Ban đêm, ánh sao buông xuống, mọi thanh âm đều im lặng.
An Cửu nằm trằn trọc trên giường, rất khó vào giấc ngủ.
Cổ độc bắt đầu phát tác, một tầng cảm quan lan tràn khắp người, giống sóng triều bao bọc lấy nàng.
Bất động là tra tấn, động cũng là tra tấn.
Cho dù chỉ nằm một chỗ, nàng cũng có thể cảm giác được vải mặc cọ xát da sinh ra tê dại, không khí thổi qua mặt rất ngứa.
Loại tra tấn này cuồn cuộn vô tận, dường như vĩnh viễn sẽ không dừng lại.
Không phải đau đớn, lại tra tấn hơn thống khổ.
Ngủ cũng không ngủ được, An Cửu đành phải từ trên giường bò dậy, khoác một bộ xiêm y chất liệu mềm mại và mịn màng nhất, đi chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, nương cửa sổ tiến vào ánh trăng bạc, chậm rãi đi đến hành lang ngoài phòng rồi ngồi xuống.
Lúc ngồi, bề mặt tiếp xúc duy nhất giữa cơ thể và vật thể là eo và mông, vùng cảm quan này vốn không mẫn cảm, cũng sẽ dễ chịu rất nhiều.
An Cửu chống mặt ghé vào lan can, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Gió đêm phơ phất, tối nay gió không nhỏ, mát lạnh thổi tới, khô nóng trong cơ thể cũng theo đó giảm bớt.
Cơn buồn ngủ kéo đến, nàng liền ghé vào bóng đêm, mơ màng sắp ngủ.
Đột nhiên, phía trước truyền đến một tiếng vang nhỏ.
An Cửu nhấc mắt, lười nhác nhìn lại, liền thấy một bóng người đen trong tiểu viện tối đêm, không thấy rõ diện mạo, nhưng nhìn thân hình thon dài kia, hiển nhiên là nam nhân.
Nàng ngái ngủ chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Ai thế?"
Người nọ không biết vì sao không đáp lại, cũng bất động, chỉ đứng thẳng tắp, như là một pho tượng vô tri vô giác.
Ánh mắt An Cửu thoáng tỉnh táo, ngược lại nàng không sợ, dù sao tiểu viện này nhìn như bình thường, kỳ thật giấu sát thủ bí mật và các loại cơ quan, ruồi bọ cũng không thể vào.
Nửa đêm có thể xuất hiện trong sân, trừ chủ nhân Ngàn Sát Các, còn có thể là ai chứ? An Cửu chán chết ngáp một cái, nói với hệ thống ở trong đầu: "Nhìn xem, đây là nguyên nhân ta không nóng vội, nam nhân chính là miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, ngoài miệng nói không gặp ta, thân thể không phải thành thật như vậy sao?"
Thật lâu sau, nam nhân miệng chê nhưng thân thể lại thành thật chậm rãi đi về phía nàng.
An Cửu cho rằng hắn tới giúp nàng giải quyết cổ độc, thấy nam nhân tới gần, tỏ vẻ kinh hỉ tươi cười, thử thăm dò nhỏ giọng hỏi: "Là Phi Y sao?"
Giọng nam trầm thấp khàn khàn vang lên: "Là ta."
An Cửu vui mừng vươn tay về phía hắn, giây tiếp theo liền bị một bàn tay nóng bỏng nắm.
Hiện giờ cảm quan của nàng vô cùng nhanh nhạy, cảm giác nhiệt độ của cơ thể cực nóng, vào giờ phút này An Cửu cảm giác, cơ hồ muốn nấu chín nàng.
Đầu ngón tay thiếu nữ đột nhiên co rụt lại, theo bản năng thu tay, nhưng đối phương đã nhanh chóng khép lại năm ngón tay, gắt gao nắm lấy nàng, lòng bàn tay nóng bỏng giống như một cái bếp lò thiêu đốt hừng hực, gắt gao nắm tay nàng trong lòng bàn tay.
An Cửu không khống chế được kêu một tiếng, "Chàng, tay chàng nóng quá, Phi Y, chàng bị bệnh sao?"
"Không có." Nam nhân nói lời này, tiếng lại càng thêm khàn.
Cảm giác không ổn trong lòng An Cửu càng thêm mãnh liệt, chỉ cảm thấy nguy cơ đang ập đến, bản năng thúc giục nàng nhanh chạy trốn.
Nhưng nàng đã chui đầu vô lưới, sao có thể thoát được?
Vốn Bùi Tịch không tính gặp nàng, nửa đêm hắn tới đây, cũng là muốn ở ngoài viện nhìn nàng một cái.
Độc của hắn mơ hồ lại có dấu hiệu phát tác, mỗi khi độc phát, lý trí của hắn sụp đổ, tình cảm điều khiến hắn đi vào nơi này.
Trước khi An Cửu đi ra khỏi phòng, hắn liền đứng trong viện chốc lát.
Thẳng đến khi nhìn thấy nàng ra cửa, ngồi ở hành lang thở dài, hắn mới không nhịn được phát ra tiếng, khiến nàng chú ý tới hắn.
Hắn muốn xem nàng sẽ lựa chọn như thế nào.
Mấy ngày bị hắn phớt lờ, thậm chí thờ ơ lạnh nhạt khi nàng chịu cổ độc tra tấn, nàng còn sẽ trước sau như một tươi cười chào đón hắn không?
Bùi Tịch nghĩ, nàng có lẽ sẽ tức giận, sẽ cáu kỉnh.
Đại tiểu thư không bao giờ chịu thiệt, cho dù chịu một chút ủy khuất, nàng cũng muốn nháo đến mọi người đều biết.
Chỉ là, không có.
Thiếu nữ vẫn cứ vui mừng nhào đến, nhìn thấy hắn phản ứng đầu tiên là lo lắng thân thể hắn, chứ không phải trách cứ hắn lạnh lùng với nàng.
Nàng yêu hắn, lại yêu đến đánh mất chính mình, biến thành một chiếc vỏ rỗng giả dối.
Bùi Tịch bỗng nhiên cười thấp, trong tiếng cười hàm chứa thâm thuý.
Hắn rũ mắt, thấy ngón chân trắng nõn của nàng đạp lên tấm ván gỗ, ôn nhu hỏi: "Sao không đeo giày?"
Còn chưa nói xong, hắn liền cúi người ôm đầu gối nàng, bế thiếu nữ lên.
Màn đêm che giấu đôi mắt, lại không che giấu thứ có thể phát ra tiếng.
Thiếu nữ duyên dáng kêu, đôi bàn tay nóng rực dán vào nàng chỉ cách một lớp vải, nàng nằm trên vai nam nhân, thở hổn hển mấy hơi, hồi lâu, mới yếu ớt nói: "Đeo giày đau chân, khó chịu."
Cơ thể này của nàng vốn là tiểu thư yếu đuối, da thịt non mịn, sau khi trúng cổ độc, càng thêm yếu ớt.
Thường đeo giày cũng sẽ không cọ sát chân, hiện tại vải xiêm y lại có nếp gấp, đều khiến cả người nàng không thoải mái.
Na ná công chúa và hạt đậu*.
* Truyện công chúa và hạt đậu: Câu chuyện xoay quanh hành trình tìm kiếm một nàng công chúa đích thực của hoàng tử, có một nàng công chúa đến gõ cửa lâu đài và tự xưng là công chúa đích thực, để kiểm tra xem nàng có phải là công chúa đích thực không, hoàng hậu đã để một hạt đậu dưới nhiều lớp đệm dày, sáng hôm sau công chúa bị hoàng hậu hỏi về giấc ngủ, nàng trả lời không ngủ được vì dường như có vật gì đó dưới giường, nghe thấy câu trả lời hoàng hậu liền xác nhận nàng chính là xông chúa đích thực. (Câu chuyện có nhiều tầng ý nghĩa nhưng mình chỉ tóm tắt ý liên quan đến miêu tả của An Cửu, đó là cơ thể nhạy cảm của một tiểu thư quyền quý)
Nam nhân ôm thẳng nàng vào phòng, đặt nàng lên giường, sau đó ngồi xổm xuống, tinh tế dùng tay lau sạch bụi bẩn dính trên lòng bàn chân nàng.
Một bên thấp giọng hỏi: "Mấy nay ta không tới gặp nàng, có buồn không?"
Trong phòng không đốt đèn, trong bóng tối, giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ truyền đến: "Không có nha, chàng cũng có việc bận mà, có thể bớt thời giờ tới gặp ta là ta đã rất vui rồi, cho dù chàng tới hay không, ta đều thích Phi Y, tuyệt đối sẽ không tức giận."
Thật là biết điều, lại...... Không giống nàng.
Chua xót dày đặc đan chéo trống rỗng cực hạn trong lòng, gây nên một cơn đau âm ỉ, đau đớn dần dần lan đến toàn thân, đầu ngón tay cũng bắt đầu không ức chế được mà run rẩy.
Bùi Tịch ngồi xổm, ngửa đầu nhìn thiếu nữ.
Nàng hẳn là không nhìn thấy hắn. Nhưng hắn có thể thấy rõ biểu tình của nàng, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía hắn. Mặc dù nàng không thấy rõ, mặt mày vẫn mang theo vui sướng cùng ngọt ngào.
Nhưng mà ngọt ngào này, lại có bao nhiêu giả dối.
"Vài ngày nữa các bằng hữu của nàng đều tới làm khách, cơ hội khó có được như thế, chúng ta liền thành thân ngày đó luôn, được không?"
Hắn kìm nén đau đớn trong cơ thể, tận lực dùng ngữ khí bình thản mà hỏi.
Thiếu nữ sửng sốt, ngay sau đó không chút do dự đáp ứng: "Được nha!" Đột nhiên nàng lại nghĩ đến điều gì, nghiêm túc hỏi, "Bằng hữu của ta đều tới sao?"
"Đều tới, không thiếu người nào."
"Vậy Bùi Tịch thì sao? Bùi Tịch có tới không?"
Nam nhân phút chốc ngẩn ra, tim đập lỡ một nhịp: "Vì sao...... Muốn hỏi Bùi Tịch?"
Thiếu nữ rũ mắt, lông mi dài cụp xuống, che đồng tử sáng ngời, thấy không rõ thần sắc.
Ngữ điệu lại như ngày thường, nhẹ nhàng vui sướng: "Cổ độc của ta còn cần huynh ấy tới trị, đêm nay khó chịu không ngủ được, chờ huynh ấy tới, nhất định phải nhờ huynh ấy kê chút thuốc cho ta."
"Hoá ra là như thế." Nam nhân giống như bừng tỉnh mà thở dài.
"Đúng nha, ta mới không thích huynh ấy đâu!" Thiếu nữ nói, khẽ hừ một tiếng, nuông chiều cực kỳ.
"Không cần chờ hắn, nàng quên rồi sao? Ta cũng có thể trị giúp nàng." Nam nhân giơ tay, điểm mấy huyệt đạo trên người thiếu nữ.
Ngón tay hắn vừa thu lại, An Cửu liền phát giác xao động trong cơ thể dần dần bình ổn, cảm giác siêu cấp mẫn cảm, cũng chậm rãi biến mất.
Nàng sửng sốt một chút, mới bất tri bất giác nói: "Đúng vậy, lúc trước khi chàng tới tìm ta, hình như từng làm như vậy......" Tiếng nói bỗng nhiên dừng lại, thiếu nữ ngượng ngùng cắn môi, giọng như muỗi kêu, "Cái kia, kế tiếp...... có phải chàng muốn hôn ta hay không?"
Tuy rằng hạ tình cổ, nhưng thiếu nữ vẫn không mất đi ký ức. Nàng vẫn nhớ rõ chuyện đã từng phát sinh, chỉ là tình cảm với một số người trong trí nhớ đã xảy ra thay đổi.
Ví dụ Phi Y từng vài lần dùng cổ độc làm nhục nàng, nàng lại không để ý bị làm nhục, chỉ nhớ những việc hắn thân mật với nàng.
Nàng đã từng phẫn hận không thôi với điều này, hiện giờ nàng lại chủ động mời hắn.
Bùi Tịch yên lặng nhắm mắt.
Giờ phút này nàng mời gọi hắn, không khác gì bày thịnh yến Thao Thiết* trước mặt hắn.
* Thịnh yến Thao Thiết: Ý nghĩa là để mô tả thực phẩm rất phong phú, được dùng rất rộng rãi và phổ biến.
Kịch độc trong thân thể hắn ngo ngoe rục rịch, mà trước đó hắn phát hiện, thân cận với nàng, có thể giảm bớt cực lớn thống khổ.
Sau khi trầm mặc một lát, Bùi Tịch lại chậm rãi đứng dậy, trong ánh mắt chờ mong của thiếu nữ, chậm rãi lui về phía sau một bước.
"Không được, ta chỉ đến nhìn nàng." Giọng hắn khàn khàn, như bị chà xát trên giấy nhám, từng tiếng lọt vào lỗ tai, "Đi ngủ sớm một chút đi."
Nói xong câu đó, hắn đột nhiên xoay người, nện bước đi ra cửa.
An Cửu ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn hắn rời đi, trong bóng tối, bóng dáng cao dài dường như có chút lảo đảo.
Trong nhà yên tĩnh, thiếu nữ thấp giọng lẩm bẩm: "Ngươi nói, vì sao hắn không làm chứ?"
Hắn rõ ràng có thể hung hăng đối đãi với nàng, tựa như vài lần trước vậy, thừa dịp nàng phát tác cổ độc, làm nhục nàng không điểm mấu chốt.
【 Đại khái ký chủ biểu hiện yêu hắn quá, hắn không hạ thủ được? 】
An Cửu im lặng hồi lâu, chậm rãi lắc đầu: "Không phải như vậy."
Hắn không phải vì nàng quá yêu hắn mà không xuống tay được, mà là bởi vì, bộ dáng não yêu đương của nàng khác lúc trước quá lớn.
Người Bùi Tịch yêu chính là đại tiểu thư An Cửu được nuông chiều mà ngạo mạn khinh thường hắn, chứ không An Cửu não yêu đương si tình.
Hắn yêu chính là bộ dáng tươi sáng không chịu thua của nàng, cho nên đối với nhu thuận ngoan ngoãn trong đầu đều là hắn, d*c vọng ức hiếp cũng không có.
"Quả nhiên, người này chính là có chút cuồng chịu ngược đi? Ta không tàn nhẫn với hắn một chút, sao hắn sẽ tự đứng dậy được?"
An Cửu tặc lưỡi hai tiếng, suy nghĩ cẩn thận xong, an tâm nằm trở lại giường, chỉ chốc lát liền ngủ.
Đỉnh tháp lâu cách đó không xa, nam nhân nhốt bản thân ở phòng trong, bởi vì vô cùng thống khổ, gắt gao cuộn tròn người.
Khớp xương ngón tay rõ ràng bám mép giường, in trên tấm ván gỗ mấy dấu tay thật sâu.
Cả người hắn đổ mồ hôi đầm đìa, gân xanh nổi lên, khoang miệng tràn đầy mùi máu tươi, ý thức hỗn độn, hắn không ức chế được mà gầm nhẹ, giống như thú bị nhốt trong lồ ng sắt, toàn thân run rẩy từng đợt.
Lúc này, thần trí hắn mơ hồ nhất.
Cho nên ngay cả bản thân Bùi Tịch, cũng không nhớ được khi hắn đau đến mức tận cùng, môi mấp máy, vẫn luôn lặp lại một câu.
"Vì sao, vì sao...... Không thể yêu ta?"
Một giọt nước trong suốt dọc theo đuôi mắt chảy xuống, rơi vào thái dương, biến mất không đâu vết.