thật. Chẳng lẽ lại cam lòng sao?

Bùi Tịch lúc ấy không cho là đúng.

Nữ nhân này sao có thể thật sự yêu ai? Ai nàng cũng không yêu, mặc dù yêu hắn là giả, nhưng có chút ít còn hơn không.

Nhưng hiện tại nói với hắn, nàng kỳ thật có người thích thật lòng.

Thật buồn cười.


Nếu không có ai, Bùi Tịch tất nhiên có thể bình tĩnh đối mặt.

Hiện giờ nàng lại để hắn thấy bộ dáng nàng chân chính yêu một người, vậy sao hắn có thể cam tâm!

Việc bất bình trên thế gian, từ trước đến nay không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều.

Ngược lại, giờ phút này nàng biểu hiện càng yêu hắn, hắn càng không cam lòng. Không cam lòng đó giống như con kiến phá vỡ động lớn trong lòng, mang đến từng đợt đau đớn không dứt, cùng với chỗ hổng càng lúc càng lớn.

Máu toàn thân như dần dần mất đi độ ấm dưới ánh mắt chuyên chú của thiếu nữ, trở nên lạnh lẽo.

Bùi Tịch cố nén nội lực tán loạn trong kinh mạch, gắt gao nhìn thiếu nữ mặt đỏ bừng, lạnh giọng chất vấn: "Ta hỏi nàng trước kia, thích ai?"

Hắn rốt cuộc không khống chế được, nắm chặt cánh tay thiếu nữ, hốc mắt đỏ lên, vẻ mặt tràn đầy chật vật chưa từng phát giác, gằn từng chữ một, gần như cuồng loạn hỏi: "Rốt cuộc nàng thích ai? Người nàng thích kia, là ai? Rốt cuộc là ai, nàng nói cho ta!"

Thiếu nữ khuôn mặt tái nhợt, bị sắc mặt kh ủng bố của hắn dọa đến, trừng lớn mắt nhìn hắn, run giọng nói: "Ta, ta chỉ thích chàng mà

, Phi Y, chàng đang nói gì, ta không hiểu, chàng đừng làm ta sợ được không......"

Nàng sợ tới mức không nhẹ, trong ánh mắt lộ ra một chút hoảng sợ, lông mi run rẩy.

Cho dù sợ như vậy, nàng cũng chưa từng muốn đẩy hắn ra, ngược lại vươn tay, ôn nhu ôm lấy mặt nam nhân, đau lòng nói: "Có phải chàng không thoải mái hay không? Ta thật sự chỉ thích chàng, chàng đừng không tin ta......"

Dừng một chút, thấy nam nhân vẫn dùng ánh mắt kh ủng bố nhìn mình, thiếu nữ hạ quyết tâm mím môi, bỗng nhiên nhón chân, nhẹ nhàng in cánh môi mềm mại của mình lên khóe môi hắn.

Quanh hơi thở thiếu nữ tràn ngập một mùi hương ngọt thanh, còn chưa cẩn thận phân biệt, cảm giác mềm ấm như chuồn chuồn lướt nước liền rời đi, chỉ để lại một tia ngọt mềm không bỏ được.

Khuôn mặt hồng của nàng lui về, bên môi nổi lên má lúm đồng tiền nho nhỏ, hai mắt to sáng lấp lánh, cong thành hai mặt trăng nhỏ.

"Ta, ta thích Phi Y nhất."

Thiếu nữ nhỏ giọng nói, lời nói nũng nịu tẩm đầy mật, ngon ngọt thẳng vào tim.

Ngực lại nhảy lên không theo quy luật, giống như mắc bệnh tim.

Dưới ánh mắt nhìn lên của thiếu nữ, sáng ngời, mềm mại, biểu tình của Bùi Tịch không khỏi nhu hòa.

Bên má nàng là hai má lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào, quả thực như ngọt tới đáy lòng hắn, lạnh lẽo lan tràn ở ngực nháy mắt tản ra, cả trái tim cũng như bị ngâm trong nước ấm áp.

Chuyện hạnh phúc nhất thế gian, đại khái không gì hơn tình cảm của mình được đền đáp nguyên vẹn.

Dòng nước ấm phảng phất muốn bao phủ người, mang đến cảm giác sung sướng cực hạn, bất kỳ chuyện gì cũng không thể bằng được.

Quái vật máu lạnh vô tình như hắn, cũng không nhịn được mà sa vào.

Sa vào ngắn ngủi qua đi, một cảm giác trống rỗng lại đến.

Nàng không yêu hắn.


Những lời yêu thốt ra lúc này, chỉ là nói dối dưới tác dụng của tình cổ thôi.

Nàng yêu rõ ràng là người khác.

Hiện giờ những lời nói với hắn, hiện giờ tình yêu đối với hắn, vốn thuộc về một nam nhân khác.

Nếu là thật, ai sẽ muốn giả chứ?

Bùi Tịch sống hai kiếp, tổng cộng hơn hai mươi năm, thậm chí còn trải qua cái chết một lần, giờ khắc này thế nhưng cảm thấy bi ai dày đặc.

Hắn chưa bao giờ trải qua cảm thụ này, dù sao hắn rất ít có cảm xúc.

Chỉ là cảm thấy cả người lạnh băng, trái tim lại nóng bỏng dưới cái nhìn chăm chú của thiếu nữ. Hắn một bên vui mừng khôn xiết vì tình yêu rõ ràng nàng đối với hắn, một bên lại vì tình yêu giả dối này mà tê tâm liệt phế.

Lòng phảng phất bị xé thành hai nửa, một nửa lửa cháy ngập trời, một nửa băng lạnh thấu xương.

Mà thiếu nữ không biết gì về tâm trạng Bùi Tịch, nàng thuận theo rúc vào khuỷu tay hắn, thỉnh thoảng ngẩng khuôn mặt nhỏ, dùng đôi mắt lóe sáng nhìn hắn, nhìn một cái liền mím môi cười, ngọt ngào khiến người ta không khỏi động tâm.

Bùi Tịch lại không biết, thiếu nữ đang ôm trong lòng kỳ thật biết tâm trạng hắn rõ như lòng bàn tay.

Trước khi mở mắt, An Cửu liền phân phó hệ thống tắt nhắc nhở độ hảo cảm.

Khi đang thời gian xem xét, trên giao diện tràn ngập một chuỗi nhắc nhở độ hảo cảm, -10 +10 -20 +20 lặp đi lặp lại, dày đặc khiến An Cửu cảm thấy may mắn mình có dự kiến trước, nếu không trong đầu đều là âm thanh nhắc nhở, sao còn có thể đắm chìm diễn chứ?

Cũng may, độ hảo cảm tăng tăng giảm giảm, cuối cùng vẫn dừng ở mức 85, vẫn không nhúc nhích như rùa.

An Cửu đang xem giao diện, không ngờ nam nhân đột nhiên bế nàng lên, trực tiếp bay vút từ trong tháp ra ngoài, khinh công dưới chân nhanh chóng xuyên qua rừng rậm, hướng tới một phương.

Cảm xúc kịch liệt đánh sâu vào khiến Bùi Tịch sinh ra xúc động muốn giết người, nhưng sau đó hắn phát hiện, người mình muốn giết là ai cũng không biết.

Nhưng không sao, không tìm thấy người, hắn có thể tìm một đám, tất cả đều giết.

Khác với kháng cự giãy giụa khi tới, lúc này thiếu nữ ngoan ngoãn cực kỳ, dịu ngoan để hắn ôm, còn tò mò hỏi: "Phi Y, chúng ta đi đâu vậy?"

Nam nhân nhìn nàng một cái, khàn khàn giọng nói: "Ta dẫn nàng đi gặp một người."

Thiếu nữ chớp chớp mắt, ánh mắt nàng từ đầu đến cuối cũng không dời khỏi người hắn, vẫn luôn nhìn hắn không chớp mắt, ngữ khí tùy ý hỏi: "Chàng muốn dẫn ta đi gặp ai?"

Ngữ điệu nam nhân trầm lạnh, không mang theo độ ấm: "Một hòa thượng."

———————————

Tác giả có chuyện nói:

Kế tiếp đều là cẩu huyết! Đều là cẩu huyết! Là hương vị tác giả thích! Không hợp khẩu vị nhớ nhanh chóng bỏ nha!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện