Đại khái là đang nói chuyện cùng hệ thống, An Cửu có chút thất thần.

Nàng không nhớ bản thân ngồi trên giường hỉ từ khi nào, ký ức giống như xảy ra vấn đề, vui mừng ầm ĩ xung quanh phảng phất như một con sông, mà nàng đang lênh đênh trên đó, bị lôi kéo ngồi trên thuyền nhỏ, mới đột nhiên có cảm giác làm đến nơi đến chốn.

Đến đây, quá trình đón tân nương đã xong, kế tiếp tân lang phải ra ngoài tiếp đãi khách khứa, nàng sẽ ở lại nơi này, một mình chờ.

An Cửu sớm đã quen thuộc tất cả quá trình, yên lặng chờ đợi.

Nhưng Bùi Tịch luôn khiến người ta có chút ngoài dự đoán.

An Cửu mới ngồi xuống, hắn liền phân phó người bưng đồ ăn nóng hôi hổi tới, để trên bàn, bảo An Cửu đói bụng ăn một chút.

Trong ngày tân hôn, tân nương luôn không có thời gian ăn cơm, cũng không được ăn cái gì.

Không biết quy củ này từ đâu mà có.

Bùi Tịch đưa xong thức ăn cũng không dừng lại lâu, ngoài phòng khách còn đang đợi hắn đi kính rượu, liền mang theo người rời đi, trong phòng chỉ còn tân nương và Lâm Thanh Nghiên làm bạn với nàng.

Bên tai truyền đến tiếng cửa khép lại, sau đó là tiếng của Lâm Thanh Nghiên: "Sao huynh ấy biết cô chưa ăn cơm? Thật săn sóc."

An Cửu nghĩ, đương nhiên biết, lúc trước nàng gả cho Minh vương, liền đói đến bụng reo lên, sau đó bị ép ăn một bụng quả khô.

Việc này nàng vẫn luôn nhớ, trước khi chuẩn bị cho hôn sự lần này, liền vô tình oán giận một câu, không ngờ hắn vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

Lâm Thanh Nghiên bưng chén tới, trong chén là từng viên bánh trôi tròn vo trắng như tuyết, bảo An Cửu dùng muỗng múc ăn, trời rét lạnh, một chén bánh trôi ngọt vào bụng, tay chân có chút lạnh băng cũng nóng lên.

Ngoài phòng truyền đến âm thanh ồn ào, phòng tân hôn cách đại sảnh yến tiệc có chút xa, cũng có thể cơ hồ nghe được tiếng người sôi nổi, thỉnh thoảng tiếng cười mời rượu, tất cả mọi người cực kỳ vui.

Trong bầu không khí náo nhiệt như vậy, nội tâm An Cửu lại cực kỳ bình tĩnh.

Nàng thậm chí có thể nghe thấy giọng mình bình đạm như thường: "Thanh Nghiên, cô giúp ta cầm chén ra, cô cũng tìm chút đồ ăn đi, không phải cô cũng chưa ăn cơm tối sao?"

"Chỉ là một mình cô......" Lâm Thanh Nghiên có chút chần chờ.

An Cửu nói: "Không sao, chỉ một lúc thôi, ta cũng không phải đứa trẻ cần ai chăm."

An Cửu không có nhà mẹ đẻ, tất nhiên cũng không có nha hoàn hồi môn, nàng lại không quen thị nữ Dược Vương Cốc hầu hạ, lần này xuất giá bên cạnh chỉ có Lâm Thanh Nghiên làm bạn. Kim Yến Uyển vốn cũng muốn đến, nhưng đúng lúc mẹ kế nàng ta bệnh nặng, liền chỉ gửi quà đến.

Lâm Thanh Nghiên vừa nghe, sờ bụng trống rỗng, cũng không xấu hổ gật đầu, chỉ chốc lát liền ra cửa.

Phòng tân hôn hiện tại An Cửu ở, chính là phòng Bùi Tịch.

Sau khi Lâm Thanh Nghiên rời khỏi đây, nàng tự mình vén khăn voan, mở ngăn bí mật kia ra.

Vị trí của chiếc bình trong ngăn bí mật không thay đổi chút nào, chủ nhân vẫn chưa phát hiện bí mật mình che giấu sớm đã bị phát hiện.

An Cửu cầm lấy bình ngọc, đi đến bên cạnh bàn, nhẹ nhàng rút nút bình, rót hai con trùng nhỏ trong suốt vào trong chén rượu.

Toàn thân trùng nhỏ trong suốt, rơi vào rượu liền không thấy bóng dáng, tựa hồ hoà vào rượu, theo nàng biết, cổ trùng này phải tiếp xúc với máu thịt con người mới có thể thức tỉnh.

Trong suốt quá trình, An Cửu không có nửa phần hoảng loạn, tay cũng không run dù một chút.

Sau đó nàng trả bình ngọc về chỗ cũ, một lần nữa đóng ngăn bí mật, tiếp đến ngồi trở lại mép giường hỉ, trùm khăn voan.

Khi Lâm Thanh Nghiên trở về, chưa từng phát hiện bất kì dị thường nào.

Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, hết thảy như thường.

Lâm Thanh Nghiên vừa trở về liền vui vẻ nói: "Hạ đại ca ở hỉ yến so rượu với người ta, nghe nói có người tìm chàng ấy khiêu chiến so kiếm, thua liền uống rượu, náo nhiệt lắm."

"Bùi Tịch đâu?" An Cửu hỏi.

Lâm Thanh Nghiên: "Huynh ấy cũng uống không ít, dù sao là ngày đại hỉ, ta chưa từng thấy huynh ấy vui giống hôm nay đâu!"

Cả ngày An Cửu đều đội khăn voan, đến nay chưa từng thấy mặt Bùi Tịch, không biết bộ dáng vui mà nàng nói là gì, ngày thường mặt Bùi Tịch thường treo ý cười, có thể khiến người ta nhìn ra hắn vui thật, chắc hắn thật sự không khắc chế được nội tâm vui sướng.

Ngực An Cửu không hiểu sao có chút buồn, nàng thở phào một hơi, cười nói: "Chờ thêm một khoảng thời gian, Hạ đại ca cũng sẽ vui giống Bùi Tịch hôm nay thôi."

Lâm Thanh Nghiên: "Ai nha, cô......"

Không đến hai tháng nữa, chính là hôn sự của Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình.

"Đúng rồi, đêm nay cô động phòng hoa chúc, nhất định phải cho ta biết một chút cảm thụ nha...... Để ta chuẩn bị......"

An Cửu buồn cười, hỏi nàng: "Chuẩn bị cái gì?"

Trong phòng chỉ có hai người, Lâm Thanh Nghiên vẫn đè thấp giọng, ngượng ngùng nói: "Ta nghe người ta nói sẽ rất đau, nên có chút sợ......"

An Cửu cũng nhỏ giọng, "Được, có cơ hội...... Ta nhất định sẽ nói cho cô."

Ngoài phòng là tiếng người sôi nổi, trong phòng là hai thiếu nữ trẻ tuổi thẹn thùng nói chuyện, cất giấu tình ý không nói lên lời.

An Cửu vốn tưởng rằng thời gian sẽ trôi qua chậm, dù sao cảm giác chờ đợi luôn giày vò người ta.

Nhưng cũng không biết có Lâm Thanh Nghiên làm bạn, hay là gì khác, nàng chỉ cảm thấy không bao lâu, ngoài phòng liền truyền đến liên tiếp tiếng bước chân, xen lẫn trêu đùa và ồn ào.

Chỉ chốc lát, cửa phòng tân hôn rộng mở, đám người cười đùa cũng nháy mắt an tĩnh lại.

Xuyên qua khe hở khăn voan, An Cửu thấy một đôi giày màu đỏ đi đến trước mặt nàng, trên giày là vạt áo đỏ rũ xuống.

Đối phương đứng ở mép giường, đối diện với đôi giày thêu màu đỏ của nàng, cách chưa đến nửa thước.

Người vào cửa không ít, xung quanh lại rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hỉ nương* quanh quẩn bên tai mọi người.

* Hỉ nương: người săn sóc nàng dâu (trong lễ cưới ngày xưa)

Hỉ nương đang ở bên cạnh đôi tân lang tân nương nói một số câu chúc tốt đẹp, cái gì bỉ dực song phi*, cái gì bạch đầu giai lão, bởi vì dùng ngữ điệu phụ xướng, kéo ra thật dài, có hương vị trang nghiêm lại vui mừng, phảng phất lời chúc thật sự có sức mạnh.

* Bỉ dực song phi: cánh sát bên cánh

An Cửu an tĩnh nghe, ánh mắt hơi rũ.

Một bên hoảng hốt suy nghĩ, hắn lại thật sự nghe lời như vậy, một chút cũng không nóng vội.

Tựa hồ đã qua hồi lâu, tựa hồ lại chỉ là trong chớp mắt, trong đầu An Cửu loé lên, liền nghe hỉ nương nói: "Tân lang vén khăn voan đi!"

Vì thế trong phòng tức khắc lại vang lên một trận tiếng ồn, đều là khách quen của Dược Vương Cốc.

"Mau vén mau vén đi, để mọi người nhìn tân nương tử!"

Bước này gọi là nháo động phòng, không biết ở đâu nói, phải cho khách trẻ tuổi chưa lập gia đình làm ồn, hôn nhân của tân lang tân nương mới có thể mỹ mãn, mà người trẻ tuổi nháo động phòng cũng có thể lây chút không khí vui mừng.

Tầm nhìn của An Cửu đột nhiên xuất hiện một cây ngọc cân, duỗi đến phía dưới mí mắt nàng, chậm rãi vén khăn voan đỏ lên.

Tầm mắt trong nháy mắt sáng lên, nàng nhịn không được nhắm mắt, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Bùi Tịch mặc một bộ hồng y, quần áo đỏ khiến khuôn mặt tái nhợt của hắn nổi bật lên vài phần khỏe mạnh, mái tóc đen được búi cao bằng kim quan, khóe mắt đuôi mày nam nhân nhộn nhạo không khống chế được ý cười.

Cặp mắt đen hẹp dài kia, giờ phút này hơi hơi cong, phảng phất trăng non trên bầu trời.

Hắn hẳn là uống quá nhiều, ánh mắt có chút mê mang, dù vậy, lúc vén khăn voan lên, An Cửu vẫn chú ý tới, cặp mắt đen như mực kia như một ngôi sao rơi xuống, đột nhiên trở nên sáng ngời.

Ai thấy hắn, đều có thể cảm giác được, giờ phút này hắn có bao nhiêu vui sướng.

Không che giấu được, cũng không muốn che giấu.

Đầu ngón tay An Cửu vô thức véo lòng bàn tay, đau đớn truyền đến, khiến nàng bỗng nhiên tỉnh táo, cuống quít rũ mi mắt, hàng mi dài run rẩy như cánh bướm.

"Ai da tân nương tử thẹn thùng!" Mọi người cười vang lên.

"Tân nương tử thật xinh đẹp!"

Đích xác xinh đẹp, thiếu nữ đầu đội mũ phượng vàng, một viên đá quý đỏ như máu gắn ở giữa mày, khuôn mặt to bằng bàn tay càng thêm trắng, mũi cao môi anh đào, mặt mày diễm lệ, giờ phút này rũ mi thấp mắt, gò má ửng đỏ, đẹp tựa như một bức tranh.

Bùi Tịch cũng cười theo, rồi sau đó chắp tay nói với mọi người: "Vợ ta da mặt mỏng, chư vị thông cảm."

Giọng nói, đều không giấu được ý cười.

Mọi người đều nể hắn, sau đó tiếng cười quả nhiên nhỏ đi nhiều, cũng không ồn ào nữa, mọi người chỉ yên lặng nhìn, trên mặt mang theo nụ cười thiện ý.

An Cửu thu hết thảy vào trong mắt, vẫn tiếp tục rũ đầu, làm bộ e lệ.

Vén khăn voan, sau đó là uống rượu hợp cẩn.

Trong tiếng hỉ nương phụ xướng, hai người duỗi tay lấy hai ly rượu trên bàn, lại trong sự chú ý của mọi người, hai cánh tay vòng qua nhau, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Rượu lạnh lẽo rót vào trong miệng, mang đến một mùi hoa đào, cùng với vị cay của rượu.

Rượu trôi vào bụng, đôi mắt An Cửu vừa chuyển, liền thấy nam nhân đối diện buông chén rượu, rượu trong ly cũng uống không còn một giọt.

An Cửu cẩn thận cảm thụ, trong bụng có một cảm giác đau rất nhỏ, trong nháy mắt biến mất không dấu vết, tựa hồ chỉ là ảo giác của nàng.

Nàng lại nhìn Bùi Tịch, hắn cũng không hề phát giác, nàng nhìn về phía đôi mắt sáng ngời như sao của hắn, sáng quắc bức người, tròng mắt phản chiếu bóng dáng nàng, tựa hồ chỉ có thể thấy một mình nàng.

Từ khi vào phòng này đến nay, hắn vẫn luôn dùng ánh mắt này nhìn nàng, chưa từng có một khắc lệch khỏi quỹ đạo.

Sự nóng bỏng này mắt thường có thể thấy được.

Vì thế sau khi uống rượu hợp cẩn, khách khứa vây xem cũng không hề ồn ào, chỉ chốc lát liền xuống sân khấu.

Thật sự là thời gian cũng quá muộn, đã là giờ Tý*, đêm đã khuya.

* Giờ Tý: từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng

Đám người tản đi, đêm đông rét lạnh yên tĩnh, sau khi tiếng người bên ngoài biến mất, không còn một âm thanh nào khác.

Trong sự im lặng, chỉ có ngọn nến đỏ thỉnh thoảng phát ra tiếng.

Bùi Tịch đóng cửa phòng lại, mới xoay người đi về phía mép giường, thiếu nữ mặc hỉ phục vẫn ngồi ở mép giường không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng giương mắt nhìn hắn.

Hắn cảm giác có chút không đúng, ánh mắt nàng nhìn hắn phảng phất mang theo ý vị khác.

Nhưng hắn uống thật sự có chút nhiều, bất kì ai tới kính rượu hắn đều không cự tuyệt, đầu bắt đầu choáng váng, cũng không phân biệt được có phải nhìn lầm hay không.

Ánh nến đong đưa, cảm xúc tràn ngập trong ngực hắn giống như thùng gỗ rót đầy nước, lắc lư qua lại, tạo ra từng gợn sóng, khiến cảm xúc hắn phập phồng, không thể bình tĩnh.

"Cửu nhi, rốt cuộc nàng cũng gả cho ta."

Bùi Tịch nhẹ nhàng nắm tay thiếu nữ đang gác trên đầu gối.

Bàn tay nhỏ lạnh lẽo, không có một tia độ ấm.

Hắn hơi sửng sốt, liền nắm tay nhỏ mềm mại kia vào lòng bàn tay, muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình làm ấm nó: "Sao tay lạnh như vậy?"

An Cửu: "Trời có chút lạnh."

Bùi Tịch vừa ngồi xuống mép giường, nghe vậy lập tức định đi ra ngoài gọi người mang lò sưởi tới.

Vừa mới đứng dậy, trên tay truyền đến một lực kéo.

Ngón tay mảnh khảnh của thiếu nữ nhẹ nhàng móc lấy đầu ngón tay hắn, không dùng nhiều lực, hắn lại như bị đông cứng, một bước cũng không thể đi.

"Không cần, dù sao...... sắp lên giường nghỉ ngơi rồi."

Thê tử mới cưới của hắn, nữ nhân hắn âu yếm, dùng ngữ khí mềm mại xưa nay chưa từng có, nói với hắn.

Bùm một tiếng, trong cơ thể giống như bùng lên một ngọn lửa, vốn cơ thể nóng lên vì say rượu, độ ấm lại lần nữa lên cao.

Hầu kết Bùi Tịch lăn lăn, hồi lâu mới tìm về giọng mình: "Đúng vậy, nghỉ ngơi đi, lên giường sẽ không lạnh."

Hắn nói năng lộn xộn, ánh mắt nhìn nàng càng thêm nóng rực, đôi mắt đen như ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, sáng kinh người.

An Cửu giống như ngượng ngùng mà cúi đầu rũ mi, không đối diện với hắn.

"Cả người toàn mùi rượu." Nàng thấp giọng nói, như oán trách, trên mặt lại không có bao nhiêu biểu tình.

Bùi Tịch đương nhiên nhận ra cảm xúc của thê tử mới cưới tựa hồ cũng không cao, nhưng hắn vẫn không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng quá lạnh, hoặc là không để ý nghi thức xã giao —— dù sao nàng đã trải qua ba lần hôn lễ.

Quan trọng nhất chính là, trong đầu hắn sớm bị chuyện sắp xảy ra chiếm cứ, rượu càng làm hắn mất đi nhạy bén của ngày thường, khó có thể phát hiện một số manh mối.

Tràn đầy lòng hắn chỉ còn lại vui sướng, chỉ còn lại thỏa mãn, chỉ còn lại hạnh phúc cơ hồ bao phủ hắn.

Hắn nghĩ về tương lai, nghĩ sau khi giải độc, hắn sẽ cùng nàng bạch đầu giai lão làm bạn cả đời, có lẽ sinh mấy đứa nhỏ, hắn sẽ dành cho bọn chúng toàn bộ tình yêu, hắn sẽ dạy con trai tập võ, dạy con gái học y, nếu muốn học hết cũng có thể.

Khó có thể mở miệng chính là, trước khi chuẩn bị hôn sự, trong thời gian rảnh rỗi hắn đã nghĩ rất nhiều tên thích hợp cho con.

Khác với cha mẹ hắn, tương lai tốt đẹp lại tươi sáng.

Ngày Bùi Tịch chờ mong đã đến, mà hôm nay, là ngày đầu tiên hắn đến nơi tươi sáng đó, là bắt đầu của mỹ mãn, là khởi điểm của tốt đẹp.

Cả ngày nay, hắn cơ hồ lơ lửng như trên mây, xung quanh hết thảy đều như cảnh trong mơ, khó có thể tưởng tượng, mình lại có được mọi thứ tốt đẹp như vậy.

Bùi Tịch từng vô số lần nghĩ tới, mình là người không được ông trời yêu thương, hắn được chú định kéo dài hơi tàn mà tồn tại, sống không bằng chết, không nhìn ra bất kì hy vọng nào, cũng không thấy nửa phần ánh sáng.

Hiện giờ, từ đáy lòng hắn cảm tạ, cảm tạ ông trời cho hắn sống lại một kiếp.

Người tội ác tày trời như hắn, lại có thêm một lần cơ hội, có thể đạt được hết thảy tốt đẹp của thế gian.

Cuối cùng trời cao chiếu cố hắn một lần, không phải sao? Bùi Tịch đã không nhớ rõ cởi quần áo lên giường như thế nào, chỉ nhớ khi tỉnh táo, thiếu nữ đã tháo châu ngọc đầu đầy, khuôn mặt trắng như tuyết mang theo hồng trang diễm lệ, ghé sát vào hắn, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng xoa đuôi mắt hắn.

"Uống rất nhiều rượu sao?" Đáy mắt nàng tựa hồ hàm chứa chút lo lắng âm thầm, lại như tràn ngập một mảnh sương mù, khiến hắn không nhìn rõ thần sắc cụ thể.

Bùi Tịch giơ tay bắt lấy tay nàng, tay nhỏ kia vẫn lạnh lẽo như cũ, hắn ôm chặt nàng, ấn vào lòng ngực nóng bỏng của mình, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm nàng, thấp giọng nói: "Không nhiều lắm."

Ngày như vậy, vui sướng như vậy, lại không nhiều lắm.

Thiếu nữ hơi tránh, rũ mắt nhỏ giọng nói: "Chàng buông ra, ta đi kéo màn giường."

Bùi Tịch nhìn nàng chăm chú, không hề chớp mắt.

Là bởi vì sắp động phòng sao? Tối nay không hiểu sao nàng không ngang ngược giống ngày trước, lộ ra mười phần dịu dàng của cô gái nhỏ.

Tuy Bùi Tịch có chút kinh ngạc, trong lòng lại vì biểu hiện dị thường của thiếu nữ càng thêm nóng rực.

Màn giường đỏ rơi xuống, che ánh nến bên ngoài, hai người phảng phất ở trong một không gian nhỏ, chỉ có ánh sáng mỏng manh xuyên qua màn, hiện ra quang ảnh hư hư thật thật, giống như cảnh trong mơ.

Tầm mắt Bùi Tịch vẫn chưa chịu rời đi, hắn có thể thấy rõ lông mi run rẩy của thiếu nữ, cùng với tay nhỏ sờ vạt áo hắn.

Hắn duỗi tay qua, nắm tay nàng, giọng nói hàm chứa ý cười nồng đậm: "Gấp như vậy?"

Tay nhỏ mềm mại không biết vì sao càng thêm lạnh lẽo, mơ hồ còn run rẩy, Bùi Tịch hơi nhăn mày: "Thân thể nàng không thoải mái sao? Ta bắt mạch cho nàng."

Nói xong liền muốn bắt mạch cho thiếu nữ, giây tiếp theo lại bị nhẹ nhàng tránh đi.

An Cửu theo giọng nói cúi người qua, hai tay vòng ôm lấy cổ nam nhân, như là sợ hãi điều gì, run giọng nói: "Không phải không thoải mái, chỉ là có chút sợ hãi."

Bùi Tịch ôm thân thể mềm mại nhỏ nhắn trong lòng, ngày thường cũng không phải chưa từng ôm nàng, thậm chí chuyện quá mức cũng đã làm, nhưng lại không bằng một cái ôm đơn giản tối nay.

"Sợ cái gì?" Tiếng hắn trầm khàn, giống như hạt lăn qua giấy ráp.

Giờ khắc này, hắn ôm chặt chính là vợ hắn.

Thê tử duy nhất của hắn, nữ nhân hắn âu yếm, sau này ai gặp nàng, đều sẽ gọi nàng một tiếng Bùi phu nhân, từ đây nàng liền mang họ hắn, cùng hắn phu thê một thể, không thể tách rời.

Chỉ nghĩ như vậy, liền không khắc chế được máu sôi trào.

"Ta sợ đau......" Giọng thiếu nữ mềm nhẹ có vẻ run rẩy vang bên tai, câu nói kế tiếp cơ hồ không thể nghe thấy, cùng với dòng khí thổi tới, như cào lòng hắn.

Tiếng Bùi Tịch càng khàn, hắn nuốt nuốt nước bọt, thấp giọng trả lời một câu đừng sợ.

Sao hắn có thể bằng lòng làm nàng đau?

Hắn vén tóc giữa trán nàng, cúi đầu hôn nàng.

An Cửu không còn cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, trong không gian nhỏ bé này, không khí cũng nóng lên, hô hấp trở nên ngột ngạt.

Ngón tay nàng không ức chế được mà run rẩy, xuyên qua sợi tóc đen của nam nhân, chạm vào hơi nóng ẩm trên bàn tay.

"Đủ, đủ rồi, chàng dậy......"

Hắn lại muốn hôn nàng, An Cửu theo bản năng quay đầu đi, tránh nụ hôn này.

Nam nhân hơi khựng lại, sau đó cười nhẹ một tiếng, giọng khàn khàn: "Được, không hôn nàng nữa, ta đi súc miệng."

Hắn đứng dậy muốn đi, An Cửu kéo hắn lại, ngữ điệu không nhịn được mà phát run, "Đừng đi."

Bùi Tịch sửng sốt, tức khắc phản ứng lại ý tứ của nàng.

Thiếu nữ muốn nói lại thôi, khi hắn nhìn qua, nàng hơi quay mặt, chỉ có khóe môi nhẹ mím tiết lộ nửa phần thấp thỏm bất an.

Nàng trước sau có chút căng thẳng, Bùi Tịch cũng không muốn vội vàng mà dọa đến nàng, vả lại một canh giờ nữa sẽ bình minh, liền tính để nàng nghỉ ngơi trước, chờ ngày mai lại nói.

Hắn luôn không muốn cưỡng bách nàng, mặc dù sắp giải độc, vì nàng cũng nguyện ý trì hoãn.

An Cửu không mở miệng nữa, nàng kỳ thật có thể cảm giác được dự định của hắn, không thể kéo dài tới ngày mai, chờ hừng đông, hắn nhất định sẽ phát hiện cổ trùng bị chạm vào.

Cho nên, đây là cơ hội cuối cùng, cũng là tốt nhất.

Ai có thể nghĩ đến, trong lòng hắn tràn đầy chờ mong về tương lai, mà nàng lại đang kế hoạch rời đi.

Sau một hồi im lặng, tiếng nam nhân mỉm cười truyền vào màng tai, như buồn cười: "Được...... Ta không đi."

Mặt nàng không khỏi nóng lên.

An Cửu không nhịn được hít sâu, ngay sau đó nhận thấy hắn ngừng động tác.

Giọng nam nhân chần chờ truyền đến: "Nếu không, hay là chờ một chút?"

An Cửu lắc đầu, nàng vươn tay, vòng lấy cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn.

Môi mỏng của nam nhân cực nóng, ngay cả hôn cũng giống làn gió nhẹ, môi lưỡi giao nhau, ôn nhu mà kỳ cục.

Nụ hôn càng lúc càng sâu, An Cửu cũng không khỏi kêu lên một tiếng, không chịu khống chế mà cắn khóe miệng hắn.

Trong nháy mắt, nàng cảm giác đau đớn mãnh liệt khó có thể chịu đựng. Mặc dù sớm đã chuẩn bị, cũng quá mức bén nhọn, khiến nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Nước mắt An Cửu lập tức trào ra.

Hoá ra đây là đau đớn mà mỗi lần phát độc hắn phải chịu sao?

Nam nhân buông lỏng nàng, bối rối: "Rất đau sao?"

Theo lý mà nói, hẳn là không đau, hắn tra quá rất nhiều sách, cũng từng hỏi người khác, tiếp nhận rất nhiều lời khuyên, chỉ đề làm nàng sung sướng.

Nhưng mà trong bóng tối, những giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt thiếu nữ, cùng với nỗi đau thể hiện rõ giữa mày, nháy mắt mặt trắng bệch, đều khiến Bùi Tịch theo bản năng ngừng lại.

Có lẽ hắn làm còn chưa đủ, mới khiến nàng không thoải mái như vậy.

Hắn áy náy mà nghĩ, liền muốn đứng dậy.

Giây tiếp theo lại bị thiếu nữ gắt gao vòng lấy, hai tay nàng dùng sức giữ sống lưng hắn, chủ động nghênh về phía hắn.

"Ta, ta tương đối sợ đau, không sao." Nàng nói, trong thanh âm không áp chế được, khóc nức nở đứt quãng.

Bùi Tịch rất muốn nhìn xem có phải làm nàng bị thương hay không, nhưng thiếu nữ quấn lấy hắn, nàng vùi mặt vào trước ngực hắn, hắn không nhìn ra biểu tình của nàng, chỉ có thể cảm nhận được nàng khẩn trương, khiến hắn cũng vô cùng khó chịu.

Tư vị này, tuyệt đối không phải thứ có thể trải qua khi tự mình giải quyết nó.

"Bùi Tịch, ta muốn một hôn lễ hoàn chỉnh." Thiếu nữ một lần nữa thúc giục, bởi vì chôn mặt, nghe có chút mơ hồ không rõ, như là đang khóc, "Chàng đừng khiến ta tiếc nuối được không?"

Trán Bùi Tịch đều là mồ hôi, mồ hôi theo cằm nhỏ giọt xuống, nếu không phải cố kỵ cảm thụ của nàng, hắn sao lại không muốn tiếp tục?

Có thể khắc chế đến tận giờ, đã phải tiêu phí ý chí cực lớn.

Nghe câu nói đó, sợi dây đang căng trong đầu Bùi Tịch đột nhiên đứt, lý trí cũng theo vậy mà rút đi.

"Sao lại tiếc nuối? Chúng ta sẽ không có tiếc nuối."

Giọng hắn khàn không thành bộ dáng, trầm giọng nói xong, thân ảnh trong ánh sáng mờ ảo bao bọc lấy nàng.

Thiếu nữ nức nở một tiếng, đầu ngón tay véo vào thịt hắn, nhưng mà chút đau đớn này với hắn mà nói không đau không ngứa.

Nàng đang khóc, hắn nghe được.

Nàng hẳn là rất đau, quá mức khẩn trương cho nên khiến hắn một bước khó đi, hắn hẳn nên dừng lại, chỉ là câu nói kia vẫn luôn quanh quẩn bên tai.

Sao có thể có tiếc nuối chứ?

Bùi Tịch dùng hành động thiết thực nói với nàng, bọn họ sẽ không có tiếc nuối.

Lần này là hắn học nghệ không tinh, chờ sau tối nay, hắn sẽ học tập chăm chỉ, sau này sẽ không để nàng khó chịu nửa phần.

Tuy rằng nghĩ như vậy, rốt cuộc Bùi Tịch vẫn không đành lòng tiếp tục lâu, nghe tiếng khóc bên tai, hắn vừa đau lòng vừa thỏa mãn. Hắn cố tình khống chế, còn tận lực áp chế thời gian, nhanh chóng kết thúc liền muốn rút lui.

Nhưng mới lui ra phía sau một chút, lại bị cánh tay mềm mại ôm lấy cổ, thiếu nữ ngẩng đầu, trên khuôn mặt to bằng bàn tay đầy nước mắt trong suốt.

"Đừng, đừng đi, chờ một lát." Môi nàng run rẩy, nói đứt quãng.

Cảm giác say khắp người Bùi Tịch cũng bốc hơi theo mồ hôi, đầu óc đang nóng dần dần lạnh đi, trong lòng hắn nóng bỏng, lau đi nước mắt nơi khoé mắt nàng, không khỏi buồn cười lại đau lòng hỏi: "Còn chờ cái gì? Còn chưa chịu đủ sao?"

Sao tối nay nàng lại dính người như vậy?

Thiếu nữ nhẹ nâng mi, đôi mắt đen láy ngấn lệ, không hề chớp mắt nhìn hắn, ánh mắt kia lại vô cớ có chút bi ai.

Nàng nghẹn ngào, gằn từng chữ một nói: "Bùi Tịch, thực xin lỗi."

"Thực xin lỗi, ta......"

Lời còn chưa dứt, nàng đột nhiên kịch liệt ho khan, trong miệng trào ra từng ngụm máu lớn.

Rõ ràng là màu đỏ giống hỉ phục, màu đỏ khiến hắn mừng rỡ như điên cả ngày.

Giờ khắc này, quanh thân Bùi Tịch lại vô cùng rét lạnh, lạnh tới cốt tủy.

Hắn phảng phất nghe thấy tiếng máu toàn thân chảy ngược.

————————————-

Tác giả có chuyện nói:

Nhân đây giải thích: Nam chính trúng độc, nữ chính phải giải độc cho nam chính, quá trình giải độc sẽ sinh ra đau nhức, nữ chính mới nói sợ đau. Cốt truyện yêu cầu, không thể sửa chữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện